Mười vạn tiên tướng chết thảm tại Đệ Tam Trọng Thiên ở Yêu Giới, Nhị hoàng tử của Tiên Giới – Cảnh Giản đã sử dụng phương pháp binh giải, tin tức chuyện hắn vẫn lạc lan truyền khắp Cửu Châu chỉ trong vòng một đêm. Trong sáu vạn năm, đây là cuộc chiến thảm thiết nhất, phá vỡ mối hận thù của cả hai tộc, dường như so với những chuyện trên, việc Phượng Nhiễm thức tỉnh và Yêu Hoàng tấn vị dường như không mấy to tát bằng.
Mặc dù tộc phượng hoàng thượng cổ đã rút khỏi cuộc phân tranh. Nhưng tiếng kèn lệnh chinh chiến vẫn ngập tràn khắp ngõ ngách của Tam Giới.
Sự căng thẳng bao trùm khắp thế gian, duy nhất cảnh giới Thương Khung vẫn giữ được vẻ yên bình như xưa nay.
Kể từ cái ngày Phượng Nhiễm thức tỉnh, Cảnh Giản bỏ mạng ở đầm Hắc Vân, bầu trời bắt đầu giăng đầy tuyết trắng. Phóng xa tầm mắt, dường như cả Tam Giới đang cuộn mình trong một màu trắng tinh thuần.
Bạch Quyết rút lại trận pháp thủ hộ, đứng trước đại điện quan sát cảnh giới Thương Khung, lại một đêm trắng xóa.
Chờ tia nắng ban mai đầu tiên của ngày mới lấp ló phía xa xăm, hắn mới quay ngưới cất bước về hướng hậu điện.
Tại hậu hoa viên.
A Khải trùm kín người trong bộ áo chần bông thêu cẩm vân, vì suốt đêm qua bị Vân Châu rượt đuổi nên hiện tại cậu không ngừng khoái chí trốn chạy. Cũng mới được hai ba ngày, nhưng niềm lo âu khi hắn đối diện với đứa nhỏ này đã tiêu tan không ít, A Khải không giống Thanh Mục, cũng không như Hậu Trì, ngược lại lại y hệt tính tình Thượng Cổ, cứng cỏi quật cường.
Bạch Quyết núp sau hòn non bộ, sờ lên con rối gỗ trong tay mình, do dự một hồi lâu, cuối cùng lại quyết định quay người đi ra ngoài.
“Phượng Nhiễm thức tỉnh ở La Sát mà ngươi không xuất hiện, thì ra đang muốn bồi thường cho A Khải sao?”
Câu nói sặc mùi chế giễu vọng lại từ phía đường mòn, Bạch Quyết hơi cau mày. Ngẩng đầu lên thì thấy Thiên Khải đang dựa người bên cạnh hòn non bộ cách đó không xa. Trông y có vẻ nhàn thản, nhưng vẫn không dấu được một thân phong trần mệt mỏi, gương mặt nhuốm đầy tang thương.
“Ta bảo rồi, chuyện của ta ngươi ít nhúng tay vào đi.”
“Nếu như không bỏ nổi, lúc trước cần gì phải tuyệt tình như vậy.” Thiên Khải chống đỡ cái lưng tê rần, y nhìn về phía A Khải: “Bạch Quyết, người ta hâm mộ nhất kiếp này không phải ngươi, mà là Thanh Mục. Hai người chúng ta ngàn vạn năm tuổi, lại chẳng bằng nghìn năm của kẻ đó. Sống hay không sống đều do hắn tùy ý lựa chọn, có muốn cũng không thể tự tại được như hắn. Người A Khải mong được gặp nhất chính là hắn, người Hậu Trì yêu quý nhất cũng chính là hắn.”
Bạch Quyết dừng bước, ngoái lại phía bên trong vườn. A Khải đang chu cái miệng nhỏ chúm chím, nô đùa cùng Vân Châu, đôi mắt tràn ngập nét ngây ngô, vui vẻ.
“Coi như lúc trước Hậu Trì đã yêu Thanh Mục, ngươi cần gì phải bức tử Cổ Quân, cần gì phải tiêu diệt thân thể của Bách Huyền, không chừa lại nửa phần đường lui cho mình chứ!” Thiên Khải liễm thần, khóe miệng khẽ nhướng lên: “Đừng có nói những lời khốn nạn như, ngươi là ngươi, Thanh Mục là Thanh Mục. Mấy câu đó chỉ giỏi lừa được Hậu Trì ngày trước thôi. Một khi Thượng Cổ nhớ được, nàng ấy biết rõ rằng, trong thân xác của chân thần căn bản không thể tồn tại được hai linh hồn. Thượng Cổ là Hậu Trì, Bạch Quyết chính là Thanh Mục, đến khi đó ngươi nghĩ nàng ấy sẽ tự giải quyết như thế nào?”
Bạch Quyết không trả lời, hắn quay người, chỉ tay thẳng vào mặt Thiên Khải, nét mặt khó lường: “Thiên Khải, ngươi có biết vì sao ta chỉ phong ấn ngươi dưới Yêu Giới thôi không?”
“Nếu không phải Chích Dương ngăn cản ngươi, ngươi làm gì sẽ tốt bụng như thế?”
“Không phải, người hạ thủ lưu tình đều không phải là ta hay Chích Dương.” Bạch Quyết nhíu mày: “Là Thượng Cổ.”
Thiên Khải ngơ ngẩn, đột nhiên đứng thẳng dậy, hỏi: “”Ngươi nói cái gì? Khi đó Thượng Cổ rõ ràng đã…”
“Tất cả mọi người bên trong Thượng Cổ Giới đều nghĩ Thượng Cổ lấy thân tuẫn thế vì thất vọng cực độ về ngươi, vì áy náy với bọn Nguyệt Di, nên mới chọn cách tiêu cực như thế. Nhưng ta và Chích Dương hiểu rõ… Nàng ấy là vì ngươi.” Bạch Quyết ngẩng đầu, an tĩnh nói tiếp: “Ngươi đã bố trí huyết trận diệt thế ở dưới hạ giới. Nếu cái ngày Hỗn Kiếp xuất hiện ngươi có quay lại Thượng Cổ Giới, dù với thân phận chân thần, nhưng dưới luật pháp của Thượng Cổ, ngươi chỉ có một kết cục duy nhất là hồn phi phách tán. Chỉ khi nào Tam Giới không bị diệt vong, ngươi mới có thể thoát khỏi tội chết. Thế nên Thượng Cổ dùng mạng đổi lấy Tam Giới, cũng là vì muốn cứu ngươi.”
Thiên Khải, sáu vạn năm trước Thượng Cổ đã lựa chọn ngươi, chẳng qua chính ngươi không biết mà thôi.
Mà Thanh Mục, chỉ là một ngọn gió thoảng không để lại ấn tượng sâu đậm gì trong cuộc đời nàng ấy mà thôi.
Thiên Khải trông có vẻ không thể tin nổi những lời Bạch Quyết vừa nói, cả người run rẩy nhè nhẹ. Thấy Bạch Quyết từng bước đi đến, y hít sâu một hơi, tiến nhanh về trước: “Bạch Quyết, từ lúc nào ngươi biết được chuyện, do Vu Hoán mà Nguyệt Di mới sa vào mắt trận, dẫn đến vẫn lạc ở dưới đầm Uyên Lĩnh chứ?”
Bạch Quyết đột nhiên quay đầu, đáy mắt một mảnh yên tĩnh.
“Ban đầu là Cảnh Chiêu, sau này là mười vạn tiên tướng. Thậm chí, ngươi không tiếc vận dùng sức mạnh bản nguyên để giúp Sâm Hồng tấn vị thượng thần. Những thứ trên đều là do Vu Hoán, đúng không? Hôm qua, ta ở La Sát cũng nhìn ra được sắc mặt Mộ Quang có điểm không đúng. Nếu như không phải ta và Thượng Cổ, vậy sẽ chỉ có mỗi lời nói của ngươi là có thể khiến hắn ta hoài nghi với Vu Hoán – kẻ bên cạnh bầu bạn hắn suốt sáu vạn năm. Lẽ nào chuyện Phượng Nhiễm thức tỉnh ở La Sát cũng nằm trong dự liệu của ngươi ư?”
Bạch Quyết không thừa nhận, cũng chẳng hề phủ nhận: “Lúc trước, nếu như không phải tất cả mọi chuyện đều đồng loạt ập đến cùng lúc, làm sao chúng ta lại có thể bị Vu Hoán lừa chứ, càng sẽ không để ả sống sót đến tận bây giờ! Chuyện của ả ta có sắp xếp riêng, ngươi đừng hòng nhúng tay vào.”
Mặc dù Mộ Quang hồ đồ đã mấy vạn năm, nhưng rút cuộc y cũng là người do bốn bọn họ dạy dỗ. Cho dù không muốn, cũng có lúc y sẽ biết lúc nào nên buông bỏ.
Bạch Quyết, năm đó Thượng Cổ Giới phong ấn. Trước khi ngươi ngủ say làm gì biết được chuyện này, nhưng hai trăm năm trước ngươi thức tỉnh trên người Thanh Mục, đã liền chọn lập gia đình với Cảnh Chiêu, chính là đòn trừng phạt đầu tiên với Vu Hoán…” Thiên Khải đi đến trước mặt Bạch Quyết, y quan sát hắn, trầm giọng cẩn thận nói: “Vậy thời điểm ngươi biết rõ mọi thứ, thật sự là lúc nào vậy?”
Từ lúc Bạch Quyết ngủ say rồi thức tỉnh thật sự không hề có quá trình. Thanh Mục vốn không có trí nhớ Thượng Cổ Giới, làm sao hắn có thể biết được, làm sao lại biết được chứ?
Bạch Quyết né tránh ánh mắt, cảnh cáo: “Thiên Khải!”
“Bạch Quyết, chẳng lẽ… Ngươi đã từng thức tỉnh một lần rồi sao?”
Sự chần chờ trong câu nghi vấn dần biến thành lời khẳng định chắc nịch. Thiên Khải chặn lại Bạch Quyết, trong mắt chưa đầy nghi ngờ.
“Từ lúc nào, ngươi lại thích xen vào việc người khác thế hả!” Bạch Quyết lách qua người Thiên Khải, liếc mắt nhìn y, rồi quay người bước về hướng đường mòn.
“Bởi vì Thượng Cổ đã đi xuống dưới Kình Thiên Trụ, bởi vì ngày xưa ngươi và Chích Dương phong ấn ta, bởi vì A Khải mới có một trăm tuổi. Bởi vì, năm đó ở Ẩn Sơn, người nàng luôn tâm tâm niệm niệm chính là ngươi, chỉ mỗi ngươi thôi.” Thiên Khải tức giận nói: “Chích Dương không biết sống chết ra sao, Thượng Cổ Giới chỉ còn lại mỗi ba người chúng ta. Dù chỉ có một chút khả năng nhỏ, ta chẳng hy vọng, trong mắt Thượng Cổ, ngươi không khác gì đã chết!”
Bạch Quyết quay người, đáy mắt tĩnh mịch, nhìn Thiên Khải đang giận dữ, đột nhiên nói: “Năm đó, vì sao ngươi lại chọn diệt thế, dẫn đến Hỗn Kiếp vậy?”
Thiên Khải không lên tiếng, hai tay buông lỏng bỗng nắm chặt.
“Đã không muốn trả lời, thì cũng đừng làm vậy với người khác. Thiên Khải, ngươi không có tư cách hỏi ta.” Bạch Quyết nhàn nhạt mở miệng, biến mất khỏi chỗ phía cuối đoạn đường mòn.
“Tử Mao đại thúc (đại thúc tóc tím)!” Trong sân nhỏ, A Khải cuối cùng cũng phát hiện trận giương cung bạt kiếm căng thẳng sau hòn non bộ, cậu lon ton chạy nhào tới. Vân Châu cuống quýt đuổi theo sau, sợ rằng lớp tuyết dày sẽ khiến vị tiểu thần quân nhà bọn họ ngã mất.
Thiên Khải vuốt vuốt mặt, quay người, thấy gương mặt vui vẻ của A Khải đối nghịch hẳn với Bạch Quyết, đột nhiên y cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ôm cậu bé xoay tròn hai vòng rồi cười lớn: “Tiểu A Khải này, mới có hai ngày, mà hình như con tăng cân không ít đấy!”
“A Khải không phải là mập, mà phải gọi là…” A Khải vò tóc, đôi mắt trong trẻo: “Uy vũ hùng tráng!”
Thiên Khải cười không ra tiếng, bỗng nhiên trong lòng dấy lên một hồi cảm giác vô lực. A Khải lắc tay của y: “Đại thúc, bọn họ nói Phượng Nhiễm đã tấn vị thượng thần, sao cô cô còn chưa quay lại vậy ạ?”
Thiên Khải liếc A Khải, A Khải có chút không tập trung, cậu mệt mỏi rầu rĩ nhìn chăm chú về hướng Bạch Quyết biến mất.
“A Khải.” Y ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của A Khải, nghiêm nghị nói: “Mẫu thân của con sắp trở về rồi.”
Cái đầu đang cụp xuống bỗng ngẩng cao, A Khải mở lớn mắt, bàn tay cầm lấy tay Thiên Khải chậm rãi buông ra. Đáy mắt ngoài sự chờ đợi, còn thấp thoáng nỗi bất an.
Thiên Khải chua xót nhìn theo, ôm lấy cậu vào trong lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi, mẫu thân của con đang đợi đấy.”
Tại cột đá cuối con đường mòn, Bạch Quyết dõi theo hai bóng người vừa mới biến mất, chậm rãi buông thõng mắt.
Hắn khẽ mở con rối trong tay, chỉ im lặng không làm gì.
Từ đầu đến cuối, Thanh Mục thật sự chưa hề biến mất, nhưng thế thì có ích gì chứ? Chỉ sau trăn năm, cuối cùng hắn không còn là gã thanh niên thấp hèn đứng dưới Kình Thiên Trụ vào hai trăm năm trước – một kẻ từng một lòng một dạ chờ Hậu Trì trở về để thành thân.
Đỉnh núi Thiên Từ.
Lúc thời điểm Cảnh Chiêu và Cảnh Dương xuất hiện, chỉ thấy cỗ quan tài đá đen của cảnh Giản lặng lẽ nằm im giữa vô số các hòm quan tài khác của Tiên Tộc. Thiên Đế và Thiên Hậu thì đứng ở bên cạnh.
Lúc này, vành mắt Cảnh Chiêu lập tức đỏ hoe, Cảnh Dương rơm rớm, toang chạy lại về Tiên Giới thì bỗng bị Thiên Đế chặn lại.
“Phụ hoàng, người ngăn cản còn làm gì vậy!” Sắc mặt Cảnh Dương cực kỳ đáng sợ, hai tay khẽ dừng không ngừng run rẩy.
“Con định ngông cuồng làm bậy cái gì nữa?” Thiên Đế nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng.
“Điểm quân đưa binh vào Yêu Giới.”
“Đưa binh vào Yêu Giới ư? Con định coi mạng của tiên nhân là cỏ rác à?” Thiên Đế tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, giận dữ nói: “Mười vạn tướng sĩ của Tiên Giới mất sạch trong một ngày, Cảnh Giản vì bảo vệ giới môn mà chết thảm ở La Sát! Cho tới bây giờ, trong đầu con chỉ biết hung hăng háo chiến thôi sao, Cảnh Dương, thế thì sau này làm sao con có thể điều khiển được Tiên Giới đây!”
Cảnh Dương kinh sợ bởi lời nói tức giận của Thiên Đế, hắn tức tối đành phải quay đầu, im lặng không nói câu gì nữa.
Bên trong tiên trủng, quan tài của Cảnh Giản như một cái gai trong lòng, hắn chăm chú hồi lâu, cuối cùng xoay người nhận lỗi: “Phụ hoàng, là con không cân nhắc chu toàn. Nhưng hôm nay, thế cục giữa chúng ta và Yêu Tộc sâu hận như thế, nếu như chúng ta giảng hòa, e là bọn chúng cũng chẳng dừng tay lại. Không bằng sớm chuẩn bị, để tránh đến lúc đó trở tay không kịp.”
Thiên Đế có chút vui mừng, y khẽ gật đầu, bất đắc dĩ nhìn lướt sang Cảnh Chiêu và Thiên Hậu, rồi nói tiếp với Cảnh Dương: “Đưa mẫu hậu của con và Cảnh Chiêu về lại Thiên Cung đi. Cùng lắm hai ngày, ta sẽ trở về.”
Cảnh Dương gật đầu, nhìn Thiên Đế biến mất khỏi núi Thiên Từ, hắn lập tức phụng bồi Thiên hậu và Cảnh Chiêu trở về Ngự Vũ Điện.
Dưới Kình Thiên Trụ.
Trận doanh Tiên Giới vô cùng yên tĩnh. Khắp nơi treo đầy cờ trắng để an ủi các linh hồn. Khi Thượng Cổ xuất hiện ở phía trên khoảng không của ngọn lửa thiêu đốt, thậm chí còn chả có ai để ý cả.
Nàng quan sát bầu trời trắng thuần, rồi tiến bước về phía kiếm Cổ Đế đang vùi mình trong biển lửa ngút ngàn.
Cách đó không xa, tiên yêu chỉ kịp nhìn thấy một đường sáng trắng bị ngọn lửa thiêu đốt kia nuốt chửng.
Có lực hỗn độn hộ thân, vậy nên, cho dù ngọn chân hỏa kéo dài ngàn dặm này có thể thiêu cháy tiên yêu, nhưng lại không hề tổn thương được nàng nửa phần.
Thượng Cổ đứng bên ngoài cách đó một thước, nàng yên tĩnh nhìn ánh sáng đỏ rực bao trùm toàn bộ cái thân đen cháy của kiếm Cổ Đế.
Trăm năm trước, cảnh giới Thương Khung … Ai cũng gặng hỏi nàng, còn nhớ được ngày ấy không?.
Ngày ấy thật sự đã xảy ra chuyện gì chứ?
A Khải xuất thế, Cảnh Chiêu oán giận, Mộ Quang nhẫn nhịn, chuỗi vòng đá đeo tay kia, còn có vết thương do kiếm Cổ Đế gây ra trên người Bạch Quyết…
Không phải nàng không đoán được manh mối, nhưng thật sự không thể tin tưởng chúng.
Thượng Cổ cất bước đi về phía thanh kiếm Cổ Đế, từng bước chầm chậm, rã rời như thể dốc hết toàn lực.
Nàng cầm chặt chuôi kiếm, một đường linh lực xoay vòng quanh người Thượng Cổ, ngọn lửa nóng bỏng kia lập tức vọt nhanh về phía kiếm Cổ Đế.
Thiên Khải ôm A Khải đáp xuống không xa Kình Thiên Trụ, y lặng lẽ dõi theo thân ảnh trong ngọn lửa thiêu đốt. A Khải ôm lấy ống tay áo của y, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, chả hề vui vẻ tẹo nào.
Thời khắc Thượng Cổ nắm chặt chuôi kiếm, một nguồn lực hỗn độn khổng lồ được phóng thích khỏi cây kiếm Cổ Đế, kèm theo dòng hồi ức trào dâng không nguôi.
Một khoảng thời gian trôi bẫng qua, hốc mắt Thượng Cổ dần dần đỏ giăng đầy tơ máu.
Nhân sinh của Hậu Trì vượt xa dự kiến của nàng, dường như phải mất một lúc nàng mới có thể chấp nhận nổi.
Cuối cùng, nàng không biết chính mình thật sự đã bỏ lỡ những gì, buông tha những ai rồi?
Trong cung Thanh Trì, thấp thoáng ánh mắt cưng chiều của Cổ Quân, còn có khoảnh khắc Bách Huyền đứng bên trò chuyện với nàng tại bờ Hoa Trì…
Trên Thanh Long Đài, Thanh Mục tự nguyện lấy thân làm sính, hóa thành mảnh nhỏ, xém chút đã tan thành mây khói… Thêm cả A Khải – đứa nhỏ mà nàng trông chờ cả trăm năm.
Sao nàng có thể cam lòng quên hết và bỏ rơi họ cơ chứ!
Hậu Trì, sao ngươi có thể cam lòng được vậy?
Thượng Cổ cụp mi, dòng nước mắt lạnh ngắt từ khóe mắt bỗng trượt dài, rơi xuống biển lửa thiêu đốt, lặng lẽ biến mất.
Kiếm Cổ Đế bị rút lên, ngọn lửa nóng rực đã sớm hợp nhất với nó, từ từ dập tắt. Luồng linh lực màu bạc vọt cao lên phía đỉnh trời.
Tên của Thượng Cổ ở trên Kình Thiên Trụ bỗng nổi lên hào quang màu bạc sáng rực, soi rọi khắp trời đất, nhất thời như thể sắp đốt sáng cả thế gian này.
Cảnh giới Thương Khung.
Trước đại điện, Bạch Quyết nhắm mắt lại, hai tay khẽ siết chặt thành nắm.
Thiên Đế vốn đã gần sắp tới được biên giới đảo Ngô Đồng cũng đột nhiên quay đầu, y ngẩn ngơ nhìn về phía vòng trắng bạc ở nơi chân trời, chả hiểu sao lại cảm thấy đau buồn vô cớ.
Thế gian có một số chuyện, gieo nhân nào gặp quả đấy, không thể tránh nổi.
Ánh sáng sắc bạc chậm rãi bay lên từ vùng trũng ấy, Thượng Cổ phá vỡ màn sáng, nhìn về phía cảnh giới Thương Khung, trông cực kỳ băng lãnh dứt khoát.
Nàng không chỉ nhớ lại Cổ Quân, Bách Huyền… Còn có cái kẻ hủy hôn ước của nàng, chính là Bạch Quyết – người bức tử Cổ Quân thượng thần ở cảnh giới Thương Khung. Nàng không quên, cũng không dám quên nổi!
Sống ngàn vạn năm, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có lúc bản thân lại hận một người nào đó đến vậy, cho dù người đó là Bạch Quyết, hơn hết nàng mong hắn có thể chết ngay lập tức.
Một nhát kiếm, trăm năm cô độc, sao có thể bù lại nổi sáu vạn năm thăng trầm của Hậu Trì chứ?
Bạch Quyết, có lẽ ta nên gọi ngươi một tiếng “Thanh Mục”.
Ta đã từng yêu ngươi, đúng là chuyện buồn cười nhất thế gian này.