Vị chân thần ngự trên cao chỉ hời hợt buông xuống một câu, La Sát cứ thế chìm nghỉm trong biển yên tĩnh quỷ dị một lần nữa.
Bị ánh mắt lạnh lẽo liếc xuống từ trên không, trán Thanh Li thấm đẫm mồ hôi lạnh, nàng ta kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Mấy vạn yêu nhân ngay ngắn ngẩng cao đầu, còn trăm tiên tướng sót lại đang nín thở buông thõng mắt. Nghe thấy được sự không bình thường, đến cả Yêu Hoàng vốn luôn một mực phong độ cũng lộ vẻ cổ quái.
Công chính minh nghĩa? Tiên tộc luôn tự xưng là thượng tiên, làm người hay làm việc đều phải dựa trên nguyên tắc này. Kể cả Yêu nhân trời sinh hiếu chiến, tính tình nghênh ngang nhưng để chấp chưởng cả một tộc, bốn chữ này không thể được thiếu.
Từ thời tuyên cổ xa xưa đã chấp chưởng Thượng Cổ Giới, vậy mà chính Thượng Cổ chân thần – người đứng trên hàng vạn chúng sinh, lại ở trước mặt Tiên – Yêu thốt lên: “Công minh chính nghĩa là thứ gì thế?”. Ngay cả người ngoài cuộc sau khi nghe xong câu này cũng cảm thấy lạnh buốt. Quả là khi người trên cao đã nói như thế, thì có lẽ cái thứ đó đúng thật chẳng tồn tại!
Bờ môi Thanh Li mấp máy run rẩy cả buổi, nàng liếc nhìn người trên đầu mình cả ngày trời mới khó khăn phun ra ba chữ: “Không phải đâu…” Cả một từ cũng không nói nổi nên lời.
“Mặc dù bổn quân không can dự chiến tranh Tiên – Yêu, nhưng chuyện hoa Thí Thần không được xuất ra khỏi địa ngục đã là luật từ thời thượng cổ. Yêu Hoàng, là kẻ nào dám mang hoa Thí Thần khỏi Địa Ngục vậy?” Thượng Cổ không hề nhìn Thanh Li mà lại hướng mắt về phía Yêu Hoàng, thần sắc lãnh bạc.
Thượng Cổ quan sát không ít yêu binh chết thảm vì hoa Thí Thần rải đầy trên mặt đất. Dù Sâm Hồng đã tấn vị thượng thần, nhưng với tính khí của hắn, tự chắc sẽ không phải kẻ sẽ mang thứ ma vật đó ra hại tộc nhân.
Yêu Hoàng không lên tiếng, nhưng không ít yêu binh và tiên tướng lại dời mắt về hướng Thanh Li đang đứng phía sau Sâm Hồng. Thấy mọi người như thế, Thượng Cổ cũng đâu phải kẻ không biết gì, nàng chau mày, đảo mắt về hướng trên người Thanh Li.
“Là yêu quân ư, cũng có thể đem hoa Thí Thần khỏi địa ngục à?”
“Thần quân khoan dung, Thanh Li nhất thời sai sót, mới có thể…” Thanh Li quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp giờ nay lại cực kỳ hoảng loạn, nàng quay sang Yêu Hoàng cầu xin giúp đỡ.
“Thần quân, Thanh Li phạm phải điều luật của Tam Giới, thần đã phạt cô ta tôi luyện trăm năm trong yêu động rồi, kính xin thần quân dung thứ một con đường.” Tuy Thanh Li sai, nhưng vì Yêu Giới, Sâm Hồng bình tĩnh lại một lát rồi tiến lên xin tha thứ.
Một tay Thượng Cổ khẽ chọc chọc trên ghế đá: “Yêu Hoàng, nếu như hôm nay ngươi không có ở đây, thì những đóa hoa Thí Thần này lỡ có chạy khỏi La Sát, ngươi có tưởng tượng nổi cả Tam Giới sẽ loạn đến mức nào không?”
Nhớ tới các yêu binh ban nãy bị bỏ mạng dưới những bông Thí Thần, nhất thời Yêu Hoàng im bặt, chần chờ không dám lên tiếng.
Thấy Thượng Cổ không có ý muốn nhân nhượng, Thanh Li ở dưới âm thầm phẫn hận.
Thượng Cổ phất tay, một đường thần lực rơi xuống người Thanh Li, ánh sáng tím nhàn nhạt hiện ra, ngăn chặn thần lực của Thượng Cổ, bảo vệ phía trước Thanh Li. Thượng Cổ nhíu mày: “Đây chính là nguyên nhân nhà ngươi có thể đưa được hoa Thí Thần khỏi đáy Địa Ngục sao?”
Ánh tím yêu dị toản ra sức mạnh hùng hậu, khiến yêu binh quanh Thanh Li tự giác lùi ra xa.
Thanh Li đột nhiên lui ra sau vài bước, thần tình kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch. Mọi người ngạc nhiên chứng kiến cảnh này, cả Yêu Hoàng cũng có chút bất ngờ.
Năm xưa, Thanh Li dùng yêu đan cứu Sâm Vũ một mạng. Sau đó, không chỉ bình yên vô sự mà yêu lực càng ngày càng lớn mạnh, người trong Yêu Giới cứ nghĩ huyết mạch Hồ Tộc trong người nàng ta thức tỉnh nên mới vậy, đâu ngờ trong người Thanh Li lại có cỗ yêu lực mạnh mẽ này hộ thể. Nếu hắn không nhìn lầm, đây rõ ràng là khí tức của chân thần!
“Trăm năm ngâm mình ở yêu động?” Thượng Cổ giương mắt nhìn Yêu Hoàng, cười cười: “Sâm Hồng, có cỗ yêu lực này che chở, e rằng phạt băng hình trong yêu động có quá đơn giản rồi hay không nhỉ!”
Sâm Hồng cúi đầu, đè xuống kinh hãi trong lòng, cung kính nói: “Thần quân, là Sâm Hồng sơ suất.”
Cỗ thần lực này chắc chắn chính là nguyên nhân khiến yêu lực Thanh Li đại tiến. Thượng Cổ chân thàn có thể cũng đã biết là vì ai, nhưng nãy giờ lại không hề đề cập đến….
“Thanh Li, ngươi mang hoa Thí Thần khỏi đáy Địa Ngục, Yêu Hoàng phạt ngươi băng hình trăm năm. Bổn quân sẽ đành mở một con đường cho ngươi vậy, xem xét xử nhẹ.” Thượng Cổ dường như không mấy đếm xỉa tới, nàng nhìn Thanh Li quỳ trên mặt đất, thần sắc đạm mạc.
Hoa Thí Thần là tà vật của Tam Giới, kẻ đụng vào loài hoa này, ắt hẳn tính tình rất xảo quyệt, gian trá. Nếu vẫn cứ lưu lại thần lực trên người nàng ta, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tai họa.
Thanh Li nghe vậy định ngẩng đầu cảm ơn, nhưng cũng tại thời điểm ấy, sắc mặt Thượng Cổ vụt trầm xuống.
“Phải tách cỗ thần lực hộ thần này ra khỏi cơ thể ngươi thôi… Nếu không nhà ngươi làm loạn cả Tam Giới mất!”
Lời vừa dứt, một dải sáng màu trắng được chém ra từ tay Thượng Cổ, ngưng tụ thành tia chớp bổ nhào về phía Thanh Li. Màn chắn màu tím vỡ toang, cả người Thanh Li bị nhấc bổng lên giữa không trung, một nhúm thần lực ánh tím phun ra từ chính giữa ấn đường của nàng ta, tiêu tán vào không khí.
“Thần quân hạ thủ lưu tình!” Thanh Li treo trên mình không trung, sắc mặt hoảng sợ. Địa vị nàng có thể có được như hôm nay ở trong Yêu Tộc, tất cả đều nhờ vào một dải thần lực Thiên Khải tặng nàng. Nếu mất đi, thì nàng thà bỏ mạng còn hơn!
Thần lực màu bạc bao phủ khắp cả người Thanh Li. Trong nháy mắt, đám đông chỉ thấy sắc mặt Thanh Li đột ngột trắng bệch, lời cầu xin trong miệng nàng ta bất ngờ im bặt, gương mặt kiều diễm vặn vẹo một cách quái dị, âm thanh thần lực trút khỏi cơ thể nàng ta vô cùng chói tai.
Thanh Li có thể từ một kẻ hạ quân cấp thấp mà tu luyện đến mức này, chắc hẳn yêu đan đã sớm hòa cùng một thể với dòng yêu lực quái dị kia. Nếu muốn cưỡng ép tách bỏ, đau đớn không khác gì với việc cạo xương vét tủy… Huống chi ở Yêu Tộc, kẻ thắng thì làm vua, e rằng sau này nàng ta chả còn tiền đồ gì nữa rồi!
Nhìn sắc mặt lạnh lùng kiêm bình tĩnh của Thượng Cổ ở trên ghế đá, Tiên – Yêu vội vã rùng mình khiếp đảm, bọn họ cúi đầu, trông vô cùng cung kính.
Giữa bầu không khí im ắng tột đỉnh, hai đạo thần lực mạnh mẽ xuất hiện ngay trên phá ranh giới bầu trời La Sát. Yeu Hoàng híp híp mắt, không nói gì khến yêu binh lặng lẽ thối lui về sau vài bước.
Xem ra người của Thiên Cung cuối cùng đã đến…
Hai bóng người xuất hiện trên bầu trời La Sát, họ sững sờ dõi theo Thanh Li bị treo lơ lửng giữa không trung. Sau khi cả hai thi lễ với Thượng Cổ một cái, Thiên Hậu mới giạn dữ nói: “Sâm Hồng, ngươi làm gì với Cảnh Giản rồi!”
“Bệ hạ, nhị điện hạ vì bảo vệ giới môn, đã… Đã…” Tiên tướng đứng bên nghẹn ngào không nói nổi, gã cúi đầu hốc mắt phiếm hồng.
Thiên Đế trầm mặt, y cũng như Thiên Hậu gắt gao nhìn chằm chằm Yêu Hoàng. Trong mắt hiện lên vẻ đau khổ không gì lay chuyển được.
Thượng Cổ ngược lại không nghĩ Vu Hoán và Mộ Quang lại sẽ hỏi như thế, bèn cau mày nói: “Cảnh Giản…?”
Khi nàng đến thì Phượng Nhiễm đã niết bàn, tất nhiên sẽ không biết còn có Cảnh Giản. Thiên Khải từng đề cập Phượng Nhiễm và con trai của Mộ Quang từng có liên quan, chẳng lẽ chuyện Phượng Nhiễm lựa chọn niết bàn cũng vì người này sao? Không hiểu sao nàng lại có phần quan thuộc với cái tên này, Thượng Cổ ngẩng mắt lên nhìn về hai phe.
“Thiên Hậu, bà hà tất phải oán giận như thế. Năm đó, phụ hoàng ta cũng vì các ngươi dồn ép mà chết trận, kết cục của Cảnh Giản hôm nay âu cũng chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi!” Đáy mắt Sâm Hồng dẫn theo sát khí, hắn lạnh lùng nói.
“Ngươi…!”
Phượng Vũ Phiến đột ngột xuất hiện trong tay Thiên Hậu, biến to hơn nửa trượng, nó quay ngoắt về phía Sâm Hồng. Sắc mặt Thiên Đế cũng tái ngắt, hai tay sau lưng co quặp lại lộ hết gân xanh.
Trường kích đỏ thẫm nghênh tiếp chiếc quạt lông, linh lực khổng lồ bắt đầu khiến cả bầu trời La Sát trở nên méo mó. Sâm Hồng vừa muốn che chở yêu binh, lại vừa muốn đối đầu với lửa giận của Thiên Hậu, cư nhiên là có chút chật vật.
Bị sức giao chiến của hai luồng thần lực này ảnh hưởng, hỏa diễm bạch sắc trước giới môn mơ hồ phát ra tiếng kêu rên rỉ. Thượng Cổ lạnh lẽo, thần lực ánh bạc đáp xuống không trung, hóa hai luồng linh lực kia thành hư vô. Hai người bị chấn động lùi xuống mấy bước, vội vã ngay ngắn nhìn lại về phía gương mặt nghiêm nghị của Thượng Cổ.
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta không can dự chuyện giao tranh Tiên – Yêu, nhưng trước khi Phượng Nhiễm niết bàn thành công, kẻ nào dám động võ ở La Sát thì chính là muốn đối nghịch với ta!”
Ở giữa trận doanh hai phe bỗ bừng nên một ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói uy nghiêm văng vẳng trên không La Sát.
Lúc này, Thiên Hậu mới chú ý đến ngọn lửa màu trắng thiêu đốt trước giới môn Tiên Giới. Mặt bà nhanh chóng biến sắc, bờ môi run cầm cập, nép về bên người Thiên Đế.
Tiên tướng một bên quỳ xuống trước Thượng Cổ: “Chân thần, nhị điện hạ là vì chúng thần nên mới buộc dùng phương pháp binh giải bảo vệ giới môn, kính xin thần quân hãy triệt hạ ngọn lửa này. Để thần chiến một trận với Yêu Hoàng, dù có chế cũng không hối tiếc!”
“Chúng thần…” cái chữ “Chúng thần” này ắt hẳn cũng bao gồm Phượng Nhiễm. Quan sát đôi mắt của tiên tướng không hề che giấu chút cừu hận, Thượng Cổ bỗng thở dài. Giao chiến vạn năm, mối huyết thù của hai tộc đã kết sâu từ lâu, ai đúng ai sai, sớm đã không thể phân định.
“Nếu các ngươi chết, chẳng phải sự hy sinh của Cảnh Giản bị vứt trắng đi sao!” Thượng Cổ nghiêm nghị nói. Nàng ngó sang phái Mộ Quang, nhận thấy ánh mắt bi thương của y, có chút không đành lòng khẽ nói: “Mộ Quang, sáu vạn năm không thấy đâu. Không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này.”
Thiên Đế nhìn Thượng Cổ, cung kính đáp: “Thưa thần quân, Mộ Quang thẹn với sự phó thác của thần quân. Vạn năm nay, Tiên – Yêu không được an bình, đều là lỗi của Mộ Quang. Thân đứng đầu thế giới, vốn nên ổn thỏa giàn xếp. Nhưng có điều….” Mộ Quang ngẩng đầu, trong chóc lát y bỗng trở nên vô cùng già cỗi: “Mối thù mất con, nếu không báo đước, thì không đáng mặt làm phụ thần!”
Y cúi đầu trước mặt Thượng Cổ, hành bán lễ. Thân ảnh trông cực kỳ tiêu điều.
Yêu Hoàng hừ nhẹ một tiếng, cười nhạo nói: “Mộ Quang, mạng tiên nhân các người đáng giá, chẳng lẽ Yêu Tộc của ta là bùn đất à? Lúc trước trên chiến trường, Thiên Hậu bức tử phụ hoàng của ta thì vui vẻ lắm mà, khi dụng binh vào đất Yêu Giới thì cuồng vọng biết bao! Các người có nghĩ đến cảnh như hôm nay chưa? Cuộc chiến Tiên – Yêu không phải lỗi của tộc ta, mặc dù hôm nay có không địch lại di chăng nữa, Sâm Hồng ta quyết không lui nửa bước!”
Sâm Hồng tiến lên một bước, gương mặt cương quyết. So với Thiên Đế bi thương, dường như nỗi đau tử chiến không hề quật ngã ý chí của hắn.
“Nói hay lắm, thế mới đúng là hoàng giả của Yêu Tộc chứ!” Thanh âm phóng khoáng từ xa vọng tới, hai đạo thân ảnh từ phía chân trời xuaatss hiện ở la Sát. Tam Hỏa một thân áo bào, cười sảng không ngớt, vẻ mặt gã tràn đầy tán thưởng: “Sâm Hồng, lá gan này đúng là còn lớn hơn nhiều so với ông gia nhà ngươi!”
Thường Thấm nhìn thoáng qua hỏa cầu xám sắc trước cửa Tiên Giới, bèn thở nhẹ một hơi rồi lùi về phía sau Yêu Hoàng, vẻ mặt quan sát Tam Hỏa có hơi bất đắc dĩ.
Nàng biết Phượng Nhiễm đến La Sát, đã lường trước là không tốt, bây giờ có đuổi thì cũng quá muộn.
Yêu Hoàng mừng rỡ, khẽ gật đầu với Tam Hỏa, có chút cảm kích. Tuy Tam Hỏa là bán thần, nhưng gã vốn ở bên người Bạch Quyết chân thần nhiều năm, thần lực của gã cũng không thua kém gì Sâm Hồng. Nếu có gã, dù cho cả Thiên Đế và Thiên Hậu ra tay, xem chừng cũng có khả năng toàn thân trở ra.
Thượng Cổ lười biếng quan sát hai phe giương cung bạt kiếm, Tam Hỏa kiêu ngạo, giả bộ không nhìn thấy nàng. Thượng Cổ nhướng mày, đang định nói chuyện thì Thanh Li đã rơi ùm xuống từ trên không. Lúc này nàng mới sực nhớ ra, vì ban nãy bị Mộ Quang và Vu Hoán gián đoạn, nên bản thân vẫn chưa kịp đưa ra lời giải quyết cuối cùng cho chuyện ấy.
Thấy mọi người không động thủ, Thường Thấm suy nghĩ một chút rồi tiến lên một bước dùng yêu lực chặn lại Thanh Li, bỗng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thanh Li dùng sức đẩy Thường Thấm ra, té ngã trên đất, toàn thân run rẩy, nàng ta gắng gượng đứng lên, nhưng ngay cả một tia yêu lực cũng không xuất ra nổi. Toàn bộ sức mạnh của nàng ta đã bị tan vỡ, còn không bằng nổi một yêu tướng cấp thấp. Thường Thấm quan sát Thanh Li với ánh nhìn sắc bén. Thanh Li ngẩng đầu, vẻ mặt oán hận nhìn về hướng Thượng Cổ, đột nhiên lại nở một nụ cười, trông cực kỳ đáng sợ.
Nàng ta quay đầu, nhìn Thường Thấm cách xa mình vài bước, đôi mắt đỏ quỷ dị nổi lên: “Thường Thấm, ngươi đã hài lòng chưa, hiện tại ta mất hết yêu lực. Cuối cùng cũng đã không thể cùng ngươi tranh giành Sâm Vũ nữa rồi, có phải ngươi rất đắc ý không?”
Thường Thấm nhíu mày, chỉ lạnh lùng nói: “Mấy trăm năm nay, ta đã không dây dưa gì với Sâm Vũ rồi.”
“A… Ta thiếu chút nữa quên mất. Ngươi với hắn cùng nhau đoạn tuyệt quan hệ ở Đệ Tam Trọng Thiên.” Thanh Li nhếch miệng cười cười, quay đầu nhìn về phía Thượng Cổ: “Năm đó, còn có Phượng Nhiễm với Thượng Cổ chân thần giúp đỡ ngươi nữa, xem ra ta vẫn còn nhớ kỹ.”
Sắc mặt Thường Thấm biến hóa, nàng ngó sang phía Thượng Cổ, khóe miệng phát khổ.
Mấy tháng trước, Thiên Khải chân thần và Bạch Quyết chân thần đồng thời hạ xuống ngự chỉ khắp Tam Giới, bất luận kẻ nào đều không được nhắc lại sự tình của Hậu Trì thượng thần. Trước đây, nàng nghe đồn Thượng Cổ chân thần từng ghé thăm cảnh giới Thương Khung. Đáy lòng Thường Thấm hồ nghi, với tính cách Hậu Trì, mặc dù nếu khôi phục lại thân phận chân thần, chắc hẳn ngài ấy sẽ không thể bỏ qua dễ dàng cái chết của Bách Huyền và Cổ Quân được. Vừa nãy gặp Tam Hỏa, mới hiểu rõ nguyên lai Thượng Cổ chân thần không nhớ rõ sự tình trăm năm trước. Thường Thấm mơ hồ cảm thấy có chút may mắn, nếu Thượng Cổ chân thần nhớ được chuyện năm đó, e rằng sẽ sở mặt thành thù với Bạch Quyết mất thôi. Mà Bạch Quyết chân thần lại phù hộ Yêu Giới….Nguy rồi.
Thượng Cổ chậm rãi ngồi thẳng dậy, vẻ bất cần đời trong mắt biến mất, nàng quan sát sắc mặt khẽ biến của mọi người, từ từ nhướng cao mày.
“Thượng Cổ thần quân, việc này mới xảy ra hai trăm năm thôi. Chắc hẳn ngài chưa quên đâu nhỉ?” Thanh Li cười nhẹ nhàng, thấy Thượng Cổ vẫn còn lạnh lùng, liền bò lên khỏi mặt đất, phủi phủi bụi dính trên váy: “Ân tình ngày trước, hoàn cảnh hiện tại. Thanh Li thật sự vì bị sủng ái mà lo sợ, không hề dám quên.”
“Tiểu hồ ly này quả thật thú vị đấy, chỉ nói vậy thôi, ân tình của ta, nhà ngươi muốn báo như thế nào?” Thượng Cổ nâng cằm, thần tình khó lường.
“Thanh Li không dám.” Thanh Li cúi đầu xuống, từng bước đi về hướng Thượng Cổ, mỗi bước nặng nề tựa như đã rút hết toàn lực, nhưng nàng ta vẫn không hề nản chí mà tiếp tục: “Thần quân nói ta phạm phải điều luật của Tam Giới, nhưng dù Thanh Li có không tuân theo chuẩn mực, sao dám bằng nổi Thượng Cổ thần quân chứ… Trộm Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên, vì tư lợi của bản thân mặc kệ sinh linh Tam Giới, bị thủ lĩnh hai giới lưu đày vào chốn vô danh tận trăm năm, biến thành trò cười cho cả Tam Giới. Sao ta có thể bì nổi cái ngày ngài ở trên đỉnh Thương Khung đó…”
“Câm miệng, yêu hồ, dưới trướng thần quân mà ngươi còn dám nói năng ngông cuồng à!” Thiên Hậu đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Thanh Li, hai ta thõng sau lưng bỗng run nhẹ.
Lời nói ngày trước của Thiên Khải vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu Thượng Cổ biết rõ chân tướng trăm năm trước…
Thanh Li nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Hậu, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, cười nhạo nói: “Thưa Thiên Hậu bệ hạ, nghe nói bà ở Thượng Cổ Giới từng làm thần thú tọa hạ cho Thượng Cổ thần quân. Mấy chuyện nhỏ nhặt trăm năm trước, Thượng Cổ thần quân đâu có hề đổ lên đầu bà đâu, chắc ngài ấy cũng không để tâm mấy đâu, cần gì bà phải lo lắng chứ!”
Nàng không hiểu vì sao Bạch Quyết chân thần lại nghiêm cấm Yêu Giới không được nhắc lại chuyện Hậu Trì. Nhưng hôm nay, một thân yêu lực đã bị hủy hết, nửa đời còn lại coi như bỏ đi, thì nàng chả có gì phải sợ cả. Đám thượng thần uy lẫm kia cũng có những thứ đen tối đấy, ngồi trên vị trí cao thì như thế nào, bất quá chỉ là một chút tục vật thôi!
Người khác không dám, nàng càng muốn hô hoán lại chuyện ấy trước mặt mọi người, chà đạp toàn bộ danh dự của Thượng Cổ!
“Ngươi…”
Sắc mặt Thiên Hậu xanh mét, đáy lòng ngày càng bất an hơn, linh lực ngũ thải dần xuất hiện trong tay, bà vung một phát về hướng Thanh Li. Ngay lập tức, lại bị một người khác tiếp lấy trong nháy mắt.
Dường như bị kinh sợ trước ánh mắt u ám ngập đầy sát khí của Thiên Hậu, Thanh Li rón rén lùi về sau hai bước, cuối cùng cũng cảm thấy thế nào là sợ hãi.
“Vu Hoán.” Thượng Cổ thu hồi thần lực, nhìn sang Vu Hoán, giọng nói có hơi cao: “Trộm tam bảo, bị kẻ đứng đầu hai giới lưu này nơi chân trời?”
Thấy vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt Vu Hoán, Mộ Quang cũng hơi hơi lúng túng. Thượng Cổ đứng dậy khỏi ghế đá, thần tình u lãnh, từ trên không bước nhẹ về phía Thanh Li.
Nàng dừng lại phía trên đầu Thanh Li, tóc đen bay phấp phới, thần thái bễ nghễ: “Trộm tam bảo ư? Thanh Li này, Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên đều do năm xưa ta dùng hỗn lực tạo ra. Ba món đồ này vốn thuộc quyền sở hữu của ta. Nếu ta muốn chúng, e rằng chữ “trộm” không đảm đương nổi đâu!”
“Đến nỗi lưu đày phía chân trời à…” Thượng Cổ nhếch nhẹ khóe môi, mắt cụp xuống: “Ta là Thượng Cổ, hay là hậu Trì gì đấy cũng được. Trừ phi ta tự nguyện ý, nếu không sẽ chẳng ai có thể đày ta vào vùng vô danh được đâu.”
Áo bào màu đen uốn lượn hoa lệ, Thanh Li kinh ngạc nhìn Thượng Cổ, bị uy nghiêm giữa hai hàng lông mày của nàng ép không thở nổi. Thượng Cổ nói không sai, năm xưa ở dưới Kình Thiên Trụ, là chính Hậu Trị tự vứt bỏ thần vị, tự nguyện lưu đày nơi chân trời. Mặc dù bị lưỡng giới vây quét nhưng nàng chưa bao giờ mở miệng cầu xin nửa lời.
“Đến mức ở cảnh giới Thương Khung … Chuyện của bổn quân, chưa đến phiên nhà ngươi bình luận.”
Dù nàng quên mất chuyện cũ ngày trước thì đã sao, chuyện của Thượng Cổ nàng, thị thị phi phi, nàng tự có nhận định của mình.
Thiên Hậu nghe xong câu đó, âm thầm thở phào, hai tay gắt gao siết chặt buông lỏng.
Thượng Cổ ngừng nói, nàng đứng trên không trung, nhìn về phía hai phe tiên yêu, lông mi nghiêm nghị.
“Truyền ngự chỉ của bổn quân, yêu quân Thanh Li vọng động hoa Thí Thần ở Địa Ngục, làm trái với luật pháp Tam Giới. Đày xuống đáy Địa Ngục nơi hoa Thí Thần sinh trưởng, ngày nào âm hồn các yêu binh thiệt mạng vì hoa Thị Thần được quy về bản vị, chính là thời điểm Thanh Li được ra khỏi Địa Ngục.”
Ánh bạc cuồn cuộn rạch phá Thương Khung, xuất hiện ở phía bên kia La Sát, phạn văn từ thời thượng cổ xuất hiện phía chân trời, ngưng tụ thành hình thù trong thời gian dài.
“Cẩn tuân ngự chỉ của thần quân.”
Trên không La Sát, nhịp điệu thanh âm thấu tận trời cao. Thiên Đế, Thiên Hậu, Yêu Hoàng lui xuống một bước cung kính hành lễ, các tiên nhân, yêu nhân đồng loạt nửa quỳ, tỏ vẻ nghiêm túc.
Mọi người rủ xuống đáy mắt khiếp đảm, ai cũng không thể lường rằng Thượng Cổ chân thần lại giáng xuống loại hình phạt như thế.
Những yêu binh mất mạng vì hoa Thí Thần, phần lớn hồn phách đã tản ra khắp Tam Giới, vận khí tốt thì mấy trăm năm được hồi sinh, còn đen đủi thì chẳng có nổi khả năng siêu sinh. Hình phạt của Thanh Li được quyết định từ mạng các yêu binh hi sinh, không thể bảo là bất công bằng được.
Nhưng dưới đáy Địa Ngục là ngọn lữa vĩnh sinh, bóng tối muôn đời, trên thế gian không có nơi nào khốc liệt và cô tịch hơn thế này.
Thanh Li trắng bệch, nàng ta lui xuống vài bước rồi trượt ngã xuống mắt đất, trong mắt chỉ còn sợ hãi. Thượng Cổ đứng cao trên mây dõi theo nàng ta, uy nghiêm của thần, vẻ mặt đạm mạc, dường như chỉ coi Thanh Li là con sâu cái kiến nhỏ bé.
Tiên – Yêu ở dưới không ai dám hó hé câu nào. Ngay cả Thiên Hậu ngạo mạn hồi nãy cũng tái mét, bà khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng cuộn mình lùi về, đầu ngón tay bỗng chạm trúng một vật, quay đầu lại, chỉ có mỗi Thường Thấm cau mày nhìn lại nàng, sắc mặt hình như có phần thương cảm.
Nghìn năm là địch, nếu như ngày trước nàng không nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Sâm Vũ, cùng so sánh cao thấp với Thường Thấm khắp nơi thì sẽ ra sao? Một bước sai, sai cả nghìn dặm, dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
Thế nhưng… Nếu nàng không nảy ra dục niệm, tới tận bây giờ vẫn cam nguyện làm một tiểu hồ nhỏ nhoi ở Yêu Giới, làm sao có thể kề bên Sâm Vũ nghìn năm, làm sao có thể nhận được sự tôn sùng của Yêu Giới trăm năm cơ chứ, nàng không sai….
Thanh Li điên cuồng, ngẩng đầu nhìn lên Thượng Cổ: “Thượng Cổ, ngươi là chân thần thì sao chứ? Ta nguyền rủa ngươi, ngày đó ngươi sống chết phải thê thảm như ta vậy!”
Thượng Cổ đạm mạc liếc nàng ta, vung tay lên, bất thình lình một cột sáng màu đen xuất hiện từ Địa Ngục, xuyên qua biển mây, bao phủ cả người Thanh Li. Tiếng than thở thê lương bỗng im lặng hẳn.
Mọi người kinh hãi liếc nhìn, chỉ thấy ngọn lửa màu đen nuốt chửng gương mặt của Thanh Li, tiếng gầm gào chìm xuống biển mây, trút về hướng đáy Địa Ngục.
La Sát im ắng bất động.
Thượng Cổ dõi quanh tứ phía, quay trở về ghế đá của mình, rũ mắt nói: “Bổn quan biết rõ chiến tranh Tiên – Yêu đã có từ mấy vạn năm, cũng không có ý muốn tranh chấp. Nhưng hôm nay là ngày Phượng Nhiễm niết bàn, giao tranh ở đây bắt buộc phải dừng lại. Sau này ai thắng ai thua, bổn quân hứa sẽ không can thiệp.”
Thanh âm thanh lãnh nhàn nhạt vang lên trên nền trời La Sát, mọi người ai cũng rùng mình, lập tức cung kính vâng dạ.
Kết cục của Thanh Li rõ mồn một ngay trước mắt, hận thù bao nhiêu cũng phải tạm thời buông thôi. Dù cho có Thiên Đế bên cạnh, Thiên Hậu cũng không dám đối đầu Thượng Cổ dưới loại tình cảnh này.
Thanh âm hỏa diễm bừng bừng thiêu đốt trước cửa giới môn truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy ngọn lửa kia đang ngưng thành thực thể, uy áp cuồn cuộn tỏa ra. Thiên Hậu cuống cuồng lui về sau, bà đè ngực, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh toát.
Mặc dù khi còn ở Huyền Thiên Điện, Mộ Quang cực kỳ thất vọng với Vu Hoán. Nhưng bây giờ mới mất đi nhi tử, thấy bộ dáng này của bà y cũng có chút không đành lòng, vội vã chạy lại đỡ lấy, khẽ thấp giọng: “Vu Hoán, nàng đã xảy ra chuyện gì?”
“Phượng Nhiễm niết bàn…” Vu Hoán kinh ngạc nhìn quả cầu lửa màu trắng đằng trước, trong mắt chỉ còn lại trống rỗng: “Phượng Hoàng đã xuất thế rồi…”