“Lên hết đi.”
Chỉ thấy thân ảnh hắn đột nhiên động đậy!
Vào giờ khắc này, Tô Trường Phong phát ra từng cơn sát khí ầm ầm dội lên đám người của Cô Lang.
Chà chà!
Trong nháy mắt, đám người phía sau Cô Lang bị Tô Trường Phong cắt đứt gân tay gân chân...
Cạch.
Tô Trường Phong ném chủy thủ xuống đất, nhìn về phía bảy người đang máu chảy, sắc mặt trắng bệch, thản nhiên nói: "Trở về nói cho Trần Tây Hoa, tao rất nhanh sẽ đi tìm hắn tính sổ."
Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi hẻm nhỏ......
Lúc này, trước cửa nhà trẻ.
“Mẹ... ba đi đâu rồi, sao ba còn chưa ra..." Tô Tô ôm cổ Tống Thanh Ca, nhỏ giọng nói.
Trong lòng Tống Thanh Ca có dự cảm không tốt, nhưng không nói ra, chỉ ôm chặt lấy Tô Tô.
“Ba không sao đâu....”
Lý Thanh Thanh đứng đối diện đắc ý hừ một tiếng.
Ba mày đang quỳ xuống đất cầu xin bảo tiêu nhà tao xin tha thứ. Nhưng đáng tiếc, không có mệnh lệnh của tao, ba mày đừng hòng thoát khỏi đây.
Nghe được lời của bà ta, Tô Tô sợ hãi khóc nấc lên.
“Không có, ba con sẽ không sao...... bà ta gạt con thôi.”
Lý Thanh Thanh cười càng vui vẻ.
“Lát nữa mày sẽ biết thôi....”
Bà ta nhìn về phía Tống Thanh Ca, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo nghễ: "Muốn đấu với tôi, cô xứng sao?"
Tống Thanh Ca ôm chặt Tô Tô, trong lòng bất an nói không nên lờì.
Mà đúng lúc này.
Thanh âm của Tô Trường Phong đột nhiên vang lên: "Bà nói ai là tàn phế?”
“Hả?”
Lý Thanh Thanh đột nhiên xoay người, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tô Trường Phong.
“Đây...... là gì?”
“Không thể nào!”
Thân thủ của Cô Lang rất lợi hại, còn mang theo sáu người nữa, sao Tô Trường Phong lại không bị mất một cộng tóc nào được.
“Mày...... sao lại ra đây? Cô Lang bọn họ đâu?”
Tô Trường Phong nhìn bà ta, "Tự mình vào trong hẻm xem.”
Lý Thanh Thanh nhanh chóng chạy tới hẻm nhỏ phía trước, lập tức bị máu tươi làm chấn kinh!
Chỉ thấy, Cô Lang cùng sáu người khác sớm đã mất hết sưc chiến đấu, toàn thân máu chảy đầm đìa
Bà ta đầu đầy mồ hôi lạnh chạy tới cửa nhà trẻ, "Tô Trường Phong, mày chờ đó!"