Đã đến lúc ngả bài đi? Nếu không đem hết thảy những vướng bận của mình chấm dứt, hắn vĩnh viễn không chiếm được Lôi Tuyền. Thế nhưng Linh Linh...
Ba ngày, mặc dù đã quyết định, nhưng lại đang nằm trên ghế sa lon trong văn phòng, ngẩn người nhìn trần nhà. Hắn không biết phải thực hiện việc này như thế nào mới có thể giảm sự tổn thương đối với Linh Linh đến mức thấp nhất.
Hắn lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Bành Linh Linh. Đó là một buổi sáng tinh khôi, ánh nắng tươi mới ấm áp, hắn cùng bạn tốt Bành Phi đi ra sân bay đón người em gái từ nhỏ đã lưu học tại nước Pháp trở về. Khi hắn nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đón ánh mặt trời mà đi tới thì trước mắt hắn bỗng sáng ngời. Bành Phi vừa giới thiệu xong, Bành Linh Linh hồn nhiên giang rộng hai tay, mắt đầy mê luyến, nhiệt tình nói: “Đan, anh thật sự hảo suất a!”
Linh Linh là một thiếu nữ khéo hiểu lòng người, đã có tâm hồn trong sáng rạng ngời, lại có tài và lý trí, chưa bao giờ cưỡng cầu La Đan chỉ biết đến một mình nàng, khi cùng nàng kết giao, hắn luôn cảm thấy rất nhẹ nhàng, năm năm trôi qua không hề có một lần cãi nhau. Nàng có cái nhìn về tình yêu khác với mọi người, nàng không mong đợi một hoa hoa công tử như La Đan sẽ vì nàng mà đoạn tuyệt hết thảy thú vui đùa, nàng cho hắn sự tự do rộng mở, hắn có áp lực, nàng để hắn ra ngoài điên khùng cho đủ. Mỗi lần hắn trở về, nàng chỉ ôm chặt hắn, không hề không hỏi hắn chuyện bên ngoài. Không có cảm giác bị trói buộc, La Đan ở bên ngoài vui đùa xong, càng ưa thích trở về trong ngực nàng yên giấc.
Biểu hiện bên ngoài, nàng không để ý tình nhân của mình giống những nữ nhân khác, quấn quít lấy không tha. Có thể La Đan biết rõ, Linh Linh là vì quá yêu hắn, mới có thể phóng túng hắn như vậy. Biện pháp của nàng cũng thành công đem hắn cột vào bên nàng năm năm, thẳng đến gần đây, họ đính hôn. Nếu như không có Lôi Tuyền, bọn họ khả năng thật sự sẽ cùng nhau qua cả đời a.
Một tuần hắn hứa hẹn đã qua một nửa, thế nhưng hắn lại vẫn đang ở đây phát sầu. Vô luận như thế nào, sự tình đều phải giải quyết cho dứt khoát, tiếp tục sai lầm, đối với Linh Linh mới là thương tổn càng lớn, La Đan rốt cục đứng dậy.
.......
Hít một hơi dài, hắn cố lấy dũng khí đẩy cửa.
“Đan, anh đã về rồi?” Đang ngồi trong một góc sô pha đọc sách, Bành Linh Linh nhảy dựng lên nghênh đón, hai tay ôm lấy cổ hắn, “Vài ngày không về, ăn cơm chưa?”
La Đan cúi đầu hôn trán nàng:“Anh ăn rồi.”
“Ngày hôm qua em có mua cho anh một chiếc áo sơmi, anh tới thử xem.” Bành Linh Linh kéo hắn hướng về phía phòng ngủ.
La Đan cắn răng: “Linh Linh... Anh có lời muốn nói.”
“Anh trước tiên thử quần áo một chút sao, số lượng có hạn, thật là khó mới cướp được.” Bành Linh Linh không khỏi phân trần kéo hắn vào phòng ngủ, hiến ra vật quý phải tranh mới mua được. “Nhanh thử một chút, rất hợp với anh sao.”
“Linh Linh...” La Đan nhìn ánh mắt sủng nịch của nàng, không mở miệng được, mặc cho nàng cởi sơmi trên người hắn xuống, thay cái mới lên, lui về phía sau hai bước, nghiêng đầu cười meo meo ngắm nhìn.
“Đan, anh thật sự hảo suất a!” Bành Linh Linh trong mắt lại tràn đầy ngọt ngào mê luyến.
“Linh Linh...” La Đan cúi đầu xuống, đỡ lấy hai vai nàng: “Thực xin lỗi, chúng ta... Chia tay a.”
Bành Linh Linh mở to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn. “Anh nói gì?”
“Chúng ta chia tay a.” La Đan thấp giọng nói,“Thực xin lỗi.”
Trong cặp mắt to không thể kìm nổi bàng bạc hơi nước, Bành Linh Linh trừng mắt nhìn hắn, cắn môi dưới. Nửa ngày mới mở miệng: “Anh... Cuối cùng cũng chán em sao?” Lại mạnh ngẩng đầu, “Hay là em dọn ra ngoài, được không? Cho anh cảm thấy tự do hơn một chút, khi nào anh nghĩ tới em, hãy tìm em. Em biết, có rất nhiều mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân, không sao đâu, em dọn ra ngoài, anh bình tĩnh một thời gian rồi suy nghĩ lại.”
Nhìn ánh mắt mê loạn của Bành Linh Linh, La Đan cắn răng ôm nàng vào lòng:“Linh Linh, em tỉnh táo lại đã, hãy nghe anh nói.”
Hắn ôm lấy nàng ngồi lên giường, thấp giọng nói: “Không phải anh cảm thấy em phiền phức. Em là một cô gái thật tốt, em đã trả giá cho anh rất nhiều, cũng luôn tha thứ cho anh, tất cả anh đều ghi tạc trong lòng, cảm kích cả đời. Hết thảy đều là lỗi của anh, nếu anh phát hiện sớm một chút, mình là yêu mến nam nhân, anh tuyệt sẽ không làm sự tình phát triển đến bước này.”
Bành Linh Linh giật mình, tạm thời buông thương tâm: “Anh nói cái gì? Anh yêu mến nam nhân? Đan, anh nói đùa gì vậy!”
“Anh yêu mến nam nhân, anh là đồng tính luyến ái.” La Đan nhìn thẳng vào mắt nàng. “Em cần phải biết, có một đoạn thời gian rất dài, anh không đi ra ngoài chơi bời. Em hỏi anh vì sao, anh nói anh muốn cùng em. Anh là lừa đảo, anh không đi, là vì anh không có cách nào lại đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú.”
Nhìn khuôn mặt dần dần tái nhợt của Bành Linh Linh, La Đan khẽ cắn môi nói tiếp: “Tuy anh cũng chỉ cùng em ân ái, nhưng... anh nhất định phải ảo tưởng em là một người nam nhân... mới có thể thỏa mãn. Thực xin lỗi, anh rõ ràng đã làm một chuyện xấu xa như vậy với em.”
“Anh một mực muốn lừa gạt mình, rằng đây chẳng qua là tạm thời, anh nghĩ chờ hết thảy qua đi sẽ cùng em kết hôn, chính là, cuối cùng anh lại đã hãm sâu, không thể tự thoát ra được. Anh yêu một người nam nhân, anh không có cách nào một lần nữa đem đến cho em hạnh phúc. Nếu như anh một bên yêu người đó, một bên cùng em kết hôn, vậy đối với em chính là thương tổn triệt để.”
Bành Linh Linh rủ mắt xuống: “Em hiểu được.” Sau nửa ngày, nàng lại ngẩng đầu nhìn La Đan, giơ tay xoa xoa phần chân mày cau chặt của hắn, cố gắng nặn ra một vẻ tươi cười, ngón tay lại lạnh buốt.
“Mấy ngày nay anh không trở về, là đang nghĩ làm cách nào để nói với em? Anh nhất định không nghỉ ngơi tốt a? Một lát nữa hảo hảo ngủ một giấc. Ngày mai, hết thảy có thể trôi qua. Bất quá yêu một người nam nhân, chỉ sợ anh sẽ không thoải mái a? Con đường từ nay về sau, em không thể giúp anh, hy vọng anh cùng người yêu của mình hảo hảo hạnh phúc.”
La Đan có chút ngoài ý muốn: “Linh Linh, em thật sự...”
Bành Linh Linh miễn cưỡng cười nói: “Em thật sự minh bạch. Một người thực sự kiêu ngạo như anh, sẽ không chỉ vì vứt bỏ em mà tạo ra một lời nói dối ác liệt như vậy. Nếu là thật sự, tình yêu đã không còn, hơn nữa lại thay đổi cả giới tính, em còn có thể làm thế nào? Chỉ có buông tay, chúc hai người hạnh phúc.”
Nàng chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Anh ngủ đi, đêm nay em ngủ sô pha, sáng mai đi, sẽ không làm động giấc anh.” Lại nhìn nhìn hắn, “Cái áo sơmi này anh phải mặc a, em đã xếp hàng chờ lâu lắm mới mua được. Đan, anh mặc nó lên, thật sự hảo suất.” Thanh âm trở nên nghẹn ngào, nàng xoay người muốn đi ra ngoài.
La Đan giữ chặt nàng: “Linh Linh, cảm ơn em... Anh ngủ sô pha.” Hắn đưa nàng ở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Suốt cả đêm, La Đan đều ở trong bóng tối nhìn trần nhà, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng biết lúc nào, mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Chờ hắn tỉnh lại, trong phòng đã không còn dấu vết gì của Bành Linh Linh, nàng mang đi hết thảy thuộc về nàng, chỉ để lại một tờ giấy trong tay La Đan.
Trên trang giấy trắng tinh là nét chữ xinh đẹp của nàng.
Anh ôm hai vai em, khẽ nói lời xin lỗi,
Em ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt anh khắc sâu mệt mỏi,
Lúc này đây, anh không rơi nước mắt
Lúc này đây, đêm dường như tối đen vô tận
Lúc này đây, em mới hiểu, thì ra anh cũng quyết liệt đến thế,
Anh nói, anh không hối hận đã yêu em,
Chỉ là hai ta không có ngày mai, yêu càng sâu càng có tội
Em biết rõ anh không chủ tâm nói lời ly biệt
Em biết rõ anh đã vài đêm thức trắng
Trước lúc nói chia tay anh đã nén lại bao nỗi bi thương,
Yêu, vô tội,
Cho dù trăm năm nữa qua đi, em đều vẫn cho rằng như vậy
Sống, vốn cũng là mệt mỏi
Ai có thể cam đoan chính mình vĩnh không đổi ý
Yêu, vô tội,
Vi người yêu chịu nhiều đau khổ em cũng không nề hà,
Nếu như nhất định phải tan nát cõi lòng,
Đó là niềm hạnh phúc của em được vì anh mà tan vỡ con tim...
Đây là ca từ của bài hát mà nàng thích nghe nhất. La Đan xiết chặt trang giấy, trong lòng yên lặng chúc nàng hạnh phúc bình an.
.....
Chuyện khiến hắn nhức đầu nhất, không phải Bành Linh Linh, mà là Bành Phi.
La Đan ngồi ở trong phòng làm việc, Bành Phi nổi giận đùng đùng đá cửa tiến đến, cũng không quản người ở phía ngoài ngạc nhiên nhìn ngó vào bên trong. Hắn túm lấy cổ áo La Đan: “Ngươi làm gì muội muội của ta vậy? Nó chỉ nói với ta một tiếng phải đi, liền đáp máy bay đi Pháp!”
“Ta cùng Linh Linh chia tay.” La Đan bình tĩnh nói.
“Chia tay? Các ngươi cũng đã bắt đầu bàn việc kết hôn, ngươi lại cùng nó chia tay?” Bành Phi giận không kềm được.
“Bởi vì ta yêu người khác.”
“Người nào dám đoạt bạn trai của muội muội ta, ta làm thịt nàng!” Trong mắt Bành Phi lóe lên vẻ nguy hiểm.
“Đây là chuyện của ta cùng muội muội của ngươi, Linh Linh đã nghĩ thông suốt, buông tay, ngươi cũng đừng lại công tư nan phân, xen vào chuyện này.”
Bành Phi hung hăng trừng mắt hắn, nửa ngày, mạnh buông tay đẩy ra hắn, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lại đã cuối tuần, La Đan không thể chờ được, chạy đến Dạ Sử chờ Lôi Tuyền, nhìn thấy thân ảnh của anh, bèn giữ chặt anh, kéo anh vào trong xe, lái xe đi.
“Uy, ta còn muốn đi làm!” Lôi Tuyền hô to trong ô tô đang chạy như bay.
“Từ nay về sau ngươi cũng đừng tính đi làm!”
“Vì cái gì?”
“Ta ghen, ta không cho ngươi tiếp tục đụng những nữ nhân khác, không, nam nhân cùng nữ nhân đều không cho gặp mặt.”
“Ngươi dựa vào cái gì ghen”
“Chỉ bằng ta yêu ngươi.”
“Yêu ta? Ngươi choáng đầu a!”
“Đúng vậy, ta vì ngươi triệt để choáng váng.”
Chạy đến một cánh đồng bát ngát không người, La Đan thắng mạnh xe, nghiêng người ôm lấy Lôi Tuyền mãnh liệt hôn. Hai đôi môi kịch liệt giao chiến, thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển không thôi mới thu binh.
La Đan ôm lấy khuôn mặt Lôi Tuyền, từng chữ từng chữ nói: “Ta đã một chút cũng không còn vướng bận. Hiện tại, ta dùng thân phận của một nam nhân độc thân, chính thức theo đuổi ngươi. Hy vọng ngươi ném đi tất cả những tạp nhân bên người, chuyên tâm cùng ta kết giao.”
Lôi Tuyền nhìn hắn, sau nửa ngày, khóe miệng nổi lên một chút tiếu ý. “Ta không làm việc này, lại có thể làm việc gì khác?”
La Đan kinh hỉ quát to một tiếng, ôm cổ anh, thật chặt.
.......
(Gần đây toàn gặp những pha tỏ tình gây sốc! =.=)
“Tuyền ca, ngươi thật sự muốn đi? Rời khỏi Dạ Sử, rời khỏi chúng ta?” Thật vất vả thừa dịp La Đan đi ra ngoài nghe điện thoại, A Vĩ cẩn thận tiến đến hỏi Lôi Tuyền còn đang thu dọn đồ đạc.
Lôi Tuyền vỗ vỗ vai A Vĩ: “Cái gì gọi là rời đi? Các ngươi vĩnh viễn đều là hảo huynh đệ của ta.”
“Nhưng mà... Tuyền ca, không phải ta phản đối ngươi “lên bờ” a, nhưng mà hắn là nam nhân... Kẻ có tiền mà muốn có một nam nhân, chẳng qua cũng là để chơi đùa mà thôi, hắn lại có tiếng là..., ngươi nếu cùng hắn kết giao, ta sợ... Ta sợ hắn làm ra chuyện có lỗi với ngươi, có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.” A Vĩ nửa ngày mới ấp a ấp úng nói xong.
Lôi Tuyền cười cười: “Cái này không cần lo lắng a, ta chính là Dạ Sử “siêu cấp thẻ đỏ”, chuyên môn dựa vào lừa gạt tình cảm người khác mà sống.”
A Vĩ cũng cười lên, nhưng ánh mắt y nguyên không thể giấu hết lo lắng cùng không muốn.
......
“Rốt cục,” La Đan từ phía sau lưng ôm lấy Lôi Tuyền, “...Ngươi cũng là của ta.”
“Uy, có muốn ta cho ngươi một đòn quăng qua vai hay không, cho ngươi ngã đập đầu thanh tỉnh lại một chút?” Lôi Tuyền gỡ tay La Đan ra, đến trên ghế sa lon ngồi xuống. “Ta chỉ là từ công, thay đổi chỗ ở mà thôi.”
“Ngươi đáp ứng cùng ta kết giao!” La Đan bổ nhào tới lên án, “Chúng ta bây giờ là bắt đầu chính thức ở chung.”
“Được rồi, ta đây mỗi tháng trả cho ngươi tiền thuê nhà.” Lôi Tuyền đẩy khuôn mặt phóng đại của hắn đẩy ra xa,“Ta sợ tiếp tục ở chỗ cũ, ngươi mỗi ngày lại đến quấy rối, khiến cho A Vĩ có nhà không thể về.”
La Đan dúi đầu vào trong cổ hắn, buồn bực thanh âm hờn dỗi nói: “Tùy ngươi nói như thế nào, dù sao ngươi đang ở đây, bên cạnh ta. Từ nay về sau mỗi ngày ngủ có thể ôm ngươi, mỗi ngày tỉnh lại cái nhìn đầu tiên có thể trông thấy ngươi. Rốt cuộc không cần trơ mắt nhìn ngươi cùng những nữ nhân kia thân mật lại bất lực. Từ nay về sau có người theo giúp ta luyện quyền, có người theo giúp ta đua xe, có người chơi với ta những trò chơi khiến tim đập trống ngực.” Hắn ngẩng đầu, nhìn Lôi Tuyền, “Được rồi, không nói cái gì thuộc về hay không thuộc về, có được một cuộc sống làm cho người chờ mong như vậy, ta cũng nên thỏa mãn.”
Tiếng nói mang theo tiếng thở dài nhẹ nhàng, bổ nhào vào đôi môi Lôi Tuyền, mang theo những nóng bỏng khó có thể miêu tả. Lôi Tuyền có chút động tình chủ động hôn La Đan, khẽ liếm trên làn môi khô ráo của hắn, một đường đắm đuối hôn qua cái cằm, hôn lên đường cong duyên dáng trên cổ, đột nhiên ở trên yết hầu đang hổn hển trượt của hắn khẽ cắn một ngụm. Chỉ nghe La Đan một tiếng kêu rên, rốt cuộc Lôi Tuyền không khống chế nổi hai bàn tay theo bên hông cắm vào trong quần áo hắn, ve vuốt thân thể rắn chắc của hắn. Lửa nóng trên đôi tay trải qua mỗi một tấc da thịt mát lạnh, đều trung thực mà đem nhen nhóm trong hắn ngọn lửa cuồng loạn.
Tình triều ba động. Lôi Tuyền cắn lấy quần áo trong của La Đan, đem chúng kéo cao, làm cho lồng ngực rắn chắc bạo lộ trước mắt, từng tấc từng tấc hôn khắp, cuối cùng dừng lại ở hai điểm nổi cao trước ngực. Đầu lưỡi anh hữu lực nhiều lần bơi quyển, thẳng đến khi đầu v sung huyết đứng thẳng, thẳng đến khi bên tai anh truyền đến tiếng rên rỉ khó nhịn của La Đan.
Làn môi nóng bỏng tiếp tục chuyến du hành, hôn sâu lên chiếc rốn xinh đẹp, nhiều lần nhấm nháp phần cơ bụng rắn chắc căng cứng. Anh dùng hàm răng cắn dây lưng La Đan, một chút một chút rút ra khỏi hông, lại dùng hàm răng chậm rãi kéo khóa quần hắn. Quá trình ngọt ngào dài dằng dặc đến thống khổ, bởi vậy khi khóa quần như thế nào cũng không giải được bị Lôi Tuyền dùng sức cắn kéo xuống, hai người đều thở ra một hơi.
Hàm răng chọc người râm ran ngứa rốt cục kéo xuống chiếc quần lót căng cứng, phóng dục vọng của La Đan ra ngoài. “Thứ gì đó” sớm đã sung huyết khi không còn gì giam cầm, trong nháy mắt bắn ra ngoài, hữu lực đánh lên mặt Lôi Tuyền, phần thể dịch ướt ra trên dục vọng bởi tình cảm mãnh liệt, khi rời đi trong nháy mắt lôi ra một sợi tơ bạc, đem hai người dâm mị tương liên.
La Đan mạnh đem Lôi Tuyền kéo đến trước mắt, ôm khuôn mặt anh tuấn của anh, nhẹ nhàng liếm đi phần thể dịch còn dính lại trên má, nơi đầu lưỡi xẹt qua lưu lại một mảnh lấp lánh sáng.
Tâm tình bay lên tới cực điểm, không khí tựa hồ đã ở thiêu đốt. Hai thân hình nam nhân y phục không ngay ngắn, tại trên ghế sa lon như dã thú dây dưa vặn vẹo, mỗi một động tác, lại bạo lộ những đường cong xinh đẹp của cơ thể cường tráng hữu lực, miêu tả một bức tranh làm cho người ta huyết mạch sôi sục.
Khi hai người rốt cục kéo ra hết những quần áo quấn tại trên người, lăn đến trên giường, La Đan xuất ra những thứ cần thiết đã chuẩn bị tốt, nhìn qua Lôi Tuyền. Hai cặp mắt đồng dạng nóng bỏng mà lại kiên định, đánh ra bốn phía đầy tia lửa, giằng co sau nửa ngày, cuối cùng, La Đan nhận mệnh cười khổ, đem thuốc mỡ giao vào trong tay Lôi Tuyền.
Mặc dù vẫn đang mang theo sự đau đớn cùng khó chịu, La Đan cuối cùng cũng bị một cú xông tới hữu lực cùng sự ve vuốt săn sóc mà mang dục vọng lên đến đỉnh điểm.
Một phòng đèn đuốc sáng trưng, hai người mệt mỏi đến cùng cực, ôm nhau thật sâu thiếp đi.
Ta không nỡ mở ra đôi mắt
Nghe ngươi nói đến thiên đường
Những ngôi sao nơi xa xôi ấy xin giúp ta níu giữ màn đêm
Để ta đắm chìm trong ngực ngươi giây phút nữa
Hạnh phúc đang lặng lẽ lan tràn
Qua khắp mi mắt ta buông kín
Ta say
Ta đã bị tình ái thôi miên ...
.......
Đi làm không bao lâu, La Đan đột nhiên nghe thấy bên ngoài một hồi hỗn loạn, thư ký kinh hoảng chạy vào: “La tổng... Đã xảy ra chuyện...” Nói còn chưa dứt lời, hai người mặc đồng phục cảnh sát đã đẩy cửa tiến đến.
“Xin hỏi ngài là La Đan?” Người tới mặt không biểu tình.
“Là ta.” La Đan trong lòng cả kinh, cảm giác sự tình có điểm không ổn.
“Ngài bị nghi ngờ là tội phạm kinh tế, mời ngài cùng chúng ta trở về hiệp trợ điều tra.” Người tới đưa ra lệnh bắt.