Tưởng Nam cười lạnh: "Bản lĩnh chẳng ra sao mà miệng lưỡi lại không nhỏ! Người như cậu cả đời cũng đừng muốn làm nên chuyện gì!"
Tống Thanh Ca giữ chặt Tưởng Nam: "Dì út, anh ấy luôn nói chuyện như vậy, dì đừng nóng giận. Nhưng cháu sẽ không đi theo dì vào trưa hôm nay."
Tô Trường Phong nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, không có việc gì, em cứ đi đi. Không cần vì anh mà làm dì út, cậu không vui."
Tưởng Nam hừ một tiếng: "Coi như cậu thức thời. Thanh Ca, chút nữa đi theo tụi dì đi."
Tống Thanh Ca thở dài, nếu cô lại kiên trì không đi thì sợ là Tưởng Nam và Lâm Diệu Tiên sẽ tức giận.
Được rồi, cứ đi ăn một bữa cơm đi.
"Em gái, em rể, mọi người đừng đứng ở bên ngoài, mau vào nhà ngồi đi." Tưởng Lệ nói với hai người.
Lâm Diệu Tiên nhìn lướt qua nhà tổ Tô Gia, cau mày: "Mộng Kỳ, con luôn ở nơi như vậy ở Hàng Thành sao? Cũ kỳ nhỏ xíu thì không nói, nhìn cũng không quá sạch sẽ. Đêm nay ở khách sạn, ngày mai cùng cha mẹ trở về, nghe không?"
Lâm Mộng Kỳ bĩu môi: "Cha, cha có thể đừng mang thành kiến mà nói chuyện không?"
Lâm Diệu Tiên không để ý tới cô, mà nói với Tưởng Lệ: "Chị cả, em và Tưởng Nam không đi vào đâu. Khoảng mười một giờ, em sẽ cử người tới đón Thanh Ca."
Tưởng Nam cũng kkhe gật đầu, sau đó đi theo Lâm Diệu Tiên cùng tiến lên Bentley rồi rời đi.
Lâm Mộng Kỳ đứng tại cổng, tức đến sắp ứa nước mắt.
"Mẹ và mẹ thật quá mức! Rốt cuộc hôm nay bọn họ đến làm gì, trước kia không thấy họ nói chuyện chanh chua như thế..."
Tô Trường Phong ở một bên cười cười: "Có thể là vì anh ở đây. Bọn họ không thích anh nên thấy bực bội."
Tưởng Lệ nhìn qua Tô Trường Phong, thở dài.
Thầm nghĩ tôi bảo cậu mua nhà cậu không mua, hiện tại chênh lệch càng lúc càng lớn, cậu thì chẳng có năng lực gì cả. Cậu xem hiện tại bị gia đình em gái tôi đả kích thảm thương chưa.
Hơn một giờ sau, Tống Thanh Ca được đón đi.
Sau khi cô rời đi, Tô Trường Phong gọi Phá Quân qua.
"Đại ca, anh nói cái gì? Trưa hôm nay chị dâu muốn hẹn hò với giám đốc chi nhánh công ty Kinh Đằng?" Phá Quân mở to hai mắt nhìn, đáy mắt ứa ra lửa.
Tô Trường Phong cười cười: "Cô ấy bị ép buộc. Giữa trưa tôi không đi, dì út và cậu của cô ấy cũng không chào đón tôi. Cậu giúp tôi bảo hộ Thanh Ca là được."
Ánh mắt Phá Quân trầm xuống, "Được, giao cho tôi."
Khách sạn Thiên Dương, Lâm Diệu Tiên thu xếp địa điểm ở phòng số nơi này.
Lúc này, Lâm Diệu Tiên và Tưởng Nam đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông âu phục trẻ tuổi.
Người này chính là giám đốc chi nhánh tập đoàn Kinh Đằng ở Hàng Thành—— Tào Thụy.
"Lâm tổng, tôi đã hiểu ý của ngài. Thật ra tôi không để ý cô ấy có từng kết hôn không, thậm chí cũng không để ý hiện tại cô ấy chưa ly hôn. Chỉ cần cô ấy làm tôi rung động thì tôi có thể chờ." Tào Thụy mỉm cười và nói.