Thuốc Ngọt

chương 50-1: quý thành mạt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cua

Vẻ mặt Lương Dược thật chân thành mà thuần khiết, phảng phất như cái gì cũng đều không hiểu, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại bán đứng cô, “Nghe nói nghẹn lâu sẽ không tốt cho thân thể đâu.”

Sở Trú: “……”

Cho nên nửa đêm cô lén lút tới tìm bạn trai, chính là vì muốn làm anh phải tắm nước lạnh?

Bạn gái nhà ai lại "tốt" như vậy?

“…… Tắm, đương nhiên là phải tắm,” Sở Trú mỉm cười, nhìn cô thật lâu, nhẹ giọng nói, “Em hỏi cái này, là muốn nhìn anh tắm, hay là muốn cùng nhau tắm?”

“Khụ, không cần, em chỉ là tò mò hỏi một chút,” Lương Dược cười gượng hai tiếng, thấy anh banh khuôn mặt, khóe môi nhấp thẳng, mắt đen nặng nề không thấy đáy, giống như đang rất khó chịu, cô cũng không dám trêu chọc anh nữa, cắm đầu bỏ chạy.

“Em về đây, ngủ ngon!”

Lúc đi ra còn tốt bụng đóng giúp anh cửa lại.

Sở Trú nhìn bóng dáng uyển chuyển của Lương Dược, vừa tức vừa buồn cười, trầm mặc ngồi trên giường một lát, sau đó mới bất đắc dĩ chống tay đứng dậy, rốt cuộc vẫn đi vào phòng tắm nước lạnh.

Hơn nữa lại tắm có điểm lâu.

Sở Trú thay một bộ quần áo mới bước ra, đã là giờ sáng, anh dùng khăn lông xoa tóc, lấy di động nhìn qua, sau đó không thèm để ý mà ném sang một bên.

Sở Trú đi đến mép giường, dựa ngồi ở đầu giường, không bật đèn, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình.

Điều duy nhất có thể xác định chính là, đôi mắt đen nhánh của anh vô cùng tỉnh táo.

Sở Trú phát hiện mình lại mất ngủ, lúc nhắm mắt lại đều là bộ dáng của bạn gái đáng yêu, cô xấu hổ hay buồn bực, vui vẻ hay tức giận, thậm chí cả khi cô bật khóc, tất cả đều hiện lên rõ ràng ở trong đầu.

Sở Trú xoa trán, không hiểu sao lại nhớ tới lời ba nói.

Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày cô sẽ bị anh dọa chạy mất.

Có thể là do anh quá nhạy cảm, đến mức chỉ cần có một chút gió qua đều có thể dễ dàng khiến anh canh cánh trong lòng.

Những lời này giống như một lời nguyền rủa, ở trong đầu anh xua thế nào cũng không chịu biến mất.

Sở Trú nhắm mắt thở dài, sau đó nghiêng người, duỗi tay lấy ra một quyển sách nhỏ trong ngăn tủ.

《 Hoàng Tử Bé 》

Đây là quyển truyện mà lúc nhỏ anh thường xuyên đọc trước khi ngủ.

Sở Trú nhàm chán mở ra đọc lại.

Ở một hành tinh nọ có một vị tiểu hoàng tử luôn sống trong cô độc, bỗng một ngày kia lại đem lòng yêu một đóa hoa hồng độc nhất vô nhị.

Tiểu hoàng tử dốc lòng chăm sóc nàng, cam tâm tình nguyện thần phục trước sự mỹ lệ ấy.

Hoa hồng kiều diễm ướt át, yếu ớt mà kiêu ngạo, trên người mọc vô số gai bén nhọn.

Bọn họ yêu nhau, làm bạn với nhau, tin tưởng thế gian là duy nhất.

Bỗng nhiên vào một ngày, hoa hồng kiêu ngạo không cẩn thận làm đau hoàng tử, cuối cùng khiến hắn tức giận bỏ đi.

Sở Trú đọc đến đây liền khép sách lại, trầm mặc nhìn đóa hoa hồng nằm trên bìa truyện.

Khi còn nhỏ anh không thể nào hiểu được hoàng tử, bởi vì khi ấy anh không hiểu thế nào là yêu, không hiểu vì sao hoàng tử lại thích một đóa hoa chỉ có thể ngắm mà không thể cầm được.

Nhưng hiện tại thì anh hiểu, nhưng vẫn như cũ không hiểu được hoàng tử, nếu là anh, thì dù cho trên tay toàn là máu, anh cũng sẽ không buông tay.

Tuyệt đối không.

Lương Dược sống ở Sở gia, ban ngày cùng Sở Trú tới trường, tan học lại cùng anh về nhà, bọn họ như hình với bóng, mỗi ngày trôi qua đều rất ngọt ngào.

Công việc của Thư Hựu Mạn cùng ba Sở đều rất bận, ban ngày ra ngoài làm việc, buổi tối sẽ cùng nhau trở về.

Gần đây Thư Hựu Mạn cũng đã suy nghĩ qua, suy cho cùng thì con trai bà cũng đã lớn, không cần bà lúc nào cũng kè kè ở bên trông chừng.

Cho nên lúc người đại diện đưa kịch bản đến, Thư Hựu Mạn không chút do dự tiếp nhận, bà không còn trẻ, cũng không phải nhân vật gì tai to mặt lớn, nhưng diễn kịch lại là niềm đam mê nhỏ của bà.

Thư Hựu Mạn nói tạm biệt với Sở Trú và Lương Dược, bảo rằng mình muốn đi nơi khác diễn kịch khoảng một tuần, còn đặc biệt dặn dò bọn họ không được nói cho ba Sở, xong xuôi bà liền hưng phấn xách vali đi mất.

Lương Dược cảm thấy kỳ quái, “Vì sao lại không được nói cho ba anh biết vậy?”

Sở Trú giải thích, “Ba anh không thích mẹ diễn kịch.”

Lương Dược: “Tại sao chứ?”

Sở Trú: “Xuất đầu lộ diện.”

Lương Dược còn chưa kịp hiểu ý anh thì đã thấy Sở Trú lôi di động ra, trực tiếp gọi, “Ba, mẹ vừa mới đi đoàn phim.”

Lương Dược: “……” ?

Ba Sở nghe xong, trực tiếp cúp máy.

Lương Dược há hốc miệng: “Sao anh lại bán đứng a di!”

Sở Trú đáp tỉnh bơ: "Sớm hay muộn ba anh cũng biết.”

Lương Dược: “Nếu vậy.... a di không thể đi diễn nữa sao?”

“Không,” Sở Trú lắc đầu, “Nếu biết thì ba anh sẽ bay qua đó bám lấy mẹ, anh nói cho ba sớm một chút để ông xuất phát luôn.”

Lương Dược: “…… Như vậy à.”

“Ừm.” Sở Trú nhìn cô, “Cho nên đêm nay trong nhà chỉ có hai chúng ta.”

Lương Dược: “……”

Cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có ý ám chỉ vô cùng mãnh liệt.

Lương Dược không hiểu vì cái gì anh lại thích tự chuốc lấy cực khổ như vậy, bất luận trong đầu anh muốn cái gì, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng lại ở hôn môi, cô cũng không ngờ người bạn trai này của mình lại thích tắm nước lạnh như vậy!◝( ′ㅂ')و ̑̑

Ban đêm, ba Sở đúng là không trở về, Sở Trú cũng không kiềm chế, trực tiếp ôm Lương Dược ngồi trên sô pha hôn xuống.

Ở chuyện này Lương Dược vẫn luôn rất chiều anh, phối hợp ngẩng đầu đáp lại, hai người hôn so với bình thường có chút lâu, hậu quả chính là thời gian Sở Trú tắm rửa so bình thường lâu gấp hai.

Mà cùng lúc, anh giao bài tập cho cô so với bình thường cũng nhiều gấp ba!

Lương Dược không thể tin được trên thế giới cũng sẽ tồn tại loại bạn trai như thế này!

Có khác gì tra nam đâu!

“Anh nhớ cho kỹ!” Lương Dược trừng mắt nhìn tra nam mới tắm xong tắm, “Lần sau em mà hôn anh thì em là chó!”

“Anh cũng không cố ý mà.” Sở Trú ngồi xuống ôm lấy cô, “Sắp tới là kỳ khảo thí rồi, kết quả không tốt sẽ phải chuyển sang ban khác, anh không muốn xa em.”

“Cách xa em một chút!” Lương Dược thở phì phò đẩy anh ra, cúi đầu làm bài tập vật lý, “Sang ban khác thì sang ban khác, hiện giờ em thấy anh liền phiền, hừ.”

Sở Trú nhướng mày nói: “Xem ra em cảm thấy bài tập vẫn còn ít, vậy thì làm thêm đề nữa đi.”

“…… Hỗn đản.”

Tuy rằng Lương Dược ngoài miệng oán giận, nhưng so với trước kia nghe lời hơn nhiều, anh muốn cô làm cái gì cô liền làm cái đó, dù sao cũng đang ở nhà của anh, cô không thể tạo phản được.

Một tuần sau, ba mẹ Sở Trú đều không có ở nhà, đầu bếp trong nhà cũng có việc phải xin nghỉ, vì vậy căn nhà rộng lớn phút chốc trở nên trống trải không ít.

Lương Dược vẫn luôn cảm thấy ăn ở miễn phí trong nhà anh không được tự nhiên, cho nên sau khi nghe nói đầu bếp trong nhà xin nghỉ, cô liền tự động thay thế bà ấy, chủ động giặt quần áo và nấu cơm cho Sở Trú.

Lương Dược đi tìm Sở Trú, nói anh đưa quần áo cho cô giặt.

Sở Trú thấy cô kiên trì như vậy, đành phải đưa quần áo sang, Lương Dược tìm mãi cũng không thấy quần lót của anh, bèn hỏi, "Anh tự giặt quần lót à?”

Sở Trú liếc cô, “Em nói xem?”

Lương Dược xấu hổ ho nhẹ, sau đó ôm quần áo của anh mang đi.

Lúc giặt Lương Dược lại không cẩn thận đem áo sơ mi trắng của anh giặt chung với quần áo khác, cuối cùng khiến chiếc áo sơ mi trắng nhuộm thành một màu khác.

Lương Dược đứng trước máy giặt hoài nghi nhân sinh, đúng lúc Sở Trú đi qua, cô yên lặng đem áo sơ mi giơ lên cho anh xem, “Trú Trú, thực xin lỗi, em làm hỏng áo sơ mi của anh.”

Sở Trú nhìn thoáng qua, không thèm để ý nói: “Không có việc gì.”

Lương Dược băn khoăn, “Cái này áo bao nhiêu tiền vậy?”

Sở Trú: “Chắc là một ngàn.”

Lương Dược: “…… Cái áo một ngàn cũng sẽ bị nhuộm màu sao?”

Sở Trú: “Cho nên vẫn là mua cái mới, cái áo này đúng là lừa tiền.”

Lương Dược: “……”

Kế tiếp là làm vệ sinh, Lương Dược vốn định dọn dẹp phòng Sở Trú trước, nhưng lại nghĩ có lẽ anh không thích việc người khác tùy tiện chạm vào đồ của mình, cho nên cô liền từ bỏ ý định.

Lương Dược quyết định dọn dẹp phòng mình trước, từ lúc dọn vào đây cô cũng chưa có động gì vào, Lương Dược ôm thùng nước vào phòng, tiếp đó lấy giẻ lau một lượt từ sàn nhà tới tủ quần áo.

Lúc đang lau tủ đầu giường thì cô phát hiện một quyển album ở trong ngăn kéo, bên trong toàn là ảnh chụp của Sở Trú.

Lương Dược dở khóc dở cười, cô hoài nghi là Thư Hựu Mạn cố ý đặt ở chỗ này.

Cô nhìn kỹ xem, phát hiện Sở Trú trước kia rất thích cười, đặc biệt là lúc còn nhỏ, thời điểm này là lúc anh đang học tiểu học.

Anh mặc quần yếm, gương mặt trẻ con non nớt, mái tóc ngắn đen mềm mại, mỉm cười rất hồn nhiên, vừa linh động lại vừa đáng yêu.

Lương Dược không nhịn được cũng mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng chọc lên gương mặt đáng yêu trong ảnh, trước kia anh quả thực là một đứa bé thích cười.

Nếu không có sự kiện kia……

Lương Dược nghĩ đêm đây, khóe miệng chậm rãi thu lại, cô không thể ngờ, đứa nhỏ này sau khi lớn lại càng trầm ổn nội liễm.

Lương Dược thử lật tiếp, trong album có cả ảnh của đám Triệu Ức Hào, xem ra bọn họ cùng Sở Trú đã sớm ở chung với nhau.

Cô lại lật qua một tờ, thấy một tấm hình, ngón tay hơi cứng lại, trong ảnh là Sở Trú cùng một bé gái khác.

Bé gái so với Sở Trú không sai biệt lắm, lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, mái tóc dài, cằm nhòn nhọn, thoạt nhìn có chút thiếu dinh dưỡng, cô bé đang cong mặt mày, cười vô cùng vui vẻ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lương Dược thấy có nữ sinh khác bên cạnh Sở Trú.

“……”

Lương Dược tiếp tục xem mặt sau, càng về sau, bé gái này xuất hiện với tần suất cũng càng ngày cao, cơ hồ cùng với Sở Trú như hình với bóng, hai người bọn họ giống như là sống cùng nhau vậy.

Không đúng, bọn họ thật sự là sống cùng nhau!

Lương Dược lại thấy một bức ảnh, chỗ bọn họ đang đứng là phòng khách Sở gia, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác quái dị.

Chắc là họ hàng.

Lương Dược tự dặn mình không được nghĩ nhiều, có chăng nếu là người Sở Trú từng thích hay tín nhiệm thì cũng bình thường thôi, ừm... Đúng vậy.

Cô không ngừng an ủi chính mình, không chú ý tới tiếng bước chân sau lưng.

“Em đang làm gì vậy?” Người phía sau thình lình mở miệng. “A!” Lương Dược bị dọa nhảy dựng, quay đầu lại, quả nhiên là Sở Trú, “Anh vào lúc nào vậy?”

“Vừa xong, em đang xem cái……” Ánh mắt Sở Trú chuyển từ người cô sang cuốn album, thanh âm đột nhiên im bặt.

Lương Dược cho rằng anh tức giận, lập tức giải thích: “Album không phải là em trộm, nó ở trong ngăn kéo, cho nên em mới lấy ra xem...”

Sở Trú không cần nghĩ cũng biết mẹ mình giở trò quỷ, thở dài một tiếng, “Anh biết, anh không trách em.”

Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt bé gái, thần sắc nháy mắt đi xuống, “Đừng nhìn, không có ý nghĩa.”

Lương Dược chú ý tới biểu cảm bỗng nhiên thay đổi của anh, híp mắt cười, “Bạn học Sở Trú, khai thật đi, cô bé đó là mối tình đầu của anh à?”

“Cái gì?” Sở Trú nhất thời không hiểu ý cô.

“Cô bé chụp cùng anh đó,” Lương Dược nói, “Đừng nói cô ấy là họ hàng, hai người nhìn không giống nhau chút nào.”

Biểu tình Sở Trú có chút cổ quái, chậm rãi nói: “Anh không có thích người đó.”

“Còn giả ngu, mắt em thấy rõ ràng!”

Lương Dược không cao hứng, nói có thì sao chứ, ai mà chả có mối tình đầu, nhưng anh nói dối là không đúng rồi!

Sở Trú trầm mặc một chút, “Em còn nhớ chuyện bảo mẫu đã từng lừa anh không?”

“A? Có.” Lương Dược sửng sốt, mơ hồ đoán được cái gì.

Sở Trú xác thực suy nghĩ của cô: “Cậu ta chính là con trai bảo mẫu.”

“Như vậy à.” Thanh âm Lương Dược nhỏ lại, sau khi phản ứng lại, cảm thấy không đúng lắm, “Từ từ, anh nói đó là... con trai?”

Sở Trú bình tĩnh nói: “Ừ, người trong ảnh là nam.”

Lương Dược: “……”

_

Cua: Dạo này tui lười quá, cúi đầu xin lũi( ꈍᴗꈍ)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio