Tống Thanh Ca thở dài: "Là bọn người bác cả của em làm."
Đáy mắt Tô Trường Phong xẹt qua một tia sắc lạnh.
Tống gia, lại là thứ vong ơn bội nghĩa đó.
Trước đó nếu không phải Tống Thanh Ca mềm lòng thì bây giờ Tống Thế Ân còn đang bị giam trong Tuần Bổ Thự, không qua nửa năm hay một năm thì sao đi ra được?
Lúc này mới giúp bọn họ mấy ngày mà Tống gia đã đâm dao nữa rồi.
"Anh muốn biết là đó là dự án của những công ty nào?" Tô Trường Phong chớp mắt.
Tống Thanh Ca nhìn hắn một cái: "Nói cho anh biết cũng vô ích, anh không giúp được em chuyện công việc."
Tô Trường Phong cười cười: "Vậy thì chưa chắc, em cứ nói một chút cho anh nghe đi."
Tống Thanh Ca đưa một phần tư liệu cho hắn: "Chính là năm công ty này, em đã thảo hợp đồng xong luôn rồi, chỉ đợi đến ký kết. Nhưng bọn họ..."
"Được rồi, không nói nữa, em tiếp tục liên hệ đây."
Sau đó Tống Thanh Ca cầm lấy cái laptop trên bàn, bắt đầu liên hệ với những công ty khác. Công ty mới thành lập nên cô phải kiêm luôn cả việc của sale.
Tô Trường Phong ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, liếc nhìn tài liệu trong tay.
"Công ty vật dụng thể dục Đặc Đạt."
"Công ty thiết bị y tế Tân Phong."
"Công ty thực phẩm Hải Phàm."
"..."
"..."
Hắn xem tư liệu của cả năm công ty này một lượt, sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Khi đi vào hành lang, Tô Trường Phong bấm một số điện thoại: "Lão Khâu, giúp tôi làm chuyện này."
Lão Khâu mà hắn nói không phải là hạng quèn, mà là Bắc Thiên Vương Khâu Thiên Giang.
Khâu Thiên Giang nghe điện thoại của Tô Trường Phong, lập tức cung kính nói: "Ngài Tô cứ sai bảo, kẻ hèn đảm bảo sẽ làm tốt!"
Bây giờ Khâu Thiên Giang là chó của Tô Trường Phong, không dám lại có hai lòng.
Tô Trường Phong nói: "Vậy anh nghe kỹ."
Hắn kể lại chuyện năm công ty kia đột nhiên lật lọng cho Khâu Thiên Giang nghe, sau đó thì cúp điện thoại, hắn tin Khâu Thiên Giang sẽ xử lý tốt chút chuyện nhỏ này.
Cùng ngày đó, ban đêm, câu lạc bộ tư nhân Hoà Thịnh, phòng số .
Sáu người đàn ông trung niên vừa uống rượu, vừa nhiệt liệt trò chuyện.
"Các sếp lớn, cám ơn các ngài đã tin tưởng Tống thị, hợp tác vui vẻ." Tống Thế Ân giơ ly rượu đỏ lên.
Năm người còn lại cũng nhao nhao giơ ly lên.
Người đàn ông ngồi đối diện Tống Thế Ân nói: "Tống tổng, nghe nói cô chủ của công ty Trường Ca là cháu gái của anh?"
Tống Thế Ân xấu hổ gật đầu, "Đúng vậy, Tống gia xuất hiện nghịch tử, chuyên đối nghịch với gia tộc, làm mẹ tôi tức giận liên tục vài ngày ăn không ngon ngủ không ngon."
Một người khác cười cười đầy ẩn ý: "Mặc dù cháu gái anh phản nghịch, nhưng dáng dấp... Khà khà, thật xinh đẹp."
Tống Thế Ân ngầm hiểu, đôi mắt lấp lóe: "Nếu các ông lớn có hứng thú thì tôi có thể tìm cớ hẹn nó ra, sáng tạo cơ hội để nó một mình ở chung với các ngài."
Lời nói này đã khá rõ ràng, năm người đó lập tức dâng trào cảm xúc.
Bọn họ đều gặp qua Tống Thanh Ca, rất lâu cũng không quên được vẻ đẹp của Tống Thanh Ca...
"Tống Tổng, quyết định như vậy đi!"
"Một lời đã định!"
"Làm!"