Đám người Hứa Tĩnh Giai đi đến nơi đông đúc nhất, bày bán những gian hàng thức ăn và vật phẩm. Tiểu Lục Tôn và Giang Lục ở phía sau đã nhao nhao cả lên khi chỉ đi được một đoạn. Chỉ thấy Lục Thương cau mày đi đến kéo hai tên ngốc đấy đi, người đông đúc nếu không để ý đến hai tên này, khẳng định sẽ bị bỏ lại.
Lục Thương trầm giọng cáu gắt, ngước mắt nhìn thấy Giang Lục cùng Lục Tôn lơ đãng đang bị bóng người đông đúc dần che khuất, bước chân của anh cũng trở nên vội vàng hơn. Không phải năm nào cũng đi hay sao, sao lại hào hứng như vậy? Lục Thượng "chậc" vài tiếng. Vẫn là khó chịu bước đi.
Lục Thương sách cổ áo hai tên ngốc nào đấy vừa lôi đi vừa cau có nói "Hai người đừng có chạy loạn được không? Có gì thú vị à?"
Giang Lục đáp "Tất nhiên là thú vị, nhiều người như vậy, rất thú vị!"
Lục Thương khó hiểu "Nhiều người thì có gì thú vị?"
Tiểu Lục Tôn đi theo cố bắt kịp bước chân của Lục Thương, nghe anh nói thì quay sang vô cùng ngạc nhiên nhìn, Lục Tôn ngơ ngác nói "Anh! Anh không thấy sao? Rất nhiều mỹ nữ a!"
Lục Thương "..."
Cảm thấy bất lực trước hai tên háo sắc này. Hoá ra là đi ngắm gái, thảo nào là hào hứng như vậy. Anh còn cho rằng hay tên này ham ăn ham uống!!
Lục Thương không nói thêm tiếng nào, mạnh mẽ kéo hai người đi. Giang Lục cố vùng vẫy, giọng có chút lớn vì không muốn bị lôi đi "Thương ca, anh không thể đối xử như vậy với em, anh không thấy như vậy quá tàn nhẫn với một người độc thân như em sao?"
Lục Thương dừng bước, quay đầu lại nhìn, tay vẫn giữ chặt lấy Giang Lục mà không buông lỏng một chút sức lực nào. Anh vừa liếc vừa chế giễu lời của Giang Lục "Tôi nói cho chú nghe, nếu chú tán tỉnh được em nào thì cũng sẽ không phải làm một tên hoà thượng đến bây giờ!"
"Anh khinh thường em?" Giang Lục nhướng mày.
Lục Thương nhếch mép mỉm cười "Năm nào chẳng có đại hội, có người chịu theo chú thì lúc này chú chả cần phải đi giăng lưới bắt cá nữa! Thế nên, Giang Lục! Chú đừng phí công vô ích! Cứ thuận theo tự nhiên như Trạch Gia kìa!" Dứt lời Lục Thương còn nhìn về phía Từ Trạch. Trông thấy hai người nắm tay nhau cùng những người còn lại nói chuyện, cũng đang đứng chờ bọn họ đi đến.
Giang Lục liếc xéo về phía Từ Trạch, giọng tỏ vẻ bất mãn "Đâu phải ai cũng là trung tâm của sự chú ý như Trạch Gia. Trạch Gia không đi bắt cá thì cũng có cá đến muốn ăn mồi, hắn ta chỉ ngồi không và chọn lựa thôi. Anh không thấy sao? Đại hội đông như thế này, tất cả cũng nhờ đại thần cao lãnh Từ Trạch. Em mà không tận dụng cơ hội này thì quả là phụ lòng Trạch Gia mà!"
Lục Thương hết nói nổi, chỉ liếc mắt cho một câu "Từ đây đến tối, chẳng lẽ cậu lại lo không tìm được một người nào sao?" Sau đó Lục Thương nhất quyết mạnh mẽ kéo hai người đi.
Lúc ba người Lục Thương đã trở lại, bọn người Từ Trạch Hứa Tĩnh Giai tiếp tục đi dạo thêm vài vòng ở khu bày bán rộng lớn này. Chỉ khổ thân Hứa Tĩnh Giai, lần đầu tiên được ra mắt với bạn bè của đại thần, liền bị mọi người mua cho cả một đống đồ ăn. Thế nên là, đại thần chẳng kịp ra tay hỏi Hứa Tĩnh Giai, thì mọi người cứ lần lượt mua thức ăn lại cho Hứa Tĩnh Giai, nhiều đến mức cô cầm không đủ, đại thần phải cầm hộ. Thế mà bọn họ chả quan tâm cô có ăn hết không, lại cứ mua thêm. Kết quả là trên tay người đàn ông đều cầm đủ loại đồ ăn, nhưng tất cả đều là mua cho Hứa Tĩnh Giai cả.
Khi đã càn quét xong khu bày bán, đám người Từ Trạch lại đề nghị sang xem thi đấu bóng rổ. Mọi người đồng ý, hướng sang khu thể thao đi. Nhưng lúc đi nửa đường, Từ Trạch bị gọi đi mất. Là bên tổ sân khấu cho ca nhạc, chắc là muốn nhờ anh giúp gì đó. Từ Trạch nghe tên đó thì thầm vào tai, suy nghĩ một lúc mới chậm chạp gật đầu. Cũng không vội đi cùng tên đó. Quay sang dặn dò Hứa Tĩnh Giai vài câu.
"Tôi đi một lát, em ở lại cùng mọi người, sẽ về ngay."
Hứa Tĩnh Giai gật đầu. Từ Trạch còn quay sang nói một câu với mọi người rồi mới cùng người mới chạy đến rời đi.
"Trông chừng cô ấy giúp tôi!"
người đàn ông gật đầu. Lục Thương cười, lớn tiếng nói "Không phải lo, người chúng tôi chẳng lẽ không bảo vệ được em dâu?" Một sự xúc phạm không hề nhỏ với người ở đây.
Thật là, sợ mất vợ sao?
Tiểu Lục Tôn nhìn bóng lưng của Từ Trạch còn nói vọng theo "Trạch Gia ca, em đảm bảo với anh Từ tẩu sẽ không mất một cọng tóc nào, trả lại nguyên vẹn cho anh."
Hứa Tĩnh Giai "..."
Từ Trạch chỉ nhìn Lục Tôn nhếch mép cười. Ý vô cùng tốt nhưng sao Lục Tôn có cảm giác nếu cậu không làm được như lời nói sẽ bị băm nhừ xác nhỉ??
Thế là mọi người cùng Hứa Tĩnh Giai chuyển hướng tiếp tục đi dạo để chờ Từ Trạch cùng qua khu thể thao.
Lúc này Hứa Tĩnh Giai bị bao vậy tứ phía bởi sáu người khác giới này. Có chút ngượng ngùng, Lục Tôn do bằng tuổi Hứa Tĩnh Giai, thế nên đi song song cùng cô. Được một đoạn, sau đó lại nghiêng người mở lời nói.
"Từ tẩu, tẩu có biết tại sao hôm nay đông nữ giới như thế không?"
Hứa Tĩnh Giai lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, rất đúng với lời Lục Tôn, các bạn học nữ rất đông, ai cũng xinh xắn cả. Lục Tôn liếc nhìn Hứa Tĩnh Giai, nhướng mày vui vẻ nói.
"Tất cả cũng là do người của Tẩu cả!"
Hứa Tĩnh Giai đột nhiên xấu hổ không nói lên lời "..." Người của cô?? Người của cô gì chứ!!
"Để tớ nói cho tẩu nghe. Trạch Gia rất nổi tiếng ở khoa kinh tế cả trong lẫn ngoài trường, anh ấy từng được lên tạp chí doanh nhân. Thế nên trong giới làm ăn rất được nhiều người hay nhắc đến."
"Năm nào cũng đông nữ sinh cả là có lí do đấy!"
"Đại hội trường mình mở cho người ngoài vào, nữ sinh hâm mộ Trạch Gia không ít, biết rằng năm nào Trạch Gia cũng đi đại hội nên năm nào cũng không ít nữ sinh từ trường khác qua đây!"
"Cơ mà Từ tẩu không cần lo. Có các anh lớn ở đây cùng tớ sẽ giữ Trạch Gia giúp tẩu. Một con ruồi cái cũng không lọt qua mà tiến lại gần Trạch Gia được đâu. Haha..."
Hứa Tĩnh Giai "..."
Tuy khá ngại ngùng nhưng nhìn vẻ mặt đắc chí cùng tự tin của Lục Tôn, lại khiến Hứa Tĩnh Giai mỉm cười.
Cuối cùng khi đi quá lâu, đám người Hứa Tĩnh Giai dừng lại ngồi xuống dãy ghế trong quán nước do các bạn học bán. Lục Tôn nhìn thấy đối diện có sạp bán phụ kiện vòng tay, dây chuyền giáng sinh. Lục Tôn liền rủ Hứa Tĩnh Giai sang đấy, bỏ lại các anh đang nói chuyện với nhau.
Lục Tôn rất thích những thứ lấp lánh, thích thú cầm lên chiếc mũ giáng sinh hướng Hứa Tĩnh Giai tạo dáng, khiến cho Hứa Tĩnh Giai bật cười không ngớt. Không dừng lại, Lục Tôn còn thử thêm vài cái nón, thêm vài cái mặt nạ tạo dáng vô cùng đáng yêu và hài hước, chọc cười Hứa Tĩnh Giai liên tục. Mãi một hồi mới chịu dừng lại, sau đó Hứa Tĩnh Giai cùng Lục Tôn chọn vài món, Hứa Tĩnh Giai muốn tặng quà cho mấy người Dương Linh. Chọn đi chọn lại cũng chọn được mấy cái kẹp tóc cùng dây chuyền, tất cả đều giống nhau và cùng một kiểu cả. Hứa Tĩnh Giai hài lòng, tính tiền sau đó cùng Lục Tôn chuẩn bị rời đi. Vô tình khi quay người lại, đụng phải người đàn ông đang đứng đằng sau. Khi thấy mặt của Hứa Tĩnh Giai, tên ấy ngỡ ngàng, thấy Hứa Tĩnh Giai bối rối xin lỗi, bọn hắn liền nổi lên hứng trêu chọc.
"Hai người bọn em đi cùng nhau thôi sao? Trùng hợp ba người bọn anh cũng vậy. Hay chúng ta đi chung đi!"
Lục Tôn "..."
Hứa Tĩnh Giai "..."
~~~Ở một diễn biến khác No.~~~
Khương Từ Minh vốn là đứa con độc nhất của Khương gia- gia tộc lâu đời với nhiều thế hệ làm quan chức. Thế nên từ khi còn nhỏ Khương Từ Minh luôn một mình. Lúc học trung học nhìn thấy bạn học hằng ngày được em gái làm cơm trưa cho. Bọn họ rất hào hứng mà khoe khoang mình có em gái giỏi và ngoan như thế nào. Khương Từ Minh quả thật cũng ao ước có một đứa em gái đáng yêu như vậy. Cũng vì vậy mà hảo cảm với Hứa Tĩnh Giai tăng thêm mấy phần. Lúc này trời cũng ngả về chiều tối. Anh thấy Từ Trạch bảo với mọi người muốn đi mua nước cho Hứa Tĩnh Giai, Khương Từ Minh chỉ tiến lên vỗ vai Từ Trạch nói.
"Chú để anh, ở lại với em dâu đi." Sau đó Khương Từ Minh xoay người tìm gian hàng bán nước.
Lúc Khương Từ Minh mua được một chai sữa hương đào, lại có một đám nữ sinh đến làm phiền. Một cô gái đứng phía trước đối diện với anh, trông thập phần tự tin, tươi cười nói.
"Sư huynh, em có thể add wechat của anh không?"
Khương Từ Minh không có một tí cảm xúc cho một câu "Tôi không dùng wechat!" Rồi sau đó liền xoay người bỏ đi.
Ấy vậy mà bạn học nữ vẫn không chịu bỏ cuộc, lôi kéo anh lại "Vậy thì cho em chai nước trên tay anh được không? Đấy là chai cuối cùng đã bị anh mua rồi! Em rất thích nó!"
Khương Từ Minh chậm chạp nhìn cô nàng, sau đó nhìn xuống chai nước trên tay. Chưa kịp lên tiếng đã thấy cô nàng vội vàng nói "Hay em mua lại được không?"
Khương Từ Minh lắc đầu, lãnh đạm nói "Xin lỗi, cái này tôi đã mua cho em dâu!" Lần này, anh quay bước đi rất nhanh, bỏ mặc đám cô nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Khi nãy Từ Trạch đã dặn mua sữa đào, sao phải vì một người không quen biết mà nhường cho cô ta?
~~~Ở một diễn biến khác No.~~~
Không biết là ai đã phát hiện nữ thần trong veo đang ở gần khu thể thao cùng đại thần nắm tay công khai yêu đương. Thế là một lượng lớn các bạn học kéo nhau qua xem cảnh tình cảm. Nhưng đáng tiếc khi bắt gặp được Hứa Tĩnh Giai rồi, lại chẳng thấy đại thần đâu, mà chỉ thấy Hứa Tĩnh Giai bị người đàn ông vây quanh, trên tay mỗi còn cầm vô số thức ăn. Cứ mỗi lần Hứa Tĩnh Giai ăn xong một cái gì đó, lại y như rằng sẽ có một người đưa thêm đồ ăn khác cho Hứa Tĩnh Giai, thỉnh thoảng sẽ mở nước cho Hứa Tĩnh Giai uống, hay lấy khăn cho Hứa Tĩnh Giai lau tay. Trong lòng mỗi bạn học còn tưởng rằng Hứa Tĩnh Giai có tận người anh trai. Hơn thế nữa là trông họ ai cũng soái cả. Thế là sau đại hội, trên diễn đàn trường tràn ngập bài đăng muốn được Hứa Tĩnh Giai giới thiệu "anh trai" cho bọn họ. Còn có hẳn cả một bài đăng hot với tên là "Nữ thần trong veo cùng các anh trai cực soái", phía dưới chính là tràn ngập hình ảnh người đàn ông cầm thức ăn vây quanh Hứa Tĩnh Giai. Trông sơ qua thì ai cũng quan tâm và cưng chiều Hứa Tĩnh Giai lên tận trời. Khiến cho các bạn học ở dưới bình luận ghen tị đến loạn. Sau đó cũng chính vì thế mà tài khoản trên diễn đàn trường của Hứa Tĩnh Giai tràn ngập tin nhắn được gửi đến, mà mục đích chỉ có một. Mục đích đó thì ai cũng biết rồi đấy!