Thượng Cổ

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hỗn độn kiếp? Sáu vạn năm trước? Thiên Khải, huynh nói hiện tại đã trải qua sáu vạn năm rồi sao?"

Nữ tử trên vương tọa lười biếng co chân lên, trong đôi mắt nhìn xuống có một chút kinh ngạc khó nhận thấy, nhưng sâu trong đôi con ngươi anh khí tĩnh mặc lại chỉ cảm giác phần kinh ngạc này thực sự là quá nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, thậm chí không kích lên nổi một tia sóng gợn.

Bàn tay khẽ gõ trên vương tọa hợp thành hình bán nguyệt, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp đại điện, đạm mạc mà lẫm liệt.

Phượng Nhiễm ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp nhìn nữ tử áo đen tại vương tọa trên cao, khóe môi mấp máy nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

Nàng sớm đã biết, Hậu Trì sau khi thức tỉnh sẽ không giống như trước kia, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, Hậu Trì cứ thế hoàn toàn biến mất, mà bây giờ người đang ngồi trên vương tọa, chính là chân thần Thượng Cổ trong nháy mắt có thể chấn nhiếp tam giới, là chủ nhân của chúng sinh sáu vạn năm trước.

Thiên Khải ngồi cách Thượng Cổ không xa, tay phải đỡ má, mái tóc tím xõa xuống giữa lưng, thần tình thư thái mãn nguyện, gật đầu nói: "Đương nhiên là sáu vạn năm sau rồi, năm đó khi hỗn độn kiếp giáng lâm, thượng thần trong thượng cổ giới người thì vẫn lạc, kẻ thì ẩn thế, chẳng còn lại bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn là dựa vào nàng dùng sức mạnh bản nguyên để hóa giải, mới giải được kiếp nạn đó. Sau đó thượng cổ giới phủ bụi, nàng cũng ngủ say mấy vạn năm, thân phận trước khi thức tỉnh là tiểu thần quân Hậu Trì của Thanh Trì cung, có điều một trăm năm trước nàng thức tỉnh đã gây ra động tĩnh hơi lớn một chút, thân phận của nàng bây giờ khắp tam giới đều biết, nhưng cũng không có gì phải kiêng kỵ cả."

Phượng Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Khải, biểu cảm trong mắt không xác định, hắn chỉ nói mấy câu đơn giản như vậy liền xóa bỏ hết những chuyện đã tồn tại trước kia.

"Ừm, là vậy sao?" Thượng Cổ sờ cằm, nhàn nhạt nói: "Huynh đã ở đây rồi, vậy còn Bạch Quyết và Chích Dương đâu?"

Trong đại điện lập tức trầm mặc, dáng người màu tím dựa nghiêng trên ghế cứng nhắc, sau đó nhanh chóng ngước mắt, thanh âm có chút trầm lắng: "Năm đó trước khi nàng ứng kiếp, từng chỉ định Mộ Quang làm chủ của tam giới, để hắn thống lĩnh tiên giới, nhưng sau khi thượng cổ giới phủ bụi, Kình Thiên trụ có được sức mạnh của tổ thần giáng thế, lại chọn Sâm Giản làm chủ nhân yêu giới, hai người đối đầu đã mấy vạn năm, ba nghìn năm trước sau khi ta thức tỉnh vẫn luôn ẩn cư tại yêu giới, trăm năm trước Bạch Quyết cũng thức tỉnh, lập nên cảnh giới Thương Khung, sau đó tiên yêu đại chiến, Yêu hoàng chết trận, bởi vì thần lực của đại hoàng tử Sâm Hồng chênh lệch rất lớn so với Mộ Quang, Bạch Quyết liền tiếp quản yêu giới, đã gần trăm năm rồi, hai giới không có phát sinh chuyện gì rắc rối."

"Bạch Quyết bây giờ đang ở Thương Khung cảnh, chính là Man Hoang chiểu trạch trước kia, còn về Chích Dương thì.. ta không biết."

Thiên Khải vừa dứt lời, Thượng Cổ mắt phượng khẽ nhướng, hồ nghi nói: "Lời này có nghĩa gì? Tứ đại chân thần tâm trí tương thông, cho dù hắn có ngủ say giống các huynh, thì ba nghìn năm thời gian cũng đủ để huynh tìm ra tung tích của hắn chứ."

Tứ đại chân thần tồn tại vĩnh viễn trong thế gian ngàn vạn năm, ngủ say chuyển thế cũng chỉ là việc tầm thường nhỏ nhặt mà thôi, nhưng lại chưa từng có đạo lý không tìm ra tung tích như vậy.

"Tìm không ra chính là tìm không ra, ta có biện pháp gì chứ." Thiên Khải liếc mắt một cái, quay mặt đi không nói nữa, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo lại từ từ siết chặt.

"Được rồi, chuyện này để sau rồi nói, huynh nói thân phận trước kia của ta là thần quân Hậu Trì của Thanh Trì cung, vậy thì, Hậu Trì này có thân nhân bằng hữu nào không?" Thượng Cổ cắt ngang Thiên Khải đang càu nhàu, hỏi thăm.

Chờ nàng khôi phục lại thần lực thời kỳ toàn thịnh, tìm ra Chích Dương cũng chỉ là vấn đề đơn giản, Thiên Khải trong bốn người trước nay tính tình luôn nóng nảy, nàng vẫn không nên truy cứu nữa thì hơn.

"Đương nhiên là có rồi."

Phượng Nhiễm vốn cho rằng Thiên Khải sẽ không nhắc đến, trong lòng đang lo lắng, nhưng không ngờ hắn lại trả lời một cách dứt khoát như vậy, liền không khỏi giật mình.

"Nàng ấy chính là người đã chăm sóc nàng trưởng thành." Thiên Khải chỉ hướng Phượng Nhiễm, dáng vẻ ung dung: "Thượng thần Cổ Quân của Thanh Trì cung rất lâu về trước độ kiếp không thành, đã vẫn lạc rồi, hiện tại Phượng Nhiễm đang chấp chưởng Thanh Trì cung."

Phượng Nhiễm đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Thiên Khải, ánh mắt sáng rực: "Thiên Khải thần quân.."

"Ta biết ngươi nhớ mong Cổ Quân, ta chỉ là nhắc tới mà thôi, ngươi hà tất phải để ý." Thiên Khải ngước mắt, nhìn lại Phượng Nhiễm, tại nơi Thượng Cổ nhìn không thấy, trong đôi con ngươi thâm trầm lẫm liệt hiện lên vẻ túc sát.

Đáy lòng Phượng Nhiễm đột nhiên sinh ra hàn khí, thấy Thượng Cổ vẻ mặt mang theo hồ nghi nhìn về phía nàng, từ từ ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thượng Cổ chân thần, sau khi Cổ Quân thượng thần vẫn lạc, Thanh Trì cung do ta thay thế chấp chưởng."

"Ngươi là tộc phượng hoàng thượng cổ? Ồ, còn là hỏa phượng hoàng hiếm thấy?" Thượng Cổ nhìn Phượng Nhiễm, đột nhiên quay đầu nói với Thiên Khải: "Vu Hoán thế nào? Có bị vẫn lạc trong hỗn độn kiếp không?"

"Không có." Thiên Khải hời hợt nói: "Sau khi thượng cổ giới phủ bụi, nàng ta cưới Mộ Quang làm phu quân, sinh ra ba nam một nữ. Phượng Nhiễm bởi vì bẩm sinh là hỏa phượng hoàng, bị tộc nhân vứt bỏ trong Uyên Lĩnh chiểu trạch, sau đó hai giới tiên yêu đại chiến, thụ yêu chăm sóc Phượng Nhiễm chết dưới tay tam hoàng tử Sâm Vân của yêu giới và đại hoàng tử Cảnh Dương của tiên giới, nàng giết Sâm Vân, đả thương Cảnh Dương, cùng lúc gây thù với hai giới tiên yêu, về sau được Cổ Quân thu nhận, cho nên liền ở lại Thanh Trì cung chăm sóc cho nàng."

"Thì ra là vậy." Ánh mắt Thượng Cổ nhìn Phượng Nhiễm có chút kinh ngạc, mang theo vẻ tán thưởng mơ hồ: "Ngươi có tính cách rất hợp với ta, nếu ngươi đã chăm sóc cho cơ thể này của ta, thì về sau hãy cứ gọi ta là Thượng Cổ. Còn về vướng mắc giữa hai giới tiên yêu, nếu như bọn hắn còn có gì bất mãn, cứ nói với ta là được."

Nàng nói xong liền vung tay, ngân quang nhàn nhạt liền rơi xuống trên người Phượng Nhiễm: "Thần lực này có thể bảo vệ ngươi chu toàn, nếu không phải thượng thần, thì sẽ không thể làm tổn thương được ngươi."

Lời nói của Hậu Trì vừa dứt, còn chưa đợi Phượng Nhiễm có phản ứng, liền đứng dậy nói với Thiên Khải: "Chuyện của hạ giới biết nhiều như thế là được rồi, thượng cổ giới đến nay vẫn đóng kín ư?"

"Ừm, năm đó khi nàng thức tỉnh đã từng mở ra trong thời gian ngắn, có điều sau khi nàng ngủ say lại đóng kín, sao vậy, nàng muốn đi nhìn xem hay sao?" Thấy Thượng Cổ đi về phía cửa điện, Thiên Khải bật dậy, đáy mắt thoáng qua vẻ do dự.

"Đương nhiên, hạ giới rốt cuộc cũng không phải nơi nên ở lại lâu, sao vậy, nơi này chơi vui quá nên quên lối về rồi? Chẳng lẽ có nữ tiên quân nào đó đã hấp dẫn huynh hay sao?" Thượng Cổ quay đầu trêu ghẹo, đáy mắt nổi lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt: "Ta trái lại rất ngạc nhiên, huynh và Bạch Quyết lại có thể ở một nơi như hạ giới này lâu như vậy."

Bước chân của Thiên Khải khựng lại, sau đó lặng lẽ bước lên trước, cười nói: "Chỉ thắng ở sự mới mẻ mà thôi, mấy lời này, nàng nên đi hỏi Bạch Quyết, có lẽ hắn sẽ có đáp án cho nàng."

"Hửm, vậy sao? Huynh đừng nói với ta, là ta vừa thức tỉnh, các huynh đều đã con cháu đầy nhà rồi đấy!"

Tiếng nói cười dần xa, hai người biến mất tại cánh cửa đại điện, Phượng Nhiễm vẫn đang ngồi trên ghế mộc toàn thân cứng nhắc, hồi lâu vẫn không động, ngân quang trên người nàng từ từ thấm qua thân thể, linh lực trong cơ thể lập tức trở nên hồn hậu không gì sánh được.

Phượng Nhiễm cười gượng một tiếng, đứng dậy, nhìn ra cửa điện, thấp giọng nói: "Quả nhiên là Thượng Cổ chân thần, ngay cả hộ đoạn (bao che khuyết điểm) cũng bá đạo như vậy, về điểm này lại rất giống với Hậu Trì."

"Chỉ là.. Thiên Khải chân thần, chuyện trăm năm về trước, ngươi rốt cuộc có thể giấu được bao nhiêu?"

Tại nơi tiên yêu phân giới, dưới vực thẳm nghìn thước ngọn lửa vẫn bừng bừng thiêu đốt, giữa không trung, Kình Thiên trụ cũng sừng sững đứng đó.

Tướng sĩ hai giới đều bày thế sẵn sàng đón địch, cách nghìn dặm vực thẳm, bao trùm trong bầu không khí túc sát.

Từ sau khi Yêu hoàng tử trận sa trường trăm năm về trước, tuy rằng có Bạch Quyết và Thiên Khải áp chế cùng hòa giải, những trận binh qua lớn mới không nổi lên, nhưng huyết cừu đã kết từ lâu, há lại có thể rũ bỏ chỉ trong vòng trăm năm ngắn ngủi, những năm này, tại nơi giao giới giữa hai giới, những xung đột và tranh chấp nhỏ vẫn chưa từng bị gián đoạn.

Chỉ có điều, năm đó cánh cổng thượng cổ giới đã từng mở ra tại đây, cho nên ở nơi ngọn lửa bùng lên, phạm vi trăm dặm xung quanh Kình Thiên trụ, lại chưa từng có tiên binh hay yêu binh nào lui tới, điều này cơ hồ cũng đã trở thành quy định bất thành văn rồi.

Một ngày này, dưới mọi ánh mắt chăm chú nhìn, hai bóng người bất ngờ xẹt qua Kình Thiên trụ, một ngân một tím, xuất hiện tại khu vực trung tâm trăm dặm.

Hai đội tướng sĩ còn chưa hồi lại thần, một đạo thần lực cường đại từ trong tử quang bốc ra, bao bọc lấy trăm thước xung quanh hai người.

Làn sóng thần lực mạnh mẽ khiến cho mấy vạn tướng sĩ hai bên đều cảm thấy khiếp đảm, tựa hồ đã đoán ra được người tới, tướng lĩnh quân đội hai bên bất động thanh sắc cùng hạ lệnh rút lui mười thước.

"Nơi này sao lại có nhiều người như vậy?" Liếc nhìn đám tiên binh và yêu binh cách đó không xa, Thượng Cổ nhíu mày nói: "Mà sát khí của nơi này cũng quá nồng rồi, Mộ Quang chấp chưởng hạ giới, sao lại để sinh ra nhiều oán khí như vậy chứ?"

"Khu vực giao chiến, từ xưa đã là như vậy, nàng hà tất phải bận tâm." Thiên Khải nói một câu, lại càu nhàu: "Còn không phải là chủ nhân tam giới mà nàng chọn ra."

"Quả nhiên do thần lực còn lại của phụ thần hóa thành." Thượng Cổ trầm mắt, không nói thêm về chủ đề này nữa, nhìn điểm cuối của Kình Thiên trụ, lấy làm lạ nói: "Chích Dương vậy mà còn chưa thức tỉnh?"

"Thiên Khải, vừa rồi ta đã muốn hỏi huynh, năm đó sau khi ta ứng kiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ba người huynh không thủ hộ thượng cổ giới, mà lại lần lượt ngủ say, khiến cho thượng cổ giới phủ bụi?" Thượng Cổ quay đầu, đôi con ngươi thanh lãnh, trong mắt có sự uy nghiêm không cho phép xen vào.

Chân thần nắm trong tay thần lực của thiên địa, nếu như không phải gặp kiếp nạn quá lớn, thì căn bản sẽ không cần phải ngủ say lâu đến vậy, nàng đã giao tam giới cho Mộ Quang chấp chưởng, điều đó nói rõ rằng trước kia nàng sớm đã nghĩ đến bản thân tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngủ say, nàng hẳn là đã tính toán kỹ càng cho sự vẫn lạc, trận kiếp hỗn độn sáu vạn năm trước đó, thực sự đáng sợ như vậy sao?

"Sau khi nàng ngủ say, chúng ta không sao tìm được tinh hồn bản nguyên của nàng rơi ở nơi nào, thượng cổ giới lại quá mức vô vị, cho nên ba người chúng ta liền quyết định phong bế thượng cổ giới, lần lượt ngủ say chờ nàng trở về. Nàng cũng biết đấy, tuổi tác quá lớn cũng không phải chuyện gì hay ho." Thiên Khải trầm giọng nói, trong thanh âm mị hoặc hiếm thấy mang theo mấy phần thăng trầm và mệt mỏi.

Thượng Cổ khựng lại, tròng mắt khẽ động, không tiếp tục hỏi nữa, đi về phía khoảng không gian hư vô trên Kình Thiên trụ.

"Cánh cổng thượng cổ giới quả nhiên đã đóng." Thượng Cổ vung tay, một cánh cổng lớn màu bạc thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung, nhưng lại không hiện rõ tung tích.

"Năm đó ba người chúng ta tận lực mới đóng lại nó hoàn toàn, trăm năm trước khi nàng thức tỉnh nó liền xuất hiện, nhưng không biết vì sao sau đó lại đóng kín."

"Bởi vì Cổ Đế kiếm." Thượng Cổ nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy dưới Kình Thiên trụ, nhàn nhạt nói: "Trong Cổ Đế kiếm có một phần bản nguyên Thượng Cổ, bây giờ nó đang nằm trong vực thẳm, cho nên mới không có bất cứ thần khí nào có thể mở ra được cổng giới, huynh có biết vì sao Cổ Đế kiếm lại rơi vào trong đó không?"

"Nó vốn dĩ nằm trong kiếm mộ tại Đại Trạch sơn, một trăm năm trước khi nàng thức tỉnh thần lực hỗn loạn, tiên cơ của Hậu Trì lại quá yếu, không thể chế ngự được thần lực cường đại đột ngột trào ra, cho nên Hậu Trì trước khi ngủ say đã ném Cổ Đế kiếm vào trong đó, sau trăm năm ngọn lửa vẫn chưa được dập tắt, nàng có thể khiến nó dập tắt không?"

Ngọn lửa do bản nguyên chân thần hóa thành, thế gian căn bản không có một loại sức mạnh nào có thể khiến cho nó dập tắt, bằng không hắn và Bạch Quyết cũng sẽ không để cho nơi này không được yên ổn suốt trăm năm.

"Không thể." Thượng Cổ lắc đầu, đáy mắt có vẻ kinh ngạc nhàn nhạt: "Nếu như ở thời kỳ toàn thịnh của ta, có lẽ là có thể, nhưng hiện tại ta vừa mới thức tỉnh, bản nguyên Thượng Cổ hao hụt quá nhiều, làm không được đâu, theo như huynh nói, Hậu Trì chỉ có được sức mạnh tiên quân, không ngờ cũng có thể tạo ra hủy hoại đáng sợ đến vậy. Có điều hỏa thế này tối đa chỉ còn một năm nữa sẽ tắt, một năm sau ta có thể lấy lại Cổ Đế kiếm, mở ra thượng cổ giới."

"Một năm sao?" Thanh âm của Thiên Khải có chút phiêu đãng, dừng lại một chút mới nói: "Vậy một năm này.."

"Lưu lại Thanh Trì cung, đối với chúng ta mà nói, ngưng tụ thần lực, nháy mắt một năm liền trôi qua thôi, đi, trở về." Thượng Cổ vẫy vẫy tay, vừa muốn quay đi, dường như nghĩ đến cái gì, nói: "Yêu giới thế yếu, Bạch Quyết che chở cho yêu giới ta có thể hiểu được, có điều Mộ Quang sao lại có dũng khí đối đầu với hắn? Sao vậy, huynh nhúng tay vào ư?"

"Ừm, thế lực của hai giới cân bằng mới là tốt nhất, có điều Bạch Quyết hắn sẽ không ra tay giúp đỡ yêu giới, cho nên Mộ Quang cũng chỉ là mượn danh hào của ta mà thôi."

Thượng Cổ gật gật đầu, lái tường vân cùng Thiên Khải bay về phía Thanh Trì cung, luồng tử quang và ngân quang chói mắt đột ngột biến mất tại bên Kình Thiên trụ, giống hệt như khi xuất hiện, tướng sĩ hai giới ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày sau mới hồi lại thần nghị luận sôi nổi.

Luồng tử quang kia hẳn là Thiên Khải chân thần không sai, còn một người khác.. Tam giới có ai mà không biết trăm năm trước chân thần Thượng Cổ thức tỉnh, thần lực ngân sắc phá vỡ thế gian vạn vật, không cần đoán cũng biết người tới là ai.

Thượng Cổ chân thần sau khi thức tỉnh ẩn cư tại Thanh Trì cung trăm năm, đến bây giờ mới hiện thế, sao có thể không kéo theo sự chú ý của tam giới.

Mắt thấy Thanh Trì cung sắp gần, Thượng Cổ nhớ lại cảnh tượng tĩnh mặc của hai quân ban nãy, liền bật cười, trêu chọc: "Đúng rồi, huynh còn chưa nói, năm đó ta thức tỉnh, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?"

"Đương nhiên là động tĩnh lớn rồi, địa phương nàng thức tỉnh là nơi ở của Bạch Quyết tại hạ giới, Thương Khung cảnh, còn về thời gian thức tỉnh.." Thiên Khải dừng lại, thanh âm không rõ ý vị, nhưng lại có vẻ lười biếng mơ hồ xen lẫn khó lường: "Là ngày đại hôn của Bạch Quyết."

Người phía trước đột ngột quay đầu, lần đầu tiên từ khi tỉnh lại cho tới nay vẻ lãnh đạm trên mặt bị phá vỡ, nàng nhìn Thiên Khải, thần sắc cổ quái, khó tin lặp lại một câu: "Huynh nói cái gì? Bạch Quyết thành hôn rồi? Với ai?"

Thiên Khải đứng tại nơi cách nàng một bước, thần tình có chút xa xăm khó nói, thanh âm cực khẽ cực nhẹ.

"Thượng Cổ, ta quên nói với nàng, người mà Bạch Quyết một năm trước đã thành hôn, là nữ nhi của Mộ Quang và Vu Hoán, tên gọi Cảnh Chiêu."

Bầu không khí trên tường vân trong giây lát bao phủ bởi tĩnh lặng, bàn tay gác sau lưng của Thiên Khải từ từ siết chặt, không chớp mắt nhìn biểu tình trên mặt Thượng Cổ.

Nữ tử phía đối diện nhướng mày hồi lâu, liếc nhìn về phía Thiên cung, lát sau thanh âm liền biến đổi: "Thiên Khải, Bạch Quyết cưới nữ nhi của Mộ Quang, vậy theo đạo lý há chẳng phải ta nên gọi Mộ Quang một tiếng 'bá phụ', gọi Vu Hoán một tiếng 'bá mẫu'? Đây là cái đạo lý gì?"

Vẻ khẩn trương nơi đáy lòng Thiên Khải đã hoàn toàn biến mất khi Thượng Cổ thốt lên một tiếng 'bá phụ' 'bá mẫu' đầy đau khổ, đáy mắt hắn tràn đầy ý cười, nhún nhún vai, nói: "Vậy thì ta lại không biết rồi, có điều nàng hiện tại không cần phải lo lắng, một trăm năm trước nàng thức tỉnh thần lực tổn hại tới phạm vi quá rộng, buổi hôn lễ đó không thể tiến hành, đã kéo dài tới tận một trăm năm, có điều Cảnh Chiêu bây giờ chấp chưởng Thương Khung cảnh, quả thực cũng tính là một nửa nữ chủ nhân rồi."

Thượng Cổ xua xua tay, nhìn Thanh Trì cung gần trong gang tấc, chậm rì rì nói: "Chưa qua cửa thì tốt, huynh nói với Bạch Quyết một tiếng, một năm này đừng để cho Cảnh Chiêu kia đi lang thang khắp nơi, chờ ta trở về thượng cổ giới rồi, liền tùy hắn tung hoành hạ giới."

Hai người vừa đi vừa nói đã gần tới cổng lớn Thanh Trì cung, Thiên Khải tùy ý hỏi: "Vì sao không để cho Cảnh Chiêu lang thang bên ngoài?"

Thượng Cổ quay đầu lại, đôi con ngươi sáng rõ, ra vẻ đương nhiên nói: "Ta vẫn phải ra khỏi cổng chứ, không để cho nàng ta tránh, chẳng lẽ còn muốn ta phải tránh? Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiên quân, nếu để ta tránh mặt, há chẳng phải làm giảm thọ dương và phúc âm của nàng hay sao, ta không thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy, càng huống hồ thanh danh hàng ngàn vạn năm của bổn thần quân, sao có thể bị hủy hoại trên người nàng ta!"

Bước chân của Thiên Khải khựng lại, khóe miệng thực sự không thể kìm nén, cuối cùng giương lên nói: "Ta hiểu rồi."

Thượng Cổ thỏa mãn trước sự nghe lời của hắn, xua tay nói: "Huynh đừng theo ta nữa, chỗ này chung quy cũng chỉ lớn có vậy, ngay cả mình ta gác chân cũng không đủ, cho nên sẽ không lạc đường đâu." Nói đoạn liền biến mất tại cổng lớn Thanh Trì cung, tự mình đi về phía nội điện.

Thân ảnh màu đen dần dà khuất bóng, thần sắc cà lơ phất phơ trên mặt Thiên Khải từ từ ẩn xuống, hắn nhìn hướng Hoa Tịnh trì, mày nhướng lên, nói: "Phượng Nhiễm, ra đây đi."

Phượng Nhiễm từ sau hòn giả sơn bên cạnh hồ bước ra, nói: "Ta chẳng mong có thể giấu được ngươi, làm sao vậy, thượng cổ giới có thể mở không?

" Một năm sau liền có thể, Phượng Nhiễm, đi Thiên giới một chuyến, báo cho Mộ Quang, về sau trong tam giới bất cứ ai cũng không được nhắc tới những chuyện trước kia của Hậu Trì, bao gồm sự tồn tại của Thanh Mục và Cổ Quân. "

" Hắn bây giờ chỉ có thể cai quản tiên giới, chuyện của yêu giới hắn lại không thể xen vào. "Phượng Nhiễm nhún nhún vai, nói.

" Yêu giới ngươi không cần lo, chỉ cần khiến cho người trong Thanh Trì cung không nói bậy là được, ta sẽ đích thân đi Thương Khung điện một chuyến. "Thiên Khải xoa đầu lông mày, nhàn nhạt nói.

" Ngươi cứ như vậy muốn chôn vùi hết thảy liên quan đến Hậu Trì, đừng quên rằng, cho dù nàng là Thượng Cổ, nhưng nàng cũng là Hậu Trì. "Thấy vẻ không bận tâm trên mặt Thiên Khải, Phượng Nhiễm trầm mắt, thanh âm đột nhiên trở nên khích động.

" Phượng Nhiễm, chính Hậu Trì đã lựa chọn vứt bỏ đoạn ký ức đó, không phải Thượng Cổ. Ngươi biết vì sao sau khi Thượng Cổ tỉnh lại ngay cả hỏi cũng không hỏi chuyện về Cổ Quân và Hậu Trì không? "Thiên Khải nhướng mắt, lặng lẽ nhìn Phượng Nhiễm, trong đôi con ngươi màu tím thẫm một mảnh âm u.

Phượng Nhiễm khẽ giật mình, mím môi không phát ra tiếng. Trên đại điện, Thượng Cổ hỏi thượng cổ giới, hỏi tứ đại chân thần, ngay cả Thiên hậu Vu Hoán cũng có nhắc tới, nhưng không ngờ đối với chủ nhân ban đầu của Thanh Trì cung Cổ Quân và bản thân trước kia Hậu Trì lại chỉ biết tên nhưng không hỏi tới.

" Ngươi cũng nhìn ra rồi, không phải sao? Nàng là Thượng Cổ, đối với nàng mà nói, chuyện của hạ giới căn bản không đáng để nhắc tới, Thanh Mục cũng thế, Bách Huyền cũng thế, Cổ Quân cũng vậy, đều chỉ là những người thân yêu nhất của Hậu Trì mà thôi, nàng giờ là Thượng Cổ chân thần, trên đời này, nếu nàng đã không muốn, căn bản sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, ký ức của Hậu Trì, đối với nàng, đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc. "

Phượng Nhiễm sững sờ tại chỗ, bóng lưng của Thiên Khải đã lờ mờ không thấy rõ, nàng liền nhắm mắt.

" Thế còn A Khải thì sao? Vì sao ngươi bóp méo tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn không nói với nàng rằng A Khải không tồn tại, ngươi là chân thần, chỉ cần ngươi muốn, muốn giấu đi A Khải căn bản không phải điều gì khó. Chỉ cần A Khải không tồn tại, nàng mới chân chính là Thượng Cổ, cùng với Hậu Trì không có nửa phần liên quan, không phải sao? "

Thân ảnh bước vào cửa điện khẽ khựng lại, không có hồi đáp, sau đó liền biến mất.

Thiên Khải, ngươi định giải thích như thế nào.. về sự tồn tại của A Khải?

Phượng Nhiễm rũ mắt xuống, uể oải dựa vào hòn giả sơn, hồi lâu sau vẫn không rời đi.

Tiên quân trong Thanh Trì cung không nhiều, nhưng cũng không ít, chưa đầy nửa ngày, tin tức Thượng Cổ chân thần tỉnh lại đã truyền đi khắp nơi, may thay Phượng Nhiễm bình thường chấp chưởng rất nghiêm, cho nên mới không gây ra chuyện cười gì, chỉ là cung điện ngày thường vốn dĩ rất yên tĩnh nhất thời giống như một cái lò vạc sôi sục.

Thượng Cổ ngâm mình trong ôn tuyền tại hậu sơn, một bên cảm khái Thiên Khải chẳng có tiến bộ gì suốt sáu vạn năm, chỉ lo hưởng lạc, một bên lại nhẩm tính địa phương này về sau sẽ thuộc về nàng.

Tiên nga hầu hạ cẩn thận đặt xuống một bộ cổ bào thay thế, mặt đỏ bừng, trước ánh mắt mong đợi của Thượng Cổ nhỏ giọng nói một câu 'thần quân từ từ dùng' rồi chạy đi mất.

Thượng Cổ nữ thần quân đã sống mấy chục vạn năm, là chủ nhân ngạo khí trương dương, nào đâu thấy qua tiên nga mềm mại như vậy thời thượng cổ, mắt trừng lớn đầy kinh ngạc. Không lâu trước nàng gặp Phượng Nhiễm kia tính tình hống hách, còn cho rằng nữ tiên quân thời nay chẳng có gì khác biệt, nhưng không ngờ lại có dáng vẻ yếu đuối và bộ dạng lòe loẹt như vậy.

Hạ giới quả nhiên không nên ở lâu, linh khí không đủ cũng thôi đi, người lại còn chẳng được bình thường, Thượng Cổ lẩm bẩm một câu, liền nhắm mắt.

Ôn tuyền khuất sâu trong núi, đường mòn bốn phía thâm sâu, vô cùng yên tĩnh, Thượng Cổ đang nhắm mắt dưỡng thần lại nghe thấy một tràng tiếng khóc nức nở, lúc ngưng lúc liền, rõ ràng là âm điệu của tiểu hài tử, liền bất giác nhíu mày.

Vốn định không quan tâm, nhưng lại nghĩ tới nàng bây giờ suy cho cùng cũng là một vị khách, tục ngữ nói rất đúng, nhận của người thì phải nể mặt người, mấy chục vạn năm giáo dưỡng này của nàng cũng không phải vô ích, lập tức liếc nhìn chiếc cổ bào phức tạp đặt cạnh nham thạch trong ôn tuyền, thở dài khoác áo đi về phía đường mòn sâu thẳm.

Phía sau mảnh rừng trúc lớn, một thân ảnh nhỏ bé đỏ rực ngồi xổm bên hồ nước, búi tóc nhỏ trên đầu theo chuyển động của thân thể mà lắc lư lay động, một con chim béo bay lượn lúc cao lúc thấp ngay gần hắn, trong miệng không biết là đang lẩm bẩm cái gì.

Chẳng lẽ là tiểu tinh quái vừa mới hóa thành hình ở hậu sơn?

Thượng Cổ hồ nghi tiến lại gần, cuối cùng cũng nghe thấy những lời trong miệng tiểu oa đang quay lưng về phía nàng, liền dừng lại với sắc mặt cổ quái.

" Cải trắng nhỏ, trong đất vàng, hai ba tuổi, không có mẹ.."

Thượng Cổ xin thề rằng, trong những năm tháng sinh mệnh ngàn vạn năm của nàng, chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu ai oán như vậy trong miệng một đứa trẻ chỉ mới có mấy tuổi.

Tình cảnh này, quả thực so với tuyết rơi tháng sáu, sấm sét ngày đông càng khiến cho người ta phải kinh hãi.

Chẳng lẽ, chỉ mới sáu vạn năm, không chỉ có nữ tiên quân uy vũ anh khí không còn nữa, mà ngay cả tiểu tinh quái tràn trề sức sống cũng tuyệt chủng rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio