Sau chuyện ngày hôm đó, Hứa Tĩnh Giai cũng không thể vì chân đau mà có thêm nhiều thời gian rỗi, cô vẫn tiếp tục với công việc và học hành đều đặn. Chẳng qua là............có một chút việc nho nhỏ đã thay đổi đến cuộc sống của Hứa Tĩnh Giai.
Như mọi ngày, Hứa Tĩnh Giai đứng ở trước kí túc xá lúc h, vì chân bị thương nên việc đi lại có chút khó khăn, thế nên dạo này đều nhờ sự trợ giúp của "nạng di động" nên coi như công việc của Hứa Tĩnh Giai mới không bị xáo trộn.
Hứa Tĩnh Giai đang chờ một người đến, không hiểu sao hôm nay có một chút trễ nãi, mọi ngày khi Hứa Tĩnh Giai xuống, người đó đã đứng ở phía bên đường rồi. Chân có chút đau vì đứng lâu, Hứa Tĩnh Giai dựa lưng vào thân cây phía sau, mãi một lúc, mới thấy có bóng dáng ai đó đạp xe chạy lại, Hứa Tĩnh Giai mỉm cười, vội vàng đứng thẳng người nghiêm chỉnh, nhìn theo hướng người chạy lại.
Nhưng mà,..............hình như có chút không đúng. Cho đến khi người đó dừng xe trước mặt Hứa Tĩnh Giai, cô mới biết rằng đây không phải người mình đang đợi.
Trần Ngư mặc một chiếc sơ mi vàng nhạt, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá phả lên trên người anh, khiến xung quanh người Trần Ngư như toả ra ánh sáng nhẹ, anh ta ngồi trên chiếc xe đạp vẫy tay với Hứa Tĩnh Giai. Nở một nụ cười tươi rói nói.
"Giai Giai, chào buổi sáng."
Hứa Tĩnh Giai cũng theo phép lịch sự mà cười nói "Xin chào, Trần lớp trưởng."
Thế nhưng khi vừa nghe Hứa Tĩnh Giai nói xong, Trần Ngư có chút khó chịu, anh ta dùng giọng điệu tỏ ý đùa, nhưng nghe ra là mấy phần thật nhiều hơn.
"Chúng ta đâu còn xa lạ, Giai Giai vẫn không đổi cách xưng hô mà gọi tên tôi sao?"
Hứa Tĩnh Giai ái ngại, không dám nhìn thẳng Trần Ngư, nhưng cô cũng không định đáp lời. Ấy thế mà lớp trưởng Trần Ngư lại tiếp tục chuyển đề tài nói.
"Gặp cậu vào giờ này khó quá, mọi hôm đến đây thì bạn cùng phòng cậu nói rằng cậu đã đi trước."
Hứa Tĩnh Giai cười nhẹ "Tớ chỉ là có việc cần ra ngoài sớm, với cả bị thương ở chân nên lúc nào cũng phải tranh thủ thời gian một tí."
Lớp trưởng Trần Ngư có vẻ phấn khích hơn khi nghe Hứa Tĩnh Giai nói thế. Bộ dạng vô cùng vui vẻ.
"Thế à, vậy lên xe tôi chở cậu. Vừa vặn tôi cũng cần đến sớm để xem lời thoại."
Hứa Tĩnh Giai "..." Lời nói của cô từ khi nào trở thành lí do để lớp trưởng chở đi như thế!!
"Việc này............." Hứa Tĩnh Giai ấp úng, cô đang suy nghĩ để tìm ra một lí do từ chối.
Thế nhưng bạn học Trần Ngư lại chẳng chừa cho Hứa Tĩnh Giai đường lùi.
"Không cần ngại, tôi chỉ đơn thuần chở cậu đi cùng thôi." Trần Ngư nhìn Hứa Tĩnh Giai nở nụ cười, bàn tay đưa đến có ý đỡ Hứa Tĩnh Giai ngồi lên.
Sự thật là như vậy, anh ta cũng chỉ có ý định đến chở Hứa Tĩnh Giai chứ không có ý gì chiếm tiện nghi của cô cả. Nhưng mà Hứa Tĩnh Giai lại trở nên khó xử, cô không biết phải làm sao, cô.........cô còn phải đợi người a!
Hứa Tĩnh Giai trở nên khẩn trương khi thấy Trần Ngư tiến lại phía này, sau đó còn đỡ lấy cô, một tay đặt lên vai của Hứa Tĩnh Giai, khiến Hứa Tĩnh Giai xấu hổ muốn tránh, nhưng lại nghĩ hành động ấy thật thô lỗ nên càng khẩn trương hơn. Hứa Tĩnh Giai thật sự không có can đảm để từ chối.
Nhưng may mắn chính là lúc này, vị cứu tinh của Hứa Tĩnh Giai xuất hiện, hơn thế còn trực tiếp ngăn chặn Trần Ngư bước tiếp khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt trì trệ một lúc. Đại thần Từ Trạch từ đâu lại xuất hiện, đã thế khuôn mặt không lạnh không nóng kia làm cho người ta thật khó đoán ra anh đang nghĩ gì. Chỉ thấy Từ Trạch nhìn vào chỗ tay của Trần Ngư đang nắm lấy bả vai của Hứa Tĩnh Giai, sau đó không chút chần chừ và ngại ngùng mà gạt bỏ tay của Trần Ngư ra, Từ Trạch liền kéo Hứa Tĩnh Giai đến bên cạnh, rồi mới cho Trần Ngư một ánh mắt.
Ánh mắt Từ Trạch lướt khắp người Trần Ngư, giống như đang dò xét, cũng chính là đánh giá, sau đó mới không nhanh không chậm lên tiếng "Tôi không lầm thì đây chính là người hôm trước đã đưa Tĩnh Giai xuống sảnh chính khu D?"
Trần Ngư cười trả lời"Phải! Tôi là Trần Ngư. Nghe danh anh đã lâu, Từ sư huynh." Dứt lời Trần Ngư đã đưa tay ra phía trước.
Cứ nghĩ đại thần Từ Trạch sẽ theo phép lịch sự mà đưa tay ra bắt lấy tay của Trần Ngư. Trần Ngư cũng mãi không thể nghĩ rằng Từ Trạch lại không những không bắt tay anh ta, mà còn đưa nhẹ tay đang nắm tay của Hứa Tĩnh Giai lên.
Từ Trạch lúc này một tay đặt trên vai Hứa Tĩnh Giai, tay còn lại thì nắm lấy tay của Hứa Tĩnh Giai, hành động đưa nhẹ tay lên ấy, như muốn nói với Trần Ngư rằng: Hai tay đã bận hết rồi, không thể bắt tay với anh!
Trần Ngư chỉ còn cách cười trừ rút tay về.
"Hôm đấy cậu đưa Tĩnh Giai xuống, tôi chỉ qua loa cám ơn một câu, hôm nay tìm Tĩnh Giai là muốn một chút hậu tạ?"
Trần Ngư cứng đờ khuôn mặt, rồi lại chuyển dần sang đỏ ửng như đang xấu hổ. Anh ta vẫn chưa nghĩ phải trả lời làm sao, Từ Trạch lại tiếp tục lên tiếng nói.
"Là do tôi sơ sót, hôm nào mời cậu một bữa cơm cảm tạ!"
Thế nhưng Trần Ngư lại vội vàng nói, tay còn múa phụ hoạ theo "Sư huynh,.........tôi.........hoàn toàn không có ý đến đòi hậu tạ! Hôm đó là việc nên giúp, tôi không cần hậu tạ gì cả!"
Từ Trạch nhướng mày, chậm rãi nói "Vậy sao?"
Đại thần vuốt nhẹ bả vai của Hứa Tĩnh Giai, đợi đến khi ánh mắt của Trần Ngư đã tập trung lên ngón tay đang vuốt của anh, Từ Trạch mới tiếp tục nói "Nếu như là không cần hậu tạ, vậy coi như chuyện đã qua. Tĩnh Giai nói với tôi rằng cảm thấy áy náy với cậu vì chưa hậu tạ. Tôi còn nghĩ cậu ở đây là đang đến đòi hậu tạ."
Trần Ngư cười gượng, mặt đã không nhìn ra là biểu cảm gì, chỉ yếu ớt nói "Làm sao.............có chuyện đó được. Tôi.......tôi không có nhỏ mọn như vậy!"
Từ Trạch "Ồ!" một tiếng, sau đó cũng lên tiếng thoái lui "Vậy không còn việc gì nữa, chúng tôi đi trước!"
Vừa dứt câu Từ Trạch đã lạnh lùng đỡ Hứa Tĩnh Giai rời đi. Trần Ngư ở lại, nhìn theo hướng bọn họ. Ý của Từ Trạch không phải quá rõ ràng sao, là muốn anh ta không còn việc gì nữa thì không cần đến gặp và dây dưa với Hứa Tĩnh Giai. Chậc, cứ nghĩ lần này sẽ dành được Hứa Tĩnh Giai, vậy mà vẫn bị cướp đi mất.
Trần Ngư vò đầu, nhìn theo hướng đi của hai người một lúc, sau đó bất lực lên xe rời đi.
Dạo này từ sau khi Hứa Tĩnh Giai bị thương, ngày nào Từ Trạch cũng đưa đón Hứa Tĩnh Giai đi lại cả, nhưng vì Hứa Tĩnh Giai không muốn bị thu hút chú ý nên không cho Từ Trạch đưa đón bằng xe bốn bánh kia, thế nên Từ Trạch từ dạo ấy đã mua một chiếc xe đạp để trở thành "chiếc nạng di động" cho Hứa Tĩnh Giai. Mọi ngày vẫn là không sao, hôm nay Từ Trạch chỉ gặp một chút rắc rối trên đường mà đến trễ, lại để tên khác có cơ hội dụ dỗ Hứa Tĩnh Giai. Từ Trạch đỡ Hứa Tĩnh Giai bước đi, có chút khó khăn vì chân Hứa Tĩnh Giai không thể đi nhanh được, bỗng nhiên lúc này đại thần cao lãnh Từ Trạch dừng lại khiến cho Hứa Tĩnh Giai bị bất ngờ, cô ngước đầu nhìn lên đại thần. Chỉ thấy Từ Trạch chẳng nói một lời gì mà đã ôm cô vào lòng, lại hôn lên trán Hứa Tĩnh Giai một cái, sau đó âm trầm nói.
"Sau này không thích thì cứ việc từ chối, không cần dè chừng như vậy. Có hiểu không?"
Hứa Tĩnh Giai ngơ ngác gật đầu vô thức. Anh...........là đang nói đến việc vừa nãy. Nhưng mà không hiểu sao cô có cảm giác đại thần có một chút tức giận nhỏ, hay là do Hứa Tĩnh Giai tưởng tượng nhỉ? Giọng của đại thần không tốt một chút nào.
Cuối cùng sau đó Hứa Tĩnh Giai được đại thần cõng đi, từ suốt con đường đến tiệm ăn sáng, sau đó lại cõng từ chỗ ăn đến khu D đại học Gia Thiển. Mặc dù đại thần Từ Trạch không than vãn gì cả, nhưng Hứa Tĩnh Giai vẫn ngại ngùng, cho dù cô có thật sự không nặng như lời anh nói, nhưng cõng suốt đoạn đường dài như vậy cũng sẽ thấm mệt.
Hôm nay cũng là một ngày hiếm hoi Hứa Tĩnh Giai về sớm, vì về sớm nên đại thần Từ Trạch vẫn chưa xong việc, nên không thể đến đón Hứa Tĩnh Giai. Từ Trạch mới đành để cho bọn Dương Linh chiếm Hứa Tĩnh Giai một hôm. Chính vì thế mà sau khi đến đón Hứa Tĩnh Giai cả bốn người bọn cô tiện thể cùng nhau đi ăn luôn.
"Giai Giai, đại thần nhà cậu quả thật keo kiệt." Dương Linh bĩu môi ôm lấy Hứa Tĩnh Giai không buông.
Hứa Tĩnh Giai vỗ nhẹ lên đầu Dương Linh cười "Sao lại nói thế?"
Dương Linh làm bộ mặt uất ức ngước nhìn Hứa Tĩnh Giai "Không phải sao? Thời gian qua đều giành cậu với bọn tớ. Tớ đòi người mà đại thần chả chịu giao nộp. Từ cái hôm mà công khai mượn người của đại thần, Giai Giai càng lúc càng mất tăm mất tích mà."
Hứa Tĩnh Giai ngại ngùng, mặt đã đỏ một mảng "Công khai gì chứ! Tiểu Dương cậu đừng nói bậy!"
Dương Linh liếc nhìn Hứa Tĩnh Giai chọc ghẹo "Cậu còn ngại ngùng gì nữa, chẳng phải cậu và đại thần đã rõ như ban ngày rồi sao?"
Hứa Tĩnh Giai xua tay, vội vàng lại thành ra ấp úng "Tớ.......tớ và anh ấy không phải như vậy!"
"Không là không thế nào? Chẳng lẽ đại thần đối với cậu như vậy là đơn giản đối tốt với sư muội sao? Sư huynh không thích cậu, thì sao anh ấy phải bận lòng quan tâm chứ?"
"Nhưng mà......" Hứa Tĩnh Giai không biết phải nói như thế nào, nhưng lòng cô vẫn chưa thể xác nhận mình cùng đại thần qua lại. Hình như đại thần vẫn chưa nói gì về mối quan hệ này cả.
Lúc này Tống Vy như ngỡ ra điều gì đó, trợn tròn xoe mắt nghi hoặc hỏi Hứa Tĩnh Giai "Chẳng lẽ...........Giai Giai, đại thần chưa tỏ tình với cậu sao?"
Hứa Tĩnh Giai "..."
~~~Ở một diễn biến khác No.~~~
Từ Trạch nhìn đồng hồ, đã trễ phút so với thường ngày, anh cố đạp nhanh đến kí túc xá vì sợ Hứa Tĩnh Giai phải đợi lâu. Nhưng quả nhiên không ngoài dự đoán, lại có "ong bay đến tìm mật". Tuy rằng vẫn còn cách một đoann xa, nhưng Từ Trạch vẫn nhận ra có người khác giới đang đứng cùng Hứa Tĩnh Giai.
Từ Trạch khuôn mặt không cảm xúc, bước xuống xe đạp, không một chút do dự mạnh tay đẩy chiếc xe đạp ngã xuống đường, chính mình tiêu soái đi bộ lại về phía đó.
Chỉ khổ thân chiếc xe đạp, mới chỉ được dùng hơn tuần mà thôi, đã bị chủ nhân vứt bỏ không thương tiếc thế kia.
~~~Ở một diễn biến khác No.~~~
Tối đó, khi cả ba người Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy đã chìm vào giấc ngủ. Một mình Hứa Tĩnh Giai vẫn trăn trở không thể ngủ, cô nghĩ về chuyện khi đi ăn.
Quả nhiên là đại thần vẫn chưa tỏ tình, thế nên bản thân Hứa Tĩnh Giai vẫn không biết mối quan hệ này là như thế nào. Đây là lần đầu Hứa Tĩnh Giai yêu đương, nên chả có tí kinh nghiệm gì cả, cô cũng không biết mình phải nên ngừng lại hay tiếp tục. Nhưng không thể phủ nhận đại thần đối với cô rất tốt, chính mình cũng không bài xích.
Trong lòng có tâm sự, khiến Hứa Tĩnh Giai ngủ không ngon một chút nào cả.
~~~Ngoài lề~~~
Hứa Tĩnh Giai đã luôn tự hỏi chiếc xe đạp ở đâu khi thấy đại thần cõng cô trên suốt quãng đường như vậy, nhưng sau đó Hứa Tĩnh Giai cũng chỉ nghĩ rằng chiếc xe bị hư, mà hôm sau Hứa Tĩnh Giai lại thấy đại thần chạy một chiếc xe đạp mới thì lại càng tin vào khẳng định xe bị hư của mình đúng.
Quả nhiên là Giai Giai ngốc!