Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Vân Yên
Năm ấy, tiểu Huỳnh mới sinh ra, Tử Hủ mười tám tuổi
Từ đó, thế giới của Tử Hủ lấy Huỳnh làm trung tâm. Chiếu cố hắn, khoan dung hết thảy những điều tùy hứng của hắn. Vô luận Huỳnh làm gì, Tử Hủ đều chỉ mỉm cười, vì hắn thu thập, giải quyết tốt hậu quả.
Ngay cả thẩm thẩm luôn sủng ái hắn cũng không nhịn được nói: “Tử Hủ, ngươi rất nuông chiều tiểu Huỳnh, con nít nuông chiều thế là không được nha” Tuy là nói vậy, nhưng trong giọng điệu cũng tràn ngập yêu thương, chính thẩm thẩm cũng không thể không thương hắn.
Tiểu Huỳnh năm tuổi quỷ quái, hoạt bát, giống như những đứa con nít nghịch ngợm, luôn không ngừng chạy quanh, hiểu được cũng nhiều, thực thông minh, nhưng là bá đạo.
“ Ca! Ta muốn ăn táo!” Đứa trẻ ngồi dưới đất đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên mà ra lệnh. Tử Hủ chỉ cười cười, rửa sạch trái táo rồi đưa đến trước mặt cậu nhóc.
“ Có vỏ!” Chỉ nhìn liếc mắt một cái rồi tiếp tục yêu cầu.
Lấy dao nhỏ ra, Tử Hủ cẩn thận gọt vỏ táo, không chừa một mảng vỏ đỏ nào cho dù là nhỏ nhất, sau đó, cắt thành từng miếng từng miếng nhỏ cho tiểu Huỳnh dễ dàng ăn.
“ Đút ta ăn” Miễn cưỡng há miệng nhưng vẫn mê muội trong thế giới sách vở, sách này đều lấy ra từ phòng sách của Tử Hủ. Từ khi Huỳnh ra đời, Tử Hủ nhìn thấy đứa trẻ thú vị này liền nhịn không được mà mua trở về, dần dần đã chiếm mấy giá sách.
Lấy tăm xiên táo, đưa tới bên miệng Huỳnh, cậu nhóc cắn hai cái liền cau mày, đem nó phun trên nền nhà.
“ Chua quá! Ta không cần ăn”
“ Tiểu Huỳnh, ca ca gọt táo cho ngươi, một lời cảm ơn cũng không nói. Hơn nữa, ta không phải đã bảo không được phép đem đồ vật này nọ phun ra sao?” Thúc thúc bên cạnh thấy không vừa mắt, rốt cục mở miệng quở trách.
“ Ô, ô…” Hai mắt đứa nhỏ lập tức tràn nước mắt, Tử Hử sốt ruột ôm lấy Huỳnh “ Hảo hảo hảo, kiêng kiêng. Tiểu Huỳnh ngoan, đọc sách đi, ta gọt lê cho ngươi ăn được không?”
Lộ ra vẻ tươi cười, tiểu Huỳnh cầm lấy sách vở đi đến một góc khác, để cho Tử Hủ dọn dẹp tàn cuộc.
“ Tử Hủ, ngươi rất sủng hắn!” Bất đắc dĩ thở dài, chỉ biết quản không được Tiểu Huỳnh, hơn nữa đã có Tử Hủ ở đây làm người bảo vệ rồi.
“ Không sao cả, con nít luôn có điểm tùy hứng thôi” Lau thật sạch mặt đất dơ bẩn, đem trái táo nhúng vào nước muối sau đó đặt vào tủ lạnh,Tử Hủ lại một lần nữa cầm dao lên gọt vỏ lê.
Hai vợ chồng kia cười khổ lắc đầu, không ngờ tới Tử Hủ so với bọn hắn lại càng nuông chiều đứa bé kia.