Thái độ của chàng rõ ràng, lời nói như đao khiến nàng không còn mảnh giáp.
Mà Ngôn Thượng lại cố tình không hiểu gì hết, chàng kinh ngạc nhìn nàng, ý tứ cực kỳ rõ ràng rằng đây là thành ý lớn nhất mà chàng có.
Nhưng Ngôn Thượng là người cực kỳ thông tuệ.
Mộ Vãn Diêu mới lộ ra biểu tình một lời khó nói hết thì chàng đã lập tức biết có hiểu lầm gì rồi.
Chàng ngẩn ra, sau đó trầm mặc.
Một lát sau chàng mới ôn nhu hỏi: “Nếu không thì sao?”
—— ngoại trừ cách báo đáp này thì chàng còn có thể làm gì?
Cưới nàng hay lấy thân báo ơn?
Chàng có tư cách này ư?
Mộ Vãn Diêu nhìn thẳng chàng, lông mi khẽ run lên.
Trong lòng nàng vừa thẹn lại bực.
Nàng xấu hổ vì mình tự mình đa tình, bực vì quả thực không có cách nào tốt hơn…… Nàng cự hôn là chuyện tháng ba, hiện tại mới là tháng .
Mới có hai tháng, ngày đó Mộ Vãn Diêu cự hôn quyết liệt như thế, chẳng lẽ hôm nay đã nguyện ý lấy chàng ư?
Không có khả năng.
Nàng cũng có dã tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui thì thấy cách Ngôn Thượng đề ra chính là tốt nhất.
Chàng luôn làm người thỏa đáng đến tận cùng.
Nhưng mà có đôi khi phần thỏa đáng này dù đúng cũng vẫn khiến người ta không vui.
Biết rõ có một số việc không có khả năng nhưng lúc không có chút hy vọng nào nó vẫn khiến người ta tức giận.
Mộ Vãn Diêu ngồi trên giường, đôi mắt đen như ngọc nhìn chăm chú vào thiếu nhiên đang quỳ gối trước mặt mình.
Nàng trút hết cảm xúc giận chó đánh mèo lên người chàng, cười lạnh nói: “Sao hả? Ngươi nguyện ý làm gia thần của ta thì ta phải vui vẻ chấp nhận hả? Ta thiếu phụ tá, thiếu gia thần sao?”
Ngôn Thượng rũ mắt: “Điện hạ tất nhiên không thiếu gia thần và phụ tá, nhưng người trong phủ của ngài đều đã được đưa ra ngoài giúp Thái Tử.
Điện hạ đang cần người ở bên cạnh giúp đỡ, vậy vì sao không cần ta?”
Mộ Vãn Diêu: “Ngươi có thể giúp ta cái gì?”
Ngôn Thượng: “Điện hạ nói xem.”
Mộ Vãn Diêu buột miệng thốt lên: “Hiện tại Thái Tử rất thiếu tiền, ta muốn giúp hắn kiếm tiền, ngươi có thể giúp ta nghĩ ra biện pháp không?”
Ngôn Thượng: “Có thể.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng im lặng, nhìn thấy Ngôn Thượng vốn đang cúi đầu lúc này lại ngẩng đầu nhìn nàng, miệng khẽ cười một tiếng.
Tươi cười của chàng ôn hòa, nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta tin tưởng…… Mộ Vãn Diêu có thể nói cái gì đây? Nàng chỉ có thể đập giường, tìm cớ tức giận: “Ai cho ngươi vào phòng khi ta đang ngủ? Ta muốn đánh kẻ cho ngươi vào trượng!”
Quả nhiên Ngôn Thượng đã nói: “Là ta sai.
Điện hạ đừng liên lụy người khác, phạt ta là được rồi.
Ta nhất thời nóng vội…… Nghe nói điện hạ vì ta mà bị bệnh, nếu không tận mắt thấy ngài thì ta sẽ bất an…… Mà nếu ta không nhân lúc này vào mà đợi ngài tỉnh thì nhất định sẽ không chịu gặp ta.
Điện hạ quyền cao chức trọng, nếu không muốn thấy ta thì căn bản ta không có cách nào biểu lộ tâm ý với ngài.”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt, chàng từ từ nói ra nguyên do khiến nàng ngẩn ra nhìn, sắc mặt cũng từ từ tốt hơn nhưng vẫn mang theo ít chần chờ.
…… Nàng thật sự không hiểu Ngôn Thượng nghĩ trước nghĩ sau như thế là thật lòng hay giả ý.
Nếu là giả ý vậy chàng đã giả được đến mức này …… Ai dám nói chàng một câu không tốt chứ?
Mà muốn cự tuyệt không nhận Ngôn Thượng làm gia thần của mình thì…… Mộ Vãn Diêu tùy hứng thật nhưng nàng không tùy hứng thành kẻ ngốc.
Người nghe lời và chịu làm việc cho nàng không nhiều lắm, Ngôn Thượng chủ động gia nhập thì nàng không thể vì không thích chàng mà cự tuyệt…… Nàng lấy tư cách nào mà làm thế?
Nhân vật như Ngôn Thượng đến Thái Tử chàng còn không thèm theo vậy mà lại chịu đứng về phe nàng…… vậy nàng nên vuimới phải.
Trong lòng Mộ Vãn Diêu không vui nhưng cũng không muốn cự tuyệt.
Nàng chỉ nắm chặt chăn nằm lại lên giường, giận dỗi nói: “Muốn làm gia thần thì ngươi đi mà làm, tùy ngươi.”
Lúc này Ngôn Thượng mới đứng dậy còn Mộ Vãn Diêu thì nằm trên giường, đưa lưng về phía chàng nhưng lại không nghe thấy tiếng chân chàng đi ra ngoài.
Lúc này đột nhiên người phía sau nói: “Ta vừa mới thấy tay điện hạ hình như bị thương, không biết là vì sao?”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt, nàng nhìn tay mình, thấy trên bàn tay ngọc có ba vết cào màu đỏ, lúc này nàng mới nhớ ra nói: “Bị mèo cào.”
Ngôn Thượng nói: “Vậy để thần gọi thị nữ vào bôi thuốc cho ngài.”
Mộ Vãn Diêu nghe được tiếng bước chân thì trong lòng rung lên, nàng chợt xoay người ngồi dậy, uốn gối ngồi trên giường nhìn bóng dáng chàng gọi: “Đứng lại!”
Ngôn Thượng quay đầu lại thì thấy Mộ Vãn Diêu vừa rồi còn cáu giận lúc này đã mặt mày cong cong, mắt như mùa xuân ướt át nhìn mình.
Quần áo nàng hỗn độn, mái tóc như mực, cả người ngồi trên giường, đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn chàng, mềm mại đẹp đẽ đầy đủ sắc hương.
Ngôn Thượng nhanh chóng rũ mắt không dám nhìn nữa, cánh tay cũng hơi cứng đờ mà siết chặt trong tay áo.
Mộ Vãn Diêu hờn dỗi nói: “Làm sao phải để thị nữ bôi thuốc? Ngôn Nhị Lang ngươi dám nhân lúc ta ngủ tiến vào phòng ta thì còn lo lễ nghĩa gì nữa? Ngươi tự bôi thuốc cho ta đi.”
Ngôn Thượng vẫn cố giãy dụa: “Thế này chỉ sợ……”
Mộ Vãn Diêu: “Tay của ta bị mèo cào lúc đến phủ trưởng công chúa.”
Con ngươi của Ngôn Thượng co rụt lại, tức khắc không dám cự tuyệt nữa.
Mộ Vãn Diêu hừ mũi một cái, biết ngay một khi chàng biết mình vì chàng đã làm những gì thì cái phần đạo đức kia sẽ buộc chàng phải nghe lời.
Thấy Ngôn Thượng đi ra ngoài lấy thuốc, Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng thở dài, đôi mắt nhìn vào hư không.
Nàng đã không còn bộ dạng quyến rũ mời gọi lúc trước nữa, ánh mắt nàng lúc này trống rỗng, ngây ra.
—
Ngôn Thượng ngồi trên giường, tay cầm tay Mộ Vãn Diêu, nhẹ bôi thuốc lên vết cào trên mu bàn tay nàng.
Có lẽ vì đau nên nàng hơi co rúm lại.
Ngôn Thượng nắm lấy tay nàng không cho nàng trốn, chàng cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi mu bàn tay nàng dưới ánh nhìn kinh ngạc của Mộ Vãn Diêu sau đó ôn nhu nói: “Thổi một cái sẽ không đau nữa.”
Mộ Vãn Diêu phì cười nói: “Ngươi ngốc hả? Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi nên muốn dỗ ta hả?”
Ngôn Thượng ngẩng đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt đầy ý cười của nàng.
Miệng nàng trách chàng nhưng mắt lại đang cười vì thế mắt chàng cũng không nhịn được hơi híp lại vui vẻ, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Không khí giữa hai người rốt cuộc không còn gượng gạo nữa mà bắt đầu có chút hài hòa.
Ngôn Thượng vừa bôi thuốc cho Mộ Vãn Diêu vừa hỏi nàng: “Điện hạ, không biết hai ngày này là người nào giúp ta xem bệnh?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Ngươi muốn biết làm gì?”
Ngôn Thượng nói: “Tất nhiên là để nói lời cảm tạ rồi.”
Mộ Vãn Diêu: “…… Là người của Thượng Dược Cục trong cung, đây là việc bọn họ nên làm, không cần nói lời cảm tạ.”
Ngôn Thượng nhẹ nhàng nói: “Tạ vẫn muốn nói lời cảm tạ.
Điện hạ chỉ cần nói với ta một cái tên, đợi đến hoàng thành ta sẽ tìm cơ hội tặng quà và chuyển lời cảm ơn tới người kia.
Cũng không phải cái gì quá đáng giá, chỉ là một chút tâm ý, điện hạ cứ yên tâm.”
Mộ Vãn Diêu dùng ngữ khí cổ quái hỏi: “…… Đến một ông già ngươi cũng phải cảm ơn? Ông ta đã làm gì, chỉ cắm mấy cây châm cho ngươi thôi, còn ta thì……”
Ngôn Thượng ngẩng đầu nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu lập tức ngậm miệng, thu lại lời chưa nói xong.
Nàng đỏ mặt, lông mi chớp liên tục, trong lòng thầm nghĩ vẫn đừng để chàng biết chuyện đêm đó mình giúp chàng phát tiết thì hơn.
Nếu chàng mà biết thì xấu hổ lắm.
Kỳ thật quan hệ quân thần cũng khá tốt, ít nhất cũng rất an toàn.
Bằng không…… Lấy loại quan hệ như gần như xa giữa hai người bọn họ, nàng và Ngôn Thượng sớm hay muộn cũng nghịch tóe lửa.
Mà nghịch tóe lửa thì cũng chịu, ai mà dập được?
Ngôn Thượng hiểu lầm Mộ Vãn Diêu đột nhiên im lặng là vì nàng muốn nói nàng đã chăm sóc chàng những hai ngày, vì thế chàng cười cười nói: “Cho nên không phải ta đã đề nghị làm gia thần để báo đáp điện hạ rồi đấy ư?”
Mộ Vãn Diêu có lệ mà hừ một tiếng nói: “Vậy ngươi làm cho tốt trách nhiệm của mình vào, ngẫm lại xem làm sao để ta tranh được chút mặt mũi trước mặt Thái Tử ấy!”
—
Một đêm qua đi, Đan Dương công chúa bên này tiến vào thời kỳ tình chàng ý thiếp giả dối, còn thị nữ Xuân Hoa bên kia lại là biến hóa long trời lở đất.
Sáng sớm tỉnh lại phát hiện mình không mảnh vải ngủ chung với Tấn Vương, não Xuân Hoa nổ oành một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nàng ta hoảng hốt ôm lấy quần áo của mình trốn ra phía sau, nhưng động tĩnh lớn như thế cũng đánh thức Tấn Vương.
Tấn Vương ngồi dậy ôm lấy vai nàng ta, cũng không lập tức vứt bỏ nữ tử mình mới sủng hạnh đêm qua mà hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe ư?”
Xuân Hoa dựa tường ôm quần áo, mặt trắng như tờ giấy.
Tay Tấn Vương quàng lên vai khiến nàng ta càng run hơn.
Lọn tóc rối tung dán lên mặt, tim nàng ta lạnh như băng, lập tức nghĩ tới Lưu Văn Cát.
Lưu Lang, Lưu Lang…… Nàng còn đang giận Lưu Lang, ngày ngày hắn tìm đến phủ công chúa mà nàng không chịu gặp.
Nàng còn chưa tha thứ cho việc Lưu Văn Cát nói không lựa lời nhưng cũng không muốn chặt đứt với tình lang.
Nàng ta chỉ, chỉ hơi rối rắm……
Nhưng mà chuyện tày đình này đã xảy ra!
Sắc mặt Xuân Hoa trắng bệch, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Vương hỏi: “Vì sao, vì sao nô tỳ lại cùng điện hạ……”
Tấn Vương hơi trầm mặc, lộ ra một nụ cười cổ quái: “Cái này phải hỏi người nhà của ngươi.
Là bọn họ đem ngươi đưa lên giường của bổn vương.
Nếu không ngươi cho rằng ta ái mộ ngươi đến nỗi làm ra chuyện đê tiện thế này ư?”
Mặt Xuân Hoa càng trắng hơn, đôi mắt thì trợn trừng, nước mắt lăn xuống.
Nàng ta khó nhịn mà nhắm mắt lại, cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Nàng ta khóc như mưa, nhưng vẫn phải vì người nhà của mình quỳ xuống, run rẩy cắn răng cầu xin: “Là bọn họ làm sai…… Điện hạ đừng trừng phạt bọn họ.
Bọn họ không phải có tâm tính kế điện hạ……”
Dân nghèo nơi thôn quê vô tri, khờ dại cho rằng tính kế một hồi là có thể bắt chẹt được đám vương hầu cao cao tại thượng…… nhưng Xuân Hoa đi theo công chúa nhiều năm như thế, nàng ta biết rõ đám vương hầu này kiêu ngạo thế nào.
Bọn họ có thể tự mình muốn nhưng không ai có thể buộc bọn họ làm việc gì đó.
Tấn Vương thấy mỹ nhân rơi lệ thành như vậy, bộ dạng lại nhu nhược đáng thương thì trong lòng thở dài, càng thêm thương tiếc nàng ta.
Hắn nói: “Xuân Hoa, ngươi hà tất phải thế? Ngươi hiện tại là nữ nhân của cô, cho dù người nhà của ngươi…… Thôi, cô cũng sẽ nể mặt ngươi không đi so đo.”
Xuân Hoa cắn răng đến nỗi đầu lưỡi đổ máu.
Trong lòng nàng ta biết chuyện tiếp theo hầu như không có khả năng nhưng vẫn cố chấp ngửa đầu cầu xin Tấn Vương: “Không biết điện hạ, điện hạ…… Có thể buông tha cho nô tỳ không? Nô tỳ, nô tỳ cũng có tình lang…… Nô tỳ không muốn, không muốn……”
Tấn Vương sửng sốt, sau đó trầm mặc.
Hắn có chút không tình nguyện, rốt cuộc mỹ nhân này rất hợp ý hắn.
Nhưng Xuân Hoa khóc thành như vậy…… Tấn Vương lại có bản tính mềm yếu, nói khó nghe chính là do dự không quyết đoán.
Hắn do dự nửa ngày, vô cùng khó xử.
—
Cuối cùng Tấn Vương không chịu được nước mắt của Xuân Hoa nên dù tâm tình không vui vẫn rời đi.
Trở lại phủ của mình, mới vừa vào cửa hắn đã bị một gã sai vặt vội đi ra ngoài đụng phải.
Tấn Vương nổi trận lôi đình, một roi vung lên đánh kẻ kia, hắn cảm thấy chẳng ai đặt hắn vào trong mắt.
Tấn Vương về thư phòng, phụ tá nghe nói hắn đã về thì vội tới trấn an: “Điện hạ, ngài ngàn vạn lần không được tức giận.
Ngài phải nhẫn nại…… Ngài chỉ có thể giả bộ yếu ớt mới có thể tìm được một đường sống trong cuộc chiến của hai vị hoàng tử kia thôi.”
Tấn Vương suy sụp.
Mấy người anh trai của hắn đều có bản lĩnh.
Trước kia Nhị hoàng tử văn võ song tuyệt khiến mấy người anh em khác đều bị ép tới không thể thở nổi.
Nhưng dù sao Nhị hoàng tử cũng đã không còn.
Hiện tại Thái Tử thì thủ đoạn âm ngoan, cái gì cũng tính kế; nhà mẹ đẻ của mẫu phi của Tần Vương lại có thế lực lớn, nhà vợ hắn thế lực cũng lớn, hắn lại chưởng quản binh quyền …… Dưới sự áp bức của bọn họ, Tấn Vương mà không mềm yếu một chút thì sợ là đã bị dẫm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Tấn Vương ngồi xuống nghĩ một thị nữ nho nhỏ cũng dám cự tuyệt hắn, mà hắn vì muốn duy trì hình tượng cũng đành phải đồng ý.
Hắn thở dài nói: “Những ngày bị áp chế này tới khi nào mới kết thúc đây……”
Phụ tá lại khuyên can, nói bệ hạ thích hắn nghe lời nên hắn không thể không nghe lời.
Cứ thế cảm xúc của hắn cũng chậm rãi ổn định lại, cả người lại quay về bộ dáng ôn hòa khiêm nhường.
Sau khi các phụ tá rời đi thì Tấn Vương phi tới.
Nàng ta hỏi Tấn Vương làm sao vậy, vì sao đang yên đang lành lại tức giận đánh gã sai vặt kia.
Tấn Vương có tình cảm không tồi với người vợ hai này.
Rốt cuộc hai người đều bị chèn ép, đồng bệnh tương liên nên cảm thấy đối phương thật thuận mắt.
Vì thế Tấn Vương kể chuyện của mình và Xuân Hoa tối hôm qua ra.
Tấn Vương phi nghe nói Tấn Vương sủng hạnh một nữ tử thì trong lòng hơi bi ai, nhưng phải cố nhịn nói: “Là thị nữ của Đan Dương công chúa sao? Hình như lần trước thiếp có gặp qua.”
Tấn Vương nói: “Đúng vậy, chính là nàng ta! Chỉ có nàng ta là đẹp nhất, bổn vương liếc mắt một cái đã nhìn trúng.”
Tấn Vương phi nghĩ đến phu quân đến nay còn không có con nối dõi, tuy trong lòng nàng ta đố kỵ nhưng vì con nối dõi bất kể thế nào nàng ta cũng cắn răng khuyên chồng sủng hạnh nhiều người hơn.
Lúc này nàng ta nhịn đau nói: “Vậy để thần thiếp đi tìm Đan Dương công chúa hỏi xin nàng ta thị nữ này nhé? Một thị nữ thôi mà.
Thần thiếp đi nói, điện hạ cũng không cần bực bội hỏng hình tượng.”
Tấn Vương động tâm nhưng lại nghĩ tới ngày đó Mộ Vãn Diêu cười cười nói với hắn về thị nữ đã chết của mình thì trong lòng hắn lại sợ hãi, lắc lắc đầu…… Hắn lẩm bẩm tự nói: “Vẫn kệ đi, từ khi Đan Dương từ Ô Man trở về, cô luôn cảm thấy nha đầu này đã thay đổi, trở nên tàn nhẫn hơn nhiều…… Chúng ta không nên trêu chọc nàng thì hơn.”
Tấn Vương phi mắng một câu “Đồ vô dụng” trong lòng nhưng trên mặt vẫn tươi cười thuận theo ý hắn.
Tấn Vương thì vẫn đang cân nhắc: Hắn có nên có con nối dòng ở thời điểm này không…… Hai vị huynh trưởng kia hẳn sẽ không để ý đúng không.
Thân thể bệ hạ ngày càng yếu, nói không chừng ngày nào đó sẽ…… Nếu hắn vẫn không có con nối dõi thì việc tranh ngai vị hắn đừng hòng mơ.
Rốt cuộc thì người có thể ngồi lên ngai vàng không thể không có con nối dõi.
—
Chỗ Xuân Hoa bên này, sau khi Tấn Vương đi rồi nàng ta cũng đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Mặt nàng ta như sương lạnh đối mặt với anh trai và chị dâu đang bất an cúi đầu trước cái nhìn chằm chằm của nàng.
Mẹ nàng ta ở bên cạnh khuyên: “Vào vương phủ thật tốt mà, Xuân Hoa, sao con không biết quý trọng, hiện tại còn trách huynh tẩu……”
Người thân nhất quả là khiến người ta đau nhất.
Xuân Hoa cảm thấy trái tim đau xót nhưng vẫn cố nến đau đớn mà cười lạnh nói: “Các ngươi cho rằng vào vương phủ là chuyện tốt ư? Tấn Vương đến bây giờ còn không có con nối dõi, các ngươi cho rằng đó là bình thường à? Công chúa điện hạ nói đó là vì Tấn Vương không muốn người khác ngứa mắt nên mới mạnh mẽ không muốn có con.
Bằng không sao hắn có thể…… Các ngươi thật sự cho rằng Tấn Vương phủ là chỗ tốt lắm hả?”
Nàng vừa nói thế thì đám người nhà không có văn hóa của nàng mới luống cuống.
Anh trai nàng ta hoảng hốt hỏi: “Ý muội là Tấn Vương tự mình giết chết con mình ư? Không có khả năng chứ?”
Xuân Hoa giận đến dậm chân: “Ca ca! Loại lời này mà huynh cũng dám nói bậy ư?! Nói ra chính là tội chém đầu đó!”
Anh nàng ta sợ tới mức lập tức ngậm miệng.
Chị dâu nàng ta thì hoang mang lo sợ, tuy nàng ta muốn cô em chồng mình leo lên phú quý nhưng nếu Tấn Vương phủ là chỗ như thế thì…… Nàng ta run run nói: “Vậy, vậy hiện tại phải làm sao đây? Xuân Hoa, chỉ có một đêm thôi, muội sẽ không mang thai chứ?”
Xuân Hoa sửng sốt, sau đó nước mắt lại ứa ra.
Nàng ta nói: “Vậy phải làm phiền tẩu tẩu giúp ta nấu một chén thuốc mạnh một chút…… Ta không thể mang thai.”
Nàng là người duy nhất trong nhà bọn họ có văn hóa, những người khác đương nhiên là nghe theo nàng.
Chị dâu nàng ta vội vàng đi ra ngoài nhưng đúng lúc đó Xuân Hoa lại nhớ tới một chuyện vì thế cũng đuổi theo.
Xuân Hoa nắm tay chị dâu mình dặn dò vài lần: “Nhất định là thuốc phải mạnh…… Bằng không sẽ giống công chúa của chúng ta……”
Nàng bỗng dưng im bặt.
Nghĩ tới khi Đan Dương công chúa ở Ô Man đã gặp phải những chuyện gì là mắt nàng lại cảm thấy chua xót.
Nàng ta vừa đau lòng điện hạ, lại cũng sợ mình gặp phải chuyện giống điện hạ năm đó.
Nếu một lần phá thai không thành thì sẽ càng phải chịu khổ…… Nếu có khả năng thì có nữ tử nào sẽ tàn nhẫn với bản thân như thế chứ?
—
Trời vừa sáng.
Xuân Hoa vất vả lắm mới thu xếp được chuyện của mình, thuyết phục bản thân rằng chỉ cần Tấn Vương không nói thì sẽ chẳng có người nào biết.
Nàng ta trở về phủ công chúa, lúc đến gặp Mộ Vãn Diêu tim nàng ta đập thình thịch, e sợ Tấn Vương đã tới tìm công chúa để đòi nàng về chỗ hắn.
Nhưng lúc trở về phủ công chúa nàng ta lại phát hiện Mộ Vãn Diêu không có ở đó.
Một thị nữ nói: “Điện hạ và Ngôn Nhị Lang đã cùng nhau tiến cung cầu kiến Thái Tử bàn chút chính sự gì đó chúng ta cũng không hiểu lắm.”
Xuân Hoa ngây ra hỏi: “Điện hạ…… Cùng Ngôn Nhị Lang đã hòa giải ư?”
Thị nữ kia khẳng định gật đầu: “Tất nhiên đã hòa giải.
Nhiều ngày nay Ngôn Nhị Lang ra vào phủ chúng ta mà điện hạ cũng không đuổi người đi.”
Xuân Hoa buồn bã mất mát, tạm thời gác chuyện của mình qua một bên mà bắt đầu lo lắng cho Mộ Vãn Diêu……Rời xa một người thì chỉ cần thời gian lâu một chút là quen, nhưng nếu thường xuyên ở bên nhau thì thật sự có thể khống chế tình cảm sao?
—
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng ngồi cùng xe.
Tuy ngồi chung xe nhưng hai người lại ngồi cách một khoảng xa.
Mộ Vãn Diêu suy nghĩ xem lát nữa gặp Thái Tử mình phải nói gì, Ngôn Thượng thì tận dụng thời gian này cúi đầu đọc sách.
Xe ngựa tiến vào hoàng thành rồi vào hoàng cung.
Đến hoàng cung xe dừng lại, hộ vệ bên ngoài trình lệnh bài ra.
Đúng lúc này có người gõ cửa xe, tiếng gõ cực nhẹ, lực đạo cũng không nặng nhưng người trong xe lại nghe thấy rõ.
Ngôn Thượng ngước mắt vì bị tiếng gõ kia quấy rầy.
Chàng thấy Mộ Vãn Diêu đang nghiêm mặt xốc màn xe lên, ngó ra ngoài cửa sổ.
Nàng căn bản chưa nhìn thấy người bên ngoài đã bắt đầu mắng: “Dương Tự, ngươi có thấy chán hay không? Có phải ngươi dùng đá ném vào xe ngựa của ta không?”
Vị thiếu niên lang mặc áo bó màu hồng ở bên ngoài đúng là Dương Tự.
Hắn không chút để ý mà vỗ về con ngựa mình đang cưỡi sau đó quay đầu nhìn về phía xe ngựa lộ ra một nụ cười anh tuấn nhưng nhạt nhẽo.
Hắn nói: “Sớm thế đã tiến cung hả? Chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng cơm trưa ở chỗ Thái Tử sao?”
Mộ Vãn Diêu cáu: “Ngươi còn có mặt mũi nói ta hả? Ta thấy kẻ muốn dùng cơm trưa là ngươi mới phải.”
Dương Tự cười lộ hàm răng trắng, dưới ánh mặt trời cực kỳ xán lạn, không có một chút tối tăm nào.
Thiếu niên phong lưu, tay nghịch cái roi ngựa, thiếu chút nữa quét qua người hộ vệ ở bên cạnh.
Hắn liếc nhìn Mộ Vãn Diêu vài lần, thấy sắc mặt nàng không tồi, cảm xúc cũng vững vàng.
Dương Tự bước về phía trước hai bước, tay chống lên càng xe, búng tay với Mộ Vãn Diêu sau đó chậm rì rì nói: “Thời tiết tốt như vậy ngươi còn ngồi xe ngựa mà không thấy ngộp thở à? Xuống dưới đi với ta đi.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Không phải một mình ta ngồi xe.”
Dương Tự ngẩn ra, sắc mặt hơi trầm xuống.
Hắn lập tức rướn người về phía trước, đẩy cửa xe ngựa ra nhìn.
Lần này hắn thấy ngoài Mộ Vãn Diêu ra trong xe còn có một người đang ngồi ngay ngắn.
Người nọ ngồi ở chỗ tối, cực kỳ yên lặng, từ đầu tới đuôi không nói lời nào khiến Dương Tự còn tưởng trong xe chỉ có mỗi Mộ Vãn Diêu.
Lúc này người nọ chắp tay hành lễ với Dương Tự, giọng điệu ôn nhu chào: “Dương Tam Lang.”
Dương Tự nhìn chằm chằm người này, ngó bộ dạng anh tuấn của chàng nửa ngày mới nhớ ra: “…… Ngôn Thám Hoa!”
Mộ Vãn Diêu cười rộ lên nói: “Cái gì thế, hắn gọi là Ngôn Thượng…… Ngươi đừng có đặt loạn tên cho người khác.”
Lúm đồng tiền của nàng như hoa, mặt mày rạng rỡ.
Dương Tự bị nàng cười thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, cổ cũng đỏ lên.
Nhưng hắn lại bày ra bộ dạng không kiên nhẫn, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái.
Sau đó hắn xì một tiếng: “Ta vốn dĩ không nhớ được tên người khác.”
Hắn nói xong lại lạnh mặt nhìn Ngôn Thượng, trong mắt có ý không vui hỏi: “Hắn tới làm gì?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Đương nhiên là có việc, nhưng vì sao ta phải nói với ngươi?”
Dương Tự nhìn Mộ Vãn Diêu, dừng lại một chút rồi mới liếc mắt về phía thiếu niên trong xe một cái nữa, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi.
Sau một hồi hắn không có ý kiến gì mà chỉ lùi hai bước, không quản hai người nữa.
Thiếu niên lang đứng bên cạnh con ngựa, lười nhác vẫy tay với Mộ Vãn Diêu nói: “Ta đi trước, lát nữa gặp ở Đông Cung.
Ta sẽ bảo Thái Tử phần cơm trưa cho ngươi nhé?”
Mộ Vãn Diêu vội vàng đáp: “Không cần! Ta nói mấy câu rồi sẽ đi, không ăn cơm đâu.”
Lúc này Dương Tự đã lên ngựa phóng đi mất, Mộ Vãn Diêu ghé vào cửa sổ xe không biết hắn có nghe thấy không.
Bóng dáng hắn lạnh lẽo, tùy ý phong lưu, cũng không hề quay đầu lại nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu đóng cửa xe lại, nhìn về phía Ngôn Thượng vẫn trầm tĩnh ngồi yên từ nãy tới giờ.
Thấy chàng đang thất thần, Mộ Vãn Diêu ho khan một tiếng giải thích: “Hắn là Dương Tự, chính là cái đuôi của Thái Tử.
Mấy lần trước ta trốn hắn cũng chỉ vì không muốn để Thái Tử biết ta đi những chỗ nào…… À, trước đó ngươi cũng gặp hắn vài lần rồi đó, không biết ngươi có ấn tượng không.”
Ngôn Thượng nhìn nàng, sau một lúc lâu chàng mới nói: “Điện hạ và Dương Tam Lang nói chuyện có vẻ rất tự nhiên, không cần khách khí.”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Bởi vì con người hắn rất đơn giản, có nói lòng vòng hắn cũng không nghe ra thế nên đương nhiên ta phải có gì nói đó.”
Ngôn Thượng tiếp tục: “Ta không nói cái này.”
Mộ Vãn Diêu: “Hử?”
Ngôn Thượng nhíu mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “…… Ta nói là điện hạ cùng Dương Tam Lang hình như có nhiều thứ để nói.”
Mộ Vãn Diêu khó hiểu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn chàng xem tại sao lại nói thế.
Nàng và Dương Tự quen biết đã lâu, nói nhiều hai câu cũng không có gì lạ.
Nhưng Ngôn Thượng lại không nói gì.
Chàng nghĩ thầm: điện hạ và mình hình như không nói nhiều như thế.
Chàng và điện hạ ở cùng nhau sẽ thường xuyên trầm mặc, thường xuyên không có lời gì để nói.
Nhưng điện hạ cùng Dương Tam Lang…… Lại ngươi tới ta đi, không hề tẻ ngắt.
Xe ngựa lại khởi hành, Ngôn Thượng rũ mắt, lẳng lặng lật sách của mình.
Mà Mộ Vãn Diêu lại giống như đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nàng mang theo chút ác ý và chút nhiệt tình học hỏi mà mỉm cười hỏi chàng: “Ta hình như chưa bao giờ nói với ngươi về chuyện này.
Ngươi cũng biết Lý gia muốn ta thành thân với Vi Cự Nguyên nhưng hẳn không biết kỳ thực Thái Tử bên này lại kỳ vọng ta thành thân với Dương Tự.
Ngươi đã là gia thần của ta thì ngươi phải ra chủ ý cho ta, rốt cuộc ta gả cho ai mới tốt?”
Ngôn Thượng: “……”