Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Giang Dư Đoạt đi tới sân tòa nhà số ba, Đại Bân đang ngồi xổm hút thuốc liền đứng dậy: “Tam ca, người đều gọi đến rồi, đang chờ ở tầng bảy.”
“Lên đi.” Giang Dư Đoạt đi vào hành lang.
Từ khi ông chú gầy gò chết, y chưa từng tới đây, Lư Thiến cũng không hối thúc y, là một người nào đó ở tầng bảy gọi điện thoại đến, nói sẽ lập tức nộp tiền thuê nhà, hy vọng y nhanh chóng thu dọn căn nhà kia.
Giang Dư Đoạt trì hoãn không gọi người đến thu dọn cũng không phải vì sợ, một người chết rồi không có gì đáng sợ, khi còn sống là một cái tên trên bản đăng ký chỗ Lư Thiến, lật qua một trang sẽ không còn. Nếu thật sự có Diêm Vương, đơn giản cũng chỉ là một cái tên trên bản đăng ký của Diêm Vương, lật qua một trang, cũng như vậy không còn nữa.
Y chỉ không muốn đối mặt bầu không khí như vậy, trống rỗng như thể chưa từng có người tồn tại.
Lúc đi tới tầng năm, Giang Dư Đoạt ngửi thấy mùi nhang, còn có mùi khét của hóa vàng mã.
“Chúng nó làm gì trên tầng thế?” Y nhíu mày.
“Làm lễ đưa tiễn, cầu an, người này hình như cũng không có người nhà,” Đại Bân nhỏ giọng nói, “Cũng để cho người thuê bên cạnh nhìn trực tiếp, đỡ phải lo lại có người ra ngoài mẹ nó nói linh tinh.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
Cửa sổ hành lang tầng bảy đang mở, có điều vẫn ngập khói bụi, mấy đứa đàn em Đại Bân gọi đến vẫn đang ở trong phòng đốt giấy, trong phòng toàn mùi nhang.
“Tam ca.” Nhìn thấy Giang Dư Đoạt tới, bọn họ đều dừng lại.
“Xong việc chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Chỉ còn mỗi cái này thôi, còn lại đều đã chuẩn bị xong rồi,” một đứa đàn em nói, “Lập tức… đi vào dọn dẹp.”
“Đồ của người này bỏ hết vào thùng,” Giang Dư Đoạt nói, “Bên cạnh tòa nhà số hai không phải có căn nhà nhỏ rách à, cho bà lão nhặt rác bên đó cầm, bà ấy cần.”
“Được.” Đứa đàn em gật đầu, ngẫm lại nhỏ giọng nói, “Đồ của người chết mà bà ấy còn muốn à?”
“Mày cũng không cần quan tâm đến chuyện đấy,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhanh lên, dọn dẹp đi!”
Đám đàn em dọn dẹp trong phòng, bình thường ở nhà hẳn là không làm việc, thêm vào tâm lý vốn ngại, thế là thứ gì cũng ném vào thùng, dọn dẹp leng keng, không biết còn tưởng đến ăn cướp.
Dọn được một nửa, bà lão nhặt rác đã tới, Giang Dư Đoạt cũng không hiểu làm sao bà lại leo lên được tầng bảy.
“Chốc nữa bảo người mang sang cho bà,” y nói, “Không ai giành với bà đâu.”
“Tao xem nào,” Bà lão nói xong liền chen vào nhà, kéo thùng ra nhìn vào trong, nhìn mấy lần, liền thò tay vào thùng, ném cái cốc nhựa ra đất, “Cái này tao không cần, không dùng được, cũng không bán được tiền.”
“Tôi đệt!” Đại Bân ném cốc lại, “Con mẹ nó bà còn chọn tới chọn lui, bà ném ra rồi chúng tôi làm sao mà mang đi được.”
“Không bán được tiền,” bà lão lặp lại, lại kéo ra một cái không biết là hộp nhạc hay thứ gì, Giang Dư Đoạt còn đang nghĩ ngợi ông chú gầy gò còn rất biết thưởng thức, bà lão đã giơ tay ném cái hộp xuống đất, lại giẫm giẫm chân hai lần, hộp vỡ nát đầy đất, bà lão lấy chân đá thêm mấy cái, “Cái này bên trong cũng chẳng có gì bán được cả…”
Giang Dư Đoạt cũng không biết bà lấy đâu ra lắm sức lực như thế, y nếu muốn giẫm nát cái hộp này cũng phải dùng hai chân.
Y cau mày đi qua kéo cánh tay bà lão, kéo bà ra: “Bà nếu muốn thì đứng ở đây nhìn, không thì về nhà chờ, còn động đậy nữa, những thứ này một cái cũng không giữ lại cho bà.”
Bà lão liếc mắt nhìn y, cực kỳ khó chịu, hùng hùng hổ hổ đứng sang một bên.
“Nếu không phải nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận,” Đại Bân rất khó chịu, “Anh xem bà ấy như vậy, có lòng tốt cho bà ấy đồ, lấy được lại chọn tới chọn lui không cần!”
“Mỗi người tự có cách sống của mình.” Giang Dư Đoạt nói, “Mày có tức chết, bà ấy cũng chẳng cảm thấy gì, thu dọn đi, xong việc thì đổ nước ra lau sàn.”
“Vâng.” Đại Bân gật đầu.
Giang Dư Đoạt từ đâu đó lấy ra bao lì xì đưa cho Đại Bân: “Chốc nữa đưa cho bọn nó, đi ăn gì đó, tao ngộp sắp choáng rồi, đi trước.”
“Cứ giao cho em,” Đại Bân nhận lì xì, “Anh bận cứ đi trước đi.”
Sau khi đi ra hành lang, Giang Dư Đoạt hít một hơi không khí lạnh như băng, cảm thấy thư thái không ít.
Lư Thiến gọi điện thoại đến, bảo y đi cửa hàng hoa mua ít cây cảnh về trồng, muốn trừ tà phát tài, nói là để đặt ở phòng đánh bài.
“Chỗ chị cả ngày một đám nghiện thuốc, khói xông lửa đốt,” Giang Dư Đoạt nói, “Thứ gì chịu được nổi, còn nữa, mùa này chỗ nào có cây cảnh?”
“Ai bảo không có, đều trồng bên trong lều,” Lư Thiến nói, “Đến chỗ bán cây trồng trong nhà chắc chắn có, mua nhiều chút, mua tầm mười chậu tám chậu gì đó, còn có thể làm sạch không khí.”
“Em đi xem xem.” Giang Dư Đoạt nói.
“Còn nữa, mẹ chị hai ngày nữa tới, bảo muốn về nhà cũ nhìn,” Lư Thiến nói, “Cậu tìm tạm chỗ nào đối phó hai ngày đi.”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Bà cụ không phải bảo về không vui à, toàn hục hặc với bà Trương.”
“Buồn chán chứ,” Lư Thiến nói, “Ầm ĩ cả đời, đột nhiên không ầm ĩ nữa, rảnh rỗi lại thấy chán.”
“Vậy để em dọn dẹp qua gian nhà.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần thu dọn gì, bà ở còn chưa đến hai ngày, đừng phí công.” Lư Thiến nói, “Bảo mẫu của bà ngại ở nhà cũ lâu, chắc chắn sẽ đưa bà về nhanh.”
“Được.” Giang Dư Đoạt đáp.
Mẹ Lư Thiến là một bà cụ tính tình có hơi quái, trở về bên này nhất định không chịu ở cùng con gái, nhất định phải ở nhà cũ, sau đó từ sáng tới tối cãi nhau với bà nội thằng nhóc ba tuổi rưỡi, đến hai ngày tức giận không chịu nổi phải đi, nhưng qua mấy tháng lại trở về cãi nhau tiếp.
Trước đây lúc bà cụ đến, Giang Dư Đoạt cứ thế sang ở căn phòng mới kia, hoặc là sang bên mấy căn cho thuê kia tìm một căn chưa ai thuê ở tạm hai ngày, nhưng hiện giờ căn phòng mới cho Trình Khác thuê, phòng khác cũng đã cho thuê hết, chỉ có căn phòng ông chú gầy gò kia là trống… Chỉ có thể đi ở khách sạn.
Phiền phức duy nhất chính là con Miu.
Đám anh em kia của y chắc chắn đều tình nguyện nuôi giúp, nhưng mấy tên này ngay cả mình còn chăm sóc không ra gì, Miu đi qua đấy còn không bằng trả về thùng rác, ngoại trừ Trần Khánh, để con Miu ở đâu y cũng không yên tâm.
Mà Trần Khánh ở cùng ba mẹ, mẹ gã không cho nuôi con gì lắm lông, nói là sẽ rụng lông, Trần Khánh đến nuôi con cá cũng không được phê chuẩn, có lẽ cũng ghét vẩy cá rụng ra?
Thật phiền phức.
Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, trước tiên đi mua cây cảnh cái đã.
Đi qua hai con đường có không ít cửa hàng hoa, cửa tiệm áo cưới và cửa hàng hoa, mỗi thứ chiếm một nửa con phố.
Có điều y từ trước tới nay đều chưa từng đến cửa hàng hoa, không biết bên trong có gì, hơn nữa trông cửa hàng cũng không lớn, Lư Thiến yêu cầu tám chậu mười chậu, e là trong cửa hàng cũng không để nổi.
Hôm nay trời cũng được, gió cũng không lớn, nhưng nhiệt độ vẫn thấp, người đi trên đường rất ít, sợ lạnh như Trình Khác, không có việc gì sẽ không ra ngoài.
Đối với Giang Dư Đoạt, cảnh tượng trên đường không có ai này rất tốt, y không cần lưu ý từng người, sẽ thoải mái hơn nhiều.
Trong cửa hàng đúng là có không ít hoa, cách kính thủy tinh cũng không nhìn được xem có phù hợp yêu cầu của Lư Thiến hay không, Giang Dư Đoạt đi nửa con phố, tùy ý chọn một cửa tiệm nhìn có vẻ lớn, đẩy cửa đi vào.
“Hoan nghênh quý khách.” Bên trong, một người đàn ông nói.
Giang Dư Đoạt chưa nhìn thấy người, theo thói quen, y nhìn chằm chằm chỗ phát ra âm thanh vang tới, đi hai bước về phía đó, nhìn thấy trong góc có một người đang ngồi xổm thắt nơ con bướm cho một bó hoa lớn.
Y lúc này mới nhìn bên trong cửa tiệm, rất nhiều hoa, y không kể nổi tên, dù sao cũng đặt trong từng thùng từng thùng, trong phòng ngạt ngào hương hoa.
“Ông chủ, ở đây có cây cảnh loại lớn không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Lớn chừng nào?” Ông chủ đứng dậy đi tới, “Để ở đâu?”
“Để…” Giang Dư Đoạt lúc thấy rõ người này thì ngẩn người, “Trong phòng.”
“Có, to nhỏ đều có.” Ông chủ nói.
“À,” Giang Dư Đoạt nhìn người trước mặt, thoạt nhìn là một cô gái tóc ngắn còn đánh phấn mắt, thế nhưng giọng nói ra lại là giọng nam, “Phải lớn hơn một chút… Tôi nhìn chỗ anh cũng không có.”
“Anh nếu cần thì tôi trực tiếp đưa qua cho anh, trong cửa tiệm không có,” ông chủ nói, “Từ nhà vườn chở qua luôn.”
“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Vậy… anh giới thiệu cây gì đó trồng tốt đi.”
“Được.” Ông chủ lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt, “Tôi cho anh xem mấy bức ảnh, anh có thể chọn xem.”
Giang Dư Đoạt hiện giờ có thể chắc chắn đây là nam, y nhìn thấy yết hầu.
Thật ra bình thường cũng có thể thấy đàn ông trang điểm, cũng từng thấy đàn ông mặc váy rồi, mà không ở khoảng cách gần mặt đối mặt như thế, càng chưa từng nói chuyện. Hiện giờ y có hơi mất tự nhiên, đặc biệt từ lúc quen biết Trình Khác, đối với kiểu người như vậy, y đã không còn như trước đây chỉ quét mắt một cái đã bỏ qua.
Đáng yêu xinh đẹp.
Hiện giờ trong đầu y toàn là câu này, quả thật không có cách nào trốn nổi.
Xinh đẹp xinh đẹp xinh đẹp đáng yêu đáng yêu đáng yêu…
Người này chắc cũng coi như là thế?
Mịa nó chứ, Trình Khác thích người như vậy?
Khẩu vị kiểu này thật sự có chút làm người ta khó hiểu.
“Anh Trình ngồi xuống một lát đi,” Tiểu Dương nói, “Em lấy cho anh trà táo.”
“Không cần,” Trình Khác nói, “Tôi nhìn thôi.”
“Ngồi một lát, em mang đến ngay.” Tiểu Dương bước nhanh tới bên cạnh bàn trong khu thư giãn, kéo ghế ra, lại chạy nhanh tới khu đồ uống.
Trình Khác không thể làm gì ngoài đi qua ngồi xuống.
Tiểu Dương cầm trà nhanh chóng chạy về, ngồi đối diện hắn.
“Thật ra anh Trình không nhớ ra em cũng không có gì lạ,” Tiểu Dương nói, “Trước đây hai ta cũng chỉ nói mấy câu.”
Còn từng nói chuyện?
Trình Khác càng mù mịt hơn, theo lí thì tướng mạo như này, không nói câu nào hắn cũng có thể nhớ một thời gian dài.
“Aiiii,” Tiểu Dương thở dài, “Hai, ba năm trước đi, hai ta ở cùng một phòng tập, cũng tập được mấy tháng.”
“Vậy à?” Trình Khác lại nhìn vào mắt gã, “Huấn luyện viên bên kia tôi đều biết mà.”
“Em không phải là huấn luyện viên, lúc đó em còn béo,” Tiểu Dương cười cười, “Chỉ là tập thể hình, còn từng nhờ anh chỉ bảo mà.”
“…À.” Trình Khác theo phép lịch sự mà phản ứng như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ, mà đừng nói là hai hay ba năm trước, chỉ cần Tiểu Dương ban đầu là người mập, hắn đã không thể có ấn tượng gì, “Vậy cậu giỏi thật, giờ cũng đã làm huấn luyện viên rồi?”
“Lúc đó cũng đã có hứng thú, sau đó thi chứng nhận, liền nghỉ việc làm huấn luyện viên thể hình,” Tiểu Dương nói, “Anh Trình, anh giờ nếu ở khu này, chỗ chúng em cũng coi như là tốt nhất rồi.”
“Ừm.” Trình Khác đáp một tiếng.
Tiểu Dương lại giới thiệu cho hắn nửa ngày, nói cái gì Trình Khác cũng không lắng nghe lắm, dù gì hầu như cũng chỉ là mấy nội dung kia, nguyên nhân duy nhất hắn vẫn luôn ngồi đây nghe không bỏ về là dáng dấp Tiểu Dương cũng không tệ, vóc người cũng vừa mắt, là loại rắn chắc thon dài.
Không khác huấn luyện viên riêng trước đây của hắn lắm.
Có điều……không có vóc người đẹp như Giang Dư Đoạt.
Nghĩ đến Giang Dư Đoạt, hắn bắt đầu có chút thất thần, trong đầu lắc qua lắc lại giấc mộng tối qua.
Bình thường loại mộng xuân này, sáng sớm tỉnh dậy một chút dấu vết cũng sẽ không có, tới tới lui lui cũng chỉ là nội dung này đó, thế nhưng một giấc có Giang Dư Đoạt tham diễn này, hắn đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ.
Có lẽ là mùa đông sắp tới rồi đi.
Hoặc là trước đó hắn đã nhìn trước sau Giang Dư Đoạt quá kỹ, não bổ quá cụ thể.
“Anh Trình?” Tiểu Dương ngồi đối diện gọi hắn, “Vậy cứ thế được không?”
Trình Khác hắng giọng, nhìn Tiểu Dương một cái, mặt thất thần thực sự không được lịch sự cho lắm, hắn cũng ngại ngùng hỏi xem sắp xếp như nào, nói chung thấy một cái bảng trước mặt Tiểu Dương đã có thể thấy không ít nội dung.
“À.” Hắn tùy tiện đáp một tiếng, có lẽ thời gian hắn thất thần rất dài, xem ý Tiểu Dương, hẳn là sắp xếp sau khi làm thẻ.
… Làm thì làm, hắn cùng Tiểu Dương đi nộp tiền.
“Anh Trình thêm bạn tốt đi,” Tiểu Dương nói, “Tiện liên lạc.”
“Ừm.” Trình Khác lấy điện thoại di động ra.
“Vậy thì từ thứ tư tuần này bắt đầu đi, ngày kia.” Tiểu Dương nói.
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Tiểu Dương vẫn đưa hắn ra đến cửa chính phòng tập, lại đưa tới đường, mới xoay người lại.
Trình Khác thở phào một cái, một chuyến này thật sự không hiểu đầu đuôi ra sao, ra ngoài đi dạo lập tức làm một cái thẻ, còn mua một khóa huấn luyện riêng, đến giờ hắn còn không nhớ cái phòng tập này tên là gì.
Khu mua sắm bên này không chỉ người đi dạo phố ít, người đi ăn cũng ít, Trình Khác tiện rẽ vào một nhà hàng kiểu Tây, đến một bóng người cũng không thấy.
Hắn gọi một phần sườn bò, lấy điện thoại di động ra, buồn chán ngán ngẩm kéo lên kéo xuống, cuối cùng vẫn vào vòng bạn bè.
Hôm nay vòng bạn bè vẫn là sân nhà của Tổng hộ pháp, fanclub toàn cầu của Giang Dư Đoạt, tuyển công nhân đa năng ưu tú, kiêm chuyên gia chuyển phát các loại lời đồn.
Trình Khác mở cái video Trần Khánh vừa đăng trước đó ra.
Đây là quay lúc Giang Dư Đoạt cùng đám đàn em đi tìm người, thời lượng rất ngắn, quay một vòng, ống kính quay đến Giang Dư Đoạt liền ngừng.
Kỹ thuật quay kiểu quái gì thế này, nhân vật chính nhân vật phụ cũng không phân.
Sau đó còn có một bức ảnh.
Giang Dư Đoạt cùng một đám người ăn xiên nướng… Giang Dư Đoạt ăn xiên nướng với hắn xong còn cùng bọn Trần Khánh ăn một bữa nữa.
Ăn được thật.
Trình Khác nhìn sững sờ một lúc, thả lại điện thoại vào túi.
Nhìn vòng bạn bè của Trần Khánh, hắn đột nhiên có chút thất vọng, Giang Dư Đoạt coi hắn là bạn, mà so sánh ra thì mấy người mỗi ngày cùng y lăn lộn mới càng giống bạn bè hơn, ít nhất chỉ nhìn qua thì có vẻ vậy, hoặc là những lúc ở chung.
Người bạn là hắn, hiện giờ muốn gặp Giang Dư Đoạt, vậy mà không tìm nổi một lý do.
Hoặc là nói, hắn muốn gặp Giang Dư Đoạt, còn phải tìm một lý do.
Tựa như quan hệ giữa hắn và Giang Dư Đoạt, trước sau cũng không thể như bọn Trần Khánh với Giang Dư Đoạt, không cần lý do, chỉ cần một câu nói, thậm chí cứ thế đến nhà y là được.
Cửa tiệm này, cả giờ cơm trưa cũng chỉ có một khách hàng là hắn, nhân viên phục vụ có lẽ nhàn rỗi quá, cả buổi đều cùng nhau quay mặt về phía hắn đứng ngẩn người.
Ăn xong phần sườn bò nói thật là mùi vị cũng không tệ lắm, Trình Khác lại lấy di động ra.
Nhân lúc mình chưa hối hận, nhanh chóng mở tên Đại Thốn ra, gửi tin nhắn cho y.
– Tối nay ăn một bữa đi.
Qua phải mấy phút, Trình Khác cũng đã bỏ lại điện thoại vào túi, thanh toán xong chuẩn bị đi, tin nhắn của Đại Thốn mới trả lời lại:
– Có việc.
Trình Khác nhìn hai chữ này, nửa buổi mới lấy lại tinh thần.
Ông nội nhà cậu!
Có mẹ nó cái trứng việc!
Lưu manh đếm thùng rác còn làm ra vẻ trong lúc bận rộn tối mắt tối mũi tranh thủ nhắn lại hai chữ, quả thực làm người ta phải câm nín.
Trình Khác cực kỳ khó chịu đi ra tiệm cơm, đến giao lộ gọi xe về nhà.
Tuy đây có lẽ là giọng điệu Giang Dư Đoạt bình thường nói chuyện với bạn bè, nhưng đối với người trong lòng đang có ít nhiều thứ này thứ nọ mà nói, nhắn lại như vậy cực kỳ thương tổn tự tôn người ta.
Thật mất mặt.
Kể cả như trong lòng không có này nọ, Trình Khác sống đến giờ, cũng là lần đầu tiên nhận được tin nhắn trả lời như thế.
Giang Dư Đoạt dựa vào sau cửa ngồi xuống đất, nhìn máu không ngừng trào ra từ vết thương bên cạnh hổ khẩu tay phải, ném điện thoại lên ghế sofa.
Ngoài cửa có người đang nói chuyện, là bạn nhỏ ba tuổi rưỡi cùng bà nội nó.
“Con thấy mà, tay chú Giang chảy máu.” Ba tuổi rưỡi nói.
“Vào nhà!” Bà nội nó át tiếng, “Sau này nhìn thấy cậu ta con nhớ bỏ chạy về nhà, cậu ta cả ngày đánh nhau với người ta, chảy máu có gì lạ, bảo con không để ý đến cậu ta thì đừng để ý, nói không nghe!”
“Con không để ý,” giọng Ba tuổi rưỡi nhỏ dần, đoán chừng đã đi vào phòng, “Con là nhìn thấy mà.”
Sau tiếng mở cửa phòng, không nghe được gì nữa.
Giang Dư Đoạt ngồi một lúc mới đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ, từ khe rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Người vừa nãy đã không thấy nữa.
Lúc y chạy trở lại, người kia vẫn luôn ở phía sau, bám theo rất chặt, y mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở của người kia.
Mãi cho tới lối vào tòa nhà, nhìn thấy Ba tuổi rưỡi, tiếng bước chân cùng tiếng thở phía sau mới xa dần.
Giang Dư Đoạt quay người đi vào nhà tắm, mở vòi nước bồn rửa tay ra, đưa tay phải ra dưới dòng nước, máu không ngừng chảy ra từ hổ khẩu lẫn vào nước, nhuộm bồn nước thành màu đỏ nhạt.
Xối một lúc lâu, y rút tay về, vẩy vẩy, từ đâu đó lấy ra con dao, để dưới dòng nước rửa sạch, sau đó trở về phòng khách.
Lúc khử trùng vết thương, con Miu vẫn luôn ngồi trên bàn uống nước nhìn y.
“Chốc nữa cho mày ăn, gấp cái rắm.” Giang Dư Đoạt nói, “Mai đưa mày đi du lịch, có điều không biết Trình đại gia có chịu nuôi mày hai ngày không.”
Miu đi hai bước về phía y, nhảy lên trên ghế sofa, thuận theo thắt lưng y leo lên vai, meo meo vào tai y mấy tiếng.
“Có điều tao cảm giác anh ta chắc là thích mèo,” Giang Dư Đoạt nhanh chóng quấn gạc lên tay, cắn một đầu thắt thành nút thắt, nhiều năm như thế, y xử lý vết thương đã gần như không cần mắt nhìn, “Cho mày ở hai ngày chắc không thành vấn đề, chủ yếu là vì đặt chỗ người khác tao cũng không yên tâm.”
Xử lý xong vết thương, y đứng dậy lấy túi thức ăn cho mèo, đổ chừng nửa bát cho con Miu, lại múc thêm thìa đồ hộp, “Ăn đi, mập chết mày đi.”
Trình Khác đã một thời gian dài không tập thể hình, hôm nay đột nhiên đụng vào máy tập, đều cảm giác có chút không quen.
Tiểu Dương thế nhưng lại rất kiên trì, kiên trì đến mức có hơi dông dài: “Tư thế ngồi đẩy ngực này, cần chú ý… Phần đầu, phần lưng, cùng mông đều phải dính sát vào chỗ dựa lưng…”
“Ừm.” Trình Khác đã ngồi đúng tiêu chuẩn.
Đang muốn đẩy thử xem trọng lượng có thích hợp không, tay Tiểu Dương đột nhiên chạm lên trên bụng hắn: “Hóp bụng ưỡn ngực…”
Trình Khác vốn là đã chuẩn bị kỹ, đụng phải hành động bất thình lình này, khí hít vào toàn bộ thở ra ngoài.
“Hít sâu,” Tiểu Dương nói, tay lại đặt lên trên ngực hắn, “Dùng ngực phát lực, lúc đẩy cánh tay không được duỗi thẳng hoàn toàn…”
Trình Khác lấy lại bình tĩnh, từ từ đẩy mấy lần, cảm giác trọng lượng vẫn được, đang định tiếp tục, điện thoại ở bên cạnh vang lên.
“Anh nhận điện thoại đi đã.” Tiểu Dương đi ra.
Trình Khác cầm điện thoại lên nhìn, là Giang Dư Đoạt gọi,
Lúc hắn theo thời quen muốn kéo ra nghe, ngón tay dừng lại, hai giây sau hắn ấn im lặng, sau đó nhìn chăm chú màn hình điện thoại, mãi cho tới lúc chuông ngừng.
Hắn vừa định trả điện thoại về, điện thoại lập tức vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.
Là Đại Thốn gửi tới.
– Anh có ở nhà không?
Trình Khác vui vẻ nhắn lại.
– Có việc.
Giang Dư Đoạt một giây sau liền gọi lại.
Vì khoảng cách quá ngắn, Trình Khác chưa kịp phản ứng lại, lúc đặt ngón tay xuống vừa khéo chạm phải nút nghe, hắn không thể làm gì khác ngoài “alo” một tiếng.
“Anh muộn chút nữa có rảnh không?” Giọng Giang Dư Đoạt truyền tới.
Lần đầu tiên nghe Giang Dư Đoạt nói chuyện, Trình Khác đã cảm thấy giọng y rất dễ nghe, hiện giờ nghe cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Nhưng hắn vẫn kiên trì: “Có việc.”
“Có việc gì cơ,” Giang Dư Đoạt nói, “Hiện giờ mới năm giờ, anh vẫn cứ việc này đến tận tối à?”
“Tôi có việc đến tối mai.” Trình Khác nói.
“…Anh có phải đang trả thù tôi không đấy?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác tặc lưỡi không nói gì.
“Không phải chứ,” Giang Dư Đoạt cũng tặc lưỡi, “Anh có ấu trĩ quá không đấy?”
“Tôi ba tuổi rưỡi,” Trình Khác nói, “Thế thì làm sao.”
“Anh ở chỗ nào thế?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Bên ngoài à? Còn có tiếng nhạc.”
“Phòng tập thể hình.” Trình Khác nói.
“Tập thể hình?” Giang Dư Đoạt ngẩn người, “Anh còn đang hưởng thụ thật đấy nhờ… Vậy chốc tôi qua đó tìm anh.”
“Hả?” Trình Khác giờ mới cảm giác Giang Dư Đoạt hẳn là thật sự có việc tìm hắn, “Chuyện gì thế?”
“Là…” Giang Dư Đoạt hơi do dự, “Tôi đi qua rồi nói, chốc nữa mời anh ăn cơm.”
“Được thôi,” Trình Khác nói, “Vậy cậu tới đi, tôi đang ở trong cái phố gì đó bên khu mua sắm bên kia siêu thị… Phòng tập thể hình gì đó ở tầng hai…”
“Mẹ nó gì đó gì đó rốt cuộc là cái gì?” Giang Dư Đoạt thở dài, “Thôi được rồi, anh gửi cho tôi định vị, tôi tự tìm.”
Trình Khác gửi định vị cho Giang Dư Đoạt xong, Tiểu Dương đi tới: “Có bạn sắp đến à?”
“Ừm.” Trình Khác cản lại tay gã mò bụng mò ngực, ngồi xuống đúng tư thế chuẩn.
“Vậy hay là xong sớm?” Tiểu Dương hỏi, “Cũng còn có nửa tiếng.”
“Không cần,” Trình Khác nói, “Cậu ta đến đây cũng không lệch giờ lắm.”
“Được,” Tiểu Dương cười, “Vậy tiếp tục.”
Chỗ này cách nhà Giang Dư Đoạt có hơi xa, Giang Dư Đoạt đi đâu cũng thích đi bộ, lại đây chắc cũng phải mất đến phút.
Nhưng mới qua mười phút, Trình Khác đang đẩy một nửa, vừa nhấc mắt đã thấy Giang Dư Đoạt từ ngay phía trước hắn đi tới.
Trong phòng thể hình lò sưởi bật rất cao, Giang Dư Đoạt vừa đi vừa cởi áo khoác.
Tư thế cởi áo khoác siêu đẹp trai.
“Anh Trình,” Tiểu Dương ở bên cạnh nhắc, “Chú ý lực tập trung.”
Trình Khác thu hồi ánh mắt, sau khi đẩy xong mới thả lỏng tay.
“Bạn anh đến rồi à?” Tiểu Dương nhìn Giang Dư Đoạt.
“Ừm.” Trình Khác đứng lên.
Tiểu Dương gật đầu với Giang Dư Đoạt, nhìn Trình Khác: “Vậy anh Trình, hôm nay đến đây thôi, thời gian cũng không còn nhiều lắm.”
“Được.” Trình Khác nói.
Sau khi Tiểu Dương đi ra, Giang Dư Đoạt nhỏ giọng hỏi: “Đây là ai vậy?”
“Huấn luyện viên riêng của tôi.” Trình Khác nói.
“À,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn Tiểu Dương, “À.”
Trình Khác nhìn y: “Cậu à cái rắm gì mà à?”
Giang Dư Đoạt hắng giọng: “Không.”
______________________________
hổ khẩu