Toàn bộ Trịnh thị đều bị xung quân đi Nam Cương.
Điều này chứng tỏ trận điều tra đám cường hào này sắp kết thúc.
Lư Lăng trưởng công chúa giao ra cung quan hoàng đế từng xây riêng cho nàng ta rồi dọn đến một hành cung khác dưỡng tâm.
Rất nhiều mỹ nam tử đều bị bắt rời khỏi nàng ta, kẻ nào hạ ngục thì hạ ngục, đi xa thì đi xa.
Lư Lăng trưởng công chúa từng phong quang vô hạn nay tránh ở hành cung ngoài Trường An, tình cảnh có chút thê lương.
Thời tiết tháng bảy nóng như lửa, Phùng Hiến Ngộ từ trong cung đi ra sau đó cố ý tới vùng ngoại ô bái phỏng trưởng công chúa.
Chỉ thấy cảnh trí trong viện vẫn tinh xảo như cũ, hoa cỏ sum xuê nhưng một đường hắn đi vào lại chỉ cảm thấy đây chẳng qua là chút cố gắng để giữ gìn uy nghiêm và mặt mũi còn lại cho trưởng công chúa mà thôi.
Lúc hắn bái kiến nàng ta cách một tấm rèm thì chỉ thấy hai con hát tuổi còn nhỏ đang quỳ gối dưới chân nữ lang vô cùng tôn quý kia.
Hai con hát kia hi hi ha ha chọc công chúa cười vui vẻ.
Lư Lăng trưởng công chúa ngước mắt thấy Phùng Hiến Ngộ tới thì phất tay cho người bên cạnh lui ra.
Hai con hát kia cực kỳ không cam lòng lui xuống, lúc đi qua còn hung hăng trừng mắt lườm Phùng Hiến Ngộ một cái.
Bọn họ cảm thấy do người này khuyên bảo nên trưởng công chúa mới thả người của mình đi nên hắn thật sự đáng giận.
Thần sắc của Phùng Hiến Ngộ vẫn không đổi.
Rốt cuộc hắn là kẻ sĩ, trong lòng có sự ương ngạnh, làm sao có chuyện so đo với con hát.
Đợi trong phòng an tĩnh lại Phùng Hiến Ngộ mới báo với trưởng công chúa: “Chuyện điều tra cường hào đã dần kết thúc, Thái Tử điện hạ lén nói rất cảm tạ điện hạ đã hy sinh, ngài ấy sẽ không quên việc này.”
Lư Lăng trưởng công chúa cười lạnh, chậm rãi nói: “Chỉ mong hắn sẽ thật sự không quên.”
Phùng Hiến Ngộ không nói gì.
Hắn biết nàng ta chẳng qua chỉ cố vớt vát thể diện nên mới nói như thế.
Hiện tại quyền chủ động nằm trong tay thái tử, trưởng công chúa…… Rốt cuộc vẫn phụ thuộc vào hoàng đế, một khi hoàng đế mặc kệ thì nàng ta chỉ có chết.
Trưởng công chúa thấp giọng, hơi có chút ai oán nói: “Ngươi nói xem vì sao bệ hạ không chịu gặp ta? Vì sao không hề đau lòng cho ta? Có phải bởi vì có nha đầu Đan Dương kia ở bên cạnh nên ông ta cũng quên ta rồi? Hay ông ta đang tạo thanh thế cho Thái Tử nên mới cho hắn mặt mũi? Hoàng huynh của ta vì sao lại đối xử với ta như thế?”
Phùng Hiến Ngộ trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Giận dữ hay ban ơn đều là ân của đế vương.
Thiên uy khó dò, có ai thật sự nói cho rõ ràng chứ? Tóm lại hiện tại ngài ở đây tĩnh dưỡng vẫn tốt hơn ở Trường An một chút.
Đợi qua chút thời gian, ví dụ như đại điển cuối năm, lúc đó điện hạ lại tiến cung gặp bệ hạ.
Có lẽ ngài sẽ lại có ân sủng như trước.”
Trưởng công chúa buồn bã nói: “Ta không hiểu rõ tâm tư của hoàng huynh.
Nếu nói ông ta thích quyền thì ông ta lại có thể dễ dàng giao binh quyền và mọi quyền hành khác ra ngoài để đám con cái tôi luyện.
Nhưng nếu nói ông ta không yêu quyền thì vì sao ông ta vẫn chặt chẽ khống chế mọi việc trong tay? Nếu nói ông ta yêu thương mấy hoàng tử thì vì sao lần này Tấn Vương bị thương ở chân lại không có ai nói gì, ông ta cũng coi như không biết? Nhưng nếu nói ông ta không yêu thương mấy đứa con của mình thì rõ ràng ông ta đã cho Thái Tử và Diêu Diêu cơ hội đoạt được danh vọng…… Ta quả thực không hiểu ông ta.”
Phùng Hiến Ngộ nói: “Điện hạ không cần nhọc lòng những cái đó.
Điện hạ là trưởng công chúa, chỉ cần bệ hạ còn trên đời một ngày và nếu điện hạ không làm gì quá phận thì sẽ chẳng ai dám động vào ngài.
Lúc này bọn họ chỉ động vào những thứ phụ thuộc vào ngài, chỉ cần ngài nhẫn nại thì vẫn có khả năng được như trước.”
Lư Lăng trưởng công chúa nhẹ giọng nói: “Phùng lang, ngươi lại đây.”
Rèm trướng khẽ bay lên, Phùng Hiến Ngộ đứng bên ngoài hơi cứng người, mắt ngước lên nhìn nữ tử trước mặt.
Trưởng công chúa u ám nói: “Đã lâu ta chưa gặp ngươi.
Từ khi ngươi đi làm Giáo Thư Lang ta cũng không gặp ngươi mấy.
Ta rất nhớ ngươi, Phùng lang, lại đây để ta nhìn kỹ ngươi xem.”
Phùng Hiến Ngộ trấn tĩnh sau đó đứng dậy đi về phía trước.
Mành trướng xốc lên lại rơi xuống, châu ngọc va vào nhau vang lên tiếng lách cách.
Phía sau mành, loang loáng hình ảnh hai người dây dưa một chỗ.
Cả người hắn mát lạnh mà mặt nàng kia lại đỏ bừng.
Tình triều bao phủ bọn họ, tiếng ve cuối ngày yếu ớt vang lên, ngẫu nhiên lác đác vài ba tiếng.
—
Hành trình đi tránh nóng kết thúc.
Ngày hè sắp qua, việc điều tra trị tội cường hào cũng hạ màn.
Hoàng đế không ở Trường An nhưng suốt một tháng qua ông ta vẫn xem diễn.
Màn kịch này có sự tham gia đầy đủ của mấy đứa con ông ta, có lẽ chỉ thiếu mỗi Ngọc Dương công chúa.
Chuyện này khiến hoàng đế phải cẩn thận ngẫm nghĩ về bọn họ một lần nữa.
Sau khi xem diễn đủ rồi, thấy trời đã bớt nóng nên ông ta quyết định khởi giá hồi cung.
Đan Dương công chúa cùng ông ta ở đây hơn một tháng rốt cuộc cũng có thể về phủ công chúa.
Qua một tháng này cảm tình của công chúa và hoàng đế thân thiết hơn rất nhiều.
Ngẫu nhiên cha con hai người sẽ vui đùa một chút.
Lúc ăn cơm Đan Dương công chúa còn học được làm nũng, chọc hoàng đế vui mừng.
Ông ta thích con gái út có thể lần nữa trở nên quan tâm, tri kỷ mà làm bạn với ông ta.
Mặc kệ đây là thật hay giả thì mọi người cũng cố gắng đóng tốt vai diễn của mình, đều nỗ lực hoàn thành hình tượng bề ngoài.
Nhưng sau khi từ sơn trang về Mộ Vãn Diêu vẫn giữ Xuân Hoa ở lại bên mình chứ không đưa tới Tấn Vương phủ.
Theo cách nói của nàng thì nàng có thể đưa Xuân Hoa cho Tấn Vương nhưng Tấn Vương phải chính thức nạp nàng ta vào cửa.
Thị nữ của công chúa vào Tấn Vương phủ có lẽ không được làm quý thiếp nhưng chút tôn trọng này Tấn Vương vẫn nhất định phải cho.
Một tháng này có lẽ Tấn Vương cũng đã mệt mỏi, hơn nữa Mộ Vãn Diêu mới vừa mất đi Trịnh thị, tâm tình cực kỳ kém nên Tấn Vương cũng không muốn chọc vảy ngược của nàng.
Hắn nhẹ nhàng đồng ý nghiêm túc nạp Xuân Hoa vào cửa.
—
Cuối tháng bảy Mộ Vãn Diêu xuống xe ở trước ngõ nhà mình.
Không phải xe ngựa không thể vào ngõ mà vì đầu ngõ có người đang chặn xe ngựa.
Người đánh xe còn đang nói chuyện để người phía trước nhường đường thì Mộ Vãn Diêu đã không kiên nhẫn xuống xe, làn váy hoa mỹ quét trên mặt đất.
Có hai cái thị nữ đi theo công chúa xuống xe, trong đó không có Xuân Hoa.
Hiện tại Xuân Hoa đang ở trong một xe ngựa khác.
Vì thân thể nàng ta không khỏe nên không tiện xuống hầu hạ công chúa.
Lúc này Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng, còn chàng thì đương nhiên không biết công chúa về ngày nào vì vậy hiện tại bọn họ gặp nhau chỉ là tình cờ.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy chàng đang đứng đầu ngõ cúi người, vây quanh là một đám trẻ con.
Ngôn Thượng và hai ba tôi tớ của mình đều cầm bát đồng trong tay và đang chia kẹo mạch nha cho đám nhỏ trong tiếng cười nói ồn ào.
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Không cần gấp, không cần gấp, mỗi người đều có.”
Tên sai vặt Vân Thư ở bên cạnh chàng thì quát to hơn cả lang quân nhà mình: “Các ngươi ngoan một chút, đừng có kéo đai lưng của lang quân nhà ta nữa!”
Đám người Đan Dương công chúa đột nhiên xuất hiện khiến mọi người ở đó đều ngẩn ra.
Thấy Mộ Vãn Diêu vịn tay thị nữ đi xuống, mọi người trong ngõ đều nhanh chóng hành lễ với nàng.
Ngôn Thượng đang đưa lưng về phía nàng nghe được động tĩnh nên lập tức xoay người lại nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc đó quần áo chàng theo gió lay động, dây cột tóc cũng phiêu dật bay lên.
Lúc chàng nhìn nàng, trong tay vẫn cầm bát đồng, đôi mắt lại chớp một cái.
Hai mắt chàng lấp lánh, sáng ngời như ngọc.
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng chăm chú nhìn chàng, ánh mắt đảo qua mỗi tấc trên khuôn mặt kia, xẹt qua cổ áo chàng rồi lướt qua cả người.
Không ai nói chuyện nên mọi người xung quanh đều cảm giác được trong không khí có cái gì đó khác lạ.
Sau một lúc lâu Ngôn Thượng mới dời ánh mắt, cúi người hành lễ với nàng như mọi người.
Trong giọng nói của chàng mang theo ý cười: “Điện hạ đã trở lại?”
Mộ Vãn Diêu dời tầm mắt, không nhìn chàng nữa.
Nàng rũ mắt thấy vây quanh chàng toàn là trẻ con thì hỏi: “Chuyện gì thế? Đột nhiên ngươi lại muốn thu nhận trẻ con hả?”
Nàng cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta không cho phép một đám nhỏ ở cùng ngõ với ta đâu.
Nếu ngày ngày để bọn chúng làm phiền ta thì ngươi dọn ra ngoài mà ở.”
Ngôn Thượng thở dài cười cười, trong đó mang theo bảy phần vui mừng.
Chàng giải thích với Mộ Vãn Diêu rằng: “Trong nhà ta gửi thư tới nói đại tẩu của ta hoài thai tháng cuối cùng đã hạ sinh đứa nhỏ đầu tiên trong nhà, lại là nam hài tử.
Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, nặng gần cân (gần kg).
Nhận được thư của huynh trưởng nên ta quá vui mừng, nhất thời mang kẹo trong nhà gửi tới phân phát cho đám nhỏ xung quanh để mọi người cũng vui với ta.”
Mặt chàng hơi đỏ lên nói: “Thật ra ta hưng sư động chúng thế này đúng là quấy rầy phủ công chúa của điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu im lặng, trong lòng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ mơ hồ nhớ ra anh cả của Ngôn Thượng là một nam nhân dáng người cường tráng còn diện mạo cụ thể thì nàng không sao nhớ được.
Có điều nàng vẫn nhớ rõ anh trai chàng là người hàm hậu dễ nói chuyện.
Đúng là vì dễ nói chuyện nên mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều phải tới tay Ngôn gia Nhị Lang quản, còn Đại Lang nhà đó căn bản không nói được câu nào.
Nhưng hiện tại Ngôn Thượng đã tới Trường An, chuyện của Ngôn gia lại lần nữa rơi xuống đầu Ngôn gia Đại Lang.
Mà cái tên kia hiện tại còn có con trai rồi…… Ngôn Thượng đang phát kẹo vì vui cho anh hắn ư?
Mộ Vãn Diêu cúi đầu nhìn đám nhỏ xung quanh Ngôn Thượng, thấy đều là trẻ con nhà quý tộc, quần áo tinh xảo, mặt như ngọc, nhưng điểm chung của chúng là cả đám đều thích Ngôn Thượng và cực kỳ sùng bái chàng.
Mộ Vãn Diêu đạm mạc hỏi: “Ngươi thích trẻ con hả?”
Ngôn Thượng cười cười, cúi đầu nhìn bọn nhỏ rồi hỏi lại: “Có ai không thích đâu?”
Mộ Vãn Diêu nói ngay: “Ta không thích.”
Không khí lập tức yên tĩnh.
Nàng trào phúng mà nhìn chàng nói: “Có phải ngươi cảm thấy là một nữ tử mà ta lại không thích trẻ con thì quả thực quá vô lý hay không?”
Ngôn Thượng đáp: “…… Mọi người có điều có ý kiến của riêng mình, điều này vốn cũng bình thường.
Không phải cứ là nữ tử thì nhất định phải thích trẻ con.”
Khóe miệng Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng cong lên, không nói gì nữa.
Nàng lại tìm được sợi dây gắn kết giữa mình và Ngôn Thượng.
Qua một tháng này nàng rất muốn gặp lại chàng nhưng hiện thực hết lần này tới lần khác nhắc nhở nàng rằng nàng và Ngôn Thượng không thích hợp thế nào.
Chàng thích trẻ con nhưng có lẽ vĩnh viễn nàng sẽ không có cơ hội để chọn thích hay không.
Mộ Vãn Diêu không hề để ý tới Ngôn Thượng, nàng chỉ cất bước đi tới phủ của chính mình.
Ngôn Thượng hơi hơi ngẩn ra một lát sau đó mới đưa bát đồng cho tôi tớ còn mình thì đuổi theo nàng.
Chàng nhẹ nhàng kéo tay nàng, Mộ Vãn Diêu nhìn lại mới thấy chàng đang cầm một khối kẹo mạch nha đưa cho mình.
Mộ Vãn Diêu cáu: “Ta không thèm cái loại kẹo dỗ trẻ con này.”
Nhưng Ngôn Thượng lại nhớ rõ lúc ở Lĩnh Nam, khi nàng bị bệnh đã rất thích ăn kẹo vì thế chàng nói: “Coi như điện hạ chia sẻ niềm vui đại ca ta sinh được nhi tử có được không? Ta đưa cho điện hạ mấy viên kẹo, ngài cho huynh trưởng của ta vài phần mặt mũi nhé?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng một cái thấy chàng đang nhìn mình thì trong lòng nàng hơi loạn, ánh mắt cũng dời đi, không hề phản bác nữa.
Ngôn Thượng lập tức hơi mỉm cười.
Hai người sóng vai đi tới cửa phủ công chúa, Mộ Vãn Diêu nâng bước muốn đi lên bậc thang nhưng vừa quay đầu đã thấy Ngôn Thượng vẫn đi theo phía sau.
Mộ Vãn Diêu: “…… Ngươi còn đi theo ta làm gì? Ngươi nhàn như vậy hả?”
Ngôn Thượng hơi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ban đêm ta đi tìm ngài được không?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Tâm tình của nàng rất phức tạp, trong lòng thầm nghĩ ban đêm chàng đi tìm nàng làm gì, chắc không phải đắp chăn bông nói chuyện phiếm chứ? Đúng là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, ai ai cũng hiểu.
Mộ Vãn Diêu lại bất hạnh nghĩ giữa mình và Ngôn Thượng phải làm sao đây, thế nên nàng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Muốn nàng cắn răng cắt đứt với Ngôn Thượng, nói từ trước đến giờ mình đều không có hứng thú với chàng rồi bảo chàng đừng có mà dây dưa nữa thì nàng không nhẫn tâm.
Nếu muốn nàng ngọt ngọt ngào ngào không hề cố kỵ cùng Ngôn Thượng ở bên nhau thì nàng sợ sự tình ngoài ý muốn xảy ra, cũng sợ Ngôn Thượng bị mình liên lụy.
Nếu nàng đã không thể đưa ra hứa hẹn thì sẽ chỉ chậm trễ chàng.
Nhưng nàng vẫn quá mức tham lam ôn nhu của Ngôn Thượng……Nó giống như viên kẹo chàng vừa nhét vào tay nàng, ngọt mà không ngấy, vừa cắn một miếng đã phải ném xuống thì ai chịu được?
Mộ Vãn Diêu ngây ra một lát, Ngôn Thượng lại nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng nói: “Điện hạ có cái gì cần nói thì có thể đi vào hẵng nói không? Sao chúng ta một hai phải dây dưa đứng trước cửa thế này?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Là nàng muốn dây dưa hả?! Là chàng một hai phải nói cái gì mà ban đêm đến tìm nàng mới khiến nàng rối rắm thế này chứ?
Mộ Vãn Diêu giật lại ống tay áo từ tay chàng, giọng rất khách khí nói: “Ta vô cùng bận rộn, không thèm để ý tới ngươi.
Mau đi đọc sách của ngươi đi, đừng có cả ngày nghĩ vớ vẩn, chậm trễ bản thân và tốn thời gian của ta.”
Ngôn Thượng hơi giật mình, ngước mắt nhìn nàng giống như tìm kiếm xem rốt cuộc nàng có ý gì.
Mộ Vãn Diêu né tránh ánh mắt chàng, sợ chàng nhìn ra do dự của mình.
Nàng chạy nhanh vào trong, nhưng bởi vì vội vàng nên bị vấp một chút.
Nghe thấy Ngôn Thượng ở phía sau như than một tiếng, Mộ Vãn Diêu lập tức quay đầu lại, đỏ mặt tức giận trừng mắt nhìn chàng.
Lúc này chàng lại rời mắt, làm như không thấy vừa rồi nàng suýt thì vấp ngã.
Nhưng cả người chàng thẳng tắp, khóe môi treo ý cười vẫn khiến Mộ Vãn Diêu xấu hổ buồn bực.
—
Ban đêm, lúc Mộ Vãn Diêu đẩy cửa phòng khách thì thấy Xuân Hoa đang ngồi bên bàn viết thư.
Vì ngày mai Tấn Vương phủ sẽ phái người tới đón Xuân Hoa nhập phủ nên nếu để Xuân Hoa ở trong phòng của thị nữ sẽ không thích hợp.
Mộ Vãn Diêu cũng đặc biệt dành một phòng cho nàng ta.
Lúc này nàng đẩy cửa vào thăm thị nữ ngày xưa của mình.
Xuân Hoa thấy thế thì có chút hấp tấp đứng lên hành lễ.
Thai trong bụng Xuân Hoa đã hơn tháng nhưng hoạt động của nàng ta vẫn chưa bị hạn chế.
Có điều nàng ta vẫn bị nôn nghén thường xuyên.
Mặc dù vậy trên người Xuân Hoa đã dần dần có cảm giác của người sắp làm mẹ, mông lung nhưng đẹp đẽ.
Xuân Hoa đón công chúa vào ngồi sau đó quỳ gối bên chân nàng, cúi đầu gọi: “Điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu cầm lá thư nàng ta để trên bàn, thấy đó là viết cho Lưu Văn Cát.
Nàng tùy ý nhìn qua rồi nghe Xuân Hoa nhẹ giọng giải thích: “Nô tỳ nói với Lưu Lang là mình bị bệnh nặng, không sống được lâu.
Nô tỳ mong chàng không cần nhớ tới mình, sau khi nô tỳ đi rồi cũng đừng đến tìm nô tỳ nữa.
Nô tỳ trong sạch, là thị nữ của phủ công chúa vì thế sau khi chết nô tỳ không muốn bị người khác nói mình dây dưa không rõ với nam nhân bên ngoài rồi làm tổn hại danh dự của công chúa.”
Xuân Hoa dựa ngồi bên chân Mộ Vãn Diêu, mắt nhìn hư không, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Điện hạ, sau khi nô tỳ vào vương phủ, nếu Lưu Lang lại viết thư tới hỏi thì mong ngài đưa thư này cho chàng, nói với chàng là nô tỳ không còn nữa, để chàng đừng nhớ mong mà sống cho tốt.”
Trong mắt nàng ta có nước mắt, miễn cưỡng cười cười một chút, nhưng nụ cười thật thảm hại: “Lúc trước không phải chàng đang chuẩn bị cưới nô tỳ về ư? Không phải cái gì cũng đã chấp nhận và đang chuẩn bị sao? Thật tốt.
Hiện tại chàng chẳng cần chuẩn bị nhiều nữa.
Sau này chàng sẽ gặp một nữ lang tốt rồi cưới người đó.
Trong thư nô tỳ mong chàng có thể đối xử tốt với người ta, cũng đừng nói với ai về nô tỳ nữa.
Coi như, coi như…… giữa chúng ta chưa từng có gì cả.”
Ngón tay cầm thư của Mộ Vãn Diêu run lên, nàng cảm giác được trái tim mình đột nhiên siết lại, giống như không thở nổi.
Nàng cực kỳ khó chịu, đầu nghiêng đi khó khăn nói: “Ta sẽ giúp ngươi quan tâm đến Lưu Văn Cát nhiều hơn.
Nếu sang năm hắn không đỗ tiến sĩ thì ta sẽ không đợi hắn phải nhờ vả mà sẽ trực tiếp sắp xếp chức quan cho hắn.
Ngươi yên tâm, chỉ cần hắn không đối nghịch với ta thì ta sẽ che chở hắn nhiều một chút.”
Xuân Hoa mỉm cười nói: “Vậy là tốt nhất.”
Trong phòng yên tĩnh, chủ tớ hai người mãi vẫn không nói gì.
Cuối cùng Mộ Vãn Diêu cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất có từng giọt nước rơi xuống.
Nàng giật mình, vội quỳ gối bảo Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn mình.
Xuân Hoa ngẩng mặt lên, quả nhiên cả mặt đã là nước mắt.
Nàng ta rưng rưng cười hỏi Mộ Vãn Diêu: “Điện hạ, nô tỳ đến Tấn Vương phủ có phải sẽ giúp được ngài không? Nô tỳ có cản trở ngài, có khiến ngài khó xử không? Có phải nô tỳ rất vô dụng không?”
Trong nháy mắt này Mộ Vãn Diêu cũng ướt hốc mắt.
Nàng cắn răng nhịn, cố để bản thân kiên cường.
Thị nữ nhu nhược nhưng nàng thì không thể.
Nàng còn phải chống đỡ cả phủ này.
Xuân Hoa vào Tấn Vương phủ rồi nếu sống không tốt thì còn phải dựa vào nàng giúp đỡ nữa.
Mộ Vãn Diêu mắng: “Đồ ngốc! Ngươi đương nhiên là đang giúp ta.
Ngươi giúp ta tranh thủ thời gian để ta có thể tự sắp xếp.
Chẳng qua ngươi bị người ta tính kế, chỉ là một quân cờ của bọn họ.
Bọn chúng muốn quân cờ là ngươi phát huy tác dụng, bọn họ nhất định phải bắt ngươi vào Tấn Vương phủ để lý gián ta và Thái Tử điện hạ…… Ngươi không có cơ hội lựa chọn, ngươi cũng không sai.
Ngươi không hề vô dụng, đương nhiên cũng không làm ta khó xử.
Ngươi chỉ là một thị nữ, không cần nghĩ quá nhiều đến những kẻ tính kế kia.
Nhưng ngày sau vào Tấn Vương phủ rồi, lúc đó tình ngay lý gian ta cũng chẳng thể quan tâm quá nhiều tới ngươi.
Ngươi cần phải khiêm tốn…… Nếu đứa nhỏ trong bụng ngươi có thể sống sót thì sẽ thành đứa bé đầu tiên của Tấn Vương, lúc đó phải nghe lời Tấn Vương phi.
Chỉ có Tấn Vương phi mới có thể bảo vệ cho ngươi, chỉ có Tấn Vương phi mới có lập trường vì ngươi làm chủ.
Ngươi phải hầu hạ nàng như đã hầu hạ ta……”
Xuân Hoa nghẹn ngào gật đầu.
Mộ Vãn Diêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn nữa, phải cắt đứt hết với người nhà của ngươi! Đừng bao giờ liên hệ với bọn họ nữa!”
Trong mắt Xuân Hoa lộ ra ai oán, sầu thảm nói: “Đương nhiên, nô tỳ sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.
Ngày sau nô tỳ chỉ cho bọn họ chút tiền hàng năm, cũng sẽ không gặp mặt bọn họ nữa, cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội tính kế nô tỳ.
Con người ta không có người thân…… Kỳ thật cũng vẫn sống được.
Cho nên điện hạ cũng không cần vì người thân mà khổ sở.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta vốn dĩ không hề vì người thân mà khổ sở.”
Xuân Hoa bất đắc dĩ cười, biết công chúa đương nhiên không chịu thừa nhận.
Nàng ngửa đầu nhìn Mộ Vãn Diêu, thấp giọng nói: “Vậy điện hạ từ bỏ nô tỳ đi thôi.
Sau này ngài đừng nhớ đến nô tỳ nữa.”
Nàng ta nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng lặp lại: “Ngài từ bỏ ta đi thôi.”
Từ ngón tay đến trái tim Mộ Vãn Diêu đều vì một câu này mà đau đến tê dại.
Nàng cố chống đỡ, tay ôm Xuân Hoa vào lòng.
Hai người đều run rẩy, Xuân Hoa đang muốn nói như thế này không hợp quy củ nhưng cuối cùng chỉ vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của công chúa.
Nàng nghĩ mình vẫn có thể giúp công chúa một chút là tốt rồi.
Như thế là tốt rồi.
Tuy chỉ có mình nàng rơi lệ, công chúa không hề khóc nhưng trong lòng điện hạ hẳn rất khó chịu.
Cái này Xuân Hoa rất rõ ràng.
—
Ngày tiếp theo Tấn Vương phủ quả nhiên phái người tới phu của Đan Dương công chúa làm lễ nạp thiếp, nghênh đón Xuân Hoa lên xe ngựa.
Xuân Hoa mặc bộ váy áo lúc trước nàng ta chưa bao giờ mặc, được người khác hành lễ như chủ nhân.
Vào Tấn Vương phủ rồi nàng ta sẽ không còn là thị nữ nữa mà là thiếp của Tấn Vương.
Từ tỳ nữ nhảy lên thành chủ nhân hẳn sẽ khiến người khác vui mừng, trong phủ công chúa cũng có thêm vài lời chúc phúc.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại mặt không biểu tình đứng ở cửa.
Rốt cuộc thì Xuân Hoa cũng là thị nữ của nàng, việc nàng đặc biệt tới tiễn thế này cũng coi như cho nàng ta chút mặt mũi.
Mộ Vãn Diêu thấy Ngôn Thượng đứng ở cửa đại viện đối diện nhìn nàng, trong mắt tràn đầy quan tâm thì lắc lắc đầu với chàng ý nói là mình không sao, chàng không cần lo lắng.
Mọi chuyện đều bình thường, nhưng lúc xe ngựa đi tới đầu hẻm đột nhiên lại có một người từ bên ngoài chạy tới chỗ xe ngựa, vừa chạy vừa gọi: “Xuân Hoa! Xuân Hoa!”
Xuân Hoa ngồi trong xe ngựa lập tức cứng đờ, tay vịn chặt thành xe vì nàng ta biết đây là giọng của ai.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đứng ở ngõ nhỏ cũng lập tức sửng sốt.
Mộ Vãn Diêu còn chưa nhớ ra được đây là ai mà chỉ thấy Ngôn Thượng biến sắc, cả người lao xuống bậc thang chạy vào trong ngõ.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy thế mới đoán được người kia là Lưu Văn Cát.
Mộ Vãn Diêu lập tức nhìn về phía Phương Đồng, đám hộ vệ thấy thế thì vội đuổi theo Ngôn Nhị Lang.
Tim Mộ Vãn Diêu đập bang bang, nhấc váy chạy theo bọn họ vì sợ hôm nay sẽ có biến.
Nàng sợ chuyện này sẽ tạo ra hiểu lầm khiến cuộc sống của Xuân Hoa ở Tấn Vương phủ khổ sở.
Lưu Văn Cát đuổi theo xe ngựa kia, trong tay hắn cầm một lá thư hô to: “Xuân Hoa! Xuân Hoa! Ta biết nàng ở trong xe! Nàng gạt ta là nàng sinh bệnh sợ lây cho ta nên mới không ta cho tới gặp nàng.
Nhưng Xuân Hoa, Xuân Hoa! Sao ta có thể không lo lắng?! Sao ta có thể mặc kệ nàng đây!”
Hắn đuổi theo xe ngựa, gào thét: “Nàng muốn đi đâu? Nàng không bị bệnh đúng không? Xuân Hoa, Xuân Hoa…… Chia xa chớ quên, xin nhớ Xuân Hoa! Nàng quên rồi sao?! Đã quên rồi sao?!”
Đám hộ vệ xung quanh lập tức ngăn hắn lại, đè cả người hắn xuống.
Lưu Văn Cát ra sức giãy dụa, đánh nhau với đám hộ vệ, vùng khỏi tay bọn họ chạy về phía trước nhưng lại bị túm lại.
Lưu Văn Cát ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn xe ngựa kia rời xa hắn.
Hộ vệ và thị nữ đi theo xe ngựa kỳ quái quay đầu lại nhìn hắn.
Lưu Văn Cát hô to: “Chia xa chớ quên, xin nhớ Xuân Hoa!”
Hắn bị người ta đè trên mặt đất, quần áo dính bùn, giọng càng ngày càng như xé họng.
Bỗng nhiên lúc này Ngôn Thượng đi qua, lập tức bịt kín miệng hắn.
Chàng ngăn cả những hộ vệ đang áp chế Lưu Văn Cát rồi ôm hắn vào lòng, dùng tay cố gắng ngăn hắn không nói, để hắn đừng nói thêm lời nào.
Đám hộ vệ: “Nhị Lang……”
Ngôn Thượng hơi căng thẳng nói: “Ta sẽ lo! Mọi người đừng động tay!”
Nhưng đám hộ vệ lại sợ Lưu Văn Cát nói linh tinh, thấy Ngôn Nhị Lang không chịu trốn bọn họ cũng mặc kệ mà ra tay…… Nhưng lúc này Mộ Vãn Diêu đã quát lên: “Các ngươi điên rồi! Ai cho các ngươi động tới Ngôn Thượng! Dừng lại ngay cho ta!”
Ngôn Thượng ôm lấy Lưu Văn Cát từ phía sau, tay bịt miệng hắn, giọng nói mang theo run rẩy khẩn cầu: “Văn Cát, đừng nói nữa, đừng nói nữa! Việc đã đến nước này, việc đã đến nước này…… Vì tốt cho nàng, đừng hủy thanh danh của nàng!”
Trong mắt Lưu Văn Cát là nước mắt, hắn bị hộ vệ đánh nên lúc này trên mặt dính cát bụi, khóe mắt cũng tím xanh.
Hắn phẫn nộ nhìn Ngôn Thượng, giãy giụa dùng ánh mắt chất vấn chàng.
Ngôn Thượng nhắm mắt run giọng nói: “Ta sẽ nói cho huynh mọi chuyện, ta sẽ nói…… Nhưng huynh đừng quấy rầy nàng nữa.
Huynh muốn tốt cho nàng, muốn nàng đi được tới chỗ cao, sống thật tốt đúng không?”
Trên tay Ngôn Thượng lúc này có một giọt lệ rơi xuống.
Mộ Vãn Diêu đứng ở đầu ngõ nhìn Ngôn Thượng quỳ trên mặt đất, không hề chê bai mà ôm lấy Lưu Văn Cát.
Xe ngựa kia đi xa, nữ nhân ở trong xe khóc ròng nhưng chưa từng vén rèm xe lên dù chỉ một lần.
Người của phủ công chúa đã ngăn hết thảy, không để chuyện này tiến xa hơn.
Đến khi xe đi khuất Ngôn Thượng mới buông tay ra, bàn tay chàng bị Lưu Văn Cát cắn chảy đầy máu.
Mộ Vãn Diêu thấy thế thì vô cùng sốt ruột.
Lưu Văn Cát lập tức mất đi sức lực, ngã dựa vào trong lòng Ngôn Thượng, khóc thảm thiết: “Vì sao lại thế…… Vì sao lại như vậy?!”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ngơ nhìn những chuyện này sau đó nàng đi tới, ngồi xổm bên người Ngôn Thượng, giữ chặt tay chàng nhìn vết cắn chảy máu.
Lưu Văn Cát thì khóc lớn không ngừng.
Xuân Hoa đã qua vương phủ, Mộ Vãn Diêu cũng chỉ an tĩnh ngồi xổm ở đó nhìn tay Ngôn Thượng.
Chàng nghiêng mặt liếc nhìn nàng một cái, trong mắt vẫn là ôn nhu.
Chàng thấp giọng cười nói: “Không sao, ngài đừng lo, để ta mang Lưu huynh về nhà trước.”
Mộ Vãn Diêu cầm bàn tay chảy máu của Ngôn Thượng, không nói một lời, sắc mặt lãnh đạm.
Nàng nhẹ dựa trán lên vai chàng, chỉ có như thế thì nàng mới cảm thấy mình có thể thoát khỏi bi kịch của Lưu Văn Cát và Xuân Hoa một chút.
Nàng biết nàng không thể từ bỏ người này, lý trý bắt nàng rời xa nhưng tim nàng lại chỉ muốn lại gần.
Ngôn Thượng thật sự quá tốt…… Cho dù chàng đối xử với ai cũng tốt nhưng nàng không thể từ bỏ chàng được.