Thuốc Giải (Giải Dược)

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nháy mắt Trình Khác cúi đầu xuống, trong đầu Giang Dư Đoạt còn có vài giây cho rằng, Trình Khác đặt tay lên trán y là định kiểm tra xem y có sốt hay không.

Chờ đến lúc phản ứng lại được, Trình Khác đã áp lên người y.

Sau đó lại mẹ nó hôn y.

Giang Dư Đoạt đã không nhớ rõ đây là lần bao nhiêu, cảm giác nhiều đến nỗi y còn có thể thản nhiên nói ra “Quen rồi.”

Nhưng lần này cũng không giống.

Không giống bất kỳ lần nào trước đó.

Bởi vì Trình Khác hôn không giống bất kỳ lần nào trước đây.

Giang Dư Đoạt nếm được mùi vị trà xanh trên đầu lưỡi hắn, nói đúng ra là kem đánh răng hương trà xanh, đương nhiên, trước đó y đã nhìn thấy kem đánh răng, là trà xanh, nếu không y cũng không đoán ra được, dù sao cũng không phải thiếu gia đến trong tủ cũng phun nước hoa, mấy chuyện này không có yêu cầu cao như vậy.

Đầu lưỡi?

Đúng, đầu lưỡi!

Không chỉ có đầu lưỡi…

Giang Dư Đoạt trong cơn khiếp sợ và hỗn loạn cảm giác được, tiếp xúc càng tăng lên, cả người cũng như mất đi năng lực phản kháng.

Y cực kỳ tự tin với phản ứng, cũng như năng lực xử lý tình huống bất ngờ của bản thân, y biết chịu động tác nào thì cần phải đưa ra phản ứng ra sao.

Nhưng tất cả những điều đó đều chỉ hạn chế ở tấn công.

Chính diện, từ một bên, đánh lén.

Đao, gậy, tay không.

Không có bất kỳ huấn luyện nào khiến y có thể xử lý tình cảnh trước mắt.

Lúc người đưa đầu lưỡi vào trong miệng cần phải làm gì.

Loại tình cảnh chưa từng được trải nghiệm, nhưng đã vô số lần từng gặp trong truyện, bình thường còn đều kèm theo miêu tả tỉ mỉ.

Nhưng dù sao y cũng là đàn ông, trong mấy thứ đó, cho dù là hai bên tình nguyện, hay là vừa chống cự dục vọng lại vừa nghênh đón, hay là bất đắc dĩ gì gì đó đều là bên nữ…

Y không biết phải làm gì…

Phản ứng đầu tiên là gạt Trình Khác xuống, nhưng y còn chưa quên Trình Khác.

Cổ tay tôi đang gãy.

Tiếp theo cũng chưa kịp có phản ứng thứ hai, đã cảm thấy mình chảng thể động đậy được, cứ như con rối gỗ.

Cũng không dám động đậy.

Cho dù là động tác gì, to nhỏ nhẹ nhàng gì, e rằng dưới tư thế này, đều sẽ quy thành một loại đáp lại, nếu không dám có phản ứng, vậy cũng không dám có động tác gì để Trình Khác cho rằng y đang đáp lại.

Một, hai, ba, bốn, năm…

Trong đầu Giang Dư Đoạt thổi qua một trận cuồng phong hỗn loạn, nhưng vẫn chưa quên theo thói quen đoán thời gian.

Làm cho y giật mình là, mới có bốn năm giây mà thôi, bản thân mình, bên trong nỗi kinh sợ còn cảm nhận được nhiều như vậy, từ tư thế cho đến đường đi của lưỡi Trình Khác.

Còn có đột nhiên dừng lại.

Trình Khác rời khỏi y tầm một giây đồng hồ, nhìn y chằm chằm.

Giang Dư Đoạt không tìm được vẻ mặt và ánh mắt thích hợp để đối mặt với Trình Khác, nhưng Trình Khác cũng có vẻ không chuẩn bị việc phải đối diện với y, liếc nhìn y một cái rồi lại hôn xuống.

Tiên sư bố nhà anh!

Uống nhiều lắm rồi đúng không, hôn được nửa còn dừng lại kiểm tra xem mình đang hôn người hay hôn ghế sofa đấy à!

Nhưng có lẽ có bước đệm trong nháy mắt như vậy, lần thứ hai Trình Khác hôn xuống, Giang Dư Đoạt đột nhiên không có cảm giác như trước.

Giống như sau bước đệm kia, thân thể y bắt đầu có tri giác.

Tiếng thở dốc nhẹ nhàng, tiếp xúc nhẹ nhàng, thậm chí hô hấp nhẹ nhàng trên da, cũng bắt đầu làm y cảm giác thân thể đột nhiên thức tỉnh.

Trình Khác cũng không muốn dừng lại, hắn dừng lại chỉ bởi vì váng đầu, còn bởi vì đang choáng váng mà không thở nổi, không dừng lại sẽ bị ngạt chết.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng.

Tuy rằng lúc tắm Giang Dư Đoạt không nhìn được tình cảnh y tò mò, nhưng hiện giờ nếu chịu nhìn, y có thể nhìn thấy, hoặc không cần nhìn, chỉ cần không đứng lên, một chốc nữa Giang Dư Đoạt phục hồi tinh thần lại có lẽ sẽ trực tiếp cảm nhận được.

Cánh tay hắn chống đỡ nửa người trên, Giang Dư Đoạt mắng một câu: “Mẹ nó, anh tìm chỗ nào thích hợp đè lên được không!”

Trình Khác liếc nhìn y, phát hiện tay trái mình vẫn đặt trên trán y, làm mắt Giang Dư Đoạt bị kéo to ra.

Y thu tay lại, chống lên tay vịn ghế sofa ngồi dậy.

Ngồi trên đùi Giang Dư Đoạt.

Sau đó đứng lên, nhìn Giang Dư Đoạt vẫn đang nằm trên sofa, dừng mấy giây cẩn thận nhớ lại mình có vì XX thượng não mà ngoài hôn còn làm ra hành động gì khác không? Có sờ không? Có cọ không?

Hẳn là không, hắn hiện giờ cũng chỉ còn một cái tay, lại vẫn luôn đè trên trán Giang Dư Đoạt.

Cùng Giang Dư Đoạt nhìn nhau một lúc, Giang Dư Đoạt ngồi dậy, dựa vào ghế sofa, nửa ngước đầu nhìn hắn.

“Cái kia…” Trình Khác không biết có cần nói xin lỗi hay không, nhưng lại cảm thấy nói xin lỗi càng làm tình hình lúng túng hơn.

Sớm biết vậy, đã mẹ nó không thèm đứng lên.

Mấy giây sau, tầm mắt Giang Dư Đoạt từ trên mặt hắn nhanh chóng đi xuống, lại rất nhanh nhảy về mặt hắn, nhưng không quá hai giây, lại đi xuống thật nhanh, sau đó lần thứ hai trở về trên mặt hắn.

Lúc Giang Dư Đoạt lần thứ ba nhìn xuống, Trình Khác thở dài, kéo kéo quần, quay người đi vào phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra một cái quần, mặc vào.

Sau đó đặt mông ngồi lên giường, không muốn chuyển động, vừa nghĩ tới trở lại phòng khách còn phải đối mặt với Giang Dư Đoạt, người còn đang không biết chuyện gì xảy ra với mình…

E rằng hẳn là phải biết đi…

Trình Khác tuy rằng không nhìn đến bộ vị nào đó của Giang Dư Đoạt, kể cả không nhịn được cảm thụ một chút, nhưng hơi thở Giang Dư Đoạt đã thay đổi, hắn vẫn cảm nhận được.

Cho dù có còn phản ứng gì khác hay không, trai thẳng bình thường thật sự sẽ không đến mức này…

Trình Khác có hơi muốn hút thuốc, thuốc lá lại đặt trong túi áo khoác, áo khoác đặt ở phòng khách.

Hắn chần chừ một lúc, đứng dậy đi ra ngoài.

Giang Dư Đoạt vốn đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy hắn đi ra, đột nhiên đứng lên, bước nhanh… Hoặc nên nói là như chớp giật mà đi vào phòng tắm, cùng lúc đóng sầm cửa lại.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy tốc độ như thế của Giang Dư Đoạt.

Đột nhiên thấy buồn bực.

Hắn rót cho mình một cốc nước, uống hai ngụm, lại châm điếu thuốc ngậm vào, ngồi xuống ghế sofa.

Trên ghế sofa còn mang theo hơi ấm của Giang Dư Đoạt.

Hắn sờ điện thoại di động, mở ra nhìn mấy lần, bên Trình Dịch không có động tĩnh gì, trong vòng bạn bè có hai đợt ảnh, đưa mẹ đến khách sạn, còn có mẹ hắn cùng Trình Dịch và Lê Na thân thiết chụp ảnh chung, phía sau là hắn và Giang Dư Đoạt đang tự chụp cái ảnh “tiểu tinh linh” kia.

Hắn thở dài, nhìn thêm một lúc, fanclub toàn cầu của Giang Dư Đoạt đương nhiên không thể không đăng mấy tấm ảnh đi ăn khuya.

Có điều lần đầu tiên nhìn thấy bản thân trong ảnh Trần Khánh chụp, còn có chút cảm giác không rõ, thật giống như thấy bản thân bên trong một thế giới khác.

Hắn và Giang Dư Đoạt cùng nhau ngồi dựa vào lưng ghế, mặt quay về cùng một hướng, trên mặt đều bị ánh đèn chiếu sáng vàng.

Tấm hình này Trần Khánh chụp vẫn nhòe nhoẹt như trước, nhưng bất ngờ là rất có cảm giác.

Trong hình, hai người không nhìn về phía ống kính, trong náo nhiệt hỗn loạn bốn phía, ánh đèn tỏa ra vài đường tròn vàng nhạt.

Trình Khác liếc mắt nhìn mấy dòng chữ Trần Khánh đăng cho ngày hôm nay.

Thời gian.

Hắn nở nụ cười, vậy mà làm hắn cảm thấy rất hợp lý.

Hắn để điện thoại di động xuống, liếc mắt nhìn về phía buồng tắm, cửa vẫn đóng chặt, bên trong không có bất kỳ tiếng động gì.

Hai người trong hình, hiện giờ cứ lúng túng như vậy.

Phản ứng Giang Dư Đoạt vừa nhìn thấy hắn đã muốn trốn vào buồng tắm, vẫn làm cho hắn thấy… rất không thoải mái.

Mà qua một lúc sau, hắn đứng lên, có hơi không yên lòng.

“Giang Dư Đoạt?” Hắn đi tới bên ngoài cửa phòng tắm, gọi một tiếng.

Giang Dư Đoạt không hề trả lời.

“Tam ca?” Hắn lại gọi một tiếng.

Giang Dư Đoạt vẫn không trả lời, thế nhưng lại gõ gõ bên trong cửa.

“Cậu không sao chứ?” Trình Khác thử kéo chốt cửa, phát hiện vặn được, “Tôi mở cửa được không?”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.

Trình Khác trước tiên hít thở sâu, sau đó vặn tay nắm, đẩy cửa phòng tắm ra.

Cửa vừa mở ra, ngay lập tức một làn khói phả vào mặt.

“Tôi đ..?” Trình Khác ngây ngẩn cả người, “Cậu hút thuốc à?”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt cúi đầu ngồi trên nắp bồn cầu, trong tay vẫn còn kẹp tàn thuốc.

“Bật quạt thông gió lên,” Trình Khác do dự đi vào, bật quạt thông gió, “Không sặc à?”

“Không sặc.” Giang Dư Đoạt vẫn cúi đầu.

Trình Khác không lên tiếng, nhìn đỉnh đầu y.

Quen biết Giang Dư Đoạt cũng lâu lắm rồi, hắn lần đầu tiên chú ý đến đỉnh đầu Giang Dư Đoạt có hai xoáy tóc, còn có…một vết sẹo nhỏ.

E rằng vết sẹo này là trong mười năm Giang Dư Đoạt lăn lộn đầu đường lưu lại, nhưng mấy chuyện lúc nhỏ y từng nói, vẫn trong nháy mắt nổ ra trong đầu Trình Khác.

Trình Khác đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa lên đầu y.

Đang định mở miệng nói xin lỗi, Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên: “Trình Khác.”

“Hả?” Trình Khác nhìn y.

“Anh nói tôi…có phải là,” Giang Dư Đoạt ném thuốc lá đi, xoa mũi, “Có phải là…”

Nhìn y nhíu lông mày, Trình Khác cảm giác không đoán được y muốn nói gì, hắng giọng một cái định tranh nói, để tránh khỏi Giang Dư Đoạt lúng túng lại không nói được.

Nhưng Giang Dư Đoạt còn nói rất lưu loát: “Anh nói xem liệu tôi có phải cũng là đồng tính luyến ái không?”

“Cậu…” Trình Khác vốn đã tưởng rằng nghĩ ra được câu trả lời tốt lắm, hiện giờ đột nhiên chẳng nói được câu gì, đến nửa buổi mới bật ra một câu, “Sao cậu lại hỏi thế?”

“Tôi mới vừa dựng.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác ngây người.

“Vậy có phải là tôi cũng là?” Giang Dư Đoạt nói.

“Cậu vừa mới nói cái gì?” Trình Khác không nhịn được hỏi.

“Con mẹ nó, anh trúng độc rượu điếc luôn rồi à?” Giang Dư Đoạt đứng lên kéo kéo quần, hơi không kiên nhẫn, “Tôi, dựng.”

“A.” Trình Khác bị Giang Dư Đoạt nói thẳng đến mức chấn kinh, suýt nữa nghĩ y định cởi quần chứng minh cho mình, theo phản xạ mà liếc mắt xuống nhìn.

“Nhìn cái rắm,” Giọng Giang Dư Đoạt buồn bực, lại ngồi lên nắp bồn cầu, “Xuống rồi, cũng lâu rồi.”

“…Tự xuống à?” Trình Khác hỏi.

“Không thì chả lẽ tôi còn có thể tuốt xuống à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm.

“Coi như tôi không hỏi.” Trình Khác vung tay.

Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, cúi đầu như là đang giận dỗi ai, cứ ngẩn người không động đậy.

Trình Khác đứng trước mặt y một lúc, cảm giác choáng váng trong óc vẫn chưa mất đi, có hơi đứng không nổi, hắn đưa tay chống tường: “Ra ngoài đi, ngồi ở đây ngộp.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đứng lên, phạch một cái từ bên cạnh hắn chen ra ngoài.

Trình Khác mở cửa sổ buồng tắm ra, sau đó đi vào phòng khách.

Giang Dư Đoạt ngồi trên ghế sofa, trừng TV ngây người.

“Muốn….xem phim không?” Trình Khác hỏi.

“Không muốn.” Giang Dư Đoạt nói.

“Vậy…..ngủ?” Trình Khác lại hỏi.

“Ngủ không được.” Giang Dư Đoạt trả lời.

Trình Khác do dự mấy giây, đi tới ngồi xuống trên ghế sofa, không dám lại gần y, sợ y lại lúng túng.

Giang Dư Đoạt nghiêng mặt nhìn hắn: “Anh không ngủ à?”

“Cậu muốn tâm sự gì không?” Trình Khác hỏi.

“Nói chuyện gì?” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn.

“Tâm sự là nói gì đó thôi, cũng không phải đề làm văn.” Trình Khác thở dài, “Lần nào cũng hỏi tôi muốn nói chuyện gì…”

“Đề viết văn?” Giang Dư Đoạt nghe nhưng không hiểu.

“…Cậu hiện giờ muốn nói gì không?” Trình Khác không thể làm gì khác hơn là thay đổi cách hỏi. “Định nói chuyện gì không? Muốn nói gì với tôi không?”

Giang Dư Đoạt nhíu mày trầm mặc: “Không muốn.”

“Tiên sư nhà cậu,” Trình Khác đứng lên, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cậu định ngủ ghế sofa à?” Trình Khác đi tới cửa phòng ngủ thì quay đầu lại, “Ngủ ghế sofa thì tự lấy chăn đệm ra, tôi chỉ còn mỗi một cái tay thôi.”

“À.” Giang Dư Đoạt đứng lên, đi đến tủ ôm chăn ra ngoài, rồi dặn dò một câu, “Đừng đóng cửa.”

Lúc y mở miệng, Trình Khác đã tiện tay đẩy cửa, y nói xong câu này, cửa vừa khéo đóng lại.

Một giây sau, cửa lại bị Giang Dư Đoạt đẩy ra: “Đã bảo anh đừng đóng cửa.”

Trình Khác hiện giờ mới nhớ ra, cẩn thận nói: “Cậu không phải nói…”

“Tôi không phải sợ anh gặp nguy hiểm,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tôi chỉ là…..dù gì anh cũng đừng đóng cửa, nếu anh đóng cửa tôi sẽ cảm thấy anh ghét tôi.”

“Tôi sẽ không hôn người tôi ghét.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt dừng lại một chút, quay người trở lại cạnh ghế sofa, giũ chăn ra.

“Cậu không tắm à?” Trình Khác hỏi.

Tay Giang Dư Đoạt đang cầm chăn dừng lại giữa không trung: “Tôi không thể bày chăn trước rồi sau đó đi tắm à?”

“Ngủ ngon.” Trình Khác nói.

“Nói một lần rồi,” Giang Dư Đoạt chẹp miệng, “Ngủ ngon.”

Đêm đó Giang Dư Đoạt ngủ hay là thức, ngủ thế nào, Trình Khác cũng không biết, hắn lên giường nhắm mắt lại, ngay một giấc mộng cũng không có đã ngủ thẳng đến hừng đông.

Điện thoại ở đầu giường kêu, hắn mơ mơ màng đưa tay định cầm điện thoại di động, thấy tay băng bó mới biết mình duỗi tay phải ra, vì thế liền đổi thành tay trái.

Chưa kịp sờ được điện thoại di động, một cái tay thoảng qua trước mặt, cầm điện thoại đưa tới trước mặt hắn.

“Hứa Đinh.” Giọng Giang Dư Đoạt từ phía trên người hắn truyền đến.

Trình Khác giờ mới phát hiện ra Giang Dư Đoạt đang đứng ở cạnh giường.

“Cậu dậy sớm vậy cơ à?” Trình Khác hỏi.

“……Mười một giờ.” Giang Dư Đoạt nói.

“À,” Trình Khác ngẩn người, nhanh chóng nghe điện thoại của Hứa Đinh, “Alo?”

“Hôm nay bàn ghế sofa gì đó sẽ đến, phía trước sàn cũng sẽ có người đến trang trí,” Bên Hứa Đinh có hơi ồn, nghe có vẻ như đang ở bên ngoài, “Lâm Húc ở đằng kia, anh buổi chiều có thời gian qua xem một chút không?”

“Có thời gian.” Trình Khác nói.

“Vậy cũng được.” Hứa Đinh nói, “Ngày mai tôi đưa kiến trúc sư đi qua thu dọn đồ đạc, xế chiều anh đi kiểm lại một chút, đừng dùng tay, tay anh gẫy xương đúng không?”

“Ừ, ngã lộn một cái.” Trình Khác thở dài.

“Nghiêm trọng không?” Hứa Đinh hỏi, “Tôi biết một chủ nhiệm…”

“Không nghiêm trọng, cố định lại rồi, tháng sau là tháo được ra.” Trình Khác cười.

“Vậy được,” Hứa Đinh nói, “Buổi chiều lại vất vả anh một lúc, khai trương xong là ổn rồi.”

“Khai trương xong lại càng bận hơn chứ?” Trình Khác nói.

“Anh không cần bận, tôi trước tiên làm một chuỗi sự kiện, anh giúp tôi xem là được,” Hứa Đinh nói, “Không cần bận.”

“Được.” Trình Khác cười nói.

Sau khi cúp điện thoại, hắn ngồi dậy, Giang Dư Đoạt vẫn đứng bên giường, không biết là đang chờ dìu hắn xuống giường, hay là muốn nói gì.

“Làm sao vậy?” Trình Khác ngồi xếp bằng trên giường, nhìn y.

“Anh đói không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Còn….” Trình Khác ấn bụng, tỉ mỉ cảm nhận, “Vẫn được, không có cảm giác đói bụng gì.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, “Nói chuyện một lát?”

Trình Khác ngẩn người: “Được.”

“Tôi từ nửa đêm đều ngồi ở đây,” Giang Dư Đoạt nói, “Vẫn luôn ngồi đến giờ.”

“……Cậu không ngủ được có thể gọi tôi dậy,” Trình Khác có hơi giật mình.

“Gọi làm gì, lúc đó tôi cũng không muốn nói chuyện với anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Vậy mẹ nó cậu còn ngồi bên giường nhìn tôi một đêm,” Trình Khác nói, “Con trai ngoan à.”

“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt cắn môi một cái, “Trước đây anh có nói là, anh có ý nghĩ gì đó với tôi đúng không?”

Trình Khác nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt một lúc, cảm giác cả đêm đầu óc Giang Dư Đoạt vẫn luôn không nghỉ ngơi, hiện giờ nói tới đề tài như vậy mà cũng không hề nói lắp chút nào, cũng không chần chừ.

Thẳng thắn dứt khoát.

“Đúng.” Trình Khác gật đầu.

“Bây giờ còn có không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Có.” Trình Khác lại gật đầu một cái.

“Ý nghĩ là… ý nghĩ kiểu gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác dừng một lúc, vấn đề này cũng hơi khó trả lời, hắn cũng chưa từng thảo luận với ai về vấn đề “ý nghĩ” rốt cuộc là cái gì.

Suy nghĩ nửa buổi, hắn mới hắng giọng một cái: “Chính là…các loại ý nghĩ, bao gồm từ muốn ở cùng một chỗ với cậu, muốn sờ sờ cậu, hôn hôn mấy cái…”

“Bao gồm cả cái gì?” Giang Dư Đoạt cau mày.

“Cũng muốn lăn giường gì đó.” Trình Khác lười giải thích, chỉ cảm thấy có mấy lời hiện giờ nhất định phải nói ra, cậu hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu, đặc biệt kiểu người đầu óc không hàm súc cũng không biết nói vòng vo là gì như Giang Dư Đoạt.

“Vậy tôi không có!” Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, ngồi thẳng dậy, “Tôi không muốn lên giường với anh.”

“Tôi cũng không phải ngay từ đầu đã muốn lên giường với cậu.” Trình Khác thở dài.

“À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, sau một lúc liền híp mắt lại, “Tôi không tin.”

Trình Khác quả thực cạn cmn lời: “Vậy cậu còn à làm đếch gì.”

“À nghĩa là tôi nghe thấy rồi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cũng không hẳn là không nghĩ tới, thế nhưng… Tôi nói như vậy, ý nghĩ muốn lên giường với cậu, với tưởng tượng muốn lên giường với cậu……nói thế nào nhỉ,” Trình Khác không biết nên giải thích thế nào, “Tôi nghĩ, với tôi thật sự muốn làm, là khác nhau, hiểu ý tôi không?”

“Anh cứ coi như tôi hiểu đi.” Giang Dư Đoạt nói.

“…Được thôi.” Trình Khác thở dài.

“Ngoại trừ lên giường,” Giang Dư Đoạt nói, “Cái khác tôi cũng không khác lắm.”

“Cái gì không khác lắm?” Trình Khác nhìn y.

“Chính là,” Giang Dư Đoạt dựa vào trên lưng ghế suy nghĩ, “Muốn cùng anh ở một chỗ, ôm một chút…hôn một chút? Gì gì đó, có lẽ thế.”

Trình Khác sững sờ một lúc lâu, không thể không truy hỏi một câu: “Cái không khác lắm của cậu, từ lúc nào thì bắt đầu không khác lắm?”

“Tối hôm qua,” Giang Dư Đoạt nói, “Sau khi anh hôn tôi đó.”

“…À.” Trình Khác nhìn y, “Cậu……không cần cảm thấy có phản ứng thì có ý nghĩa gì, phản ứng sinh lý cũng không nhất định có nghĩa gì đó.”

“Tôi biết, “ Giang Dư Đoạt xoa mũi, “Ừ.”

Trình Khác không biết nên nói gì, trạng thái Giang Dư Đoạt hiện giờ làm hắn không nắm chắc được, hắn cho tới giờ cũng chưa từng đụng phải người như vậy, thấy thế nào cũng có vẻ đúng là, nhưng cái “đúng” này cũng có vẻ hơi hồ đồ.

Hắn cũng không biết hiện giờ bản thân nên nhào tới ôm hôn mấy cái, hay là nên chừa lại chút thời gian đã.

“Anh muốn ăn gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Nói chuyện xong rồi à?” Trình Khác lần thứ hai sửng sốt.

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, lấy điện thoại di động ra, “Tôi ra ngoài mua hay là gọi đồ ăn ngoài?”

“Đi ra ngoài ăn đi,” Trình Khác suy nghĩ, “Sau đó cậu cùng tôi đi mua ít xi măng, để người ta đưa tới cửa hàng, tôi làm bộ bàn kia, Hứa Đinh nói giữa trưa đồ nội thất khác sẽ tới.”

“Sàn nhà còn chưa lát sao mà đã mang đồ nội thất vào rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chính là sàn xi măng như thế,” Trình Khác nói, “Là phong cách kiểu như vầy.”

“Phong cách công trường à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác nghe thấy liền nở nụ cười: “Đúng.”

“Được, tôi cùng anh đi mua xi măng,” Giang Dư Đoạt đứng lên, “Còn phải giúp anh làm bàn nhỉ? Lúc đó anh có nói thế.”

“Ừ.” Trình Khác xuống giường.

Vừa định đi vào phòng khách, Giang Dư Đoạt đột nhiên đưa tay ôm hắn.

Trình Khác ngẩn người, không đợi hắn đáp lại, Giang Dư Đoạt cũng đã buông lỏng tay.

“Đệch?” Hắn có hơi bất đắc dĩ, xỏ dép ra khỏi phòng ngủ.

Lúc rửa mặt xong đi ra, Giang Dư Đoạt đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trình Khác không gọi y, chỉ đi qua rót cho mình một cốc nước.

Đối với Giang Dư Đoạt, hắn hiện giờ có hơi loạn.

Uống hết nước, để cốc xuống, Giang Dư Đoạt đi tới, lại ôm hắn một cái.

Trình Khác nhanh chóng duỗi tay trái ra vòng qua lưng y, ôm sát vào: “Cậu đùa tôi gì thế?”

“Không.” Giang Dư Đoạt không buông tay ra.

Trình Khác xoa xoa lên lưng y: “Vậy làm sao?”

“Không biết,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi có hơi…không làm rõ được.”

“Không làm rõ được thì cũng không sao, không phải chuyện gì cũng có thể lập tức làm rõ được ngay,” Trình Khác nói, “Bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện, cả đời cũng không làm rõ được.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu, nhưng vẫn ôm hắn không buông.

Trình Khác có hơi muốn đẩy y ra, dù sao tối hôm qua vừa mới có một ít tiếp xúc hơi xấu hổ, hiện giờ cứ ôm không buông tay như thế, dễ dàng làm y dựa vào cảm giác tối hôm qua, lỡ lại có phản ứng dư thừa gì, sẽ không thích hợp cho lắm.

“Hai ta hay là ăn sáng xong rồi chốc nữa lại ôm ấp tiếp đi?” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt thả hắn ra, nhưng lúc Trình Khác chuẩn bị đi ra thay quần áo, Giang Dư Đoạt liền kéo tay hắn lại.

Trình Khác quay đầu lại, còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, Giang Dư Đoạt đã tiến tới, hôn lên môi hắn.

Sau đó cứ như vậy mà xác định.

Trình Khác cùng y hai mặt nhìn nhau một lúc: “Đây là ý gì?”

Giang Dư Đoạt cắn môi một cái, rồi lại dán môi lên một lần nữa.

Lần này cực kỳ có ý gì, Trình Khác cảm giác môi Giang Dư Đoạt vừa dán vào, cả người hắn liền trực tiếp bị ép vào tường, sau gáy đập vào tường một cái.

Cũng không hiểu là định đánh nhau hay là hôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio