Vừa mới trở về phòng đã thấy Lục Gia Diễm đối với hai chú chó nhỏ đang gào khóc kêu loạn trong ổ chăn bó tay không có biện pháp, nhóm tiểu tử kia sau khi ăn no rồi ngủ hình như có tinh thần gấp trăm lần, mới vừa tỉnh ngủ đã kêu to muốn ăn, khi Lục Gia Diễm bưng nước cơm trở về càng thêm kích động, thiếu chút nữa từ trong ổ rớt ra khỏi giường.
Kinh nghiệm của Lục Gia Diễm tối qua cũng đã uy một lần, nhưng khi đó mấy chú chó còn chưa có đủ khí lực mà động đậy, ôm vào trong ngực tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái. Còn lúc này mỗi đứa tinh lực tràn đầy, đối với bát nước cơm đều muốn nhào đầu vào, khiến cho hắn luống cuống chân tay chăm hết đứa này đến đứa kia, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhìn thấy cái thân hình cùng cái cổ nhỏ bé kia, không khỏi nghĩ đến cổ tay trật khớp của Tần Đồng, lỡ như mình không tốt, tuyệt đối có thể đem cái cổ nhỏ bé và yếu ớt hơn cái cổ tay kia chặt đứt, đành phải từ bỏ việc uy chúng, đơn giản cho vào ổ chăn chờ bọn họ trở về rồi nói sau.
Vốn cũng không có việc gì, nhưng nhóm tiểu tử kia kêu đến tâm phiền ý loạn, cho dù là hắn hiểu được cũng có chút chịu không nổi, người cố tình ra ngoài mua đồ vật này nọ cư nhiên không màng đến bữa sáng cũng còn chưa quay về, đối mặt với hai chú cẩu tự nhiên làm cho hắn cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác vô lực.
Hương vị của nước cơm làm cho chú chó nhỏ không ngừng cố gắng lao ra khỏi ổ chăn, Lục Gia Diễm đành phải canh giữ ở bên giường lần lượt đem chúng nó tóm trở lại, lặp lại vài lần nhóm tiểu tử đã hoàn toàn nổi giận, bắt đầu đối với “quái vật lớn” quấy nhiễu chúng nó ăn cơm xuất ra răng nanh nho nhỏ cùng móng vuốt rống rống ra tiếng.
Đây là cảnh tượng tiểu đào cùng Tần Đồng vừa bước vào phòng nhìn thấy, Lục Gia Diễm nhìn thấy bọn họ trở về như trút được gánh nặng, tuy rằng hắn che dấu rất khá, biểu tình như trước lãnh đạm, nhưng Tần Đồng vẫn là nhìn ra được. Hoặc có thể nói không phải là nhìn, mà là mẫn tuệ sâu sắc cảm giác được khí thế của tên kia so với bình thường không giống nhau, khẽ cười một tiếng.
Không đợi bọn họ mở miệng, Lục Gia Diễm trước tiên đã nói: “Tiểu đào, sáng sớm không trở lại ăn cơm, nương ngươi đang tìm đấy.”
Tiểu đào nghe mấy chú chó nhỏ gào khóc, một bước cũng không bước, chỉ ứng một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú xem xét mấy chú chó. Tần Đồng kéo tay nàng: “Vừa lúc, đem nương ngươi đến đây đi.”
Nhớ rõ những lời Tần Đồng đã nói, tiểu đào lúc này mới đem ánh mắt từ tiểu cẩu thu hồi lại: “Ta đây đi tìm mẫu thân.”
Tần Đồng lắc lắc sữa trong tay: “Vừa lúc ta muốn đi hâm nóng sữa, cùng ngươi đi luôn.”
Hai người đang muốn đi, Lục Gia Diễm đột nhiên chen vào: “Tay ngươi không tiện, không bằng ta đi hâm sữa, ngươi ở lại trông cẩu tốt hơn.”
Không nghĩ đến Tần Đồng lại phun ra một hơi: “Tay ta càng không tiện để chiếu cố tốt chúng nó, là ngươi tốt hơn. Hơn nữa sữa với nước cơm không giống nhau, đun phải canh chừng đàng hoàng.”
Trước khi xuất môn còn đột nhiên quay đầu nhắn nhủ: “Đúng rồi, nước cơm kia không cần uy nữa, như vậy đối với thân thể chúng không tốt, một hồi sữa hâm nóng tốt sẽ uy chúng nó.”
Thật đem tâm tư người khác mà đi đùa giỡn, hắn Nhị thiếu gia Tần gia còn chưa có xem đủ náo nhiệt, cũng không thể cứ như vậy mà xong việc. Tần Đồng nói xong, liền cùng tiểu đào một bước ra khỏi cửa, chuẩn bị cho một màn hấp dẫn khi quay về.
Lục Gia Diễm cúi đầu nhìn xem hai hàm răng nanh vẫn như cũ hướng về phía hắn, lại nhớ đến biểu tình vừa rồi của Tần Đồng, đột nhiên rất muốn đem mấy hàm răng nanh kia nhổ ra cho bằng hết.
Tần Đồng mang theo khóe miệng nhếch lên đi vào phòng bếp, phát hiện khóe miệng mình thế nào cũng không thể trở về bằng phẳng được, đành lấy hai cái bát lớn nhỏ đem sữa đổ vào, lại đặt nước sôi vào giữa, đậy nắp lại.
Ngồi trên cái ghế nhỏ trước lò bếp ngâm nga những ca từ tiếng Anh còn nhớ rõ, ngẫu nhiên mở nắp đậy xem thử độ ấm của sữa, cảm thấy được độ ấm hảo liền bưng sữa trở ra.
Còn chưa đi đến trước phòng đã nghe tiếng kêu ai oán của nhóm tiểu tử tràn đầy tinh lực, giọng dù có chút yếu nhưng lại không nhỏ, miệng của hắn cười càng không thể che giấu, biểu tình đó, thể hiện biết bao nhiêu là chờ mong.
Cố ý nhẹ nhàng cước bộ đẩy cửa bước vào, người bên trong nháy mắt đã thu lại tất cả cảm xúc, Tần Đồng âm thầm kêu “Đáng tiếc” liền đem bát đặt trên bàn, vẫn là tâm tình hảo không che giấu vào đâu được, cười nói: “Tiểu bảo bối, đến uống sữa.”
Mùi sữa có uy lực thực lớn, nước cơm không thể so sánh nổi, hai chú chó nhỏ kêu càng mạnh mẽ, tức giận càng được gia tăng, bốn cái chân ngắn ngủn đạp vài cái cơ hồ muốn rơi ra khỏi cái giường.
Tần Đồng lao đến bắt lấy một con phóng đến bàn, tiểu tử kia muốn hướng bát sữa mà phóng tới đã bị Tần Đồng một phen túm trụ cái đuôi, sau đó dụng chút lực ngăn chặn chỗ lưng nó, tay phải lấy thìa múc nửa muỗng sữa: “Đến, ngoan ngoãn ăn.”
Tiểu tử kia lập tức cúi đầu liếm nồng nhiệt, uống xong lập tức đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm thìa múc một muỗng sữa khác, đôi mắt đen láy một chút cũng không chớp. Một chú khác ở ổ chăn bị cái này kích thích, kêu thực lớn, chân duỗi ra liền rớt ra khỏi ổ.
Ổ chăn ở rất gần mép giường, Tần Đồng còn chưa kịp kêu đã thấy Lục Gia Diễm nhanh tay đem nó tiếp được, nhìn thấy Lục Gia Diễm có chút cứng ngắc ôm lấy vật nhỏ trong tay, Tần Đồng cười thầm: “May mắn tiếp được, kia mau tới uy nó đi, chắc là đói bụng lắm.”
Tiểu tử được Lục Gia Diễm chộp kia có chút ngu ngốc, sau đó giãy dụa càng hăng say, nhắc nhở cái tên đang ôm lấy mình là nó đói bụng lắm rồi.
Lục Gia Diễm rất muốn nói: “Đều giao cho ngươi uy”, nhưng xem bộ dáng Tần Đồng thế nào cũng không che giấu được khóe miệng đang giương lên, cuối cùng vẫn là đem lời này nuốt trở vào trong bụng, hắn như thế nào lại có thể bị kẻ khác xem thường, cứ như chính mình ngay cả mấy chú chó chưa đủ tháng tuổi cũng không thể đối phó nổi.
Bắt chước bộ dáng Tần Đồng bắt đầu uy chú chó nhỏ trong tay mình, tiểu tử kia vừa thấy thìa sữa đã hưng phấn đến mức vung vẩy đuôi kêu lớn, bộ dáng giương nanh múa vuốt đã quẳng lên đến chín tầng mây.
Ngón tay và bàn tay truyền đến độ ấm, cái sinh mệnh yếu ớt kia đang ở trước mặt mình mà cố gắng sống sót. Lục Gia Diễm không khỏi có chút xúc động, hủy diệt cùng cứu vớt một sinh mệnh đều là chuyện đơn giản như vậy sao. Làm sát thủ đã lâu, cảm xúc gần như đã mai một mười năm trời lại lần đầu tiên quay trở về, khiến hắn thật có chút không thoải mái.
Giương mắt nhìn Tần Đồng, thấy hắn đang chuyên tâm uy chú chó kia, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên lưng phòng ngừa nó chạy loạn, từ phương hướng của hắn chì có thể nhìn thấy bốn ngón tay. Ngón tay Tần Đồng rất dài, móng tay chỉnh tề đàng hoàng, chắc do trước kia được bảo dưỡng tốt, trên ngón tay không có một chút vết chai sạn, sạch sẽ mà trơn bóng.
Giờ phút này bốn ngón tay kia đang ở trên người chú chó nhỏ khẽ vuốt, Tần Đồng nhẹ nhàng gãi gãi cổ nó, mang theo chút hoài niệm xúc động: “Trước kia ta thích nhất chính là ngựa, mẹ ta lại yêu nhất chính là chó, lão ba cùng đại ca bận rộn công việc không có thời gian bồi nàng, ta là đứa bất hiếu hết đi đông lại đi tây lại càng không dễ dàng gặp mặt, làm bạn với nàng vượt qua tháng ngày chính là những chú chó bảo bối.”
Nghiêng đầu một chút, Tần Đồng nhìn thấy ánh mắt chú chó nhỏ liền liền lộ ra một vẻ hoài niệm thật sâu: “Dần dà trong lòng nàng chúng ta so ra đều kém với chú chó bảo bối của nàng, trong nhà chó cũng dần dần nhiều lên, ban đầu chỉ là tiểu Tây Thi[], sau đó là Bác Mĩ[], sau đó nàng lại mê loại thân hình thật lớn, vì thế trong nhà lại nhiều ra một đôi Tát Ma Da[], đó cũng là cặp nàng yêu nhất, còn có cả Cáp Sĩ Kỳ[]. Khoa trương nhất là sau lại còn giấu đem một chú chó ngao[] trở về, ba ta sau một thời gian không về nhà đã bị cẩu trong phòng hù dọa một trận không nhẹ.”
Nói tới đây Tần Đồng cười cười: “Mà ta thích nhất chính là loại chó trượt tuyết kia, có thể bởi vì do ta yêu ngựa, hơn nữa ta cùng chúng nó quả thật ở chung cũng không tồi. Nhưng chú chó ngao được giấu kia, ta sợ muốn chết, nhìn thấy nó là phải đi đường vòng, thực rất sợ nó đến cắn cho ta một cái, tên đó trừ mẹ ta ra ai cũng không thèm thân.”
“Ta từ lúc học đại học cũng không quay về nhà, trước đó còn làm cho lão nhân thực tức giận, hiện tại ngẫm lại cũng tốt, ta giờ chạy đến nơi này, phỏng chừng hy vọng trở về cũng không lớn, sự nghiệp của ba cùng đại ca đã ổn định, mẹ ta thì có cẩu chơi cùng, đại khái cũng sẽ không phải thương tâm lâu lắm.”
Ngữ khí Tần Đồng thực bình thản, biểu tình cũng thực bình thản, nhưng Lục Gia Diễm không hiểu sao trong lòng cảm thấy được có cái gì đó thực buồn phiền, nghẹn ở nơi nào đó làm cho hắn hô hấp không thuận, muốn nói gì đó lại không biết nói như thế nào, môi hé ra vài lần nhưng vẫn là không có âm thanh phát ra.
Cửa bị đẩy ra, tiểu đào kéo Chu tẩu tiến vào, vừa nói: “Nương, ngươi xem chúng nó còn rất nhỏ, nếu ta không mang theo trở về sớm đã bị đông chết, rất đáng thương, ngươi lưu lại chúng nó đi.”
Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy Chu tẩu tiến lại, Tần Đồng mỉm cười: “Chu tẩu, ngươi cũng đến xem chó nhỏ sao?” Nói xong đưa tiểu tử trong tay hướng về phía nàng, thuận tiện đem thìa đưa qua luôn: “Tay ta có chút không tiện, tiểu đào phải giúp ta đổi dược, ngươi giúp ta uy tiểu tử kia đi.”
Chu tẩu nguyên bản mặt đang sa sầm, nhìn thấy chú chó nhỏ ánh mắt lại có chút nhu hòa, theo Tần Đồng nói liền tiếp nhận thìa, đột nhiên lại cảm thấy được có chút không ổn, ho khan hai tiếng sắc mặt lại trở nên nghiêm túc: “Tiểu đào, vậy ngươi đi trước giúp đại ca ngươi thượng dược, đợi lát nữa ta sẽ giáo huấn ngươi sau.”
Tiểu đào nhìn chằm chằm vào biểu tình của mẫu thân nhà mình, lúc này đương nhiên ứng một tiếng, sau đó lôi kéo Tần Đồng đang đứng bên cạnh chạy tới giường cười trộm, đại ca nói quả nhiên đúng thật.
Giúp Tần Đồng đổi dược xong, bên kia cũng đã muốn uy xong sữa, hai cái tiểu tử cảm thấy mỹ mãn phe phẩy cái đuôi đứng ở trên bàn bắt đầu tò mò xem xét người bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi, bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác rất là đáng yêu.
Tiểu đào lúc này đi tới, kéo ống tay áo Chu tẩu lắc lắc: “Mẫu thân, cho chúng lưu lại đi, như vậy mà đem chúng ra ngoài chúng không có khả năng sống sót.”
Chu tẩu nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nữ nhân, vừa định quyết tâm cự tuyệt, cánh tay trên bàn lại truyền tới xúc cảm ngưa ngứa, cúi đầu nhìn thấy nguyên lai chính là chú chó nhỏ mình vừa giúp uy sữa kia đang ghé đầu vào tay mình mà cọ nhẹ, vì thế lời nói trong miệng liền biến thành: “Có thể lưu lại, nhưng ngươi phải tự mình dưỡng.”
Tiểu đào ánh mắt sáng lên, gật đầu như nện tỏi: “Ân, ta sẽ dưỡng chúng nó thật ngoan ngoãn.” Nói xong chạy đến bên bàn đùa giỡn với chúng.
Xem cả ba bọn hắn ghé vào nhau, Chu tẩu chỉ đành lắc đầu: “Tiểu hài tử.” Nói xong liền ra khỏi cửa.
[] tiểu Tây Thi:
[]Bác Mĩ:
[] Tát Ma Da:
[] Cáp Sĩ Kỳ:
[] Chó ngao:
Mình ko rành về chó lắm nên thật chả biết tên tiếng Việt của nó là gì, bạn nào biết chỉ giùm mình nha.