Lục Gia Diễm đỡ Tần Đồng suýt nữa sắp ngã xuống, ánh mắt hơi nheo nheo lại: “Ngươi thế nào lại cùng hắn ở một chỗ?”
Tần Đồng đầu tiên theo trực giác muốn đáp trả, đột nhiên giật mình: “Ngươi sớm đã nhìn thấy ta!” Sao đó tức giận nói: “Ngươi theo dõi ta!” Quả thực là kháo, sự tình như thế nào lại càng lúc càng thái quá?
Lời này vào tai Lục Gia Diễm lại cực kỳ chói tai, lông mi cau lại càng chặt: “Ta vừa nhìn thấy ngươi lúc mới đi ra.”
Theo dõi? Hắn có cái gì mà phải theo dõi, nếu không phải Giang Kỳ khi trở về không nhìn thấy người, hắn cũng sẽ không chạy ra đây tìm. Nghĩ đến đây, Lục Gia Diễm càng buồn bực, hắn tìm cái gì, thật sự là không có việc gì mới rỗi hơi đến vậy.
Tần Đồng hiển nhiên cũng cảm thấy được mình nói không có cơ sở, nhìn thấy hắn bộ dáng không mặn không nhạt không mang theo biểu cảm gì, đành đem bản mặt nghiêm túc ra nói: “Vậy ngươi tìm ta để làm chi.”
Đánh chết Lục Gia Diễm cũng không chịu thừa nhận chính mình không có việc gì làm mà chạy ra tìm người, bản mặt không khác gì Tần Đồng: “Ta bất quá là đi ra ngoài một chút.”
Tần Đồng đánh giá hắn một lần từ trên xuống dưới, tản bộ? Nói cho quỷ nghe quỷ cũng không thèm tin, nhưng loại lời nói không có chất dinh dưỡng này không tất yếu phải tiếp tục đôi co, vì thế lướt qua Lục Gia Diễm bước đi: “Nga, vậy ngươi chậm rãi tản bộ, ta đi về trước.” Vẫn là nhắm mắt làm ngơ thật tốt, mỗi khi nhìn thấy hắn lại nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, thật sự là muốn nôn.
Lục Gia Diễm không lên tiếng, vốn thực tính toán tiếp tục đi một chút, nhưng khi nhìn Tần Đồng đi xa một chút lại không bước chân ra được, cuối cùng vẫn là mang theo vẻ mặt xanh mét không xa không gần mà theo sau hắn trở về, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ấm ức, hiện tại đây là tình trạng gì?!
Sinh nhật này của tiểu đào tuy rằng không tính là náo nhiệt nhưng cũng thực ấm áp. Tiểu nha đầu mấy ngày trước cực kỳ hưng phấn, hôm nay sáng sớm ngược lại lại mang theo biểu tình nghiêm túc, buổi sáng rửa mặt chải đầu sau lại thay bộ đồ mới do Tần Đồng tặng, sau đó Chu tẩu tại đại sảnh giúp nàng búi tóc, kia bộ dáng thực sự giống vẻ mềm mại của nữ tử đang dần trưởng thành. Bất quá nàng vẫn chưa đính hôn, cho nên khi cả nhà ngồi vây quanh ăn trường thọ xong thì đã đem búi tóc tháo xuống, khôi phục lại nguyên dạng bộ dáng của tiểu nữ nhân.
Tính tình của nàng đương nhiên cũng không thể trong một sớm một chiều liền trường thành, sau khi kết thúc buổi lễ đã hừng hực hứng thú chạy tới xem mấy con cá mà Lục Gia Diễm mua về cho, ngồi chồm hổm bên cạnh lu cả nửa ngày.
Chính là lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa, tất cả đều cảm thấy kỳ quái, bọn họ trước nay đều không có kết giao với nhiều người, hơn nữa Đại Hổ còn phải trên dưới nửa tháng nữa mới có thể đến kinh thành, này người gõ cửa chính là ai?
Đi mở cửa tự nhiên là Tiễn bá, một lúc sau quay lại, trên mặt thần sắc có chút kỳ quái, trên tay còn cầm theo một cái hộp đã được bọc kỹ càng, tinh xảo, nhìn không ra là cái gì.
Tần Đồng tiến lên hỏi: “Tiễn bá, người nọ là ai? Còn nữa, đây là cái gì?”
Tiễn bá nghe hắn hỏi, trên mặt thần sắc càng thêm kỳ quái, cúi người đưa thứ trên tay cho tiểu đào, trả lời: “Người nọ nói là người của Hà quý phủ, nói là chủ tử nghe nói tiểu thư nhà ta hôm nay sinh nhật trưởng thành, nên lại đây tặng nàng lễ vật.”
Vật đúng là đưa cho tiểu đào, nói là nói với Tần Đồng, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lục Gia Diễm, thừa lúc mọi người không chú ý mà âm thầm chớp mắt, thần tình hưng phấn chờ đợi tai họa, này không phải rõ ràng sẽ có trò hay mà nhìn hay sao.
Tần Đồng hiểu ý “Hà phủ” là chỉ ai, chỉ cảm thấy khó hiểu: “Hà Vấn Kinh? Không phải đâu.” Hắn nhớ rõ ràng mình không nói cho hắn địa chỉ, hắn như thế nào lại tìm được?
Tiễn bá chưa kịp đáp bên kia đã truyền tới một tiếng thét “A” kinh hãi của tiểu đào, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy trên tay nàng chính là cây trâm bạch ngọc, đỉnh đính hoa mẫu đơn cùng bướm, rủ xuống dao động, ngọc ôn nhuận trạm trổ tinh tế, là thượng phẩm khó có thể có được.
Nguyên lai là tiểu đào tò mò không nhịn được đem hộp mở ra, vừa mới mở đã bị vật bên trong làm hoảng sợ. Chu tẩu cũng có vẻ thực giật mình, đem cây trâm trở lại thì phát hiện bên trong còn có một tấm thiệp, mở ra thì thấy mặt trên viết: Ngô cùng thế huynh nhất kiến như cố, muội của huynh là muội của ngô, nay đại lễ của muội muội, tự nhiên phải biểu thị tấm lòng của ngô.
Chu tẩu đưa thiệp cho Tần Đồng, hỏi: “Ngươi khi nào quen biết hắn đến như vậy?”
Tần Đồng tiếp nhận thiệp cũng không hiểu ra sao, tràn đầy vẻ khó hiểu nói: “Ta chưa từng quen thuộc hắn, chỉ thấy mặt hai lần mà thôi, chẳng qua mấy ngày trước nghe hắn giới thiệu Trân Tú phường nên đi chỗ đó giúp tiểu đào chọn quần áo thôi. Ta cũng không nói cho hắn biết nơi ta ở, thật sự có chút khó hiểu.”
Chu tẩu nhíu mày: “Vật quý như thế này tốt nhất không nên nhận, tuy rằng trên thiệp viết rất đường hoàng nhưng lại không hợp lễ nghi, vẫn là chọn hôm nào trả lại đi.”
Tần Đồng ngơ ngác: “Trả lại? Trả như thế nào?”
Chu tẩu trừng hắn: “Tất nhiên là trả lại Hà gia.”
“A? Như vậy có phải hay không không được tốt lắm a.” Tần Đồng nhức đầu, nhìn thấy tiểu đào vẻ mặt không muốn, có chút chần chừ nói: “Hơn nữa, ta nào biết Hà phủ kia nằm ở nơi nào.”
“…”
Giang Kỳ một bên xem xét vẻ mặt giống như đang kết hàn băng của Lục Gia Diễm, lại muốn tiện thể lửa cháy mà đổ thêm dầu, dùng thanh âm thấp đến mức chỉ có hai người nghe rõ hỏi: “Ngươi nói, người họ Hà này không phải là không có dụng ý khác chứ.”
Kết quả Lục Gia Diễm ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ đăm chiêu nhìn cây trâm trên tay Tần Đồng, Giang Kỳ cảm thấy không có chút thú vị nào, chỉ sờ sờ mũi mà đứng cách xa một chút, tính toán chờ xem náo nhiệt.
Kết quả Chu tẩu vẫn quyết định đem cây trâm trả lại, chính là lại đưa nó cho Tần Đồng buộc hắn nghĩ biện pháp. Tần Đồng cầm cây trâm ngọc lạnh lẽo kia chỉ cảm thấy giống khoai lang phỏng tay, này còn chưa tính, điều khiến hắn phiền lòng hơn là ánh mắt Lục Gia Diễm nhìn hắn, cứ như vậy mà yên lặng nhìn hắn, không nói gì, khiến cho hắn có cảm giác rất giống như chính mình đang làm chuyện gì thực có lỗi, tựa như, tựa như… hắn ngoại tình! Mà Lục Gia Diễm chính là cái tên không hay ho bị vợ cho cắm sừng.
Kháo! Hắn ngoại tình cái rắm! Nhẫn đến mức Tần Đồng rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, vỗ bán hướng về phía Lục Gia Diễm quát: “Ngươi nhìn đủ chưa!” Nhìn nhìn nhìn, nhìn cả một ngày, mắt coi chừng bị mù.
Lục Gia Diễm vẫn lấy ánh mắt nhìn hắn, Tần Đồng bạo phát: “Ngươi câm điếc a.”
Một lúc lâu sau Lục Gia Diễm rốt cuộc mở miệng, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Có người vừa ý ngươi.”
What! Tần Đồng bị năm chữ uy lực không dưới động đất cấp chín này dọa sợ hãi đến cực điểm, nói chuyện cũng có điểm lắp: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi…” có phải hay không uống nhầm thuốc? Lập tức lại nổi điên: “Lão tử cũng không phải nữ nhân, ngươi nói loạn cái gì!” Cho rằng mỗi người đều biến thái như hắn? Vừa nói vừa múa may nắm tay, tựa hồ như chỉ cần Lục Gia Diễm thấp đầu xuống một chút, hắn sẽ đánh cho tên kia răng rơi đầy đất. Đương nhiên là, nếu hắn có thể làm được như vậy.
Lục Gia Diễm lại xem như nắm tay của hắn không tồn tại, một bước lại một bước thong thả đi lại: “Trực giác của ta trước giở thực chuẩn, hơn nữa trực giác lần này khiến cho ta rất không thoải mái.”
Khí thế của Tần Đồng nhất thời yếu đi, lui lại phía sau: “Ngươi không thoải mái là chuyện của ngươi, ngươi cứ nhìn chằm chằm ta để làm gì.”
Tốc độ lui về sau không bằng tốc bộ bước tới, Lục Gia Diễm đã cố định ngay trước mặt hắn: “Bởi vì liên quan đến ngươi.” (=)))))))
“…A?!”
Tần Đồng hoàn toàn dại ra, cảm giác đầu óc của mình hoàn toàn không sử dụng được nữa, nếu không phải hôm nay đầu óc Lục Gia Diễm có vấn đề thì chính là lỗ tai mình có vấn đề, bằng không tại sao lại có nhiều trận thiên lôi trong lời nói đến như vậy?
Cuối cùng, Tần Đồng xác định lỗ tai mình không có bị hỏng, cho nên hắn hỏi: “Ngươi không phải là bị đụng vào đầu chứ?”
Lục Gia Diễm không trả lời lại càng tiến thêm gần, nhìn thấy Tần Đồng mang theo vẻ mặt đề phòng, hắn lộ ra biểu tình tự hỏi lại tựa hồ có chút phiền não: “Không đụng vào nhưng tình hình cũng không khá hơn nhiều lắm.”
Tần Đồng há mồm không nói nên lời, chỉ liều mạng để ý mà thối lui, lui đến lúc sau lưng đau đớn mà đụng vào vách tường không thể lui được nữa, chỉ có thể đem chính mình dán sát lên tường cố gắng kéo dãn cái khoảng cách đang càng ngày càng biến mất kia.
Mắt thấy Lục Gia Diễm càng lúc càng gần, Tần Đồng theo bản năng ngừng thở, trong đầu muốn lớn tiếng kêu “Dừng lại dừng lại” yết hầu lại giống như mất đi âm thanh không thể phát ra thành tiếng.
Lục Gia Diễm rốt cuộc cũng đứng lại, khoảng cách giữa hai người cũng gần như đã biến mất, Tần Đồng chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, cúi đầu một chút liền có thể nhìn thấy hắn rõ ràng, giờ phút này khi đối diện với con ngươi xinh đẹp mang theo vẻ đề phòng kia tự nhiên lại không thể bỏ qua được, bất quá còn có một thứ khác càng khiến hắn không thể bỏ qua, đó chính là ảnh ngược của hắn.
Hắn cũng không biết từ trong mắt một người mà thấy ảnh ngược của chính mình lại là một chuyện đáng rung động đến mức như thế, trong đáy mắt trong suốt đó chứa đựng tất cả tình tự không thể che giấu được, đơn giản mà trực tiếp, lông mi dài uốn nhẹ thoáng che lấp chúng lại, hắn thậm chí có thể đếm được rõ ràng có bao nhiêu cái trên hai hàng lông mi đó, mà trong đó rõ ràng nhất, chính là hắn.
Cứ việc cho rằng tình tự trong ánh mắt kia không giống nhau có thể khiến cho mình yêu mến, nhưng vào giờ phút này, ánh mắt hắn chỉ chuyên chú trên người mình, đây không phải là biểu thị rõ ràng, đối với hắn mình vẫn là rất đặc biệt đi? Tâm tình như vậy cảm giác như vậy, chỉ sợ không phải chỉ nói thích là có thể rõ ràng tất cả mọi chuyện?
Cũng không biết là do ngừng thở quá lâu hay là chính mình quá khẩn trương, tiếng tim đập “bang bang” đã chiếm cứ hoàn toàn tất cả các giác quan của Tần Đồng, còn có thể cảm thấy được trên mặt mình thậm chí toàn thân nhiệt độ bắt đầu bốc lên cao, cảm giác như vậy quả thực không xong, chẳng lẽ chỉ mới thượng giường hai lấn hắn liền thật sự bị bẻ cong?!
Còn chưa kịp phản ứng với ý nghĩ của chính mình, Tần Đồng đã bị một khuôn mặt phóng đại trước mắt dọa hắn cả kinh ngẩng mặt lên, đầu lập tức đã rơi vào một vòng tay rộng lớn, khuôn mặt nhẹ lướt qua một luồn hơi thở nóng rực, hắn nghe được Lục Gia Diễm ghé vào lỗ tay hắn nói: “Đụng vào đầu thì cứ việc đụng vào đầu đi.” (>_