Đối với Giang Dư Đoạt, câu nói hôm nay Trình Dịch nói ra trước mặt nhiều người như vậy, hẳn là đả kích lớn nhất đến y.
Trình Khác cho tới giờ vẫn chưa từng hỏi thẳng về vấn đề tinh thần của y, vì hắn cảm giác được, Giang Dư Đoạt đang liều mạng che dấu, cho dù y nhận định bản thân thế nào, y vẫn luôn muốn để Trình Khác cho rằng y là người bình thường, hoặc là nói, y dùng cách thừa nhận bản thân đã đến gặp bác sĩ tâm lý để chứng minh với Trình Khác rằng, y đã “khỏe.”
So với việc Giang Dư Đoạt rốt cuộc đã khỏe hay chưa, rồi rốt cuộc là bị làm sao, Trình Khác càng để tâm tới lúc “bí mật” của y bị công bố trước mọi người, bị đả kích đến mức nào.
Từ lúc y thẳng thắn yêu cầu hắn có ý nghĩ gì cũng phải kiềm chế, cho đến lúc bị người khác nói là bạn trai hắn vẫn cảm thấy rất tốt. Từ lúc y nói ra “tôi biết có người thích tôi là cảm giác thế nào”, đến lúc cẩn thận hỏi một câu này.
Tôi như vậy, tôi bị người ta nói là người bệnh tâm thần, anh còn thích tôi chứ?
Trong nháy mắt Giang Dư Đoạt chỉ vào đầu mình, tâm lý Trình Khác mềm nhũn, rồi lại đau nhói, loại cảm giác này hắn cả đời cũng chưa từng được trải nghiệm.
“Thích chứ,” Trình Khác nói, “Lúc tôi biết cậu, cậu chính là như vậy, bây giờ và trước đây, không hề khác gì cả.”
Có lẽ đau lòng đối với Giang Dư Đoạt đã làm câu “thích” này của hắn vượt qua khỏi cả phân lượng thực sự hiện giờ, theo một ý nghĩa nào đó, cũng có thể nói là không công bằng, nhưng Trình Khác vẫn tạm thời bỏ qua lý tính còn tồn tại năm giây trước đó.
Cho dù không công bằng, hắn cũng muốn để một Giang Dư Đoạt hiện tại đang ngồi ngay trước mặt hắn, đang cẩn thận từng li từng tí một, liều mạng chứng minh bản thân, lại còn mất đi tự tin, có một chút an ủi.
Hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới bản thân còn có một mặt ôn nhu, thiện lương, dịu dàng như vậy, quả thật phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, không nói gì, mà vẻ mặt đã thoáng thả lỏng, hơi ngượng ngùng mà kéo ra một nụ cười rất nhỏ nơi khóe miệng.
“À.” Y xoa xoa mũi.
Trình Khác không tiếp tục cái vấn đề bạn trai cần phải thích lẫn nhau nữa, cầm lấy cốc uống một ngụm nước.
“Ngày mai sinh nhật.” Giang Dư Đoạt cầm điện thoại lên nhìn.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu, nếu Giang Dư Đoạt không nói, hắn cũng quên luôn chuyện này.
Cũng cực kỳ vừa khéo, ngay trước sinh nhật một ngày, hắn dùng bạo lực chân chính chưa từng dùng cả đời, một dao chặt đứt quan hệ với người thân, với cuộc sống trước của mình.
“Tối nay anh ngủ giường tôi đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi tối nay không ngủ.”
“Sao thế?” Trình Khác nhìn y, “Không ngủ được à?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt có hơi ngượng ngùng, “Quà tặng anh… còn chưa làm xong, vốn cũng định tối nay mới làm.”
“Tôi cùng cậu.” Trình Khác nói.
“Bất ngờ mà thiếu gia,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ngồi cùng tôi còn có thể bất ngờ gì nữa, đều thấy hết rồi.”
“…Còn có thể có bất ngờ gì, cậu không phải bảo làm đèn cho tôi à, nếu không làm được thì đi mua một cái,” Trình Khác nói, “Tôi cũng thuộc cả quá trình rồi.”
Giang Dư Đoạt nở nụ cười: “Ít nhiều cũng vẫn có bất ngờ, anh đừng nhìn, tôi làm ngoài sân.”
“Trời lạnh, làm trong phòng khách đi, hoặc là trong gian nhà kia,” Trình Khác nói. “Tôi không nhìn trộm.”
“Tôi không sợ lạnh.” Giang Dư Đoạt vẫn là câu nói kia.
Vì chừa lại thời gian để “biết đâu lại không làm được còn phải tính cách” và “ngộ nhỡ làm hỏng còn phải đập đi làm lại”, Giang Dư Đoạt ngay lúc hắn tắm xong đã cầm một túi đồ lớn ra sân sau.
Trình Khác ngồi trong phòng khách, trên người mặc quần áo ngủ của Giang Dư Đoạt, bên trong còn có một cái quần trong Giang Dư Đoạt đưa cho, nhìn có vẻ là mới.
Hôm nay lúc tắm vẫn là Giang Dư Đoạt giúp hắn xoa lưng, mặc một cái quần cộc, thế nhưng cả quá trình hai người bọn họ đều không nói gì, hắn không mơ tưởng viển vông gì, Giang Dư Đoạt cũng không tò mò nhìn lén. Dường như hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu bọn họ cũng có quá nhiều thứ, đều trong sáng mà tắm xong.
“Cậu còn có áo ngủ cơ…” Trình Khác lại nhìn áo ngủ trên người, ống tay áo cũng khá rộng rãi, hắn có thể dễ dàng mặc được vào, thật thoải mái.
“Tây tỷ đưa tôi,” Giang Dư Đoạt đứng trong sân sau nói, “Tôi mới mặc một lần, ngủ cũng không quen, sau đó cũng không mặc nữa… Anh chưa định ngủ thì xem TV đi.”
“Ừm.” Trình Khác đáp một tiếng.
Giang Dư Đoạt ở sân sau bắt đầu loảng xoảng làm đèn.
Trình Khác nhịn lại kích động muốn đi qua xem, mở TV ôm con Miu chăm chú xem một bộ phim tài liệu.
Thế nhưng lọt vào tai đều là tiếng động từ chỗ Giang Dư Đoạt, âm thanh cưa gỗ, sau đó là tiếng giấy nhám đánh bóng gỗ, tiếp đến lại cưa gỗ, rồi lại tiếng đánh bóng.
Trình Khác cực kỳ muốn nói sao cậu không cưa hết rồi hẵng đánh bóng.
Lại nghe một lượt nữa, hắn thật sự không nhịn nổi, liếc mắt về phía sân sau.
Cửa từ căn phòng bên cạnh đi ra sân sau bị Giang Dư Đoạt đóng lại, có điều bên cạnh còn có cửa sổ, có thể nhìn ra được sân, do dự một giây, Trình Khác bỏ Miu lên ghế sofa: “Mày nằm ngủ ở đây, tuyệt đối không được đi qua meo meo gì.”
Sau đấy cầm hai cái gối, kẹp Miu vào giữa.
Lúc đứng dậy đi đến sân sau, hắn nhớ tới lời Giang Dư Đoạt nói với hắn lúc trước… Hắn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra chỗ mình ngồi vừa nãy hẳn là chỗ con Miu ị một bãi ra.
Giang Dư Đoạt nói phải đổi ghế sofa, xem ra cũng chưa đổi, ngay cả bọc sofa vẫn là cái cũ.
Trình Khác chép miệng, xoay tay phủi phủi trên mông mình mấy cái.
Đi tới cạnh cửa sổ, hắn cực kỳ cẩn thận từng chút từng chút nhích tới, rồi thấy được tình cảnh trong sân sau.
Sâu sau đang bật một cái đèn cực sáng, Giang Dư Đoạt đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trên mặt đất, bên chân là một ít nhánh gỗ dài ngắn không đều, rộng hẹp cũng khác nhau.
Hẳn là gỗ cánh gà… Không phải nói dùng gỗ chống phân hủy còn lại làm à?
Đây là bất ngờ sao?
Bất ngờ này cũng lớn thật…
Giang Dư Đoạt cầm lấy một nhánh gỗ dài, cưa nhánh gỗ thành vài đoạn, nhìn có vẻ dài ngắn không cố định, rất tùy ý, nhưng lúc đánh bóng lại rất tỉ mỉ, tốn thời gian kinh người.
Sau khi cưa hết nhánh gỗ dài thành từng nhánh ngắn chiều dài không đồng đều rồi đánh bóng, liên tục một tiếng vẫn chưa dừng lại.
Trình Khác đứng đến mức gót chân cũng hơi đau, liền lặng lẽ đi lấy ghế ngồi xuống, Giang Dư Đoạt rốt cuộc cũng chuyển sang công đoạn khác.
Y từ đâu đó lấy ra một tờ giấy nhìn một lúc, rồi cầm lấy hai nhánh gỗ xoay xoay, vắt chéo nhau ở mặt trước, vắt nhau ở mặt bên, sau đó bắt đầu khoan lên trên nhánh gỗ.
Trình Khác không biết y định làm đèn kiểu gì, mà căn cứ theo miêu tả trước đây của y, hẳn là một cái đèn gỗ, bên trên chao đèn có rất nhiều lỗ tròn, bên trong có chuôi đèn, bật đèn lên là một phòng lốm đốm sáng.
Nhưng hiện giờ nhìn vật liệu trong tay y, chênh lệch với miêu tả kia đến hơn mười vạn tám nghìn sáu mươi lần.
Trình Khác liếc nhìn giờ trên điện thoại, hôm nay bọn họ từ bệnh viện trở về đã muộn lắm rồi, lại qua một trận dằn vặt như vậy, đã qua giờ, lúc này hắn mới nhớ ra, bọn họ vẫn chưa ăn tối…
Giang Dư Đoạt là một người có yêu cầu cực nghiêm khắc với một ngày ba bữa, kể cả một bữa có bị dịch về sau, sớm muộn gì cũng phải ăn đủ, vậy mà hôm nay lại quên mất bữa tối.
Giang Dư Đoạt bắt đinh ốc lên chỗ hai nhánh gỗ vắt lên nhau, xem ra không có góc độ cố định, là một chữ X tùy ý, hoàn toàn không đối xứng.
Trình Khác quyết định không suy đoán gì nữa mà nhìn chăm chú gò má Giang Dư Đoạt, ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống, lông mi Giang Dư Đoạt kéo ra một mảng nhỏ, lay động trong bóng tối.
Y rất ít khi trông có vẻ chăm chú như vậy, cũng chỉ có lúc ăn cơm nhìn có vẻ khá nghiêm túc, hiện giờ bộ dạng ngồi trong gió lạnh, hết sức chăm chú mà cầm nhánh gỗ xoay tay, nhìn vừa đáng yêu lại vừa gợi cảm.
Một nhánh gỗ khác lại bị bắt đinh, rồi vắt lên chữ X bất quy tắc lúc nãy, biến thành một chữ Z, ba nhánh không nằm trên cùng một mặt phẳng.
Trình Khác đột nhiên cảm giác mình hình như đã hiểu ý định của Giang Dư Đoạt.
Từng nhánh gỗ dài ngắn không bằng nhau, từng cái từng cái vắt lên, có hai cái gắn với nhau, có lúc là ba cái, không có phương hướng cố định, không có lề sách chỉnh tề, giống như một đống củi nhỏ chồng lên, lại giống một tổ chim bị dỡ ra.
Có lẽ là không đủ đinh ốc, Giang Dư Đoạt đứng lên, đến bên cạnh bồn hoa nhìn, kéo ra một cái lan can gỗ, rồi gỡ mấy cái đinh trên đó xuống.
Trình Khác đã không còn thời gian xem tiếp, phương pháp dùng nhánh gỗ đan xen tạo thành một hình lập thể bất quy tắc như vậy, nhìn qua thì đơn giản cực kỳ, nhưng muốn làm cho đẹp, lại là chuyện rất khó khăn.
Hắn không biết tại sao Giang Dư Đoạt lại nghĩ tới dạng kết cấu như vậy, đối với một “Tam ca” mà nói, thật sự làm cho hắn bất ngờ.
Giang Dư Đoạt dùng thời gian rất lâu để vắt nhánh gỗ lên nhau, giữa chừng còn tháo ra mấy lần, một người vung cái vỏ chăn còn có thể làm rách, vậy mà có thể kiên nhẫn đến kinh người.
Bắt xong một đinh ốc cuối cùng, Giang Dư Đoạt đặt cái chao đèn…không, khung đèn này thả xuống đất, lùi ra sau vài bước, rồi đi vòng quanh một vòng, có lẽ là đang kiểm tra.
Cái khung đèn này có đường kính khoảng năm mươi sáu mươi centimet, trên nhánh gỗ đan xen là hoa văn đẹp đẽ, nhìn dưới ánh đèn, vậy mà chẳng hề khó coi như Trình Khác nghĩ, thậm chí còn mang một vẻ đẹp giản dị ngốc nghếch.
Đây chính là niềm vui bất ngờ, dù Trình Khác đã sớm thấy toàn bộ quá trình chế tạo.
Cũng bởi vì đã thấy toàn bộ quá trình, thế nên bất ngờ này lại càng sâu sắc hơn.
Giang Dư Đoạt đi tới một bên, cầm lấy một cái hộp mở ra, từ bên trong lấy ra một bóng đèn tròn, là đèn bóng đèn dây tóc kiểu cổ cực kỳ có phong cách, còn có một chuôi đèn nối với dây điện, dây điện dùng dây thừng bọc lại.
Bỏ đèn vào giữa những nhánh gỗ, lại vắt xong chuôi đèn, cuối cùng cố định ở trên đỉnh nhánh gỗ, cái đèn coi như là làm xong.
Lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt nhấc đèn treo lên giá treo quần áo giữa sân, Trình Khác đứng lên, đột nhiên cảm thấy tim đập dồn dập.
Đèn làm xong rồi, bất ngờ cũng rất lớn, Giang Dư Đoạt hẳn là sắp vào nhà gọi hắn.
Nhưng hắn lại không cam lòng chạy ngay về phòng khách giả vờ xem TV đến ngủ gật, mà vẫn đứng bên cửa sổ nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt treo xong đèn, dây điện cũng nối đến ổ cắm xong, liền tắt cái đèn vốn đang bật trong sân đi.
Trình Khác đang định nhanh chóng cầm ghế trở về phòng khách, Giang Dư Đoạt đột nhiên quay đầu sang, nhìn về phía cửa sổ bên này, nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ, Trình Khác.”
Cùng lúc nói xong câu nói này, y ấn công tắc, đèn sáng lên.
Ánh đèn vàng từ giữa những nhánh gỗ đan xen tỏa ra, từng đốm sáng có hơi hỗn loạn cùng với bóng tối lan ra khắp cả sân sau, còn có Giang Dư Đoạt đứng dưới đèn.
Trình Khác sững sờ ngay tại chỗ.
“Sinh nhật vui vẻ,” Giang Dư Đoạt đi về phía này, “Tôi… Trần Khánh bảo tôi hát lạc điệu, nên tôi không hát chúc mừng sinh nhật anh đâu…”
Trình Khác đưa tay đẩy cửa bên cạnh ra, Giang Dư Đoạt đứng ở cửa cười với hắn: “Nếu không tự anh hát đi… Có điều tôi chưa mua bánh sinh nhật…”
“Cậu phát hiện tôi đứng ở đây từ lúc nào?” Trình Khác hỏi.
“Lúc anh vừa tới tôi đã phát hiện,” Giang Dư Đoạt nói, “Đèn phòng khách sáng, bóng của đầu anh trên cửa sổ to như quả bóng rổ.”
“…Đệch.” Trình Khác nói.
“Thích không?” Giang Dư Đoạt đưa tay chỉ đèn, “Cái đèn này? Có tính là niềm vui bất ngờ không?”
“Thích,” Trình Khác gật đầu, “Bất ngờ lắm.”
“Không nghĩ ra đúng không,” Giang Dư Đoạt có hơi đắc ý vênh mặt, “Tôi đỉnh lắm đúng không.”
“Đúng.” Trình Khác nhìn chằm chằm y mấy giây, sau đó khoát tay túm lấy cổ áo y, “Lại đây.”
“Hả?” Giang Dư Đoạt bước về phía trước một bước, cùng hắn mặt đối mặt.
“Tôi hiện giờ muốn hôn cậu.” Trình Khác nói, “Không giông mấy lần trước.”
“…À.” Giang Dư Đoạt rõ ràng hơi sửng sốt, “Cái này…còn nói ra…có phải là hơi…ngốc không?”
“Đúng là hơi ngốc, thế nhưng tôi nói ra không phải muốn được cậu đồng ý, tôi chỉ là muốn nói với cậu,” Trình Khác nói, “Cậu không được trốn, cũng không được đẩy tôi, tôi là người bệnh.”
Giang Dư Đoạt chẳng nói gì, nhìn có vẻ vẫn đang mờ mịt.
Trình Khác đưa tay ra sau gáy y, rồi hôn lên.