Tô Trường Phong nhìn về phía Khâu Thiên Hải.
"Cho nên, cho tới bây giờ, một chút hối hận cũng không có, đúng không?”
Khâu Thiên Hải quỳ trên mặt đất, lại cười lạnh ha hả. “Hối cải? Tại sao tao phải hối cải?”
“Khâu Thiên Hải tao, tại sao phải hối cải?”
"Là tao giam cầm vợ của mày nửa năm, vậy thì sao?"
“Ha ha, mày có gan giết tao sao? Con mẹ nó mày dám sao? Tới đây đi!”
Trong mắt Khâu Thiên Hải, nơi này là địa bàn của Khâu "Thiên Giang.
Hôm nay có toàn bộ thủ hả của ba mươi sáu đường chủ đều tham dự, cộng thêm ba người có thực lực nữa bước thần
tông, bọn họ lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám giết mình.
Nhưng mà, cuối cùng ông ta vẫn là đánh giá thấp Tô Trường Phong.
Chỉ thấy, Tô Trường Phong bỗng nhiên nâng chân phải lên!
Một cước đá vào đầu Khâu Thiên Hải! Bùm!
Một tiếng trầm đục vang lên, xương cổ Khâu Thiên Hải kêu cái rét, không còn hơi thở, chết ngay tức khắc.....
Toàn trường khiếp sợ, im lặng đến mức một con muỗi chay qua cũng biết được nó là đực hay cái.
Tất cả mọi người, tiếp tục hít vào một hơi khí lạnh.
Người trước mắt này, ngay trước mặt của tất cả mọi người, giết em trai của Bắc Thiên Vương?
Đây là chuyện chấn động như thế nào?
Giờ phút này, hai mắt Khâu Thiên Giang đỏ bừng, năm chặt nắm đấm!
Khâu Thiên Giang mắt đầy gân máu: "Trước mặt mọi người gi ết chết em trai tôi, sỉ nhục tôi, thật là khinh người quá đáng!"
"Khâu Thiên Hải giam cầm người phi pháp, ngược đãi vợ của tôi đến nửa năm, giết ông ta đã là dễ giải cho ông ta lắm rồi"
Khâu Thiên Giang trong lòng khẽ động.
Thì ra, tên này là người đàn ông của Tống Thanh Ca!
Khâu Thiên Giang nhìn Tô Trường Phong, hít sâu một hơi, kiềm nén không động thủ.
"Hôm nay là hôn lễ của con gái tôi, tôi cho cậu sống thêm ba ngày!"
“Ba ngày này, cậu có thể điều động tất cả tài nguyên đến đối phó tôi.”
“Nếu không ba ngày sau, tôi nhất định đem cậu nghiền thành tro!”
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng. “Được!”
"Ba ngày sau, chính là thời điểm Bắc Thiên Vương ông bị diệt!"
Nói xong, hẳn mang theo Mặc Ảnh nghênh ngang rời
Biệt thự Sky, Villa One.
Đây là khu biệt thự tốt nhất Hàng Thành, trước khi trở về, "Tô Trường Phong đã cho người mua lại căn biệt thự này.
Lúc nãy, có hai mươi vị đỉnh cấp chuyên gia được đưa tới nơi này.
Đêm đó, những chuyên gia hàng đầu này tiến hành hội chẩn chung cho Tống Thanh Ca.
Trải qua chẩn đoán, các chuyên gia cho ra kết luận, thân thể Tống Thanh Ca không có gì đáng ngại, chỉ là thời gian bị giam cầm quá dài, thân thể cực kỳ suy yếu, cần tỉ mỉ điều dưỡng.
“Tô tiên sinh, phu nhân ngài tỉnh rồi." Đang lúc hai người nói chuyện, một nữ bác sĩ đi tới.
Tô Trường Phong bước nhanh vào phòng ngủ.
“Trường Phong......" Tống Thanh Ca nẵẫm ở trên giường, hai mắt đẫm lệ.
Tô Trường Phong cười cười: "Thanh Ca, không sao, sau này có anh ở đây, ai cũng không dám bắt nạt em nữa.”
Tống Thanh Ca lại oa một tiếng, khóc lớn lên. Tô Trường Phong nhất thời có chút luống cuống.
“Thanh Ca, em làm sao vậy?”
Tống Thanh Ca lại tiếp tục khóc: "Trường Phong. anh”
“Nói cái gì mà xin lỗi, chúng ta là người một nhà” Tô Trường Phong vuốt v e lưng cô, khuyên nhủ.
Tống Thanh Ca liều mạng lắc đầu. “Không...... Là em phụ lòng anh.”
“Em không chỉ làm mất tập đoàn Trường Ca, mà còn làm. mất cả con gái!”
Xoẹtl Säc mặt Tô Trường Phong biến đổi. “ Em nói cái gì? Con gái?...
Tống Thanh Ca dùng sức gật đầu.
“Sau khi anh rời đi không lâu, em phát hiện mình mang thai. Cả nhà bà nội và bác cả buộc em phá thai, em không
đồng ý tìm cách sinh đứa bé ra. Đặt tên là Tô Tô: Tô Tô...
Cái tên này, hiển nhiên là vì tưởng niệm Tô Trường Phong mà đặt ra.
"Thanh Ca, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao em lại làm mất con gái của chúng ta?" Tô Trường Phong gáp gáp hỏi.
"Tống Thanh Ca nghẹn ngào nói: "Sau khi em sinh con, bà nội sợ Triệu gia trả thù, đuổi em và con ra khỏi Tống gia”
"Bởi vì Tống gia chèn ép, em tìm không được công việc tốt, chỉ có thể mở một quán mì nhỏ, mang theo con, miễn cưỡng duy trì cuộc sống qua ngày."
"Nửa năm trước, Tống gia bỗng nhiên tìm được em, buộc. em làm tình nhân cho Khâu Thiên Hải. Em không chịu, Khâu Thiên Hải liền hành hạ em, cuối cùng nửa đường bắt được em, lúc đó Tô Tô ở ngay bên cạnh, sau khi em bị bắt đi, căn bản không ai quản Tô Tô... Cũng không biết hiện tại con bé.."
Nói đến đây, tim Tống Thanh Ca quặn đau, không thể nói thêm gì nữa.
Đôi mắt Tô Trường Phong đỏ bừng, ôm chặt Tống Thanh Ca vào lòng.
“Đừng sợ, bây giờ anh sẽ cho người đi tìm con gái.”
“Em yên tâm, cho dù là chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm ra con gái về cho eml”
Vài phút sau, Tô Trường Phong đi ra khỏi phòng ngủ, gọi Mặc Ảnh tới, sau đó đưa cho cô một tấm hình.
Trên ảnh là một cô bé nhỏ, thoạt nhìn giống búp bê sứ, vô cùng đáng yêu.
Cô bé này, chính là con gái Tô Trường Phong, Tô Tô.
“Mặc Ảnh, con gái tôi mất tích rồi”
"Bất luận sử dụng thủ đoạn gì, trả giá bao nhiêu tiền, trong vòng mười ngày phải tìm ra con bé!"
“Tìm không thấy con gái, Tô Trường Phong tôi uổng công làm Thương Long Chiến Thần!”
“Vâng, Phong cai”
"Hiện tại tôi đi sắp xếp, toàn lực tìm kiếm tiểu công chúa!"
Ngày hôm sau, buổi sáng.
"Tống Thanh Ca rời giường, ngồi trên ban công, thất thần ngẩn người.
Tô Trường Phong bưng một chén thuốc Đông y, đi tới.
“Thanh Ca, uống thuốc đi, đối với sự hồi phục thân thể rất có lợi.”
"Tống Thanh Ca ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ bừng mắt lả chả rơi trên gò má.
“Lại nhớ Tô Tô?" Tô Trường Phong đau lòng hỏi nhẹ một tiếng.
Tống Thanh Ca gật gật đầu: "Trường Phong... lát nữa có thể dẫn em đến quán mì không?”
“Ở đó có một ít đồ chơi của Tô Tô. Em muốn mang đến đây, khi nhớ con bé có thể nhìn những thứ này.
Tô Trường Phong ôm cô, dùng sức gật đầu: "Được, uống thuốc xong, anh sẽ dẫn em đi.”
Đường Thắng Lợi, khu phố cổ.
Bên đường đầy đủ các loại nhà hàng, rộn ràng nhốn nháo, rất tấp nập.
Có một tên ăn mày mặc rách rưới, đang lục thùng rác.
Bé con ăn mày thoạt nhìn chỉ có bốn năm tuổi, chân trần, trên chân có vài chỗ bị thương do trời lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đông lạnh đến đỏ bừng.
Cô bé vừa nhặt thức ăn, vừa nắm chặt một con búp bê vải bẩn thỉu, không chịu buông tay, giống như con búp bê này là thứ trân quý nhất trong cuộc đời cô bé.
Lúc này, phía trước có một thăng bé mập bảy tám tuổi, chú ý tới cô bé.
“Này, con bé ăn mày kia." Thăng bé mập cầm dao phay đồ chơi trong tay, hướng về cô bé ngoäc ngoäc ngón tay, ý chỉ hãy đến gần nó.
Cô bé, rụt rè nhìn về phía hẳn.
"Mày muốn ăn bánh bao không?" - Con ngươi thằng bé mập đảo quanh, giống như làm ảo thuật lấy ra một cái bánh
bao trắng.
Nhất thời hai mắt cô bé tỏa sáng, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nuốt nước miếng.
“Em muốn ăn bánh bao......
Thằng bé mập cười hắc hắc, "Vậy mau lại đây.”
Cô bé nhanh chóng chạy tới.
“Anh ơi, em muốn ăn bánh bao......”
"Thăng bé mập lại đem bánh chao giấu ở phía sau, ngẩng đầu nói: "Muốn ăn bánh bao, nhất định phải quỳ rạp trên mặt
đất, để làm ngựa cho tao cưỡi.”
“Chờ tao chơi vui vẻ rồi, tao sẽ đem bánh bao lớn cho. mày ăn. Nếu không, mày đừng hòng được ăn.”
Cô bé lim lim môi, gật gật đầu: "Được, vậy anh nói phải giữ lời”
Nói xong, cô bé liền quỳ trên mặt đất, làm ngựa...