Thuốc Giải (Giải Dược)

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình Khác vẫn cảm thấy bản thân cũng không nghẹn lắm, thế nhưng rất nhiều chuyện đều không thể nào dự đoán được, ban ngày ban mặt đè ngã Giang Dư Đoạt trên giường xong, hắn mới thật sự tin mình đúng là nghẹn, hơn nữa còn nghẹn đến không chịu nổi.

Có lẽ mấy tháng này ngoài lo lắng, có lẽ là từ ngày đầu tiên “có ý nghĩ” với Giang Dư Đoạt cho đến bây giờ, vẫn luôn vô tình cố ý nghĩ tới…

Nói chung trong nháy mắt da thịt dính sát, độ ấm kề cận, Trình Khác liền khiêm tốn mà thừa nhận bản thân đúng là nghẹn.

Cảm giác này giống như ôm một chậu than, lửa vẫn luôn cháy vào cơ thể, làm mỗi dây thần kinh đều bị đốt đến nóng bỏng, đốt đến đâu trầm mê đến đó.

Giang Dư Đoạt hẳn là có phản kháng, thế nhưng mức độ phản kháng chắc cũng chỉ như ngăn cản, phỏng chừng chênh lệch hơn tám ngàn bậc, cho nên Trình Khác cũng không nhớ rõ lắm, cho đến một tiếng “Ah” bất đắc dĩ luôn lẩn quẩn trong đầu hắn.

Thở dốc cao thấp liên tiếp sau đó, đều không đuổi được một tiếng ngắn ngủi này.

Miu sau khi chiến hỏa được dập xong mới chậm rãi đi vào phòng ngủ, như thể một nhân viên kiểm tra vệ sinh cực kỳ hiểu chuyện.

Đầu tiên đi vòng quanh giường hai vòng, sau đó nhảy lên, đứng trên người hai kẻ còn đang nửa chồng lên nhau mà nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Trình Khác đẩy Miu ra, lật từ trên người Giang Dư Đoạt nằm xuống, cảm giác khí vào họng đến giờ mới thở đều được, hắn nghiêng đầu nhìn Giang Dư Đoạt còn đang nằm sấp trên gối: “Cậu…”

“Đừng nói.” Giang Dư Đoạt nhanh chóng ngắt lời hắn.

Trình Khác ngẩn người, muốn hỏi tại sao, mà do dự một lúc vẫn không mở miệng, chỉ để tay qua đặt lên lưng y.

Giang Dư Đoạt rất nhanh đã trở tay bỏ tay hắn xuống.

Trình Khác lần thứ hai sửng sốt, đột nhiên có hơi bất an, xách Miu đang nằm sấp trên bụng hắn ra, rồi ngồi dậy, thằng nhóc này giận rồi à?

Không đến nỗi chứ?

Bụng dạ hẹp hòi thế?

Nhưng cũng không làm đau cậu ta mà…Không phải vẫn còn rên ư ư đấy thôi…

“Tam ca,” Trình Khác cẩn thận dùng một tay chống giường, nhoài người về phía người y, để bày tỏ lòng thành, còn dùng tôn xưng, “Tam ca, cậu…”

Giang Dư Đoạt thở dài, nghiêng đầu đi nhìn hắn, lần thứ hai trở tay nắm lấy tay hắn, kéo xuống.

Trình Khác nằm úp sấp lên người y.

“Đừng nói,” Giang Dư Đoạt vùi mặt vào trong gối, “Để tôi từ từ.”

“…À,” Trình Khác đột nhiên hiểu ra, đối với Giang Dư Đoạt, lực xung kích của trận ác chiến này có lẽ là quá lớn, có khi còn quá mất mặt?

Hắn không nói gì nữa, nghiêng người ôm Giang Dư Đoạt.

Qua gần hai mươi phút, Trình Khác cảm giác mình cũng sắp ngủ mất, Giang Dư Đoạt mới giật giật người.

Trình Khác nhanh chóng ngẩng đầu nhìn y.

“Tắm không?” Giang Dư Đoạt xoay người nằm ngửa, nhìn hắn.

“Ừ,” Trình Khác gật đầu.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn một lúc, đưa tay vòng qua gáy hắn, ấn đầu hắn xuống.

Trình Khác cúi đầu hôn lên môi y.

Nụ hôn này hết sức chăm chú, ôn nhu, cũng dùng toàn lực, có hơi giống như người mắc lỗi đang cố tìm tha thứ.

May mà Giang Dư Đoạt cũng không quá lâu, lúc Trình Khác buông y ra, y còn cắn lên môi Trình Khác, một lúc mới thả ra.

“Tắm đi.” Giang Dư Đoạt cùng hắn ngồi dậy, nhìn có vẻ mặt mũi đã bình thường.

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Trình Khác nhìn y.

“Anh cảm thấy kỹ thuật không chuyên nghiệp của anh có thể làm tôi không thoải mái chỗ nào đó đúng không?” Giang Dư Đoạt xuống giường, đứng ở bên giường.

“…Tôi đang săn sóc quan tâm một chút.” Trình Khác nói.

“Anh không tự tin với kỹ thuật của mình.” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, trong nụ cười còn mang theo vẻ dương dương tự đắc.

Trình Khác thở dài: “Tôi rút lại câu vừa rồi.”

“Chậm rồi,” Giang Dư Đoạt mở tủ lấy quần áo thay, “Trí nhớ tôi tốt lắm.”

Trình Khác cười không ra tiếng, một lúc sau nhớ ra mới hỏi một câu: “Điện thoại cậu giấu đi đâu rồi?”

“Anh còn chưa tìm mà đã hỏi tôi rồi?” Giang Dư Đoạt nói.

“Tôi căn bản không biết nên tìm ở đâu,” Trình Khác nói, “Tôi chủ yếu là…tôi cũng không có thói quen lục lọi đồ đạc người khác…”

Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, thở dài: “Tôi bỏ trong túi áo khoác.”

“Trong túi áo khoác cậu?” Trình Khác ngây người.

“Ừ,” Giang Dư Đoạt lấy áo khoác ra từ trong tủ, ném lên giường, “Là trong túi cái áo này, tôi cứ bỏ bừa thôi…tôi nghĩ là…”

Trình Khác nhớ tới lúc Giang Dư Đoạt đi cũng chỉ cầm theo cái áo khoác đổi với hắn, có lẽ cảm giác Trình Khác cũng sẽ giống y, sẽ mặc áo của y…

Điều này làm Trình Khác đột nhiên đau lòng, nhảy xuống giường ôm lấy y.

“Thật ra tôi cũng không thật sự muốn anh phát hiện ra, bên trong điện thoại tôi cũng không lưu gì,” Giang Dư Đoạt sờ sờ lưng hắn, “Tôi không mang theo điện thoại là vì sợ mình sẽ gọi cho anh, nghe thấy giọng anh, có lẽ tôi sẽ lập tức quay về…”

“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Tôi biết.”

“Nếu tôi vừa đi, anh liền nhìn thấy di động, có phải sẽ đập luôn điện thoại tôi không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Không biết.” Trình Khác nói.

“Vậy anh sẽ làm sao?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.

“Tôi sẽ khóc,” Trình Khác suy nghĩ, “Cũng không chắc, hôm cậu đi tôi khóc đến mức nước mắt cũng chảy thành sông.”

“Anh khóc à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, nhíu mày.

“Không phải sao.” Trình Khác thở dài.

“Thật không?” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn.

Trình Khác cảm giác Giang Dư Đoạt như thể đứa trẻ đang tìm chứng cứ chứng minh tầm quan trọng của mình, hắn liền cười, gật đầu: “Thật.”

“Thành sông?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Khóc đến mức thở không ra hơi đây.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt không hé răng, nhìn hắn lúc lâu mới ôm chặt hắn một cái: “Xin lỗi, Trình Khác.”

“Đừng nói câu này nữa,” Trình Khác nói, “Cậu có làm gì sai đâu.”

Giang Dư Đoạt không nói gì, vẫn dùng sức ôm chặt hắn hai cái mới buông ra, quay đầu sang chỗ khác gạt qua mặt một cái, rồi cầm quần áo đi đến nhà tắm: “Cùng tắm không?Bỏ đồ vào giặt xong thì đi ăn cơm, tôi đói rồi.”

“Được.” Trình Khác đáp, Giang Dư Đoạt đúng là người thần kỳ, mới đầu còn phải từ từ, từ từ xong lại rất lạc quan.

Lúc cầm quần áo đi vào buồng tắm, Giang Dư Đoạt đã đứng dưới vòi hoa sen, Trình Khác nhìn dòng nước chảy trên người y, không nhịn được liền nhớ lại cảnh tượng lúc trước.

Lúc làm như thể cắn thuốc, toàn bộ đều không thấy rõ không nghe rõ, tâm lý gấp gáp, cái gì cũng không rõ, có loại ảo giác như làm một trận vô ích.

Thế nhưng đến lúc hồi tưởng lại dư vị mới phát hiện, cái gì cũng rõ cực kỳ.

Mỗi một mắt nhìn thấy, mỗi một tiếng nghe thấy, mỗi một tấc chạm đến, đều rõ rành rành, không chỉ khắc trong đầu, mà còn nạm vào trong thân thể, đợi đến lúc lại nhìn thấy, lại nghe thấy, lại chạm đến, có thể ngay trong nháy mắt chuẩn xác tìm được một giây làm hơi thở mình dồn dập.

“Chỗ này của tôi rách rồi à?” Giang Dư Đoạt trở tay chỉ vào bả vai, “Sao lại hơi đau đau.”

“Tôi… nhìn thử xem” Trình Khác hắng giọng, giả bộ đi tới nhìn thử.

Xem làm đách gì không biết, đương nhiên là rách rồi, cắn mạnh như thế có thể không rách chắc, lúc đó đau đến mức cơ bắp cả người Giang Dư Đoạt đều căng lên.

“Hơi rách một chút, không nghiêm trọng.” Trình Khác nói.

“Đệch, anh dã man quá,” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu nhìn hắn, “Điên lên rồi lại xuống tay…miệng nặng như thế.”

Trình Khác nở nụ cười, đứng dưới vòi phun dán vào sau lưng y: “Tôi thật sự không cố ý.”

Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, cúi đầu xông nước một lúc, rồi quay người lại, cùng hắn mặt đối mặt, vòi hoa sen phun nước giữa hai người bọn họ, phun đến nỗi hai mắt cũng khó mở ra được.

“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt mở miệng, giọng hạ thấp, “Anh lúc nãy…”

“Ừ.” Trình Khác đáp một tiếng, lau nước trên mặt, mà không có tác dụng gì, không nhìn rõ vẻ mặt Giang Dư Đoạt, chỉ cảm thấy giọng nói của y có chút cảm xúc không đoán ra được.

“Mới vừa rồi xem như là dạy cho tôi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“…..Cậu xem như thế cũng được.” Trình Khác không nghĩ tới y lại hỏi điều này.

“Không phải tôi muốn hiểu như thế, là anh tự nói.” Giang Dư Đoạt nói, rồi kề sát bên tai hắn, học theo giọng điệu hắn mà nói một câu, “Giờ tôi sẽ dạy cậu.”

Trình Khác đột nhiên cảm thấy hưng phấn đến hoảng loạn.

Lưu manh đấy à!!!

Lại còn nói ra lời không biết xấu hổ như vậy!

“Giờ dạy xong rồi đúng không?” Giang Dư Đoạt nói.

“Ừ,” Trình Khác nghe được, trong giọng Giang Dư Đoạt có không phục, liền chậc một tiếng, “Bài thứ nhất, lesson one…”

Câu này còn chưa nói xong, Giang Dư Đoạt đột nhiên duỗi tay tới nắm lấy bả vai hắn, mạnh mẽ bóp một cái.

“A!” Trình Khác kêu một tiếng, một cái bóp này có hơi tàn nhẫn, hắn chỉ cảm thấy trên bả vai đau nhức một trận, muốn nhịn không kêu cũng không nhịn được, quả thật là phát ra từ đáy lòng.

Không chờ hắn làm rõ xem Giang Dư Đoạt là đang định trả thù hay làm gì, tay Giang Dư Đoạt đang nắm bả vai liền vút qua sau lưng, trở tay liền đè hắn lên tường.

Nếu Trình Khác không phản ứng nhanh mà lấy tay chống tường, có khi mặt hắn cũng đã cứ thế đập vào tường.

“Cậu làm…” Trình Khác gào lên, mà chưa gào xong đã bị Giang Dư Đoạt ngắt lời.

“Chính là tôi làm,” Giang Dư Đoạt kề sát phía sau hắn, cánh tay len đến eo hắn kéo, “Giờ tôi nộp bài…”

Nói xong còn xúc động bồi thêm một câu: “Tôi lớn thế này còn chưa từng nộp bài lần nào đâu.”

“Cút!” Trình Khác gào lên.

“Không cút!” Giang Dư Đoạt cũng gào theo, sau đó cắn lên bả vai hắn một cái.

“A_______” Trình Khác cảm thấy mình đau đến mức muốn nhảy lên.

Nhưng đau đớn qua đi, lại mang đến một loại tâm tình gì đó.

Lúc bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi xe, Trình Khác đang vùi trong ghế sofa nghịch điện thoại, chân gác lên người Giang Dư Đoạt.

“Tôi đệch, không phải là Trần Khánh chứ?” Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Giang Dư Đoạt đang cắt móng chân cho Miu, đột nhiên tay run một cái, may mà không cắt phải Miu, thế nhưng lại kéo chân con Miu một cái, Miu tấn công tay y một trận, sau đó nhảy xuống ghế sofa chạy đi.

“Trần Khánh không biết tôi về rồi đúng không?” Giang Dư Đoạt quay đầu lại.

“Tôi không nói với cậu ta hôm nay cậu về, thế nhưng…” Trình Khác nhảy xuống ghế sofa, “Thế nhưng cậu ta đoán được hai chúng ta ở cùng nhau, bây giờ thấy trong nhà có người, chắc chắn sẽ…”

Không chờ hắn chạy tới bên cửa sổ, bên ngoài đã vọng vào tiếng Trần Khánh: “Tích gia! Tích gia! Anh về rồi! Tam ca có phải cũng về rồi không! Tam ca!”

“Đúng là Trần Khánh!” Trình Khác nén giọng nói.

Giang Dư Đoạt nhảy từ ghế sofa lên, vọt tới cửa. Trình Khác có nhận thức mới về tốc độ của y.

Y đùng một cái khóa trái cửa.

Quả nhiên một giây sau, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa vang, tiếp theo là tiếng chìa khóa vặn.

Trình Khác mặt đối mặt với Giang Dư Đoạt, vẫn giữ im lặng.

Trần Khánh mở cửa không được nên bắt đầu gõ cửa, Trình Khác đột nhiên tỉnh lại: “Hai chúng ta có làm gì đâu?”

“Hả?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.

Quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế sofa, sao lại đột nhiên như thể hai kẻ thông dâm trộm tình bị chính thất bắt ngay tại chỗ?

Có lẽ vì một tiếng trước hai người họ vừa làm hai lượt, đùa giỡn lưu manh quá đà đến mức chột dạ…

“Mở cửa đi!” Trình Khác hạ thấp giọng, “Nếu không cậu ta lại nghĩ chúng ta đang làm gì bây giờ!”

Giang Dư Đoạt sợ hết hồn, nhanh chóng lao tới mở cửa ra.

Cửa vừa mở, Trần Khánh liền lao vào, gào lên: “Tam ca!”

“Ơi.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.

“Tao đệt! Mày về rồi!” Trần Khánh một chân giữ cửa mở, viền mắt đột nhiên đỏ lên, “Con mẹ nó mày đã về rồi!”

“Đừng có khóc!” Giang Dư Đoạt chỉ vào gã, “Mày mà khóc tao cho mày một trận.”

“Về rồi cũng không nói với tao!” Trần Khánh miễn cưỡng nín nước mắt, trừng Giang Dư Đoạt, sau đó liền quay đầu trừng Trình Khác, “Anh bảo lúc quay lại sẽ nói với tôi mà!”

“Vừa về đến nhà,” Trình Khác nói, “Còn chưa kịp gọi điện cho cậu.”

“Lúc xuất phát nên gọi rồi chứ!” Trần Khánh nói, “Đầu óc anh để đâu!”

Trình Khác không phản bác gì được, đầu óc đúng là có, thế nhưng cũng không chứa chuyện đó, hơn nữa cũng không muốn sắp về đã nói với Trần Khánh, dù sao cũng đã nghẹn lâu như thế…

Thế nhưng giờ thấy bộ dạng Trần Khánh, hắn có hơi áy náy, dù sao Trần Khánh cũng là anh em chân tâm thực lòng của Giang Dư Đoạt.

“Xin lỗi, tôi vừa thấy cậu ấy liền….quên mất…” Trình Khác liếc Giang Dư Đoạt một cái.

“Cũng không tách ra được mấy tháng,” Giang Dư Đoạt vỗ lên lưng Trần Khánh, “Làm gì mà như sinh ly tử biệt đến nơi.”

“Cũng vì mày không thèm nói một tiếng, trước đây lúc ra ngoài đều nói,” Trần Khánh cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một ít.

“Vừa khéo,” Giang Dư Đoạt nói, “Gọi mấy đứa Đại Bân ăn bữa cơm đi.”

“Đâu chỉ có ăn cơm, còn phải uống rượu, hôm nay trắng đêm.” Trần Khánh vỗ đùi.

“Trắng đêm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Giờ tao nói với bọn nó, đi đặt bàn trước, bọn mày muốn ăn gì?” Trần Khánh lấy điện thoại ra, “Hai người bọn mày ăn trưa…Ai!”

Trần Khánh còn chưa nói xong, đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm giữa hai người bọn họ.

“Làm sao thế?” Trình Khác đột nhiên cuống lên, nhanh chóng cúi đầu kiểm tra quần áo trên người mình, không có vấn đề gì.

“Hai người có phải vừa mới…Tao bảo mà, làm sao mà lại khóa cửa đây, ôi tao đệt.” Trần Khánh bụm miệng quay người đi, liên tiếp nói, “Tao không cố ý, là gấp quá…”

“Con mẹ nó mày nín ngay!” Giang Dư Đoạt đập một cái lên lưng gã, “Mày nhìn này giống như là…”

“Không phải đến nửa buổi mới mở cửa à.” Trần Khánh thở dài.

“Gọi điện thoại của mày đi!” Giang Dư Đoạt gào lên, “Chỉ mỗi mày thấy rõ chân tướng thế gian này đúng không.”

“Ê, Đại Bân!” Trần Khánh bỏ điện thoại lên tai, “Mày, bây giờ, nhanh chóng đi đặt bàn, đâu cũng được, canh chua cá thì canh chua cá, quán tao từng đến kia…. Tam ca về rồi! Vừa về…”

Giang Dư Đoạt lúc đứng ở phòng khách, nhìn Trần Khánh hưng phấn gọi điện, đột nhiên cảm thấy cay mắt.

Trong khoảng thời gian y đột nhiên không một tiếng động rời đi, nghĩ rất nhiều lần, nơi y từng sinh hoạt này, liệu có thể vì y rời đi mà thay đổi gì không.

Những người này, là một phần trong cuộc sống của y, là chứng minh cho sự tồn tại của y, trong mấy ngày y không ở đây, liệu có người để ý tới, liệu có người phát hiện ra, liệu có người nhớ tới không, vẫn nhớ tới không.

Trình Khác đưa tay xoa xoa trên vai y, y quay đầu lại.

“Bọn họ nhất định điên hết rồi,” Trình Khác cười, “Ai cũng mong lúc nào cậu mới về.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt cười.

“Cậu vẫn là Tam ca,” Trình Khác nói, “Bọn họ vẫn là anh em của cậu, Trần Khánh vẫn là bạn tốt nhất của cậu.”

“Anh thì sao?” Giang Dư Đoạt cười hỏi.

“Tôi là bạn trai hàng thật giá thật của cậu.” Trình Khác nhỏ giọng nói.

“Tôi cũng là…” Giang Dư Đoạt nhìn lướt qua Trần khánh, “Bạn trai hàng thật giá thật của anh.”

Trần Khánh nói chuyện điện thoại xong, ho khan một tiếng rồi mới quay đầu lại.

Trình Khác cực kỳ bất lực với hành động săn sóc tỉ mỉ của gã, ngồi vào ghế sofa thở dài.

“Đại Bân đang ở cùng với bọn Nhị trọc, lập tức tới ngay,” Trần Khánh nói, “Chốc nữa chen lên một xe qua đi, phía sau ngồi ba người rồi nằm sấp hai người.”

“Nằm được nổi không?” Giang Dư Đoạt nói.

“Nằm không được cũng phải được, nhất định đều phải lên xe hết.” Trần Khánh nói.

“Tao lái.” Giang Dư Đoạt lập tức nói.

“Hai người ngồi đằng trước,” Trần Khánh nói, “Còn có thể để cho hai người bọn mày nằm đằng sau à.”

Giang Dư Đoạt cười.

“Tam ca,” Trần Khánh nhìn y, “Tao đã nói với mày rồi, lần sau mày lại muốn về nhà ở đâu, mày phải nói với tao, mày đúng chả đáng bạn bè chí cốt gì.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.

Mấy người Đại bân có lẽ đang ở gần đó, nghe xong điện thoại Trần Khánh chưa đến mười phút đã nghe thấy tiếng nói hưng phấn của bọn họ ngoài cửa sổ.

“Đi thôi.” Giang Dư Đoạt đứng lên.

Mấy người Đại Bân dù sao cũng không phải Tổng hộ pháp, lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt rõ ràng tiết chế hơn nhiều, không hề gào khóc om xòm.

“Tam ca,” Đại Bân đi tới, xoa mũi, “Chờ được anh về rồi.”

“Đi ăn cơm.” Giang Dư Đoạt vỗ bả vai thằng nhóc.

Lúc một đám người chen chúc lên xe, Giang Dư Đoạt nghiêng đầu nhìn về hướng giao lộ, một cái bóng rất nhanh đã biến mất ở góc tường.

“Sao thế?” Trình Khác nhỏ giọng hỏi một câu.

Giang Dư Đoạt cảm thấy, Trình Khác có lúc còn nhạy cảm hơn y, y lắc đầu: “Không sao cả, có thể là ảo giác. Bác sĩ Lý nói nếu tôi quay lại chỗ cũ, có lẽ vẫn sẽ nhìn thấy.”

“À,” Trình Khác cũng nhìn sang bên kia, “Vẫn còn à?”

“Chạy rồi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Bọn họ sợ cậu.” Trình Khác nói.

“E là vậy.” Giang Dư Đoạt cười, mở cửa xe ngồi vào buồng lái, cầm tay lái, liếc nhìn gương chiếu hậu.

Lần này không thấy ai.

“Nằm sấp được hết chưa?” Y hỏi một câu.

“Rồi,” Nhị trọc từ phía sau trả lời, “Tam ca anh lái nhanh đi, tư thế này của em thật sự không giữ được bao lâu nữa rồi.”

“Được rồi.” Giang Dư Đoạt khởi động xe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio