“Đừng nói nữa, ăn cơm đi.
Ăn cơm xong, Tống Thanh Ca lại lao đầu vào công việc, bắt đầu chuẩn bị các loại tài liệu. Công ty mới thành lập, đương nhiên phải hao phí rất nhiều tinh lực.
Nhoáng một cái, đã đến hơn mười một giờ.
Tô Tô ở trong lòng Tô Trường Phong, ngủ thật say.
Khi hän nhẹ nhàng đem Tô Tô đặt ở trên giường, Tô Tô bắt lấy tay của hắn không muốn buông ra, còn tủi thân lầm bầm cái miệng nhỏ nhắn, nói mớ: "Bà ngoại, ba không phải người điên Ba ba là đại anh hùng...... Ba không phải người
Tống Thanh Ca nghe Tô Tô nói mê, đứng lên, đi tới.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, liên tưởng đến lời nói mớ của cô, Tống Thanh Ca khẽ thở dài một tiếng.
Cô thầm nghĩ: Tô Tô, ba làm cho con thất vọng rồi, ba cũng không phải đại anh hùng gì, chỉ là một lính xuất ngũ bình thường.
“Thanh Ca, thời gian không còn sớm nữa, em mang theo. Tô Tô nghỉ ngơi sớm một chút đi” Tô Trường Phong muốn rút cánh tay ra khỏi người Tô Tô, nhưng cô bé này lại nằm chặt cứng, hẳn không cách nào động đậy được.
Hăn chỉ có thể nhìn Tống Thanh Ca, cười khổ một tiếng.
Đôi mắt Tống Thanh Ca lóe lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu không...... Đêm nay anh ngủ ở đây đi.”
Mặc dù một nhà ba người bọn họ đã ở đây mấy ngày, nhưng bọn họ cũng không ngủ chung một phòng
Chia tay sáu năm, Tống Thanh Ca cần thời gian một lần nữa tiếp nhận Tô Trường Phong.
Tô Trường Phong sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được. Nhưng mà anh ngủ ở đâu?”
Tống Thanh Ca đỏ mặt, liếc hän một cái: "Nơi này ngoại trừ giường, còn có chỗ khác có thể ngủ sao?"
Nhất thời cảm xúc Tô Trường Phong dâng trào.
Tuy rằng sáu năm trước bọn họ đã kết hôn, nhưng kỳ thật giữa hai người chỉ phát sinh một lần thân mậi......
Nhìn Tô Trường Phong vui mừng, khuôn mặt Tống Thanh Ca càng đỏ hơn: "Anh nghĩ cái gì? Em cảnh cáo anh, đợi lát nữa lúc ngủ không được lộn xộn. Nếu không, ngày mai cho anh ra ngoài ngủ với heo.
“Được, anh cam đoan ban đêm không lộn xộn.”" Tô Trường Phong cười đồng ý.
“Anh... Mặt Tống Thanh Ca ửng đỏ: "Lưu manhI” Ngày hôm sau. Sáng sớm, Tưởng Lệ xách giỏ ra ngoài mua thức ăn.
Nhưng mới vừa đi tới cửa tiểu khu, một chiếc Mercedes vọt ra.
Chiếc Mercedes - Benz này đi vào khu dân cư nhưng không giảm tốc độ, cũng may Tưởng Lệ nhanh chân tránh được, mới không bị thương nặng lắm
Nhưng chân trái vẫn bị bầm một mảng lớn, hơn nữa cũng bị thương đến xương cốt.
“Không biết lái xe à?” Tưởng Lệ ngồi dưới đất, tức giận nói. Cửa xe mở ra, một người đàn mặc âu phục giày da đi ra.
“Tính tình chanh chua gớm, tôi còn chưa hỏi bà đấy. Bà không có mắt à, sao không nhìn đường?”
Tưởng Lệ giận tím mặt: "Tôi đi bình thường, là cậu lái xe mà không nhìn.”
Người đàn ông mặc âu phục ra vẻ cười cợt nói: "Tôi cũng lái xe rất bình thường, là do bà đột nhiên xông ra, trách được ai?"
“Bà già à, tôi cảnh cáo bà, trên xe tôi có gắn camera hành trình”
Tưởng Lệ bị cậu ta cắn ngược lại, giận run lên. Tính bà ta vốn chua ngoa, làm sao có thể nhịn được. Bà ta tóm lấy ống quần của người đàn ông mặc âu phục,
bắt đầu khóc lóc: “Ai đụng vào cậu, cậu nói cho rõ ràng, ai đụng...?”