Editor: Huy-Harry
Về việc ai 'công' ai 'thụ', hai người quyết định dùng phương pháp truyền thống - Oẳn tù tì.
Thực chất, đối với chơi oẳn tù tì, Cố Hải hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Lạc Nhân. Người khác oẳn tù tì hên xui may rủi, còn Bạch Lạc Nhân là dùng chiến thuật tâm lý, hắn chỉ cần trước lúc oẳn tù tì, liếc mắt nhìn Cố Hải, cơ bản có thể đoán ra được.
Vì vậy, Bạch Lạc Nhân sắm vai chú rể, cô dâu dĩ nhiên là Cố Hải.
Cố Hải thuận theo mà bày ra chín mươi tư thế chống đỡ trên tường, Bạch Lạc Nhân đứng ở phía sau hắn, móc ra tiểu nhân tử được trang bị 'vũ khí hạng nặng', bắt đầu tiến tới chinh phục.
Vừa đụng phải một cái, xung quanh liền vang lên một hồi âm thanh ồn ào.
Bạch Lạc Nhân cảm nhận, phát hiện vật cột vào sau lưng Cố Hải hoàn toàn không cứng rắn, nhưng muốn chọc thủng không phải chuyện dễ dàng. Cũng không biết được làm bằng chất liệu gì, co giãn tương đối mạnh mẽ, dùng hết sức đâm vào được một cái lỗ, kết quả không được một giây liền khôi phục về nguyên trạng.
Vì vậy, nếu muốn đâm vào được, không chỉ cần có lực mà cần phải có tốc độ.
Bạch Lạc Nhân tìm được cách giải quyết, bắt đầu triển khai dùng lực uy mãnh mà đâm vào, cả đám người cứ thế hò reo ầm ĩ, Diêm Nhã Tĩnh quay mặt đứng sang một bên. Cô không nói tới hình ảnh này nham nhở thế nào, mà người đàn ông mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, bây giờ lại bị người khác làm chuyện ấy trước mặt mình.
"Cậu quên hô khẩu hiệu rồi", Dương Mãnh bên cạnh nhắc nhở.
Bạch Lạc Nhân mồ hôi đầm đìa mà dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Mãnh, "Hô khẩu hiệu gì?"
Vưu Kỳ phía sau camera nhắc nhở, "thì ... Đã vào tới chưa ..."
Bạch Lạc Nhân chợt nhớ, lần nữa xung trận, vừa rồi sau khi đâm vào cũng vẫn trở về trạng thái ban đầu, Bạch Lạc Nhân quả thực muốn phát điên, cái vật này làm bằng gì vậy chứ? Làm sao mà nó có thể dính khép đến như vậy?
Rơi vào đường cùng, Bạch Lạc Nhân đành phải bắt đầu lại.
Lại dùng một lực mạnh mẽ ấn vào, phần eo thêm đung đưa, lúc này Bạch Lạc Nhân nhớ quy tắc, thỉnh thoảng hỏi Cố Hải: "Đã vào tới chưa?"
May mắn lưng Cố Hải rắn chắc, nếu là người khác chắc giờ đã bị dính trên tường rồi. Hắn đặc biệt muốn nhắc nhở Bạch Lạc Nhân một câu, cậu làm như vậy không đúng, vừa tổn hao thể lực lại chả có hiệu quả gì, cậu phải có kỹ năng! Đương nhiên lời này không thể nói ra, lại muốn cho Bạch Lạc Nhân tự thông suốt, hắn lại vừa được hưởng lợi.
Vì vậy, Cố Hải chỉ có thể nói, "Dùng sức chọc vào!"
Không ngờ, kẻ luôn nghiêm nghị như Lưu Xung lại ở bên cạnh mở miệng: "Người phía trước nói thiếu hai từ".
"Đúng, đem hai chữ kia bổ sung!"
Vì vậy, thường ngày uy phong lẫm liệt, nhìn người bằng nữa con mắt như Cố Hải, lúc này dưới áp lực của bảy đôi mắt kia, không thể không mở miệng, "Chồng ơi, đâm mạnh vào!"
Bạch Lạc Nhân thở phù một tiếng vui vẻ, kiếm củi ba năm đốt một giờ, sau đó tự đánh vào đầu, ngươi đúng là không có tiền đồ, hắn vừa gọi một tiếng 'Chồng' đã hớn hở như vậy.
"Nếu không được thì đổi người đi", Đông Triệt lấy tay vuốt mũi một cái, "Tôi xem cậu đã cố gắng lắm rồi".
Bạch Lạc Nhân lúc này đen mặt, "Có hay thì cậu đến mà thử xem!"
Đông Triệt nhanh miệng, "Được, được, để tôi thử xem".
Kết quả, mới vừa đi tới sau lưng Cố Hải, Bạch Lạc Nhân liền đẩy Đông Triệt sang một bên, "Dựa vào cái gì mà cho cậu thử? Có chuyện đó sao? Còn lâu".
Sau đó tiếp tục chiến đấu hăng hái, lần này dùng lực mạnh hơn, eo Cố Hải đều đã tê rần, trong miệng hô 'chồng ơi dùng sức đâm vào', kỳ thực trong lòng đang nói ... 'cậu kiềm chế lại một chút đi, đừng có làm mạnh như vậy'.
Sau hai phút, Bạch Lạc Nhân rốt cuộc cũng thất bại.
Lần này đổi thành Cố Hải công.
Mọi người dường như nín thở, ánh mắt nhìn chầm chầm Cố Hải, bọn họ không biết từ đâu nghe được danh tiếng, nghe nói Cố Hải về phương diện này tương đối mạnh, hôm nay cái trò chơi này chính xác là xác minh lời đồn có thật hay không.
Cố Hải vẻ mặt ngạo nghễ, liền tuyên cáo hắn ở đây, quyền khống chế là do hắn.
Bạch Lạc Nhân phỏng theo tư thế vừa rồi của Cố Hải, hai tay chống tường, lưng áo hơi vén lên, lộ ra cặp mông tròn trĩnh trước mắt mọi người trong phòng. Cố Hải dường như không cần chuẩn bị, nói thẳng, dứt khoát chỉ một lần. Hắn căn bản không xem việc này là trò chơi, chỉ cần trong đầu nghĩ đến, đem vật này chọc thủng vào cơ thể Bạch Lạc Nhân, Cố Hải càng phấn chấn.
Mạnh mẽ dùng lực eo ấn vào, vang dội tiếng va đập càng ngày càng dày đặc. Cố Hải nghiễm nhiên so với Bạch Lạc Nhân kỹ thuật tốt hơn nhiều, từ đầu đến cuối làm nhiều việc cùng lúc (tay năm tay mười), sâu cạn có, tốc độ có .... Từ lúc xâm nhập đến khối cao su kia, lại lui ra ngoài, từng chút, từng chút mà xâm nhập.
Người uy mãnh như Chu Lăng Vân, giờ này, khắc này còn không khỏi thán phục, tuổi trẻ tài cao.
Đông Triệt liếc qua bên cạnh, Diêm Nhã Tĩnh ngẩn người mà thưởng thức.
Ho nhẹ một tiếng: "Hối hận sao?"
Diêm Nhã Tĩnh phục hồi tinh thần lại, vô thức hỏi, "Hối hận cái gì?"
Đông Triệt lúng túng nói: "Hối hận lúc trước không quyến rũ được hắn. Mặc dù không chiếm được hắn, cùng với một nam nhân như vậy 'vui vẻ' một đêm, coi như cũng xứng đáng với tấm thân trinh tiết rồi."
Hai chữ trinh tiết, Đông Triệt nhấn mạnh.
Tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua, toàn bộ ánh mắt nhìn Diêm Nhã Tĩnh, Em gái, vẫn còn là trinh nữ sao? Tôi như thế nào một chút đều không nhìn ra!
Diêm Nhã Tĩnh mặt đỏ như quả hồng.
Vưu Kỳ một bên thu hình lại một bên thì thào lẩm bẩm, "Tôi cuối cùng cũng biết rõ hai người bọn họ, người nào công, người nào thụ"
Dương Mãnh đến gần, mặt đối mặt với Vưu Kỳ.
"Cậu thế nào mà nhìn ra được?"
Vưu Kỳ lùi về sau, "Đã rõ ràng như vậy mà cậu còn không nhận ra à?"
Dương Mãnh còn chưa mở miệng, Lưu Xung kéo hắn qua.
"Hai người nói cái gì đấy?"
Dương Mãnh xem thường mà nghiêng qua đằng kia liếc, rồi sau đó nhỏ giọng nói với Lưu Xung: "Cậu ta vừa rồi ba hoa, nói có thể nhìn ra Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ai là công ai là thụ".
Lưu Xung kinh ngạc, "Thế nào nhìn ra được?"
Dương Mãnh vỗ đùi, "Nhìn xem, tôi không nói sai mà. Căn bản là không nhìn ra được".
Vưu Kỳ bả vai nghiêng một cái, không cẩn thận cùng camera lật ngiêng trên mặt đất.
Cố Hải đã thành công đâm mở ra một cái lỗ lớn, bắt đầu từ bờ mông Bạch Lạc Nhân mà tiến vào, kết quả càng tiến vào trong, cục cao su càng co dãn chặt chẽ, cho dù vật đeo phía trước là vật sắc nhọn, thế nhưng không chịu nổi mà bị bao lấy. Người bên ngoài nhắc nhở Cố Hải hô khẩu hiệu, Cố Hải hơi kém việc này nên quên mất.
Lúc này hỏi: "Đã vào chưa?"
Bạch Lạc Nhân tốn sức trả lời: "Chồng ơi, chọc mạnh vào ..."
Năm chữ vừa nói xong, Cố Hải như được sống dậy, đôi mắt sắc bén mãnh liệt, cứ thế mà siết chặt eo Bạch Lạc Nhân, hai bàn tay nổi lên gân xanh, hai chân vững chắc như chân súng, phía trên 'vật kia' quả thực cân xứng, tốc độ với lực như thế mà hùng hổ đẩy vào.
Trong phòng vang lên một hồi âm thanh hèn hạ ủng hộ, Cố Hải khêu gợi bên mặt mang theo mị lực bắn ra bốn phía.
Mắt như muốn nổ tung, chỉ còn tầng keo, Cố Hải tận lực biểu hiện, mồ hôi đầm đìa, hổn hển loạn thở gấp, đứt quãng hỏi: "Đã vào chưa? ... Đã vào chưa?"
Để vượt qua thử thách lần này, cỗ vũ cho Cố Hải, Bạch Lạc Nhân chỉ có thể không ngừng nói: "Chồng ơi, đẩy mạnh vào đi".
Mỗi lần nghe thấy, thân thể Cố Hải lập tức chứa đầy năng lượng, nhắm trúng mục tiêu, mọi người liên tục vỗ tay bảo hay.
Sướng chết rồi! Cố Hải xem như không có vật cứng đeo bên ngoài, trong đầu đều là những lời nói của Bạch Lạc Nhân vừa nói.
Nếu mỗi lần lên giường, hắn cũng có thể như thế nhiệt tình phóng đãng, không cần người khác bức bách liền nói ra những lời này nên thì tốt bao nhiêu.
Ảo tưởng ảo tưởng, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, vật cao su kia cuối cùng cũng bị rách ra.
Vưu Kỳ tay cầm camera run run, thổn thức mà thốt lên, "Cậu ta quá mạnh mẽ".
Dương Mãnh còn rất không phục, "Vật kia rất cứng sao? Tôi bóp một lát cảm thấy rất mềm đấy."
Cố Dương từ trong kho lấy ra một vật ném cho Dương Mãnh, Dương Mãnh liền đỡ, Vưu Kỳ muốn ngăn lại nhưng đã chậm, Dương Mãnh hung hăn mà va chạm, nghe như tiếng gà trống re lên, Dương Mãnh mặt không huyết sắc, bất tỉnh nhân sự.
Một hồi lâu, mọi người mới xốc Dương Mãnh tỉnh lại.
Trò thứ ba càng độc địa hơn, tên gọi "Chim bay trứng vỡ". Quy tắc chính là buộc một cái pháo kép vào 'tiểu quái thú', thòng xuống một sợi dây, sợi dây tương đối dài, người còn lại bị vẩy lên tay một ít nhựa cao su, nhựa cao su sẽ nhanh chống kết dính lại. Khi bắt đầu, một người bị sợi dây giữ lấy, một người tay bị nhựa cao su kết dính lại trên mu bàn tay, phải nhanh chóng làm sạch sẽ nhựa cao su, nhanh chóng dập tắt sợi dây. Nếu như sợi dây đốt cháy hết, người kia vẫn còn chưa làm sạch nhựa cao su, vậy như tên của trò chơi ...
(em dịch đến đây sợ quá các bác ạ @[email protected])
Cái trò chơi này ngụ ý chính là, đem tạp niệm từ bên ngoài toàn bộ thanh trừ hết, năng lực giải cứu một nữa kia khi gặp nguy hiểm, thể xác và tinh sạch sẽ, trong sáng vượt qua sau đêm động phòng hoa chúc.
Nói được thật là dễ nghe, kỳ thật chính là giày vò người.
Cố Hải chấp nhận nguy hiểm, Bạch Lạc Nhân bị chi phối.
"Bắt đầu".
Bạch Lạc Nhân ánh mắt quan sát tốc độ, phát hiện không đến hai phút, Cố Hải sẽ phải bị 'chim bay trứng vỡ' rồi. Hắn nhất định trong hai phút bỏ hết nhựa cao su trên tay, không thể dùng acetone, một mặt nhà không có, mặt khác cần đến năm mười phút, căn bản là không kịp.
(Acetone(tên Việt hóa Axeton) là hợp chất hữu cơ, có công thức là (CH)CO. Acetone là một chất lỏng dễ cháy, không màu và là dạng đơn giản nhất. Acetone tan trong nước và là chủ yếu dùng để làm sạch trong phòng thí nghiệm)
Mắt nhìn lửa cháy đã được một phần ba, lúc này Bạch Lạc Nhân mới biểu hiện ra hắn đối với tiểu hải tử rất khẩn trương quan tâm.
Hắn nghĩ ra một phương pháp, đoạt lấy nhựa cao su trong tay Lưu Xung, ngã vào bị rơi vãi nhựa cao su xuống đất, lại để cho nhựa cao su khô lại lần nữa bị hòa tan, sau đó nhanh chóng đi trong phòng rửa tay.
Đáng tiếc, hắn đã chậm một bước, thời điểm khi hắn mở vòi nước ra, nhựa cao su lại dính thêm một tầng.
"Sợi đốt cháy được một nửa!" Đông Triệt ở bên trong ý xấu mà nhắc nhở.
Bạch Lạc Nhân lần nữa lật ngược nhựa cao su, rửa tay, lần này tốc độ nhanh, nhưng không thật sạch sẻ. Bên ngoài âm thanh nhắc nhở lần nữa vang lên, Bạch Lạc Nhân thực nóng nảy, rầm rầm ngược lại thật nhiều nhựa cao su trên tay, bắt đầu ở vòi nước phía dưới điên cuồng mà chà xát tẩy. Sao có thể tưởng tượng một người rửa tay tẩy đến bọt nước văng khắp nơi, tóc ướt đẫm? Bạch Lạc Nhân một động thái mạnh mẽ phản bội hai thuộc tính của mình. Một là khả năng tự gánh vác kém, hai là tham sống. Rốt cuộc cũng rửa sạch hết nhựa cao su, Bạch Lạc Nhân dồn hết sức bổ nhào đến dưới háng Cố Hải. Khoảng cách tiểu hải tử khống đến mười li, Bạch Lạc Nhân liền đem sợi dây cắt đứt. Nguy hiểm thật! Bạch Lạc Nhân vỗ ngực một cái. Sau đó hắn phát hiện trong phòng mọi người đều nở nụ cười, kể cả Cố Hải. Nguyên nhân dưới háng Cố Hải cột pháo kép, cùng sợi dây trên mặt đất không kết nối với nhau. Bạch Lạc Nhân hung thần ác sát mà đi quay về phòng bếp, bưng lên một chậu nước, liền giội đi. Đáng tiếc lúc này giày vò như thế nào đều vô dụng, cho dù mấy người này chật vật như thế nào, cũng che giấu không được sự thật Bạch Lạc Nhân toàn thân ướt đẫm. Hành động rửa tay mạnh mẽ của cậu ta đã in sâu trong tâm trí mọi người. "Ha ha ha ...." Cười đã đủ rồi, Cố Dương đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, cầm trong tay cái bình "Nhựa cao su"."Kỳ thật đây không phải nhựa cao su, là một loại thuốc trị sẹo, thoa lên một phút có thể bóc ra. Đây là công ty chúng tôi sản xuất cao đoan mỹ phẩm dưỡng da, đối với vết sẹo gì đều hữu hiệu, cậu có thể thử trọn vẹn tay của cậu." Nói xong nhét vào Bạch Lạc Nhân trong tay, "Coi như lễ vật tôi tặng tân hôn của người." Chu Lăng Vân cũng đi tới vỗ vỗ bả vai Bạch Lạc Nhân, "Chứng kiến biểu hiện của cậu vừa rồi, làm sư phụ có thể yên lòng cho các cậu vào động phòng rồi, ha ha ha..." "Đúng vậy, chúng ta cũng phải đi thôi!" "Không làm lỡ cơ hội của hai người." "Vợ chồng son hai người lo mà việc chính sự đi!" Cười cười nói nói một lúc, bảy người tất cả đều rời đi, tiếng động lớn náo gian phòng trong nháy mắt an tĩnh lại.