Đã sau giáng sinh được tháng, hôm nay là thứ bảy, cả ba người Dương Linh, Đường Phân và Tống Vy đều có việc phải về nhà, thế nên chỉ có mình Hứa Tĩnh Giai ở lại. Tất nhiên là đại thần sẽ không nỡ để Giai Giai ngủ một mình ở kí túc xá. Khi vừa tan làm, Từ Trạch liền chạy qua trường hướng kí túc xá đón Hứa Tĩnh Giai về căn hộ của anh. Vì không thấy anh báo, nên khi anh đến liền khiến Hứa Tĩnh Giai bất ngờ, nhưng rồi cô cũng thuận theo mang một số đồ dùng cùng đại thần về căn hộ của anh. Tối đó như thường lệ Hứa Tĩnh Giai cùng Từ Trạch sẽ đi dạo siêu thị, sau lại về nhà cùng nhau nấu ăn và dùng bữa. Cùng đêm hôm đó Hứa Tĩnh Giai ngủ trong phòng Từ Trạch, còn Từ Trạch thì vất vưởng ở ngoài ghế sô pha.
Giữa hai người dần dần hình thành những thói quen vô thức tạo nên một sự ăn ý lạ kì. Buổi sáng khi Hứa Tĩnh Giai thức dậy, bên cạnh sẽ có một ly sữa cùng thức ăn sáng mà Từ Trạch đã làm, sau đó là một tin nhắn ở điện thoại, chỉ vỏn vẹn vài chữ "Anh đi làm!".
Dạo này Từ Trạch đang có một dự án mới, mà lại ở quá trình gần kề hoàn thành, nên Từ Trạch vô cùng bận rộn, đến cả ngày chủ nhật cũng không thể ở bên Hứa Tĩnh Giai. Thế nên Hứa Tĩnh Giai sau khi ngủ dậy sẽ bắt đầu thói quen đó là chạy bộ vào buổi sáng sớm. Trời hôm nay vẫn còn đổ tuyết, thời tiết âm độ C. Hứa Tĩnh Giai chọn một bộ đồ kín đáo một chút, sau đó ra khỏi căn hộ.
Hứa Tĩnh Giai đã lâu rồi không chạy ở công viên gần trường, nên lần này Hứa Tĩnh Giai quyết định sẽ chạy ở đó, nhưng từ nhà đại thần ra đến công viên thì không gần chút nào. Cô chạy được một đoạn, thì thấy bóng dáng một ông cụ đang ngồi co rút vì lạnh ở vệ đường, Hứa Tĩnh Giai chạy lại muốn xem ông một chút, nhưng với trí nhớ khá tốt của Hứa Tĩnh Giai thì cô nhận ra đây là người mà cô đã từng gặp.
Phải! Cô đã từng gặp ông cụ này rồi. Là mấy tháng trước chạy bộ ở công viên cũng đã gặp ông. Nhưng sao ông lại ngồi đây nhỉ?
Hứa Tĩnh Giai nhíu mày, lại gần muốn đỡ ông dậy.
"Ông ơi, ông không sao chứ ạ?"
Lúc này ông cụ ngẩng đầu, ánh mắt buồn rầu khi nhìn thấy Hứa Tĩnh Giai thì sáng rực. Ánh mắt ông toát lên vẻ mừng rỡ khi nhận ra người vừa cất tiếng là ai, miệng không ngừng nói, vẻ ngạc nhiên "Tiểu Thỏ à? Là con à?"
Tiểu Thỏ? Là đang gọi cô à? Cô nhớ không nhầm lúc trước ông cũng gọi cô như thế.
Hứa Tĩnh Giai niềm nở gật đầu, cô nở nụ cười "Là cháu đây!"
Ấy vậy mà giọng của ông cụ có chút hờn dỗi "Ta vẫn luôn ngồi ở công viên tìm con. Con lại lâu vậy không đến tìm ta!"
Hứa Tĩnh Giai lúng túng "Cháu không nghĩ ông sẽ tìm cháu..............nhưng sao ông lại ngồi đây? Ông lại lạc mất cháu trai à?"
Ông cụ lắc đầu "Hôm nay ta đi một mình, thằng cháu trời đánh đó tuần này lại bỏ rơi ông già ta đây!"
Hứa Tĩnh Giai bật cười, cô chợt nhớ đến ông nội ở nhà cũng hay giận dỗi là bộ dạng như thế, dáng vẻ này của người già thật giống nhau!
Hứa Tĩnh Giai dịu dàng nói "Cháu đưa ông về nhé!"
Ông cụ gật đầu, vẻ hớn hở nói "Được được, tiện thể cháu đến nhà ta chơi luôn đi. Cháu biết nhà ta, sau này có thể đến chơi với ta rồi!"
Hứa Tĩnh Giai cùng ông cụ gọi taxi ở bên đường, ông đọc địa chỉ cho tài xế, thoáng chốc chiếc xe liền chạy đi. Ông cụ trông thật vui vẻ, miệng không ngừng đô đô suốt đường đi, mãi cho đến khi tới biệt thự dành cho tư nhân, nơi mà ông ở, ông cũng vẫn phấn khích kể chuyện cho Hứa Tĩnh Giai nghe.
Vì gia cảnh nhà Hứa Tĩnh Giai cũng thuộc hàng thượng lưu, thế nên đến một nơi như biệt thự tư nhân như thế này đã trở nên rất đỗi bình thường đối với Hứa Tĩnh Giai. Nhưng điều khiến Hứa Tĩnh Giai ngạc nhiên là, biệt thự rộng lớn như thế, một mình ông cụ là chủ, lại có cả trăm người hầu, họ đều giữ phép tắc cẩn thận chỉ chuyên tâm làm việc, không phát ra một tiếng động nào cả, ngay cả khi họ lau dọn hay bước đi. Hứa Tĩnh Giai cũng hiểu được một phần, vì ông nội ở nhà không thích ồn ào, chắc có lẽ ông cụ cũng như thế.
Thế là buổi sáng chạy bộ của Hứa Tĩnh Giai, lại bị đổi thành cùng ông cụ bồi trà nghe ông kể chuyện. Hứa Tĩnh Giai cùng ông cụ ngồi ở khu vườn có nhà kính ở phía sau biệt thự. Ông kể rất nhiều về chiến tích cùng thời trẻ khi còn tham gia quân ngũ, uy lực của ông lúc đó rất lớn, vì tuổi trẻ mà đã lên đến quân hàm đại tá, bây giờ trong quân khi nhắc đến tên ông còn phải rút khí nể phục lần.
Thế mà ngồi nghe ông nói, chốc lát ánh nắng đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng nhàn nhạt trong ngày còn đông cũng khá là dễ chịu, ấy vậy mà ông cụ lại muốn vào nhà để Hứa Tĩnh Giai tránh đi ánh nắng. Cô cũng thuận ý chiều theo ông cùng vào nhà, ông vui vẻ vừa đi vừa nói.
"Lát nữa cháu ta về, cháu cùng ở lại ăn cơm với ta nhé!"
Đúng lúc Hứa Tĩnh Giai cũng muốn đồng ý, thì điện thoại trong túi lại vang lên, Hứa Tĩnh Giai lúng túng nhìn ông rồi ra chỗ khác nghe điện thoại, là đại thần gọi tới. Giọng anh nhàn nhạt truyền đến.
"Đã ăn gì chưa?"
Hứa Tĩnh Giai nhẹ mỉm cười trả lời "Vẫn chưa!"
"Anh qua chỗ em rồi cùng đi ăn!"
Hứa Tĩnh Giai vội vàng lên tiếng "Không cần!"
Dạo này Hứa Tĩnh Giai vẫn luôn thấy các anh Lục Thương cùng tiểu Lục Tôn than vãn mệt mỏi vì phải tăng ca, mấy hôm trước Giang Lục còn nhắn tin với Hứa Tĩnh Giai kể khổ, bảo rằng đại thần ép khô bọn họ đến mất mạng rồi. Đại thần và bọn họ bận bịu như thế, Hứa Tĩnh Giai cũng không muốn đại thần phí nhiều thời gian với cô chỉ để đi ăn một bữa trưa.
Hứa Tĩnh Giai chỉ nhẹ nhàng nói "Em mua thức ăn qua tìm anh, có được không?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, cũng truyền đến tiếng trả lời, chỉ một chữ "Được!" Không lạnh không nhạt.
"Vậy em đi mua đồ ăn rồi qua công ty."
Đợi bên kia đồng ý, sau đấy Hứa Tĩnh Giai tắt máy. Rồi quay sang hướng ông cụ áy náy xin lỗi. Cô chỉ thấy vẻ mặt ông trông thật thất vọng cùng buồn bã, cuối cùng Hứa Tĩnh Giai mềm lòng chỉ đành thoả hiệp, sau khi ăn cơm cùng đại thần xong sẽ quay lại chơi cùng ông cụ.
Thế là Hứa Tĩnh Giai rời khỏi biệt thự cùng tài xế của ông cụ. Hứa Tĩnh Giai muốn bắt taxi nhưng vì đây là chỗ của tư nhân, người ngoài không thể tự tiện ra vào, chính vì vậy Hứa Tĩnh Giai chỉ còn cách nghe theo sự phân phó của ông cụ, để tài xế của ông chở đi.
Hứa Tĩnh Giai chỉ dám làm phiền tài xế của ông cụ đến nhà hàng Tây Hinh, sau đó mua thức ăn rồi một mình cô gọi taxi đến công ty Từ Hoằng.
Hứa Tĩnh Giai không chỉ mua một phần cho Từ Trạch mà còn mua thêm cho mọi người. Lúc Hứa Tĩnh Giai đến, Từ Trạch phải xuống đón Hứa Tĩnh Giai, đợi cả hai người lên thì cả hai tay Từ Trạch đều cầm túi lớn túi nhỏ. Anh đi đến để thức ăn lên bàn lớn, mọi người đều ngạc nhiên, không tránh khỏi vui mừng. Bọn họ liền vứt công việc sang một bên cùng tranh nhau đồ ăn.
Giang Lục khuôn mặt như nước mắt nước mũi ròng rã nói "Em dâu, em thật tốt! Vậy mà không bỏ quên bọn anh!"
Tiểu Lục Tôn cầm một hộp thức ăn, cậu hôn một cái lên hộp, hướng Hứa Tĩnh Giai nói lớn "Từ tẩu, I love you ."
Hứa Tĩnh Giai bật cười, trông mỗi người bọn họ đều bận tới nỗi quần áo đều có nếp nhăn. Hứa Tĩnh Giai cùng bọn họ nói chuyện một lát thì đại thần muốn Hứa Tĩnh Giai cùng vào phòng làm việc của anh để ăn cơm. Lúc Từ Trạch cùng Hứa Tĩnh Giai chuẩn bị rời đi thì bất ngờ lại có một vị khách lại đến.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, thu hút sự chú ý của mọi người trong căn phòng, lấp ló sau cánh cửa là khuôn mặt nhỏ bé đang cười, nhưng khi thấy mọi người đang dùng bữa thì khuôn mặt vui vẻ lại trở nên cứng đờ. Cô nàng có chút ỉu xìu bước vào, trên tay chính là khệ nệ mấy túi thức ăn.
Mọi người:.........
Bỗng lúc này có một tiếng nói được cất lên "Tử Thy? Em đang cầm gì vậy? Trông có vẻ nhiều nhỉ?" Là giọng nói của Giang Lục, anh ta đang gặm một cái đùi gà, sau lại để xuống lại gần Mộc Tử Thy, xách hộ cô nàng những chiếc túi.
Cô nàng như có chút uỷ khuất lại như rất kiên cường bảo rằng "Em mua đồ ăn cho mọi người, không nghĩ là mọi người đã có thức ăn rồi!"
Giang Lục nhếch mép cười, lại vô cùng vô tư nói "À! Thức ăn này em dâu mới mang đến, đồ của em dâu mua tất nhiên là phải ăn rồi!"
Giang Lục lại như nhớ đến điều gì đó, lại mau chóng tiếp lời "Phải rồi! Anh thấy bên phòng hành chính vẫn chưa ai ăn cơm cả, em mang thức ăn này qua cho bọn họ đi! Bên anh đã có thức ăn của em dâu rồi!"
Cánh môi Mộc Tử Thy giựt giựt, nhìn sang hướng Hứa Tĩnh Giai, âm thầm đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại bỏ qua sự khó chịu của bản thân mà lại gần "Chị chắc là Hứa Tĩnh Giai em dâu trong lời nói của mấy anh sao? Em tên là Mộc Tử Thy, em từ công ty đối tác Vân Không qua Từ Hoằng để trợ giúp về dự án."
Hứa Tĩnh Giai có chút không thích ứng, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu mỉm cười.
"Trạch ca và chị Tĩnh Giai đã ăn cơm chưa? Hay là cùng ăn với em nhé, đồ ăn em mua rất nhiều!" Mộc Tử Thy chu chu mỏ, vừa nói còn vừa giơ lên túi thức ăn.
Hứa Tĩnh Giai là một cô gái rất dễ mềm lòng, mặc dù thức ăn cô cũng đã mua nhưng cũng không nỡ để Mộc Tử Thy ăn một mình và xử lý hết đống thức ăn đó, Hứa Tĩnh Giai mở miệng muốn đồng ý, nhưng không nghĩ lại bị Từ Trạch cướp lời. Anh nói.
"Chúng tôi có thức ăn rồi, không cần đâu! Cám ơn lời đề nghị của Mộc tiểu thư."
Dứt lời Từ Trạch cũng xoay người rời đi, bàn tay đang nắm tay Hứa Tĩnh Giai cũng kéo cô theo nhưng lại bị Hứa Tĩnh Giai dừng lại, cô muốn mở lời cùng Mộc Tử Thy ăn cơm, vậy mà một lần nữa lại bị cướp mất lời.
"Khổ cho em rồi, em dâu! Chắc em đói lắm, mau cùng Trạch Gia ăn cơm đi!" Lục Thương đứng ở kế bên nhanh chân đẩy Hứa Tĩnh Giai cùng Từ Trạch đi, miệng còn không quên nói nhỏ vào tai của Hứa Tĩnh Giai "Thức ăn của Mộc Tử Thy có bùa đấy, em không được ăn!" Anh còn ra hiệu cho Từ Trạch rằng "Chú mau dắt em dâu đi đi!"
Hứa Tĩnh Giai:......
~~~Ở một diễn biến khác No.~~~
Ông nội Từ trên đường đi đến công ty Từ Hoằng, bụng ông đang rất vô cùng giận dỗi vì tên cháu trai oắt con vô tâm đáng ghét mê công việc kia, đã hai tuần rồi nhưng vẫn không đến chơi với ông được hôm nào, thế nên hôm nay cuối tuần, sáng sớm gọi cho cháu trai nhưng bị cháu trai cự tuyệt chỉ vì lo cho dự án công việc. Một bụng tức giận phẫn nộ của người già liền quyết định đi đến công ty phàn nàn. Ấy thế mà ông nội Từ có thói quen luôn nhìn cảnh ngoài đường khi đi xe, vô tình lại nhìn trúng một người quen, ông trợn mắt miệng lớ ngớ bặp bẹ bảo tài xế.
"Dừng............dừng lại...........mau dừng xe!"
Bạn nhỏ tài xế khẩn trương đạp phanh, chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra đã thấy ông nội Từ xuống xe rồi nhanh chóng đi lại ngồi trên nền đất đóng tuyết kia, khiến cho bạn nhỏ tài xế vô cùng bối rối, khóc không ra nước mắt, bạn nhỏ gấp rút chạy lại muốn đỡ ông dậy, ấy vậy mà bị ông nội Từ đuổi đi.
"Xuỳ, xuỳ, mau đi đi! Ông còn phải kiếm cháu dâu!"
Bạn nhỏ tài xế:!!!!!
Ông nội Từ cáu gắt "Đi! Nhanh chân lên! Lái xe ra đằng xa đi, đừng để Tiểu Thỏ biết ta giả vờ."
Bạn nhỏ tài xế vừa đi vừa run sợ, rất muốn khóc lớn nhưng vẫn không thể khóc được, vì lỡ như Trạch Gia biết được, có phải bạn nhỏ bị băm ra từng mảnh không?!!
~~~Ở một diễn biến khác No.~~~
Đây là cuộc gọi của ông nội Từ và Từ Trạch khi Hứa Tĩnh Giai rời đi được phút.
Ông nội Từ: Nay có về không?
Từ Trạch: Công việc của cháu đang............
Ông nội Từ: Khỏi giải thích!
Từ Trạch: Tối nay cháu......
Ông nội Từ: Lại bận chứ gì? Khỏi cần báo cáo!
Từ Trạch: Cháu về ăn cơm.
Ông nội Từ:......................Thế.............khi nào về?
Từ Trạch: giờ tối.
Ông nội Từ:...............Tạm thời chấp nhận!