Thương Hoa Tiếc Ngọc

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng sáu Lạc Dương, cảnh tượng nhất phái phồn hoa, trong thành Thiên Hương tửu lầu lớn nhất đang rất đông khách. Hàn Dự Trần cùng Lê Cảnh vừa vào cửa, lập tức tiểu nhị nhiệt tình ra đón, kêu thức ăn và rượu.

“Lầu Tường Thụy sớm đã có người bao rồi?”

Hàn Dự Trần hỏi, nếu hắn nhớ không lầm, đại ca bảo sẽ đợi ở lầu Tường Thụy Thiên Hương tửu lầu Lạc Dương, bởi vì nơi đó vị trí tốt nhất, phong cảnh cũng tốt nhất.

Tiểu nhị”A” một tiếng, trên mặt thần sắc kính nể:

“Ngài nhất định là Hàn công tử! Vị khách nhân kia đã đợi ba ngày ! Đã sớm phân phó tiểu nhân thấy người đến mời lên lầu!”

Dứt lời hắn lập tức vỗ áo đi trước, cung kính mời hai người lên lầu , còn chưa đi đến cửa thang lầu, chợt nghe từ Tường Thụy vang tới tiếng nữ tử, xen lẫn âm thanh của tỳ bà, làm tâm người ngứa ngáy. Hàn Dự Trần nhịn không được bật cười:

“Hắn mời ca nữ?”

Tiểu nhị vỗ rất giỏi nói, lập tức bồi cười nói:

“Vị gia này thích náo nhiệt, mấy người ca nữ kia cũng là những ca nữ nổi tiếng nhất Lạc Dương, mấy chi khúc thật cũng không sai.”

Hàn Dự Trần âm thầm lắc đầu, người này! Ước chừng vĩnh viễn cũng không đổi được tật xấu phóng đãng đó! Ở nhà tham luyến son phấn i, xuất môn lại còn muốn trêu chọc một phen, thật hết thuốc chữa!

Hắn quay đầu nhìn Lê Cảnh có chút khẩn trương:

“Đại ca của ta là một người lỗ mãng, lời hắn nói, toàn bộ không đúng. Ngươi chỉ làm như vẫn nghe là được.”

Lê Cảnh điểm gật đầu, trong lòng lại nghĩ sao có thể làm như không phát hiện, không nói hắn là đại ca Hàn Dự Trần, tốt xấu hắn cũng là trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Hạc công tử, ngay cả có lỗ mãng, cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thể thiếu .

Hàn Dự Trần đẩy cửa Tường Thụy, đã thấy bên trong những tiếng nữ tử oanh oanh yến yến, phấn hồng vàng nhạt, tỳ bà vang lên, giữa một nam tử áo đen, tả vòng phải lâu, hảo bất khoái ý. Một nữ tử áo hồng rót rượu cho hắn, hắn mới uống đến một ngụm, ngẩng đầu thấy Hàn Dự Trần đứng ở cửa, không khỏi lập tức nở nụ cười.

“Ngươi rốt cuộc đã tới, ta còn tưởng ngươi trên đường đánh cướp! Trễ như vậy! Hại ta phải chờ!”

Người kia cười đứng lên, thanh âm trầm thấp hữu lực, khiến người ta thấy uy quyền, cùng cái dáng vẻ phong lưu của hắn bây giờ thật không hớp.

Hàn Dự Trần đi tới, hai huynh đệ đập nhẹ vai nhau một cái, cười nói vài câu nhàn thoại. Lê Cảnh gặp người này thân hình cao lớn, tướng mạo oai hùng cực kỳ, hiển nhiên là nam tử phương Bắc vĩ đại, cùng Hàn Dự Trần nho nhã tuấn tú không có chút tương tự, cảm thấy không khỏi rất kinh ngạc. Hơn nữa hắn nhìn qua ước chừng có hơn ba mươi tuổi rồi, hai mắt nhìn quanh như điện, tuy rằng xen lẫn trong một đám nữ nhân không chút thể thống, nhưng không có một tia dâm loạn, làm người ta liếc mắt một cái liền nghĩ đến trường kiếm giang hồ, khoái ý ân cừu hiệp sĩ.

Lê Cảnh yên lặng quan sát, bỗng nhiên người nọ xoay đầu nhìn nàng, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như điện, bị hắn nhìn như vậy, sau lưng lông tơ đều dựng đứng lên, không tự chủ được đứng thẳng lưng, không dám khinh nhờn.

Hạc công tử nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên cười nói:

“Ngươi tiểu tử này, ta nói làm sao tới trễ như vậy! Nguyên trên đường có mỹ nhân làm bạn!”

Hắn hướng Lê Cảnh đi tới, nửa điểm lỗ mãng cũng không có, chính đứng đắn vái chào, ôn nhu nói:

“Không biết phương danh cô nương? Nhị đệ của ta trên đường đi phiền toái ngươi chiếu cố, cảm tạ!”

Lê Cảnh vội vàng hoàn lễ:

“Đâu có đâu có! Hạc công tử thật sự là quá khách khí! Mọi người xuất môn bên ngoài, đều là chiếu ứng lẫn nhau ! Tiểu nữ họ Lê, tên một chữ cảnh. Đã nghe đại danh công tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là anh hùng hào kiệt! Làm người ta ngưỡng mộ!”

Nàng lại theo thói quen cũ hành động, Hạc công tử trong ánh mắt hiện lên một ý cười, vẻ mặt như vậy làm hắn nhìn qua như vừa bị bức nhân, nhưng lại mang cái tính trẻ con kỳ lạ. Hắn học Lê Cảnh hoàn lễ, sau đó học nàng làm điệu đứng đắn trầm giọng nói:

“Hổ thẹn hổ thẹn! Chính là mỏng danh, không đáng nhắc đến! Lê cô nương chẳng lẽ là hậu nhân Hồ Nam Lê Thần Nhân? Quả nhiên thần thái bất phàm, hổ phụ sinh hổ tử!”

Lê Cảnh lần đầu tiên gặp được người hoàn lệ, vội vàng vừa muốn trả lại, lại bị Hàn Dự Trần lôi cánh tay ngồi trên ghế, hắn thở dài:

“Các ngươi xong chưa? Đại ca! Ngươi tính tình này không thể sửa? Lê Cảnh cũng không phải là ngươi tùy tiện lấy đùa giỡn được!”

Hạc công tử lúc này mới đứng lên, trong ánh mắt còn ý cười, sờ sờ cái mũi ngồi trở về, một tay nắm mỹ nhân, miệng hé ra, lập tức có mỹ nhân đút một viên anh đào vào. Hắn một bên vừa ăn, một bên cười nói:

“Khó nghĩ ngươi lại mang nữ tử bên người, như thế, chẳng lẽ đại ca hơi chút quan tâm cũng không có thể? Mẹ cũng không ở trước mặt ta lải nhải cả ngày! Tai ta cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một chút!”

Hàn Dự Trần vừa nghe hắn nói tới mẹ, trên mặt rốt cục lộ ra thần sắc ôn nhu , nói nhỏ:

” Mẹ có khỏe không? Phong thấp còn phát tác sao?”

Hạc công tử gật gật đầu, lại nuốt vào một viên anh đào, mới nói:

” Mẹ có Thúy Thúy chăm sóc rồi, phong thấp cũng không vẫn đề gì! Chính là cả ngày ở trước mặt ta lải nhải về ngươi, còn ngờ ta nuôi một đám nữ nhân tại Triều hạc cung, mỗi ngày thúc giục ta đem các nàng đưa trở về, ta bị lải nhải đau đầu, đành phải trốn đi!”

Hàn Dự Trần cười nói:

“Nên! Đám nữ nhân của ngươi, ta xem đau đầu! Làm khó ngươi cả ngày, lại còn muốn hưởng thụ không đi!”

Hạc công tử thở dài một tiếng, nghiêng thân mình tới sát bên cạnh đoi vai mềm mại của một mỹ nhân, sờ hai má trắng noãn, nói nhỏ:

“Nữ tử là tuyệt vời nhất trong thiên tử, tiểu tử ngươi biết cái gì? Ta chưa từng có ý nghĩ khinh nhờn các nàng, bất quá hưởng thụ một chút ôn hương nhuyễn ngọc, chẳng lẽ không có thể sao?”

Hàn Dự Trần hít một tiếng. Rất nhiều năm trước, đại ca dẫn theo hai nữ tử ở kỹ viện trở về, còn làm cho mẹ vui mừng một trận, cho là hắn rốt cục thông suốt rồi, mình có thể ôm cháu. Ai ngờ hắn từ nay về sau liên tiếp mang nữ tử trở về, không phải bán mình chôn cất thân , chính là ép lương vì nữ tử đáng thương, hắn thậm chí hoài nghi đại ca mỗi lần xuống núi căn bản không phải làm việc, mà là chuyên môn chú ý những cô gái, mỗi lần trở về đều phải mang mây nữ nhân, dần dần , Hướng hạc trong nội cung nữ tử càng ngày càng nhiều. Đại ca mỗi ngày đều ở trong đó mỹ nhân hầu hạ mặc áo ăn cơm tắm rửa, trừ những thứ đó, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không chạm vào các nàng , thật là khiến người không thể lý giải.

Hắn từng nghĩ, đại ca là vì không hiểu yêu là gì, cho nên thích mọi người, đối với người nào đều đối xử bình đẳng, tuy rằng cười hì hì đùa giỡn, cũng không đề cập dâm loạn. Nhưng, mãi cho đến Tuyền Dung Hương xuất hiện, hắn mới biết người như Hạc công tử cũng có lúc điêu đứng.

Hắn cười, nàng không cười; hắn đi tán tỉnh, nàng không rung động; hắn đi trêu chọc, nàng huy kiếm liền thượng. Nhiều lần đại ca đều thiếu chút nữa chết ở trong tay Dung Hương.

Hắn ước chừng có thể lý giải, với những nữ nhân ôn như mà nói, Tuyền Dung Hương là một tồn tại khác thường, hắn yêu thích nàng, lại không thể trêu chọc, lại không cam lòng. Như vậy mỗi ngày đều trêu chọc nàng, mãi cho đến Hà Nam đích tôn phái vũ nhục Tuyền Dung Hương, nàng căm phẫn lên giết môn đồ bọn họ hơn năm mươi người, đại ca mới lần đầu tiên phẫn nộ. Hắn hung hăng giáo huấn Tuyền Dung Hương một chút, vô ý đem nàng đả thương, hối hận không thôi, phải mang về Hướng hạc cung thay nàng chữa thương.

Hai người bọn họ cuối cùng vẫn là mến nhau, ngày đó, đại ca cơ hồ mỗi ngày cùng Dung Hương ở một chỗ, làm cho cơ thiếp rảnh rỗi đã lâu. Dung Hương cùng đại ca quyết liệt đến tột cùng là vì cái gì, hắn đến bây giờ cũng không rõ ràng, thời gian kia đại ca thực suy sút, mỗi ngày cùng cơ thiếp đãi cùng một chỗ, mỗi ngày chính là uống rượu, chuyện gì cũng không trông nom. Hắn đi hỏi Thúy Thúy, Thúy Thúy cũng chỉ là khóc, cái gì cũng không nói.

Sự tình gì, làm cho vợ chồng giai ngẫu bất hoà? Ngày đó gặp được Tuyền Dung Hương, nàng nói không tỉ mỉ, hỏi đại ca, chỉ sợ hắn cũng sẽ không nói. Hàn Dự Trần nhìn đại ca đang ngửa đầu cho giai nhân rót rượu, hắn khôi phục như cũ, Tuyền Dung Hương cũng khôi phục như cũ, bất quá so với trước càng thêm lãnh khốc tàn bạo. Vì chuyện Dung Hương, năm đó Niệm Hương còn tìm đến, hỏi hắn Hạc công tử đến rốt cuộc đã làm gì cái gì, hắn cũng không rõ ràng, hai người chỉ có thể ngồi than thở, không phải người trong cuộc, thật sự khó có thể dùng lẽ thường giải thích. “Đại ca, ngươi gọi ta tới đây, sẽ không chỉ vì uống rượu mua vui?”

Chờ Hạc công tử uống cạn một bình Bạch lê hoa, Hàn Dự Trần rốt cục ngồi không yên:

“Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”

Hạc công tử buông cái chén, trầm tư một chút, mới nói:

“Cũng thế, là nên nói chính sự .”

Hắn nhéo nhéo mặt một mỹ nhân, cười nói:

“Các ngươi đi xuống trước đi! Buổi tối đừng quên thời gian chỗ cũ!”

Những cô gái kia ba ngày đến cùng hắn ở chung đã n quen thuộc, biết người này ra tay khoát xước, hơn nữa cũng không muốn chiếm tiện nghi, cảm thấy đối với hắn đều có hảo cảm, không ai nói không, một đám cười dài đáp ứng lui xuống. Lập tức, trong Tường Thụy các chỉ còn ba người bọn họ, an tĩnh hơn rất nhiều.

Hạc công tử trầm ngâm, rốt cục chậm rãi nói:

“Ta nghe nói, người Ngọc Phong. . . . . . Cùng phái Thái Sơn đã xảy ra chuyện, phải không? Nghe nói là. . . . . . Đại cung chủ nhị cung chủ hai người phá hủy luận võ đại hội.”

Hàn Dự Trần sửng sốt, không thể tưởng được hắn sẽ chủ động nhắc tới chuyện Dung Hương, lập tức gật đầu:

“Đúng là như thế, Tuyền Minh Hương cùng Tuyền Dung Hương chẳng những phá hủy luận võ đại hội, còn ngang nhiên đả thương Thẩm Tiểu Giác, đâm bị thương một nữ tử. Việc này võ lâm các phái thập phần oán giận, nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không so đo. Bởi vì sự tình liên quan đến Thiên thanh kiếm quyết, ai cũng hành động thiếu suy nghĩ.”

Hạc công tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, thật lâu sau, mới nói nhỏ:

“Nàng. . . . . . Vẫn là như vậy, chưa bao giờ coi trọng sống chết của người khác.”

Bỗng nhiên hắn lại cười, trên vầng trán tối tăm sắc rất nhanh tản ra, cười nói:

” Ngọc phong lần này cũng là giảo hoạt, phải sợ hãi Thẩm Tiểu Giác về sau trả thù, rõ ràng tiên hạ thủ vi cường. Ta nhận được tin tức, nói Tuyền lão cung chủ đã phái người xuống núi đối phó Thẩm Tiểu Giác . Đây cũng là nguyên nhân ta tới Lạc Dương.”

Hàn Dự Trần cả kinh, vội la lên:

“Thật sự?! Thẩm Tiểu Giác công lực cũng không mỏng, há lại nói giết có thể giết?! Tuyền lão gia tử quá nóng lòng! Thật muốn cùng với người trong thiên hạ đối nghịch sao?”

Hạc công tử khóe miệng có chút quái dị:

“Hỏi thật hay, tuyền lão gia tử làm việc từ trước đến nay cẩn thận, không phair việc cần làm quyết không làm. Muốn giết Thẩm Tiểu Giác, tất nhiên phải tìm người giết hắn. Không biết người của hắn phái tới là lão Tam hay lão Nhị. Vô luận là ai, lần này ta cũng sẽ không buông tha! Ta muốn bắt sống áp đi Thái Sơn xử trí! Người Ngọc Phong đắc ý quá sớm! Thật cho là võ lâm không có người đến sao? Còn việc Hồ Dương, ta cũng nhất định phải trông nom!”

Hàn Dự Trần nghĩ một hồi:

“Bọn họ nói vậy sớm đắc thủ, theo Thái Sơn chạy đi quan đạo, tất nhiên phải đi qua Lạc Dương, cho nên ngươi ở nơi này chờ bọn hắn?”

Hạc công tử vỗ vỗ bờ vai của hắn:

“Đúng là như thế. Lúc này đây, ta tuyệt không mềm lòng!”

Khóe miệng của hắn có chút nghiêm khắc, rốt cục trở lại thần thái nhàn tản, lộ ra anh duệ.

Hai người vừa hàn huyên vài câu, chợt nghe dưới lầu truyền đến một trận ồn ào náo động, tựa hồ là cái gì vậy bị đánh vỡ, có người ở la to. Chỉ chốc lát, tiểu nhị té chạy tới, há mồm đã kêu:

“Hàn gia! Hàn gia cứu mạng ! Muốn giết người !”

Hạc công tử mở cửa, cau mày nói:

“Chuyện gì xảy ra? Từ từ nói!”

Tiểu nhị nước mắt nước mũi chảy vẻ mặt, vội la lên:

“Mới vừa rồi hai người đến đây, chưởng quầy đi đến tiếp đón bọn họ. Nàng kia kiên quyết muốn Tường Thụy các, tiểu nhân nói tất cả Tường Thụy các sớm bị người bao hết xuống dưới, nàng không nghe. Cuối cùng không một lời đem tai của chưởng quầy cắt đi! Hàn gia! Cứu mạng a!”

Hạc công tử sắc mặt trầm xuống, cũng không nói chuyện, đẩy tiểu nhị lạnh run ra, lập tức xuống lầu, Hàn Dự Trần hai người vội vàng đuổi kịp. Vừa đi xuống lầu một, chợt nghe một cái thấp nhu thanh âm của nói:

“Ngươi còn muốn náo loạn đến khi nào? ! Ra tay đả thương người không biết võ công, ngươi sẽ không cảm thấy xấu hổ? !”

Hàn dự bụi vừa nghe thanh âm này, không khỏi sửng sốt, vội vàng bước nhanh xuống, đã thấy đại sảnh lầu một bàn ghế loạn thất bát, tất cả mọi người trốn dưới mặt bàn không dám ra , chưởng quầy ôm nửa bên mặt kêu đau, máu tươi từ giữa ngón tay chảy ra. Mà chính giữa đại sảnh hai người đang đứng, dĩ nhiên là Niệm Hương cùng Dung Hương! Hắn cầm lấy cánh tay Dung Hương, sắc mặt âm trầm cực kỳ.

Dung Hương thản nhiên nói:

“Bọn họ không biết võ công, chẳng lẽ ta nên thương hại? Ai bảo bọn họ từ nhỏ yếu đuối! Bị người di dướilòng bàn chân cũng là xứng đáng!”

Niệm Hương giận dữ, sắc mặt xanh mét nhìn nàng, nắm tay nàng thật chặt, thoạt nhìn tựa hồ là tính ra tay giáo huấn nàng. Hàn Dự Trần rốt cục nhịn không được vội la lên:

“Niệm Hương. . . . . . ! Ngươi. . . . . . Ngươi đã khôi phục sao? !”

Niệm Hương vội vàng quay đầu, đã thấy Hàn Dự Trần vội vàng đã đi tới, hắn chắp tay thở dài, cất cao giọng nói:

“Nguyên lai là Hàn huynh! Đã lâu không gặp!”

Hàn Dự Trần thấy hắn trên vầng trán nhất phái thanh minh, nói chuyện rõ ràng, hiển nhiên sớm khôi phục, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Đoạn đường này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng không biết từ đâu nói lên, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, bị động đáp lễ:

“Đã lâu không gặp! Niệm. . . . . . Tuyền huynh! Các ngươi sao đến đến Lạc Dương?”

Niệm Hương vừa muốn nói chuyện, lại nghe trên lầu bỗng nhiên truyện tới một trầm thấp thanh âm hùng hồn:

“Là từ phái Thái Sơn tiện đường tới đây? Bản thân ta có một vấn đề muốn hỏi một chút các ngươi, Thẩm Tiểu Giác thế nào? !”

Dung Hương sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như gặp quỷ đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trên thang lầu chậm rãi đi xuống một người, áo trắng phiêu phiêu, cổ áo cùng cổ tay áo đều màu đen, oai hùng bức nhân trên mặt tràn đầy nghiêm nghị thần sắc. Nàng như gặp phải sấm sét, nhịn không được lui từng bước, giống như chịu không được áp lực, hai vai bắt đầu lạnh run.

Hạc công tử thản nhiên quét nàng liếc mắt một cái, cũng không làm gid, sau đó ánh mắt liền rơi trên mặt Niệm Hương, nói nhỏ:

“Trả lời vấn đề của ta, Tuyền lão tam.”

Niệm Hương trong lòng biết người này tất nhiên là đại ca Hàn Dự Trần, hắn đối với người này ngưỡng mộ đã lâu rồi, hôm nay vừa thấy quả nhiên chính khí nghiêm nghị, là một quang minh dương cương nhân, cảm thấy không khỏi đại thị thán phục, nhịn không được liền nổi lên ý thân cận, vì thế cũng không so đo sự chất vẫn của hắn, há mồm đang muốn giải thích, ai ngờ Dung Hương bỗng nhiên nói chuyện.

Thanh âm của nàng nghe qua sắc nhọn chói tai, giống như bị cái gì kích thích, cũng đang vội vàng đè nén:

“Thẩm Tiểu Giác bị ta giết! Tháo thành tám khối, ngươi muốn thế nào?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio