Tần Đồng theo phản xạ lập tức nảy bật lên lại bị ngăn chặn, tựa như một con cá đang giãy dụa vô lực trên bờ không làm được việc gì khác ngoài việc cố gắng hô hấp, mặt đỏ như máu, đôi mắt sáng lấp lánh nguyên bản bị lửa giận chiếm cứ giờ đây lại phủ kín một tầng hơi nước, lông mi run rẩy hạ xuống trông như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
Nháy mắt sống chết muốn tìm nước quay trở về, cũng không đề phòng đầu lưỡi người nọ đang nhẹ nhàng đi lên, khẽ hôn ở khóe mắt, sau đó đến mí mắt, lại tiếp đến hàng lông mi đang không kiềm chế được mà rung động, nhẹ nhàng tựa như cánh bướm khẽ phớt qua, nhưng lại khiến cho trái tim Tần Đồng loạn mất nửa nhịp, sau đó lập tức như bị sét đánh ầm ầm chấn động toàn thân, hắn vừa mới rồi bị cái quỷ gì vậy?
Lập tức giãy dụa đẩy Lục Gia Diễm ra, ngược lại tay lại bị bắt lấy, chỉ có thể dùng con ngươi mang đầy vẻ hung dữ cùng ngữ khí thêm hung ác: “Ngươi cách xa một chút cho ta!” Trong lòng ngày càng thống hận chính mình sao lại không khác gì một đứa trẻ con vô lực trước mặt hắn.
Lần này Lục Gia Diễm có đáp trả, sau khi tỉ mỉ đánh giá hắn qua một lần, liền nói: “Ngươi đang sợ hãi, sợ cái gì?” Ngữ khí nói chuyện thực khẳng định, ánh mắt hơi cong lên, tựa hồ mang theo nét cười rất thản nhiên, nghiêng nghiêng nhìn thấy trong đôi mắt đó tinh quang lưu chuyển, giống như hắc tinh thạch chói lóa khiến cho người khác trở thành mù lòa.
Tần Đồng cũng bị đôi mắt kia hấp dẫn nhất thời không kịp hoàn hồn, đợi đến lúc tỉnh lại càng thêm quẫn bách cùng tức giận, nói: “Lão tử sợ hãi cái gì?” Gặp quỷ, hắn thật sự có chút sợ hãi.
Lục Gia Diễm buông tay hắn ra, vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi di chuyển đến trước ngực hắn mà áp sát vào, tiếp theo nói: “Đúng vậy, ngươi sợ cái gì đâu?” Khi nói chuyện ý cười trong mắt càng đậm, phản ứng cơ thể hắn hết thảy đều không trốn khỏi hai mắt cùng cảm giác của mình, nhìn hắn vừa ra vẻ bình tĩnh lại vừa tức giận, bộ dáng đó cũng thật sự thú vị.
Tần Đồng bởi vì tay Lục Gia Diễm dán sát vào trước ngực mình nên hô hấp đã trở nên khó khăn, cảm giác được nhịp tim của chính mình đột nhiên tăng lên trong nháy mắt, thanh âm “bang bang” như đánh trống vang lên bên tai hắn, khiến cho hắn từng trận choáng váng, tựa như trái tim trong một khắc đó sẽ từ g ngực mà lao ra ngoài. Rung động như vậy, hắn tuyệt đối tin tưởng cái kẻ đang kề sát vào mình kia sẽ cảm giác được nhất thanh nhị sở, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cũng không thoát được lỗ tai tên đó. Không thể đáp trả được, Tần Đồng đành phải quay đầu đi cắn răng không phát ra tiếng, trong mắt đã hiện lên một chút đỏ hồng.
Mà Lục Gia Diễm hiển nhiên không tính toán cứ như vậy mà buông tha cho hắn, tuy rằng không nói nữa, nhưng dưới tay cũng không dừng lại, như trước kề sát vào, bắt đầu chậm rãi di động.
Ngay từ đầu thật ra cũng không có gì, nhưng khi những ngón tay đầy vết chai sạn di chuyển đến cái nơi có hai hồng đậu nho nhỏ đang nổi lên kia, Tần Đồng “A” lên một tiếng thật to, sau đó giống như bị kim châm mà giật nảy người lên, hai tay bắt lấy cái tay Lục Gia Diễm đang kề sát trên ngực đi đẩy ra ngoài, trong giọng nói lần đầu tiên mang theo vẻ bối rối không chút che đậy: “Dừng, cút cho ta!”
Nhưng bằng khí lực của hắn căn bản không thể lay động Lục Gia Diễm một mảy may nào, đối phương bất quá chỉ dùng chút nội lực nhẹ nhàng đã thoải mái đưa hắn áp trở về, lập tức còn nghiêm trọng hơn, hơn nữa dùng sức mà ma sát qua, động tác lại càng từ tốn, tay kia thì đã chặt chẽ bắt lấy thắt lưng hắn, nguyên bản một chân ở bên ngoài cũng nhân cơ hội mà chen vào.
Cổ họng Tần Đồng nghẹn ngào ra tiếng, hai tay đang bắt lấy Lục Gia Diễm càng thêm dùng sức, dường như muốn đem nó bẻ gẫy. Một dòng điện lưu theo đó truyền thẳng đến, khiến hắn vô ý thức mà run rẩy cuộn người lại, ngược lại càng kẹp chặt thắt lưng Lục Gia Diễm.
Kéo tay đang bị Tần Đồng nắm lấy chặt chẽ, Lục Gia Diễm vẫn ngao du trên người hắn rất thành thạo, xúc cảm tuyệt vời mang theo run rẩy rất nhỏ từ đầu ngón tay truyền đến toàn thân, tạo nên một sự hưởng thụ tuyệt vời cùng với khát vọng muốn được xâm nhập.
Nhiệt độ cơ thể cũng bởi vì thế mà tăng lên rất cao, giống như hai ngọn lửa đang gắt gao dán sát lại, nơi trung tâm của hai người lại càng nóng đến mức phỏng người, kêu gào muốn được phát tiết.
Lục Gia Diễm lúc này lại nhíu mày, nhớ tới tình hình lần đầu tiên, tuy rằng cái loại khô khốc chặt chẽ này mang đến khoái cảm tuyệt vời, nhưng mà đi kèm với nó cũng là thống khổ có thể nói là cực hạn, khiến cho hai người cũng không dễ chịu mấy, hắn lại không muốn gặp lại một lần nữa.
Tay phải tùy ý cho Tần Đồng nắm lấy, ánh mắt dừng lại trên đống quần áo đang nằm trên mặt đất, nghĩ nghĩ hay là quyết định bỏ ra, nhưng hắn nếu hiện tại buông tay, người bị chính mình đè kia tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, sau khi đánh một trận, hưng trí làm cái gì cũng sẽ không còn nữa.
Vì thế ánh mắt liền thu hồi chậm rãi ở trên người Tần Đồng mà xem xét, mang theo một chút suy nghĩ nào đó, mà Tần Đồng lúc này còn đang so đo tranh chấp với cái tay đang áp chế mình kia, không phát giác ra được ánh mắt đó, mãi đến khi một tiếng “A” đánh vỡ tất cả các động tác, khiến cho hắn chỉ còn lại khí lực thở dốc.
Tay ở bên hông lúc này đã di chuyển qua nơi đang mang theo nhiệt độ cao nhất kia, vừa rồi bất quá chỉ là nắm chặt rồi buông, nhưng lần này lại đem nó hoàn toàn bao vậy trong lòng bàn tay mà tinh tế vuốt ve, hoặc nhẹ hoặc nặng hoặc nhanh hoặc chậm, hòa cùng với những vết chai sạn nơi ngón tay mà di chuyển, hoàn toàn bao vây chặt chẽ, thậm chí còn ngẫu nhiên xẹt qua cái lỗ nhỏ đang rơi lệ kia.
Kỳ thật động tác của Lục Gia Diễm cũng không tính là thuần thục, cũng không có kỹ xảo gì, nhưng so với cánh tay mềm mại trơn nhẵn của nữ nhân hoàn toàn bất đồng khiến cho Tần Đồng chấn động, giống như thuốc phiện, dùng vẻ ngọt ngào trí mạng dụ dỗ người khác từng bước hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế.
Lúc đầu Tần Đồng còn có thể cố gắng duy trì thần trí của mình, nhưng dưới sự do thám của Lục Gia Diễm đang nắm giữ nhược điểm của chính mình kia, một chút thanh tỉnh cũng bắt đầu rời xa hắn. Tiếng rên rỉ kiềm nén trong cổ họng dần trở nên không thể khống chế, tranh nhau lao ra khỏi miệng, nghe vào tai, lại cảm giác căn bản không phải thanh âm của mình, chính mình sao lại có thể phát ra thanh âm như vậy?
“Ân a… A… Ân… Không…”
Lông mi run rẩy càng thêm lợi hại, trước mắt hoàn toàn mông lung, hơi nước đã chiếm cứ cả tròng mắt, mồ hôi lại thấm đẫm từng giọt từng giọt, không chỉ thấm ướt đệm giường bên dưới, cũng bắt đầu chảy vào trong mắt, ngứa ngáy tê dại cùng đau đớn khiến nước mắt hắn thật vất vả mới bức được trở vào đã không kiêng nể gì mà chảy xuống, rất nhanh liền ướt đẫm cả hai má.
Tay kề sát g ngực lúc này cũng đã thoát khỏi hai cánh tay không còn sức lực để kiềm chế nữa, lại càng thêm linh hoạt, nhanh chóng quay về sau gáy của hắn, vuốt tới vuốt lui nốt ruồi nho nhỏ kia.
Tóc sau gáy bị vén lên, bất chấp những vướng mắc nho nhỏ, nơi ít khi được chạm vào lại trở thành nơi mẫn cảm nhất, giống như tất cả những dây thần kinh toàn thân đều tập trung hết vào chỗ đó.
Càng ngày càng nhiều tiếng trầm thấp tràn ngập trong không khí ám muội, thanh âm ướt át mơ hồ cũng càng ngày càng lớn, cũng càng lúc càng nhanh, một lần lại một lần quấy nhiễu lòng người, lộ ra một vẻ loạn.
Lại là một tiếng thét chói tai, có tiếng khóc mơ hồ, có chút biến điệu, lại càng thêm mê người. Cùng với thanh âm này, Tần Đồng theo bản năng nắm chặt lấy tấm đệm dưới thân, thân thể căng thẳng đến tột cùng, mũi chân cũng cuộn lại, sau đó liền xụi lơ, chỉ có thể hô hấp dồn dập, ngay cả ánh mắt cũng vô lực mở ra.
Trên tay Lục Gia Diễm tràn đầy chất lỏng trắng mịn, thừa dịp Tần Đồng xụi lơ, dễ dàng dùng đầu gối tách hai chân hắn ra, cái tay kia cũng giảo hoạt bắt đầu thực hiện mục đích cuối cùng.
Dưới ánh nến mờ ảo, hai má người nọ ửng đỏ cùng thân thể đang thản nhiên nổi lên một màu hồng nhạt phủ kín một tầng mồ hôi trong suốt, ngực phập phồng cao thấp theo từng đợt hô hấp mang theo tiết tấu vô cùng mê hoặc con người, lưng ngẫu nhiên sẽ run rẩy, còn dính lại một chút dịch thể, khí quan với hình dạng cùng nhan sắc đều rất được đang nằm giữa bộ lông không dày đặc còn hơi hơi ngẩng đầu, hai chân cũng bị tách ra, phong tình cực hạn như vậy khiến cho chút tự chủ cuối cùng của Lục Gia Diễm đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Dị vật đột nhiên xâm nhập khiến cho nơi cửa khẩu bất an mà rung động, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị tiến vào, chỉ có thể theo phản xạ mà co rút lại kẹp chặt lấy dị vật đang không ngừng xâm nhập.
Tập kích như vậy cũng khiến cho Tần Đồng hoàn hồn, cảm giác khó chịu khiến hắn nâng lên mí mắt nặng nề nhưng lại không có sức lực mà phản kháng tiếp, chỉ phí công đá động hai chân lắc đầu kêu lên: “Cút, ta không cần, cút ngay cút ngay!” Thanh âm lại mềm nhũn, không giống kháng cự lại càng giống như mời gọi, khiến hắn đành phải câm miệng, vẻ đỏ ửng trên mặt càng đậm.
Lục Gia Diễm tiến đến bên vành tai đã sớm hồng hồng của hắn, buồn bực nói: “Còn nói ta cút ngay?” Ngón tay dựa theo trí nhớ trong dĩ vãng đã đặt tại nơi hiểm yếu nhất, mười phần ác ý.
Cái này khiến Tần Đồng ngay cả kêu cũng kêu không được, ánh mắt càng trở nên mông lung tan rã, chỉ có thể phí công mà hoảng hốt cúi đầu đem vành tai của mình thoát khỏi hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt chính mình kia.
Lục Gia Diễm lại gắn như hình với bóng, hoàn toàn không muốn buông tha, phía dưới lúc này cũng đã tiến thêm vào một ngón, cảm giác được hai chân Tần Đồng lại đang giãy dụa, dứt khoát lấy một chân mình ngăn chặn một bên, tay nguyên bản đang chế trụ thắt lưng cũng nhanh chóng đè chặt bên còn lại: “Đừng lộn xộn.”
Tần Đồng rất muốn mắng chửi người, nhưng lại không có được một chút khí lực nào, ngay cả việc lấy ánh mắt mà trừng cũng không làm được, hai ngón tay thon gầy mang đầy vết chai sạn đang ra vào trong cơ thể mình, ma sát vách tường nội bích non mịn, lại lúc nào cũng lướt qua cái điểm chết người kia, mang theo thanh âm càng ngày càng loạn, sau đó lại lập tức tăng thêm một ngón, khiến thần kinh Tần Đồng hoàn toàn bị cắt đứt.
Hắn vốn không phải là người có thể kháng cự dục vọng bản năng, nếu đối mặt không phải là nam nhân, sợ là đã sớm trầm mê mà mây mưa thất thường giữa miền cực lạc, mà hắn trước mặt Lục Gia Diễm liều mạng kháng cự cho đến bây giờ, cũng có thể coi là đã đến cực hạn.
Cổ ngẩng lên, thanh âm lăn lộn trong cổ họng đã vắt đầu chuyển sang khàn khàn, lộ ra hương vị nồng đậm, miễn cưỡng mở ra một chút con ngươi đã sớm mơ hồ mông lung, không ngờ thoáng nhìn qua lại mang theo mị hoặc vô tận, thậm chí so với nữ nhân ngày thường cùng lên giường cũng chưa từng nhìn thấy được.
Tất cả những biểu tình biến hóa dưới ánh nến mờ ảo đều không trốn được ánh mắt của Lục Gia Diễm, đồng thời hắn cũng trốn không được mị hoặc của chúng, dục vọng dưới thân giống như con ngựa hoang đang cố gắng lao nhanh hết sức, rốt cuộc cũng không thể nào khống chế được nữa.
Ngón tay một mực ra vào bên trong Tần Đồng rút ra trong nháy mắt, lập tức đem chính mình đặt vào, thắt lưng dụng lực một chút liền tiến vào, theo đó chính là lửa nóng bao vây, khiến hắn phát ra một tiếng kêu khẽ.
Tần Đồng chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên ngắn ngủi, cảm giác đau đớn cùng bị chiếm giữ đã đem toàn bộ thanh âm của hắn cướp đi, đau đớn lần này không thể so với lần trước phê tâm liệt phế, nhiều nhất chỉ là vô cùng khó chịu do bị cưỡng chế mà ra, nhưng lại khiến cho tim hắn đập càng thêm nhanh. Lần trước hắn có thể ỷ vào đau đớn mà chống đỡ một lúc, nhưng lần này, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Mà Lục Gia Diễm cũng không có dừng lại nhiều, lúc đầu có chút hòa hoãn nhưng rất nhanh đã tăng tốc, không bao lâu sau liền đến ngay địa điểm chết người, ma sát, ra vào, khi nặng khi nhẹ, khiến cho lý trí Tần Đồng càng thêm phiêu xa, tuy rằng còn có thể giãy dụa một chút, nhưng sau cũng đã bắt đầu quấn lấy người đang tàn sát bừa bãi trên người mình, rên rỉ trong vô thức mà thúc giục càng lúc càng nhiều.
Động tác của Lục Gia Diễm lại càng trở nên càn quấy, giống như thật sự muốn đem Tần Đồng ăn sạch sẽ vào trong bụng, về phần ý chí của người kia lại càng không nằm trong phạm vi lo lắng của mình, dù sao thì dựa trên kinh nghiệm không nhiều nhặn gì của hắn, cho dù người nào đó không nguyện ý, đến cuối cùng cũng chỉ có thể đầu hàng.