Thương Ấn

chương 30: hồi ức của cố hải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian trôi nhanh đến mức con người khi nhìn lại cũng có chút buồn trong lòng. Những kỷ niệm đẹp trong quá khứ ngày trước có thể làm người ta cười, thì hiện tại nó cũng có thể khiến người ta khóc.

Cố Hải hôm nay về nhà, không hiểu sao lại có thời gian rảnh rỗi lục lạo trong tủ lấy ra một cái hộp, nhìn thấy nó Cố Hải đã không muốn lấy ra nhưng đầu óc lại không điều khiển được trái tim, cậu mở cái hộp ra, bên trong có một cái nhẫn, một cái đồng hồ, một cái dây thắt lưng, một cái bấm móng tay... và bên trong còn có một đôi găng tay. Nhìn vật xưa nhớ người cũ. Tư vị ấy chắc chắn sẽ phải trải qua. Cố Hải nhìn đôi găng tay cũ ấy mỉm cười nhưng nét mặt lại không hề vui vẻ chút nào. Ánh mắt lại bao phủ một làn sương giá lạnh. Cái khoảng thời gian ấy lại hiện ra. Ngày giáng sinh năm ấy, Bạch Lạc Nhân choàng lên cổ cậu một chiếc khăn choàng làm cậu cảm động cứ cười mãi. Cậu ấy lại còn mua tặng cho cậu đôi găng tay. Cố Hải quý trọng nó như báu vật thật sự không dám lấy ra mang. Cầm đôi găng tay lên Cố Hải vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của nó mang lại. Hơi ấm của sự nhớ nhung da diết, hơi ấm của sự yêu thương.

Cái đồng hồ, cái nhẫn, cái bấm tay khắc chữ Cút.. cậu vẫn còn giữ ở đây... nhớ lại năm ấy, Thạch Tuệ trở về Bạch Lạc Nhân vẫn còn giữ lại vật cũ của cô ta tặng, trong lòng Cố Hải không vui lại đem hết tiền trong sổ tiết kiệm của mẹ cậu đi mua mấy thứ có đôi có cặp này để chứng minh tình cảm của cậu với Bạch Lạc Nhân. Lúc đó cậu chỉ muốn Bạch Lạc Nhân biết rằng cậu có thể vì cậu ấy mà làm nhiều chuyện điên rồ. Đúng vậy, Cố Hải có thể vì Bạch Lạc Nhân mà dám nhảy xuống hồ nước lạnh trong mùa đông chỉ để bắt cá, có thể vì Bạch Lạc Nhân mà đối đầu với ba mình, có thể vì Bạch Lạc Nhân mà tâm tình trở nên vui vẻ, có thể vì Bạch Lạc Nhân mà nằm dưới địa đạo lạnh giá, có thể vì Bạch Lạc Nhân mà trốn đi thật xa, cậu có thể vì Bạch Lạc Nhân mà không tiếc sinh mạng che chở cho cậu ấy lúc tai nạn xảy ra, và cậu có thể vì Bạch Lạc Nhân mà chờ đợi suốt cuộc đời này...

Sáu năm trước, khi Cố Hải còn nằm trong bệnh viện, suốt ngày chỉ bày vẻ mặt buồn bã, chẳng buồn nói với ai một câu. Mấy y tá thấy một chàng trai trẻ cao to phong độ lại luôn giữ vẻ lạnh lùng không khỏi có chút cảm mến trong lòng. Vị nữ y tá trẻ tuổi nào được sắp ca ở phòng Cố Hải đều vui vẻ ra mặt. Mấy cô y tá cố ý chậm chạp một tý để được đụng chạm vào da thịt Cố Hải lâu một chút. Một y tá trẻ một ngày nọ vào phòng bệnh đúng lúc Cố Hải đang ngủ. Cô ấy vô tình nghe thấy Cố Hải trong lúc ngủ đã gọi tên một người "Bạch Lạc Nhân". Cô ấy không khỏi thắc mắc liền để trong lòng đợi đến lần sau trực tại phòng Cố Hải liền lấy hết can đảm hỏi thử "Tôi lần trước có nghe cậu gọi tên một người trong lúc ngủ. Bạch Lạc Nhân thì phải"

Lời nói của cô y tá vừa dứt mặt Cố Hải liền tối sầm, hai hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống. Cô y tá liền cảm thấy hoảng hốt nhưng chẳng biết làm gì hơn là chỉ đứng một chỗ nhìn. Tự biết mình đã nói một việc không nên nói, cậu ta là vừa bị tai nạn giao thông, người cậu ta gọi tên chắc hẳn cũng vì vậy mà đã không còn. Cảm thấy có lỗi các lần sau khi được sắp ca ở phòng bệnh của Cố Hải cô y tá luôn đổi với người khác. Cô y tá này một thời gian sau vì gia đình chuyển đi nước ngoài sống nên cũng nghỉ việc ở bệnh viện đi di cư theo gia đình.

Ngày đầu tiên xuất viện, Cố Hải liền trở về căn hộ ở Quốc Mậu. Ngôi nhà vẫn như cũ chỉ là lâu ngày không có người ở không khí lạnh lẽo, u ám. Cố Hải đặt mấy túi đồ xuống đất đi đến chiếc ghế sô pha ngồi xuống tay gác lên thành ghế như một thói quen cũ nhưng giờ đây bên cạnh lại không còn một người nào đó nữa. Đi vào nhà bếp Cố Hải vẫn cảm thấy phảng phất đâu đó một ánh mắt nhìn mình từ phía cửa nhà bếp nhưng quay lại thì chẳng có ai. Ngay cả nhà tắm hình bóng Bạch Lạc Nhân cùng cậu tắm vẫn còn nơi đây. Cố Hải cầm hai cái ca súc miệng một cái là cậu đang cong môi lên một cái là Bạch Lạc Nhân cũng cong môi lên, đặt hai cái lại gần nhau thì sẽ thấy được cả hai như đang hôn nhau. Cố Hải phì cười, nhớ lại ngày nào đó trong quá khứ cậu đã từng kéo Bạch Lạc Nhân ra khỏi giường đem cậu ta đến đây rửa mặt cho cậu ta, đánh răng giúp cậu ta, lau mặt giúp cậu ta. Rồi lại kéo cậu ta trở lại phòng giúp cậu ta mặc quần áo. Nghĩ đến đây Cố Hải đặt hai cái ca trên tay xuống đi đến phòng ngủ. Cậu mở chiếc tủ ra, quần áo của Bạch Lạc Nhân vẫn còn treo trên giá. Cố Hải lấy một cái áo ra đưa vào lòng ngực ôm chặt lấy như đang muốn thoải nỗi nhớ mong, như đang ôm chặt Bạch Lạc Nhân vào lòng. Cố Hải vẫn không thể chấp nhận được việc cậu đã mất Bạch Lạc Nhân.

Rồi cái lần đầu tiên đứng trước mộ phần của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cũng chẳng muốn sống nữa. Cậu lại cảm nhận được cảm giác đau thương ngày ấy khi đứng trước mộ mẹ cậu, giờ đây lại đứng trước mộ Bạch Lạc Nhân, từng chữ khắc trên bia mộ như từng mũi dao khắc vào trong tim cậu. Quỳ trước bia mộ nước mắt Cố Hải cứ rơi. Hai đầu gối đã quỳ quá lâu mà đau nhức, cả thân thể đã lạnh buốt vì tiết trời giá lạnh. Nhưng Cố Hải giờ đây nào có cảm nhận được những đau đớn của thể xác, bởi trong lòng cậu còn có một nổi đau lớn hơn bao giờ hết. Cố Hải vẫn giữ thói quen cũ, hàng ngày vẫn thức dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, nấu các món ăn Bạch Lạc Nhân thích đem đến bên mộ cậu ấy. Chỉ có như vậy Cố Hải mới không cảm thấy cô đơn.

Ấy vậy mà sau hai năm, cậu quằn quại sống trong đau khổ. Cố Dương lại nói cho cậu biết Bạch Lạc Nhân vẫn còn sống, Cố Hải đã đến trước cái bia mộ này một lần nữa trong lòng lại chua xót

"Cậu vì muốn trốn tránh tôi mà làm đến như vậy sao? Đặt bản thân vào cái bia mộ này, cậu nghĩ cậu chết tôi sẽ vì vậy mà hết yêu cậu sao?" Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân sẽ chẳng thể nghe thấy những lời nói này. Nhưng cậu vẫn nói ra để khẳng định rằng dù có xa cách Cố Hải vẫn sẽ mãi yêu Bạch Lạc Nhân. Huống hồ lúc này cậu lại chưa hề chết, tôi lại có hy vọng một ngày sẽ được nhìn thấy cậu một lần nữa, dù lúc ấy cậu đã là của người khác thì chỉ cần nhìn thấy cậu hạnh phúc tôi chắc sẽ cũng hạnh phúc mà thôi.

Trên đường tìm kiếm Bạch Lạc Nhân, Cố Hải lại vô tình gặp lại cô y tá ngày xưa. Cố Hải chẳng thể nhận ra cô gái này, nhưng cô gái vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của Cố Hải. Sau một lúc Cố Hải cuối cùng cũng chấp nhận nói chuyện với cô gái này.

"Nhìn cậu hiện giờ, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ngày xưa chỉ vì hỏi một câu không nên hỏi lại nhìn thấy cậu buồn bã đến thế khiến tôi cảm thấy tội lỗi trong lòng."

Cố Hải hơi ngạc nhiên "Chị đã hỏi tôi chuyện gì?"

Cô gái cười "Tôi thật không muốn nhắc lại"

Cố Hải lại bày ra vẻ mặt muốn biết "Chị cứ nói, hiện tại tôi đã không còn như xưa nữa"

Cô gái này cũng muốn hỏi lại câu hỏi cô đã vì nó mà canh cánh trong lòng nhiều năm nay.

"Ngày ấy, tôi có nghe cậu trong lúc ngủ đã gọi tên người nào đó, tôi không nhớ rõ lắm, tôi lúc ấy cũng chẳng suy nghĩ gì hỏi cậu thế mà lại nhìn thấy cậu khóc. Tôi nghĩ lúc ấy cậu vì bị tai nạn mà nằm viện chắc hẳn người kia không may mắn nên để lại nổi đau trong lòng cậu, tôi nghĩ người ấy chắc là anh em tốt với cậu"

Cố Hải biết rõ người mình gọi tên lúc ấy là ai, cũng hiểu rõ vì sao lúc ấy mình lại xúc động đến như vậy. Cậu mỉm cười trả lời "Người ấy đúng là ở cùng tôi lúc tai nạn xảy ra, tôi lúc ấy cũng tưởng rằng cậu ấy đã chết, vì vậy mà tôi lại dễ xúc động như vậy. Nhưng hiện giờ tôi biết cậu ấy vẫn còn sống, nhưng lại trốn tránh tôi đi nước ngoài sống"

"Tại sao người ấy lại trốn tránh cậu?" Cô gái tò mò hỏi

Cố Hải thẳng thắn trả lời "Tôi cũng không biết"

Cô gái lại nói "Chắc tôi đã lầm, cậu phải chống chọi từng ngày với thương tật do tai nạn gây ra, tôi nghĩ người ấy đã không còn nên cậu mới buồn đến như vậy. Nào ngờ người ấy lại bỏ cậu đi mất. Tôi còn nghĩ các cậu là anh em tốt"

Cố Hải ngạc nhiên "Tại sao chị nghĩ chúng tôi là anh em tốt?"

Cô gái mỉm cười "Bởi lúc ấy tôi nghe rõ cái tên cậu gọi là của một người con trai, nên không thể là một cô gái được. Vả lại..."

Cô gái đang nói lại đưa tay lên cằm suy nghĩ. Cố Hải nghe được một câu nói mập mờ liền hỏi

"Vả lại thế nào?"

Cô gái im lặng một lúc lại nói "Tôi không chắc mình có nhớ đúng hay không. Khi cậu được đưa đến bệnh viện chính tôi là y tá đã hỗ trợ bác sĩ cấp cứu cho cậu. Tôi đã thấy một chàng trai đưa cậu đến bệnh viện. Cậu ta đã ngồi trước cửa phòng cấp cứu, khắp người đều là máu. Trên mặt cậu ta là vẻ thất thần. Khi anh họ cậu đến thì cậu ta cũng đi mất, sau đó không hề thấy quay trở lại nữa"

Cố Hải trầm mặt không hề nói một lời nào nữa. Cảm giác của ngày ấy lại quay về, cảm giác Bạch Lạc Nhân ra đi không bao giờ trở về nữa.

Cô gái này thấy Cố Hải không vui lại nói "Tôi thật không nên nhắc lại chuyện xưa."

Cố Hải nhìn cô gái rồi hỏi một câu "Chị có biết vì sao tôi vì một người lại buồn nhiều đến như vậy, đến lúc này đây tôi vẫn không thể nguôi ngoai không?"

Cô gái này chỉ cần chuyện Cố Hải nói ra đều tò mò muốn biết "Tôi thật không hề biết"

Cố Hải nói "Bởi vì tình cảm của chúng tôi không đơn thuần chỉ là tình cảm bạn bè, tình cảm anh em như người khác"

Cô gái ngưỡng mộ " Thật đáng ngưỡng mộ, tình cảm của các cậu trên cả mức anh em, bạn bè bình thường quả thật cần phải có nhiều năm bồi đắp. Cậu vì một tình bạn ấy lại có thể đau buồn nhiều đến như vậy, nếu là người cậu yêu chắc nổi đau ấy còn gấp nhiều lần nữa"

Cố Hải khẳng định "Tình cảm của tôi đối với cậu ấy chính là yêu"

Cô gái mở to mắt kinh ngạc, cô cũng còn trẻ việc hai người đàn ông yêu nhau quả thật cũng không có gì đáng ngạc nhiên như vậy. Nhưng hôm nay gặp một người dám khẳng định tình yêu của mình dành cho một người khác quả thật đáng ngưỡng mộ

"Người cậu yêu quả thật quá hạnh phúc, vậy mà cậu ấy lại không biết nhận lấy, bỏ mặc cậu mà đi mất"

Cố Hải lắc đầu "Tôi không hề trách cậu ấy. Bởi vì đối với tôi mọi việc cậu ấy làm đều là đúng đắn."

Cô gái mỉm cười. Tình yêu thật kì lạ, nó có thể khiến con người bao dung cho người mình yêu đến mức ngốc nghếch. Một chàng trai to cao cường tráng lại trở nên đáng yêu đến như vậy khi chìm đắm vào tình yêu. Khi một người có tình yêu quả thật có thể thay đổi khiến người khác ngạc nhiên

Cố Hải tiếp tục tìm kiếm không hề có định hướng chính xác, cậu như một kẻ lang bạt rong rủi khắp nơi tìm kiếm trong vô vọng. Bạch Lạc Nhân từng nói trước khi gặp Cố Hải cậu ấy chưa từng đi đâu xa nhà. Cậu vì chạy trốn cùng Cố Hải đã chạy đi đến Tây Tạng, có thể nói đây là nơi xa nhất mà Bạch Lạc Nhân từng đến. Vậy mà giờ đây Bạch Lạc Nhân vì trốn chạy Cố Hải mà đến một nơi nào đó xa hơn nữa. Trong lòng Cố Hải cảm thấy xót xa. Cảm giác nhớ mong một người nhưng đến nơi ở của người ấy hiện tại cũng không hề biết, chỉ muốn nhìn thấy mặt, chỉ muốn nói một câu cũng chẳng biết nên đi đến đâu để tìm gặp.

Thời gian cứ trôi qua, Cố Hải chẳng tìm được thêm manh mối nào, chẳng biết phải đi đâu để tìm kiếm. Cậu chạy đến những nơi họ từng đến chỉ mong trong lòng Bạch Lạc Nhân còn có chút tình cảm mà lưu luyến những nơi đây. Cố Hải đến Thanh Đảo nơi mà Bạch Lạc Nhân cùng cậu đã đến. Cậu đến cái phòng trọ mà cậu cũng Bạch Lạc Nhân đã thuê, ngày ngày cứ lẫn quẫn quanh khu chợ chờ đợi một ngày nào đó lại bắt gặp hình bóng người nào đó quen thuộc. Ngày ngày cậu cũng đến bãi biển nơi hai người cùng ngắm bình minh.

Bình minh thật đẹp, ngày ấy cũng thật đẹp, hai người cũng đứng trên bờ biển quay lưng về phía mặt trời chụp ra một tấm ảnh kỉ niệm. Cố Hải mặc cho những người xung quanh càng lúc càng đông, cậu đưa tay lên miệng hô to "Bạch Lạc Nhân, cậu đang ở đâu? Tôi muốn cậu quay về bên tôi, Bạch Lạc Nhân tôi nhớ cậu". Như muốn những cơn gió biển thổi lời nói của cậu bay đi đến nơi của Bạch Lạc Nhân.

Mặt trời dần ló dạng, cả bầu không khí trở nên ấm áp, ước gì giây phút này đây, tôi được nắm tay cậu, cùng nhau cảm nhận sự ấm áp này.

Cố Hải lại lên đường đến Tây Tạng, vẫn là những nơi cũ, vẫn chẳng thể nào lần ra tung tích của Bạch Lạc Nhân. Có lẽ thời gian đã trôi qua, trong lòng cậu cũng có thể chẳng còn nhớ đến mấy chuyện cũ, cậu có lẽ cũng quên mất Cố Hải này. Tôi vẫn ngu ngốc mà tìm kiếm cậu. Cố Hải mất hết hy vọng trở về nhà.

Cố Hải nghe theo Cố Dương bắt đầu công việc tại công ty của mình cũng chỉ mong có gì đó để thời gian qua nhanh, để nổi đau trong lòng sẽ không thể lúc nào cũng bọc phát được nữa. Công ty của Cố Hải chỉ toàn tuyển nữ, những cô gái xinh đẹp yểu điệu thục nữ, yếu ớt, dịu dàng. Tất cả đều không phải mẫu phụ nữ mà Cố Hải thích để cậu sẽ mãi giữ trong lòng tình cảm với Bạch Lạc Nhân không bao giờ phai nhòa. Thời gian làm việc Cố Hải tiếp xúc không ít người, có những người cố ý đề cập với cậu vấn đề kết thân nhưng Cố Hải vẫn chỉ giữ thái độ thờ ơ. Cậu được lòng nhiều người vì thái độ làm việc nghiêm túc nhưng cũng mất lòng không ít người vì thái độ cự tuyệt tình cảm của người khác. Bởi vì, Cố Hải đã không còn có thể yêu ai được nữa, trái tim cậu đã bị Bạch Lạc Nhân chiếm mất, không còn bất cứ khoảng trống nào để cho người khác chen vào được nữa...

Cố Hải ngồi đó nhìn vào chiếc hộp bất giác cầm chiếc nhẫn lên đeo lên tay mình. Cũng đã sáu năm, trong lòng Cố Hải vẫn chỉ có Bạch Lạc Nhân. Hình bóng người nào đó vẫn ám ảnh trong tâm trí cậu. Cố Hải như kẻ nghiện chỉ có Bạch Lạc Nhân mới có thể khiến cậu hết cảm giác đau đớn do nhớ mong này. Cố Hải đã từng suy nghĩ mình có nên tiếp tục chờ đợi, đợi ngày Bạch Lạc Nhân quay trở về hay mình cố gắng quên cậu ấy đi để tiếp tục một cuộc sống mới với một con người mới. Nhưng làm sao có thể hết cảm giác yêu một người được, dù đã chia tay thì cảm giác yêu vẫn còn đó, dù đã có người khác thì tình cảm không thể nào so sánh được. Một khi đã yêu thì chẳng bao giờ hết yêu được cả. Chỉ là tự lừa dối lòng mình để quên đi nỗi đau đớn trong tim.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio