Hung khí thô to cực nóng bắt đầu di động trong cơ thể, lúc bắt đầu động tác thực chậm rãi bởi vì sự khô khốc chặt chẽ nơi đó, thật khó khăn để đem chính mình kéo ra lại ép vào, ma sát thật lớn hết lần này đến lần khác mang theo một cảm giác khó có thể hình dung được, rất thống khổ nhưng lại tràn đầy kích thích, hòa lẫn vào nhau tạo ra một loại khoái cảm một lần nữa lại khiến con người ta mê loạn.
Mà cái này đối với Tần Đồng mà nói không khác gì đang muốn bẻ gãy thắt lưng hắn, hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng ruột mình cứ như muốn bay ra ngoài lại lộn trở về theo từng lực đạo ra vào của hung khí kia, ma sát không hề dịu nhẹ làm cho bên trong hắn cực kỳ đau rát, đau đớn đó đã khiến cho hắn càng thêm dùng sức khi cắn vào cần cổ của Lục Gia Diễm.
Mà Lục Gia Diễm đối với hai hàm răng nanh đang gắt gao dùng sức ở cần cổ mình kia căn bản đã không còn cảm giác gì nữa, sự mãnh liệt nơi hạ thân đã muốn chiếm cứ hết toàn bộ các giác quan của hắn, thong thả trừu sáp dần dà không đủ để có thể thỏa mãn hắn được nữa.
Tay đang ôm lấy thắt lưng Tần Đồng liền chuyển hướng dời lên trên, việc di chuyển đột ngột như vậy đã khiến những giọt mồ hôi đang bám vào cơ thể bị rơi rớt, xúc cảm lạnh lẽo mà ẩm ướt cứ thế chạm vào cơ thể hắn, hầu gian Lục Gia Diễm liền phát ra một tiếng trầm thấp nặng nề.
Lực đạo của hắn kỳ thật không có nặng, nhưng mà đối với hiện trạng của Tần Đồng bây giờ thì mỗi một cử động dù rất nhỏ đều là sự khiêu khích, đau đớn tác động thẳng vào da đầu hắn mang theo một trần tê dại cùng đau nhức khiến hắn trở nên trì độn một chút, hàm răng đang bám trên vai Lục Gia Diễm lập tức buông ra, phát ra một thanh âm không phân rõ được hàm xúc ý tứ: “Ân…” Thân hình đột nhiên cũng theo đó mà kéo căng ra không khác gì một cây cung đã lên dây.
Hai tay Tần Đồng muốn bắt lấy một cái gì đó, nhưng tay phải đã bị Lục Gia Diễm kiềm giữ chặt chẽ, chỉ còn tay trái có thể tự do hoạt động, cảm giác bị cưỡng bức càng lúc càng truyền đến rõ rệt làm cho hắn bắt đầu giãy dụa, tay trái cố gắng bức cánh tay không khác gì thiết sắt đang áp chế cánh tay phải của mình để thoát ra, vài lần giãy dụa không có kết quả liền mơ mơ hồ hồ nói: “Buông ra, buông ra.” Rõ ràng là giọng mũi lại mờ ảo mang theo tiếng khóc, điều này không khác gì một cây kim đang châm thẳng vào thần kinh vốn đã trở nên rất yếu ớt của Lục Gia Diễm.
Tay áp chế cánh tay phải Tần Đồng cũng không buông ra, mồ hôi tích lại trên người hắn càng nhiều, thở dốc càng dồn dập và trầm trọng như không phải là của chính mình nữa, hồi lâu mới nói: “Ngươi đừng lộn xộn.” Thanh âm kia phát ra không khác gì giấy ráp đã bị ma sát, thổi vào tai Tần Đồng mang theo luồng nhiệt khí nóng bỏng.
Nước mắt bị buộc ra đã bị Tần Đồng quật cường mà thu hồi, tỏ ý nói: “Tay của ta, buông ra! A!” Tên hỗn đản này! Lộn xộn cái gì? Tay trái còn tự do hoạt động của hắn hung hăng muốn trả thù mà cào vào cánh tay phải của Lục Gia Diễm để lại năm vết máu in hình năm ngón tay, mùi máu như có như không phiêu khởi trong không trung, cảm thấy được trong lòng hờn dỗi cũng đã tiêu tán bớt đi không ít.
Thân thể cũng theo đó mà có chút thả lỏng, kết quả này đã cho cái tên vẫn đang rục rịch trong kia thừa dịp mà hành động. Mẫn tuệ sâu sắc mà nhận thức được một chút thả lỏng nơi Tần Đồng, Lục Gia Diễm nhẫn thiếu chút nữa đã muốn phát điên lập tức thẳng tiến, luật động trong dũng đạo tương đối thả lỏng vẫn dễ dàng hơn rất nhiều so với ban đầu.
Tần Đồng lúc này dù muốn kiềm chế cũng không còn được nữa, nước mắt vất vả lắm mới thu hồi được một lần nữa lại chảy ra, cái loại đau đớn ra vào trong cơ thể này thật không phải là cái mà người bình thường có thể chịu đựng được, mùi máu tươi trong không khí đã bắt đầu nồng đậm, hắn khẳng định chính mình đã bị thương mất rồi. Hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc này của mình tuyệt đối là cực kỳ chật vật mà trước nay chưa từng có, nhưng mà như vậy trong lòng lại có một chút nhẹ nhõm.
Nhưng mà hắn rất nhanh liền phát hiện rằng mình ngay cả nhẹ nhõm cũng không thể, tuy rằng những gì Lục Gia Diễm đã làm không đủ cho hắn thần trí không rõ ràng mà quên đi cái đau đớn này, nhưng máu lại bắt đầu thực thi nhiệm vụ bôi trơn đã làm giảm đi rất nhiều thống khổ khi luật động, đồng thời làm mềm nhũn đi vách tường nội bích hai bên, ma sát liên tục không ngừng cũng làm cho nhiệt độ của máu cũng bắt đầu lên cao, cuối cùng giống như đem hắn đun đến sôi trào.
Cảm giác lúc đầu bị đùa giỡn lại quay trở về, không những thế mà còn thêm mãnh liệt, theo từng động tác của Lục Gia Diễm mà ngày càng tăng lên gấp bội, hạ phúc lại bắt đầu gia tăng nhiệt độ, từ trong ra ngoài, trải rộng khắp toàn thân, cuối cùng lại tập trung về một lần nữa, tựa như càng lúc càng mạnh mẽ nhưng lại không có chỗ phát tiết khiến cho hắn đau buốt.
Loại đau đớn này không giống với đau đớn đơn thuần, mang theo ma sát cùng tê dại hỗn hợp lại, trong lòng bị kích thích mạnh mẽ bao phủ lấy, càng khiến hắn sợ hãi hơn chính là hiện tại bản thân đã bắt đầu không thể chống đỡ được nữa.
Trừu sáp thuận lợi đã khiến động tác của Lục Gia Diễm trở nên nhanh hơn, mùi máu phảng phất trong không trung không phải hắn không ngửi được, mà là hắn không dừng được, huyết khí cùng hơi thở mang đầy thậm khí càng thêm kích thích hắn, như một loại mị dược quấn quanh lấy, theo chóp mũi mà đâm thẳng vào đáy lòng hắn, khống chế không được tinh thần của mình, nơi bao phủ hắn vẫn là thực chặt, nhưng đã không còn khô khốc nữa, trơn tru mang theo độ nóng bỏng cực lớn, vừa buông lỏng vừa co rút như càng thúc giục hắn tiến thêm một bước.
Cảm giác này làm cho hắn khí huyết cuồn cuộn, có một loại ảo giác mê mẩn khó tả, tay trái từ khoảng không theo tấm lưng quang lỏa mà trượt đến thắt lưng, cuối cùng là tới đôi chân đang run rẩy kia. Ngón tay bởi vì bị phủ kín bởi một tầng mồ hôi mà có vẻ trắng mịn kia liền xẹt qua, tiến tới đầu gối, kháp trụ.
Hô hấp dồn dập cùng với lực đạo mãnh liệt có chút không khống chế được va chạm càng trở nên hung mãnh, nguyên bản hô hấp trầm trọng cùng rên rỉ ngẫu nhiên trong không gian nay đã bắt đầu vang lên một loại thanh âm khác, ướt át mà đình trệ.
Thanh âm kia làm cho toàn thân Tần Đồng như bị thiêu đốt nhanh chóng, xấu hổ cùng nhục nhã lan ra toàn thân, hạ xuống đôi mắt liền nghiêng qua một bên không dám nhìn nữa, hắn hận không thể che kín cái lỗ tai của mình lại, tay trái dù cho có ngăn chặn được bên trái đi nữa, thì tay phải vẫn đang bị người khống chế chặt chẽ, chỉ có thể tùy ý mà để cho thanh âm này tiến vào, một tiếng lại một tiếng.
“Oa a a! Ngô…”
Thắt lưng đột nhiên bị nhảy dựng lên, lông mi đang hạ xuống trở nên run rẩy không thôi, đôi môi vừa mới lộ ra thanh âm rất nhanh đã bị cắn lại, mặt càng trỏ nên đỏ ửng, tim xao động “Đông đông” trong g ngực như nổi trống. Hạ phúc lại dâng lên một luồng điện nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, Tần Đồng ngưỡng cổ liều mạng hô hấp, hoảng hốt không thể che giấu được, tại sao lại có thể như vậy?
Bối rối qua đi lại bắt đầu giãy dụa mà đẩy Lục Gia Diễm: “Cút ngay cho ta, ân… A!”
Tần Đồng đáng tiếc không thể được như nguyện, Lục Gia Diễm ngay lập tức đã tinh thông, hướng về phía nơi mẫn cảm vừa mới phát hiện được mà không ngừng thẳng tiến, hành thể bị áp chế giữa bụng của hai người cũng bị chấn động một cách lợi hại, phun ra những hạt sương nhỏ khiến cho nơi đó trở nên ướt đẫm, mà hai chân đang run rẩy cũng nhanh chóng bám chặt lên trên hông của chính mình.
Vừa nhấc mắt đã có thể nhìn thấy Tần Đồng đang rơi lệ, lông mi nhỏ dài mang theo từng giọt nước mắt, ánh mắt lại mông lung mờ mịt hơi nước. Cánh mũi khẽ nhếch mang theo hơi thở dồn dập, phủ lên trên đó là những giọt mồ hôi tinh tế, trong đêm tối tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Đôi môi quật cường cắn chặt nuốt vào tất cả những tiếng rên rỉ nức nở, huyết sắc mờ nhạt chảy ra trên cánh môi thản nhiên mang theo mùi máu nồng đậm.
Tuy là chỉ muốn nhìn thử xem sao, nhưng ngửi thấy cổ huyết vị kia, không biết sao lại cảm thấy nơi đó lại trở nên xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn hắn cúi đầu xuống hôn lên.
Mới vừa chạm đến nếm thử một chút máu nơi đó, hắn đã không khống chế được mà kề sát vào, hàm trụ nơi mềm mại kia không tha, đem toàn bộ vết máu dính đầy trên đôi môi đó thu vào trong miệng mình, thuận tiện lại muốn xâm phạm vào trong khoang miệng, nhưng bị cản trở bởi đôi môi đang cố gắng cắn chặt lại để không phát ra bất kỳ tiến rên rỉ nào, lập tức dùng tay trái nắm lấy cằm Tần Đồng, dụng một chút lực mở ra liền mạnh mẽ đem đầu lưỡi tham nhập vào.
Khuấy đảo một hồi giữa hai người đều thản nhiên mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, Tần Đồng cực lực muốn quay đầu đi, nhưng bàn tay to khỏe đang áp chế kia không cho hắn được như ý nguyện, vẫn gắt gao giữ chặt khiến hắn không thể di động một chút nào. Hạ thân lại bị va chạm mãnh liệt, Tần Đồng bị cố định hoàn toàn không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể bị động mà thừa nhận tất cả khiến cho hắn vì nhục nhã mà toàn thân trở nên đỏ bừng, nhiệt độ tăng lên cơ hồ làm hắn muốn ngất đi.
Trên thực tế hắn rất hy vọng mình có thể ngất đi, nhưng mà lại luôn kém một chút. Trong cơ thể nhận lấy hết thảy lửa nóng cùng khoái cảm chồng chất khiến hắn thật sự rất thống khổ, dục vọng đang đứng thẳng khao khát được âu yếm dưới sự ma sát dường như càng trở nên ham muốn hơn, một lần lại một lần cố gắng nhịn xuống tiếng thét chói tai cùng tiếng rên rỉ thở dốc cùng với xúc động muốn tự an ủi đã tiêu hao tất cả sinh lực của hắn, chính là vì cái gì mà hắn còn chưa chịu té xỉu?
Đau khổ thở gấp, bị động mà đón nhận xâm lược từ hai nơi cao thấp, ý tưởng duy nhất còn sáng tỏ lúc này là vì cái gì mà tên hỗn đản đó còn chưa chịu chấm dứt!
Lục Gia Diễm chẳng những không chịu chấm dứt, ngược lại ở nơi mềm mại ấm áp trong cơ thể Tần Đồng còn lớn thêm vài phần, khiến Tần Đồng xanh mét mặt mày tràn đầy sợ hãi, lực đạo như muốn nghiền chết hắn càng lúc càng nặng, cứ như quyết ý phải bức hắn đến tuyệt cảnh mới chịu chấp nhận.
Đôi môi đang bị giằng co rốt cuộc cũng chịu tách ra, Tần Đồng liều mạng hô hấp cứu lấy tính mạng của chính mình, tim đập mãnh liệt vừa mới dịu được một chút đã bị động tác kế tiếp của Lục Gia Diễm khiến hắn cả kinh nhảy dựng lên, hét lớn: “Hỗn đản, ngươi buông tay cho ta!” Lời còn chưa dứt, môi lại bị ngăn chặn.
Bàn tay lạnh lẽo đầy vết chai giờ phút này chính là đang khoát lên phân thân hắn mà không ngừng vuốt ve, hoàn toàn khác hẳn với sự mềm dẻo của nữ nhân. Xúc cảm có chút thô ráp đang theo những đường gân xanh mà chậm rãi dao động, cảm giác khi chạm vào hành thể đã sớm ướt đẫm càng thêm tra tấn thần kinh vốn đã rất yếu ớt của Tần Đồng. Thân thể run rẩy càng lúc càng lợi hại, giống như lá rụng giữa gió mùa thu, những hạt châu nhỏ nhịn không được mà rơi xuống dưới sự an ủi đó, rốt cuộc không thể kiềm chế được tiếng kêu sợ hãi của chính mình.
Tiếng kêu vừa ra lại bị ngăn chặn bởi hai đôi môi đang kề sát vào nhau, cố gắng giãy dụa buộc nó nuốt trở lại, tay trái Tần Đồng vốn đang chống đẩy lại như muốn nhũn ra, khoát lên cánh tay Lục Gia Diễm cũng chỉ còn nửa phần khí lực.
Hết thảy những thứ có thể biểu đạt đều bị ngăn chặn mạnh mẽ, chỉ có nước mắt chảy xuống càng ngày càng nhiều, ánh mắt không bao giờ nữa khôi phục lại sự thanh minh, mãnh liệt quay cuồng, khi mà Lục Gia Diễm buông tha cho đôi môi của hắn thì trừ bỏ những âm thanh đứt quãng còn lại chỉ có thể là rên rỉ bất lực.
“Không không… Phóng, a! Ô… Buông ra… Ngô ân…”
Thân thể không tự chủ mà dính sát lại, hai chân gắt gao bám vào tấm lưng thon gầy khỏe mạnh kia, giống như chiếc thuyền con phiêu bạt giữa cơn sóng lớn, vô lực mà tuyệt vọng chờ đợi.
Hung khí tàn sát bừa bãi trong cơ thể mang theo lực đạo không thể kháng cự, phá vỡ dũng đạo mà tiến thẳng sâu vào bên trong, liên tiếp ma sát nội bích mềm mại mà yếu ớt, nơi trọng yếu bị người khác nắm trong tay cũng được an ủi ngày càng nhanh khiến cho Tần Đồng càng thêm run rẩy. Tiếng nước mĩ kích thích hắn mạnh mẽ, tiếng rên rỉ mà hắn không muốn nghe nhất cứ ngân nga vang vọng trong phòng. Dưới từng trận kịch liệt đó, hành thể đang được nắm chặt đột nhiên thẳng lên, Tần Đồng nhất thời trước mắt là một mảnh bạch quang.
Bùng nổ trong nháy mắt khiến Tần Đồng nhanh chóng cắn lên đầu vai của Lục Gia Diễm, đem âm thanh kêu gào kia hóa thành tiếng rên rỉ trong cổ họng, thân thể đang căng thẳng đến cực hạn trở nên vô lực yếu đuối trên giường, trong cơ thể khi đó đồng thời cũng chảy vào một lượng nhiệt lưu, nóng đến mức khiến hắn muốn nhảy dựng.
Tầm mắt mờ ảo đã không thể nhìn thấy rõ bất kỳ điều gì, tiếng hô hấp nặng nhọc hai bên tai cũng trở nên xa xôi cách trở, trước khi thần trí hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, Tần Đồng chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu: con mẹ nó không bao giờ được… uống rượu nữa