Thước Kiều Tiên

chương 71: nữ tử đanh đá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đúng là bị Lữ Đại nói trúng rồi, Lục Quyết thật sự đang ở Hàng Châu.

Thân xác đoạt được không vận công còn đỡ, vừa vận công là như tan ra, không linh hoạt chút nào. Sau khi rời khỏi Linh Cảm Tự, hắn không thể không đổi một thân xác khác. Tháng Chạp, nhà nhà bận rộn mua hàng tết, dòng người trên đường đông như thủy triều, vô cùng náo nhiệt.

Lục Quyết hình như đang đi dạo trong một cửa hàng đồ đạc đầy ắp, bày la liệt đủ loại, hắn chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một tú tài hơn hai mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, vóc dáng mảnh khảnh.

Tú tài họ Tịch, tên chỉ có một chữ Xung, cha mẹ đã mất, chưa từng cưới thê tử, lẻ loi một mình, thường ngày chép sách cho người ta để kiếm sống, sống trong một ngôi nhà tranh hai gian ở đường Bách Thảo.

Chính phòng bày biện sơ sài, sau khi đoạt được ngôi nhà, Lục Quyết ngồi trên ghế lật cuốn sách “Mạnh Tử”, cảm giác như gió lạnh đang tràn vào từ bốn phương tám hướng.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Quyết đi tới mở cửa. Một bà lão cầm giỏ tre đứng ngoài cửa, nhếch mép cười nói: “Tịch tướng công, ta mang ít bánh bao vừa hấp xong cho ngươi, tiện thể muốn nhờ ngươi viết hộ mấy chữ.”

Miệng bà ấy chỉ còn vài cái răng thưa thớt, nói chuyện cũng như căn phòng lọt gió này. Lục Quyết nói cảm ơn, nhận lấy giỏ tre còn đang nóng bốc hơi, hắn trải tờ giấy ra bàn, cầm bút nói: “Người muốn viết gì?”

Bà lão ngồi trên ghế, chậm rãi nói: “Hai cuộn vải bố trắng, một chiếc nỉ đỏ, một đôi gối mới, hai cái khăn lưới đỉnh tròn mới, một cái chậu rửa mặt bằng đồng mới, hai cái khăn mới, hai dây đai mới…”

Nói chuyện phiếm một hồi, Lục Quyết cười nói: “Bà bà, người đang định mở hàng tạp hóa à?”

Bà lão cười nói: “Ta có một ngoại tôn đầu xuân sẽ đến Hàng Châu học, nên bây giờ chuẩn bị trước cho nó.”

Trong nụ cười của bà ấy toát lên cảm giác tự hào, trong mắt người phàm thì con cháu biết đọc sách là điều vẻ vang. Tuy rằng những người có học thức đều làm liên lụy cửu tộc.

Lục Quyết viết xong đưa cho bà ấy, tiễn bà ấy ra ngoài rồi quay lại cầm một chiếc bánh bao hấp lên, vừa ăn vừa nhìn lên mái nhà, cỏ tranh đã bị mục nát mấy chỗ rồi, đêm mai sẽ mưa to, e là không trụ được.

Tiết Tùy Châu nhận được thư, đêm xuống mang theo rượu ngon đến thăm ngôi nhà mới của hắn. Vừa vào cửa đã thấy mặt đất đầy cỏ tranh, còn hắn đang ngồi trên một cành cây giữ một sợi dây buộc lại.

Tiết Tùy Châu tò mò hỏi: “Vương thượng, ngài đang làm gì thế?”

Lục Quyết lười không thèm sửa xưng hô của y, nói: “Sửa mái nhà.”

Tiết Tùy Châu nhìn lên mái nhà, để lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Vương thượng, hoa cư này thật sự không ở được nữa, ngài vẫn nên quay về với thuộc hạ thôi.”

Lục Quyết: “Có gì mà không ở được, lúc trước đến Hàn Thủy Cung bái sư, ta còn ngủ ở bãi tha ma kia kìa.”

Tiết Tùy Châu nói: “Lúc đó không có lựa chọn nào khác, bây giờ ngài cần gì phải tự làm mình khổ chứ?”

Lục Quyết không lên tiếng, hắn buộc chặt bó cỏ trong tay, đặt sang một bên, rồi lại nhặt bó khác lên.

Tiết Tùy Châu mím môi, nói: “Nếu ngài lo quay về Hàn Lạc thành rồi thuộc hạ sẽ thấy bất mãn hoặc là không có lợi cho ngài, thuộc hạ có thể thề độc.” Nói rồi y vén vạt áo, chuẩn bị quỳ xuống.

Lục Quyết đưa tay đỡ cánh tay Tiết Tùy Châu, nhìn y, trong mắt hắn có chút bất lực: “Tùy Châu, tâm ý của ngươi ta hiểu, ngày trước trong bốn vị tướng quân ta thân với Thanh Phong nhất, Vạn Lý đi theo ta lâu nhất, ta và Hoa Triều tình cảm sâu đậm, tính ra thì ngươi là người không thân nhất. Nhưng ta biết ngươi trọng tình nghĩa hơn Vạn Lý và Hoa Triều, nếu không ta cũng không tới tìm ngươi.”

Lời này của hắn gợi lên ký ức của Tiết Tùy Châu, Yêu giới huy hoàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy thương cảm năm đó hiện ra trước mắt y.

Lục Quyết thở dài, nói: “Nếu ngươi bị nhốt trong địa ngục hầm băng bốn trăm năm thì ngươi cũng sẽ như ta, chỉ muốn ở lại nơi khói lửa nhân gian này.”

Tiết Tùy Châu im lặng, đôi mắt ẩm ướt dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Quyết vỗ vai y, nói: “Ngươi rảnh rỗi thế thì giúp ta sửa mái nhà đi.”

“Vâng.” Tiết Tùy Châu đáp lời một tiếng, nhặt một cái ghế con ngồi xuống, cùng Lục Quyết bó cỏ tranh lại.

Bó cỏ tranh được nửa canh giờ, hai yêu mỗi người ôm một nửa đi ra khỏi cửa, nhảy lên mái nhà rồi trải lần lượt ra. Cỏ tranh mới cắt khô xõa ra, tỏa ra hương thơm độc đáo của cỏ cây. Hai yêu ngồi trên mái nhà, dùng hai cái bát sứ uống rượu ngon mà Tiết Tùy Châu đem tới.

Hàng xóm ở bên trái của Tích Xung là đồ tể, bên phải là lang trung, dân chúng sống ở đường Bách Thảo đều là những gia đình nhỏ như thế, mái nhà nhỏ thấp nối tiếp nhau thành một vùng lớn, bây giờ mới là canh hai, không thấy có ánh đèn. Trong đêm đen tĩnh lặng tràn ngập những giấc mơ của đám tôi tớ mệt mỏi.

Trong sân nhà đồ tể lại có một nữ tử vẫn đang giặt y phục, tiếng nước chảy ào ào nghe rất rõ ràng.

Lục Quyết thấy nàng mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh đã cũ sờn, khuôn mặt gầy hóp dưới ánh trăng trông lạnh lẽo như sương, mái tóc đen trên đầu búi lại, dùng một chiếc trâm gỗ xuyên qua, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt vểnh lên, khi cúi đầu xuống để lộ vẻ phong tình.

Tuy Hàng Châu ở Giang Nam, nhưng mùa đông cũng rất lạnh. Nếu không phải bất đắc dĩ, làm gì có ai muốn giặt y phục trong thời tiết lạnh như này.

Ngón tay nàng đỏ ửng vì lạnh, đôi môi tím tái, khói trắng từ hơi thở phả ra bao phủ mặt nàng, tôn lên vẻ đẹp có phần yếu ớt.

Y phục ngâm trong nước vừa lạnh vừa nặng, nàng cố gắng vắt khô chúng, phơi từng chiếc lên dây phơi. Toàn bộ đều là y phục của nam nhân, mà nam nhân đó đang ngáy như sấm trong nhà.

Lục Quyết nói: “Gả cho nam nhân như vậy còn không bằng gả cho lợn, tuy lợn không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng ít nhất nuôi béo còn có thể thịt ăn.”

Tiết Tùy Châu nói: “Vương thượng nói rất đúng.”

Vĩ nương giặt quần áo xong, người mệt lưng đau hoa mắt, vào phòng cũng không dám thắp đèn, sợ quấy rầy kẻ vũ phu kia lại rước thêm rắc rối. Mỗi lần nhìn thấy hắn ta, nàng đều mong hắn ta vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Sau khi cởi y phục trong bóng tối, Vĩ nương nằm trên giường đói không ngủ được, chân tay nứt nẻ bắt đầu ngứa ngáy, đầu tiên là ngứa từng chút một, sau đó ngứa lan ra xung quanh, trong chốc lát ngứa thành một vùng lớn, cơn ngứa cùng cơn đói giày vò nàng.

Kẻ vũ phu trước khi đi ngủ có uống chút rượu, có lẽ trên bàn vẫn còn sót lại chút lạc.

Vĩ nương ngồi dậy, lách cách đi tới bên bàn như chuột, nàng đưa tay sờ vào đ ĩa, vẫn còn năm hạt lạc nữa. Nàng vội vàng ăn, chút thức ăn này chỉ như muối bỏ biển cho cái bụng đói, nhưng có còn hơn không.

Nàng quay trở lại giường nằm xuống, nước mắt trào ra.

Đến canh năm, nàng dậy nhóm lửa nấu một nồi cháo, kẻ vũ phu ăn hết hai bát to, chỉ để lại cho nàng một bát nhỏ rồi đẩy xe hàng ra chợ.

Nam nhân là người nuôi cả gia đình tất nhiên phải ăn nhiều một chút, ai có thể nói gì được.

Thùng nước cạn rồi, Vĩ nương xách xô ra ngoài lấy nước. Đầu đường đông có một cái giếng, mọi người cùng dùng chung, Vĩ nương đi đến bên giếng thì thấy dưới đất có một cái sọt tre phủ một mảnh vải, không biết là ai đánh rơi.

Nàng mở ra xem thì thấy bên trong là miếng chân giò hun khói bị gặm mất phần đầu, nàng lập tức ch ảy nước miếng, con sâu ham ăn kêu gào không thôi. Nàng nhìn xung quanh, trời vẫn còn sớm, không có một bóng người nào, nàng do dự một lúc rồi gói chân giò vào một miếng vải, nhét vào trong lòng đem về nhà, đóng cửa lại rồi trốn trong phòng bếp.

Đến trưa, đồ tể họ Thái say khướt ở bên ngoài về nhà như mọi ngày, hắn ta ngồi phịch xuống giường, quát: “Mau mang nước đến rửa chân cho ta.”

Vĩ nương đang chuẩn bị bưng nước vào trong phòng thì thê tử của Đặng thợ mộc là Hồng thị hùng hổ bước vào: “Nương tử Thái gia, sáng nay ta để quên nửa miếng chân giò ở bên giếng, có phải là ngươi lấy đi không?”

Tim Vĩ nương đập lỡ một nhịp, mặt nàng đỏ bừng lên, vội lắc đầu nói: “Không phải ta, chân giò gì chứ, ta chưa từng nhìn thấy.”

Hồng thị chống nạnh, trợn trừng mắt lên nói: “Ngươi đừng có chối, lão Hầu bán bánh nướng quanh đó nói trước giờ Thìn chỉ nhìn thấy một mình ngươi xách xô nước đi qua, không phải ngươi chẳng lẽ là quỷ?”

Vĩ nương mặt nóng như lửa đốt, nàng xấu hổ thừa nhận, trong lòng vô cùng hối hận vì đói đến hỏng cả đầu, làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy, hận không thể nhổ miếng chân ra đã ăn ra trả lại cho nàng ta.

Đồ tể họ Thái nghe thấy tiếng thì đi ra, Hồng thị nhìn thấy hắn ta thì ngẩng đầu lên, giọng càng thêm cất cao: “Thái gia, nhà ngươi giết lợn bán thịt, sao nương tử lại đi trộm chân giò của người khác thế?”

Đồ tể họ Thái là kẻ rất sĩ diện, sao có thể nhịn được câu này, hắn ta nắm lấy tóc Vĩ nương, mắt trợn trừng lên hét: “Ngươi thật sự ăn trộm chân giò của người ta?”

Vĩ nương bị dọa sợ, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, chậu nước trong tay rơi xuống đất, toàn thân nàng run rẩy, không ngừng lặp đi lặp lại: “Không có, không phải ta.”

Hồng thị trước giờ vẫn luôn không thích nàng, nàng ta cười lạnh nói: “Không phải ngươi thì là ai? Lúc đó ngươi ở bên giếng, chắc là đã nhìn thấy rồi, chỉ ra cho ta xem!”

Mười mấy hàng xóm ở ngoài cửa hóng hớt, Vĩ nương biết hôm nay nếu nàng không chỉ ra người khác thì không thể thoát được trận đánh. Cảm giác bị đánh quá đáng sợ, lẽ phải so với sợ hãi chỉ mỏng manh yếu ớt như một tờ giấy.

Ánh mắt nàng lóe lên, lướt qua nhóm người một lượt, đột nhiên nàng nhìn thấy Tịch tú tài nhà bên, nàng nghiến răng nghiến lợi giơ cánh tay lên chỉ vào hắn, giọng run run nói: “Ta… hình như ta nhìn thấy Tịch tướng công… lấy nước trước mặt ta.”

Lục Quyết ngẩn ra, hắn sống hơn một nghìn năm, giết người phóng hỏa, bắt cóc cướp giật, bao nhiêu tội ác tày trời hắn đều từng bị đổ tội, nhưng lại chưa có ai vu cáo hắn ăn trộm nửa cái chân giò cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio