. Người gửi gắm ước mơ.
Levi mệt mỏi, ngủ thẳng tới bữa tối.
“Nga, Thượng Đế ơi, mình trừ bỏ ngủ cùng huấn luyện còn làm được gì khác không chứ?”
Lần đó sau khi chia tay Sharon, bọn họ không hề liên lạc nữa, Levi cần phải tìm mục tiêu mới.
Khi cậu đi vào nhà ăn thường tới đã có bạn bè vây quanh, hỏi cậu vì sao gần đây không hề thấy xuất hiện. Một đám người trò chuyện không mục đích, đến tận khi tiếng bình rượu rớt xuống đất, ánh mắt mọi người lại dời đi.
“Sharon?” Levi nhìn nữ nhân trong mắt đầy nước, tóc tai hỗn loạn không khỏi kinh ngạc.
“Em nói chúng ta chia tay! Chúng ta chia tay rồi sao?” Một thanh niên mặc quân trang rống giận.
“Đúng vậy, George – từ khi anh thăng lên chức Thượng úy, anh đã thay đổi rồi! Không coi ai ra gì, không để tâm tới suy nghĩ của người khác, luôn tự cho mình đúng! Tôi đã sớm không thích anh! Hiện tại anh là Thượng úy, đừng có dây dưa với tôi nữa, sẽ có rất nhiều nữ nhân thích anh!” Sharon đứng thẳng lưng, nhưng trong mắt lại có vẻ sợ hãi rõ ràng.
Levi cũng không vội xông lên, hai tay đút túi nhìn về phía Sharon, đối phương nhìn thấy cậu, biểu cảm phút chốc trở nên vô cùng xấu hổ.
“Em nói đi! Có phải em đã quen người khác không? Có phải không?!” George dùng sức nắm thân mình Sharon mà lay, Levi nhìn cảnh kia thì khẽ lùi về phía sau, mặt mày nhăn lại, tựa hồ đồng tình với Sharon đang bị đối đãi bạo lực như thế.
Một Trung sĩ đứng bên hướng sát vào Levi , “Hey, tôi nhớ rõ hình như Sharon gần đây quen với cậu đúng không?”
Thanh âm tuy rằng nhỏ, nhưng trừ bỏ nam chính đang nổi khùng kia, khán giả đứng ngoài đều nghe rõ.
“Đúng a, Levi …. Cậu không giúp cô ấy sao?”
Levi thở dài một hơi, ý những người này là không dám đắc tội với Thượng Úy George, hy vọng Levi có thể lấy danh nghĩa bạn trai của Sharon mà động thân giải cứu mỹ nhân, có trời mới biết cậu có bao nhiêu oan uổng, nhiều lần cơ hội sắp được lên giường cùng Sharon đều bị Claude quấy rối mà.
Sharon luôn cố gắng chống đối ra vẻ kiên cường, cho dù đứng không nổi mà ngã ngồi trên đất, vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm tên Thượng úy kia.
Aiz~, đừng quật cường nữa chứ, cô như vậy không phải càng cho cái tên đầu heo kia thêm mặt mũi sao? Hắn ta sẽ càng nổi bão…. Levi đưa tay chống ót, buồn rầu hết sức.
Nhưng lúc này, ánh mắt mọi người có mặt đều đặt trên người Levi, tựa hồ đang chờ mong cậu khi nào thì ‘ra tay’.
Thượng úy George cũng dần phát giác tiêu điểm của mọi người, trừng mắt đi tới hướng Levi.
“Vì sao bọn họ đều nhìn cậu?”
Sharon nhanh chóng chạy đến, đẩy người nam nhân kia ra, “Anh không được làm khó anh ấy!”
“Sao nào? Em vội vã chạy tới bảo vệ hắn sao?” Thanh âm George giương cao, ngay cả bartender đều chạy tới khuyên can.
“Thượng úy, ngài vừa mới được thăng chức, tôi tin rằng ngài không mong nhận được tin tức gì phản đối đâu nhỉ?”
“Tránh ra! Đây là việc của tôi!” George lấy tay đẩy bartender ra.
Levi nhếch miệng cười, “Vậy cũng không còn cách nào khác a, nếu tiếp tục nhường Sharon cho anh, anh cũng chỉ càng thêm kiêu ngạo thôi!”
“Mày nói cái gì?” George túm áo Levi , bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.
“Tôi nói, anh là một kẻ nhu nhược cần nữ nhân nhường nhịn. Anh ngay cả sự thật mình bị đá cũng không tiếp nhận được, còn muốn nơi nơi làm người trong lòng anh phải chịu tội thay. Anh biết vô luận mình nói cái gì Sharon cũng không có biện pháp phản đối mình, bởi vì cô ấy chỉ là nhân viên quân vụ, anh là Thượng úy; cô ấy là nữ nhân, anh là nam; cô ấy là người tiêu sái đá anh trước, mà anh chỉ có thể đât mình đặt ở vị trí người bị hại mà thôi.” Thanh âm Levi bình tĩnh đến nỗi làm người khác kinh hoàng, lạnh lẽo.
“Bụp – ” Một cái, đang lúc mọi người bối rồi, đối phương lại hung hăng nện một đấm lên mặt cậu.
Levi lảo đảo lùi về sau vài bước, đã được đỡ lấy, mọi người chứng kiến đều phẫn nộ, Levi lại khoát tay đứng thẳng người, khóe môi là tơ máu, cậu dùng bàn tay xoa xoa.
“Nga, quên nói cho mày biết – bạn trai Sharon căn bản đắc tội không nổi đâu đó…” Levi cười vô cùng thoải mái, lại có hứng thú vui mừng khi người gặp họa.
“Nga? Là ai? Mày muốn nói là mày sao? Nhìn quân hàm trên vai mày, cùng lắm chỉ là Thiếu Úy! Nhìn thấy tao còn phải gọi một tiếng trưởng quan (= sếp ^^) đó!”
“Đương nhiên không phải tao, trưởng quan. Tao nói chính là Claude Sean, Thiếu tướng ở khu Z ấy, nhìn quân hàm của ‘ngài’, thấy anh ta chắc cũng phải cúi chào gọi trưởng quan nha.” Levi vừa dứt lời, cả phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người há hốc mồm, còn đang phân tích mấy lời của Levi .
“Tao không nói xạo a, rất nhiều người hôm qua còn chứng kiến Sean Thiếu tướng và Sharon ăn tối chung với nhau mà.” Levi tiếp tục mặt không đỏ, tim không nhảy mà ‘bịa đặt’.
Sharon cũng nhịn không được hỏi ngược lại, “Cái gì? Tôi cùng Sean Thiếu tướng?”
“Mày còn muốn đi khu Z mà nắm cổ áo Claude Sean nói với hắn nếu còn dám đụng bạn gái mình, liền đập hắn không? A, không đúng, là ‘bạn gái cũ’ mới đúng ha!”
Sharon cũng chẳng yêu thương gì mình, Levi biết. Mà cậu cũng chẳng phải loại người anh hùng rơm gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Cậu rất sợ phiền toái, cũng chán ghét Sharon đối diện với bạn trai cũ như vậy. Không yếu đuối không có nghĩa là phải dùng cứng đối cứng, nếu tên Claude Sean có thể giải quyết chuyện này, Levi cũng thật thưởng thức tên này.
Thượng Úy George im lặng, vẻ mặt không tin nổi.
Levi đi qua, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Quên đi, người anh em. Ngay cả tôi cũng không có biện pháp tranh giành nữ nhân cùng tên kia.”
Sau đó cậu cứ vậy mà công khai rời khỏi nhà ăn.
Ngay tại nháy mắt bước khỏi cửa, lại nghe đối phương giận dữ gầm lên.
“Con mẹ nó mày dám đùa tao – ”
Sau đó là tiếng thét chói tai của Sharon.
Levi theo bản năng quay đầu lại, chai bia bay tới nện thẳng vào khung cửa bên cạnh cậu, mảnh nhỏ vỡ tan văng lên mặt cậu.
“A-“ Đây là kết quả ngàn vạn lần cậu cũng không nghĩ tới.
Mảnh vỡ xẹt qua mặt cậu, thậm chí còn văng tới mắt. Levi hai tay ôm mắt, đau đến tận xương, cậu đời này chưa từng đau như thế a.
“Levi !” Mấy người bạn vội vàng chạy tới.
Sharon sững sờ đứng tại chỗ, vài giây sau mới lẩm bẩm nói: “Trời a…. trời ạ…. Anh tại sao lại làm anh ấy bị thương…. Mắt cậu ấy…. đó là mắt cậu ấy đó!”
“Vậy thì sao? Hắn mới là nguyên nhân khiến em phản bội anh!” Thượng úy George nổi giận, đối với hành vi của mình chưa hề sinh cảm giác hối hận, “Em nghĩ rằng anh ngu như vậy, tin tưởng Sean Thiếu tướng sẽ thích em sao?”
“Hiện tại Sean Thiếu tướng thích tôi hay không căn bản chẳng chút quan trọng.” Sharon xoay người nhìn bạn trai cũ của mình, ánh mắt lạnh băng từng bước một bước lui, “Bởi vì Sean Thiếu tướng sẽ không bỏ qua cho anh, cả khu Z thậm chí Thượng tướng Montel cũng sẽ không bỏ qua. Anh có biết đôi mắt kia quý giá biết bao không? Anh ấy có thể tái tạo kỳ tích từ ‘Thuần sắc thục nữ’ đó! Anh ấy là hy vọng của cả khu Z!”
“Hắn là….. Levi – Vampell….?” Thượng úy George trong phút chốc bỗng ý thức mình đã gây ra đại họa.
Levi dựa vào cửa che chặt đôi mắt, chất lỏng ấm áp từ khe hở chảy xuống, tựa hồ đem theo cả tư tưởng suy nghỉ trong đại não cậu chảy ra, mà cậu muốn giữ lại giữ không được.
Chưa đầy mười phút sau, Levi được đưa vào bệnh viện cấp cao của quân bộ, bác sĩ trưởng khoa mắt bắt đầu khẩn cấp hội chẩn.
Claude đang nghiên cứu trong phòng điều chỉnh hệ thống mô phỏng nhận được điện thoại từ bệnh viện, đồng tử không tự giác phóng to.
“Cái gì?” Claude hỏi lại.
“Là mắt….. bị thủy tinh đâm trúng….”
“Bệnh viện nào?”
Một khắc đặt điện thoại xuống, anh không hề để ý hệ thống cập nhật mà đẩy cửa đi, mới đi được hai ba bước mà trong lòng lại vô cùng lo lắng cùng nóng vội khiến anh cất bước chạy thật nhanh, mà quân trang lại quá mức gò bó, một tay đem khuy áo cởi hết ra, ném áo cho sĩ quan đang đứng trước.
Đối phương nhìn bóng lưng Claude lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì…..”
Cái gì có thể khiến Claude Sean vứt bỏ toàn bộ hình tượng phong độ như thế?
……….
Đến khi Claude bước tới cửa phòng giải phẫu, hết thảy im lặng đến đáng sợ.
Hai hộ sĩ bước ra từ phòng giải phẫu, Claude bật người hỏi: “Cậu ấy rốt cuộc thế nào?”
“Sean Thiếu tướng?”
“Trong phòng giải phẫu có phải Levi – Vampell hay không?” Trên mặt Claude không còn nụ cười nho nhã mà đã băng lãnh đến cực điểm.
“Đúng…..”
“Vết thương ở mắt cậu ấy thế nào?”
“Tổn thương thủy tinh thể, thủy tinh thể đã…..”
Claude vươn tay ngăn bọn họ nói tiếp, “Các người chỉ cần nói cho tôi biết thật ra là nghiêm trọng hay? Không, vết thương ở mắt cậu ấy có nguy hiểm không, sau này có thể tiếp tục lái phi cơ chiến đấu chứ?”
“A…. cái này…..” Hai vị hộ sĩ chưa từng gặp qua Claude mất kiên nhẫn như thế, bỗng nhiên không biết nói gì cho phải.
Claude khoát tay, ý bảo bọn họ đi đi.
Anh ở ngoài phòng phẫu thuật chậm rãi ngồi xuống, cúi người đưa tay chống đầu mình.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân vững vàng, là Thượng tướng Montel. Ông nhìn thấy thân ảnh Claude nháy mắt lại thất thần, sau đó lại không nhanh không chậm ngồi xuống cạnh anh.
“Tôi luôn luôn không thích cậu, nhiều khi cậu luôn trấn định, không hề giống tuổi trẻ thanh niên.”
Claude cười khổ một cái, không hề ngẩng đầu.
“Đến cả khi ‘Thuần sắc thục nữ’ phải chịu đủ mọi nghi ngờ, tự tin của cậu cũng áp đảo hết thảy. Nhưng hiện tại, cậu đang lo lắng cùng sợ hãi.”
“Bởi vì…. Đem ước mơ của mình gửi gắm trên người khác, là rất đáng thương hại.”
Thượng tướng Montel mỉm cười, “Rốt cuộc cậu đem ước mơ của mình gửi gắm trên cậu ta, hay là người kia đã khiến cậu tìm được một ước mơ?”
Claude nghiêng đầu quan sát gương mặt đã trải qua tang thương của hơn nửa thế kỷ kia.
“Không có gì phải tuyệt vọng, nếu như là năm mươi năm trước, có lẽ mắt của Thiếu úy Vampell rất khó hồi phục, nhưng hiện tại cũng chỉ xem như một loại phẫu thuật nhỏ. Bác sĩ trưởng nói cho tôi biết, cuộc phẫu thuật này sẽ hao phí thời gian nhưng lại không quá khó khăn. Đầu tiên là cần rửa sạch vết thương, sau đó bổ sung thủy tinh thể nhân tạo, khâu lại mắt, thậm chí còn có thể thuận lợi điều chỉnh thị lực. Ba ngày sau đó, Thiếu uy Vampell có thể tháo băng, nửa tháng sau đã hồi phục huấn luyện ‘Thuần sắc thục nữ’ được rồi, nói không chừng, cậu ấy còn nhìn rõ hơn trước kia.”
“Đây là một ngày ngu ngốc nhất cuộc đời tôi.” Ngón tay Claude luồn vào mái tóc trước trán, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Đến khi Levi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Miller cũng chạy đến.
“Mắt của tên ngu ngốc kia sao rồi?” Hắn cũng mới về nhà ăn bữa tối rồi đọc báo mà thôi, không nghĩ tới thời gian ngắn như thế tên Levi kia cũng có thể xảy ra chuyện thị phi.
“Mọi người không cần lo lắng, ta đảm bao mắt của Thiếu Úy Vampell tuyệt đối không có vấn đề.” Bác sĩ trưởng nhanh chóng an ủi, “Bởi vì cần lấy sạch thủy tinh đọng trong mắt, cho nên đã tiêm thuốc mê giúp Thiếu Úy, để cậu ấy ngủ một giấc. Bất quá các vị không cần lo lắng, loại thuốc mê này sẽ không ảnh hưởng tới năng lực phán đoán của đại não của cậu ấy.”
“Không có gì là tuyệt đối cả.” Miller nhìn Levi đang nằm trên giường, “Mắt cậu ta cùng đầu óc không thể xảy ra vấn đề gì. Phải nói rằng mỗi một bộ phận trên thân thể ấy không thể nào có vấn đề.”
“Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng bệnh riêng, đến khi xác định cậu ấy hoàn toàn hồi phục mới thôi.”
Levi như cũ ngủ say, trên mắt phụ kín băng gạc.
Claude đứng trước giường cậu, cả phòng bệnh chỉ còn tiếng tích tích đều đặn cũa thiết bị. Thế giới tựa hồ đều ngưng lại, chỉ có tiếng hô hấp yếu ớt của Levi .
Hít một hơi, Claude buồn cười nói: “Cậu ngủ thật thoải mái, đem những người khác dọa sợ hết vía đó.”
Theo bản năng, duỗi tay, khẽ nhấn chóp mũi bướng bỉnh của Levi .