Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

chương 111: công án không phải thiền cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn muốn giết chết Tôn Ngư trước.

Trước khi “ra đón” Vương Tiểu Thạch, hắn trước tiên tới Hồng lâu một chuyến.

Tại Hồng lâu, hắn nhìn thấy Tôn Ngư đang “cung kính chờ đợi” hắn.

Tôn Ngư vừa trông thấy Bạch Sầu Phi, cũng biết đối phương đã động sát cơ với mình.

Hắn lập tức tỉnh ngộ, chuyến này mình trở về là một sai lầm, sai hoàn toàn.

Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, một người luôn luôn cảnh giác như Tôn Ngư cũng từng đắn đo suy nghĩ.

(Rốt cuộc có nên trở về Phong Vũ lâu hay không?)

(Bạch lâu chủ liệu có hiểu lầm mình hay không?)

Sau khi suy nghĩ năm lần bảy lượt, hắn vẫn quyết định phải trở về “một chuyến”.

Tốt xấu gì cũng phải đi chuyến này, bởi vì mấy nguyên nhân.

Dù sao cũng từng là “chủ tớ”. Mặc dù Tôn Ngư hiểu rõ, “gần vua như gần cọp”, nhưng hắn lại có một “nguyên tắc” muốn tuân thủ, đó là “trước sau vẹn toàn”.

Hắn từng đi theo Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi, thậm chí còn có tài năng trẻ Lương Hà năm đó, thời gian đều không ngắn. Nhờ vậy khiến cho hắn hiểu được đặc tính của những người này và một số “đạo lý” khác, chẳng hạn như cách đối nhân xử thế, sách lược tiến lui của những người hắn từng đi theo đều khai sáng cho hắn rất nhiều.

Một, Tô Mộng Chẩm là một người có tài là dùng. Chỉ cần y tán thưởng, sẽ có thể tùy ý đặc cách thăng chức cho người khác, hơn nữa bất kể người đó có bối cảnh gì hay mưu mô gì. Nếu như có một ngày, y bị chính người mà mình cất nhắc phản bội hay lật đổ, y cũng không xem đó là chuyện đại nghịch. Y coi trọng “ánh mắt” của mình, cho rằng nếu nhân tài mới có thể lật đổ mình, đó cũng là đáng kiếp. Y sẽ không vì vậy mà bóp chết cơ hội của những nhân tài mới xuất hiện.

Người có lòng tin và rộng lượng như y không nhiều lắm.

Tôn Ngư tự đánh giá không làm được điểm này.

(Cho nên trên đời quả thật không có mấy Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm hiện giờ, không phải bệnh thì cũng là chết, cho dù còn sống cũng đã thất thế. Người sống trên đời, cũng không bao nhiêu người có thể gặp được loại “quý nhân” như Tô Mộng Chẩm.)

Hai, Vương Tiểu Thạch là một người “tự hiểu lòng mình”. Hắn biết mình không thể cầm quyền, nhưng lại có thể làm đại sự; hắn thích kết giao bằng hữu, hòa đồng với các huynh đệ, sinh hoạt cùng nhau. Bởi vì hắn thường đứng ra giúp đỡ và bảo vệ người khác, cho nên khó tránh phải làm đại ca lão đại, nhưng lại tự biết mình không phải một nhân tài làm bang chủ, giáo chủ hay tông chủ một phái. Hắn có thể xem mình ngang hàng với bất cứ người nào, cũng có thể học tập bất cứ ai (thậm chí là những người kém xa hắn). Hắn không đào tạo người khác mà chỉ kích thích sở trường của đối phương. Hắn không sợ người khác vượt qua mình, bởi vì hắn không có ý muốn so bì với đối phương. Cũng bởi vì hắn không coi trọng, không tính toán, không quan tâm, cho nên quan hệ giữa hắn và người khác phần lớn là “tới lui như một, trước sau vẹn toàn”. Trên giang hồ, trong võ lâm đều đánh giá về hắn không tệ, điều này đã giúp hắn rất nhiều mỗi lần bại rồi lại thành, ngã rồi lại dậy.

Cũng bởi vì hắn không so bì, không tính toán, không xảo trá, cho nên người khác đều vui mừng khi thấy hắn thành công. Hắn đứng trên cao hô một tiếng, mọi người đều muốn giúp hắn một tay, hoặc là yên tâm để hắn giúp mình một tay.

Tôn Ngư tự biết không thể nghĩ thoáng và phóng khoáng như Vương Tiểu Thạch.

(Hắn nhớ có lần vào miếu lạy phật, gặp gỡ vị Lão Lâm thiền sư, từng khuyên hắn như sau: “Tô Mộng Chẩm hiện giờ, không phải bệnh thì là chết, nếu không thì cũng là sống không bằng chết. Bạch Sầu Phi bận diệt trừ tinh anh, Thái Kinh bận làm nhân tài mới sa ngã, Phương Ứng Khán bận thu mua mạng người. Ngươi muốn làm đại sự, muốn tìm một người nhìn nhận tài năng, hay là xem thử Vương Tiểu Thạch đi!”)

Ba, Bạch Sầu Phi là một người “không đạt được mục đích thì không dừng lại”. Người nào ngăn cản hắn, hắn sẽ giết người đó. Hắn là loại người cho dù phải bước qua xác của cha anh, vợ con cũng sẽ tiến tới. Dã tâm của hắn hiện rõ quá nhanh, mũi nhọn quá lộ, rất dễ bị ghen ghét, cũng thường gây cho người ta cảm giác khoe khoang khoác lác. Tôn Ngư cũng là người hi vọng đi qua nhân thế một chuyến, có thể lập một chút công lao sự nghiệp, nhưng lại không có bối cảnh hay chỗ dựa đặc biệt, cho nên hắn hiểu rõ loại tâm thái này. Vì thiếu tự tin nên sợ hãi, muốn tiến lên nhưng trong tay lại không có vốn liếng, do đó hắn không thể thua, muốn người khác chú ý thì chỉ có cách khoe khoang. Đây không phải là khoe khoang khoác lác, mà là sách lược “hư mà như thật, thật mà như hư”. Không có hậu phương thì không thể cố thủ, chỉ có thể làm kẻ tiên phong. Tô Mộng Chẩm bởi vì bệnh tật, sợ rằng không chịu nổi lâu, cho nên cố tỏ ra hùng hổ doạ người, ép buộc Lôi Tổn quyết chiến trước thời hạn. Quả nhiên Lôi Tổn cuối cùng không nhịn được, toàn quân bị diệt tại Hồng lâu. Vì vậy Tô Mộng Chẩm hiểu rõ tâm tư của Bạch Sầu Phi, lại cố gắng bồi dưỡng hắn, “buông tay để hắn mặc sức làm việc”. Đáng tiếc Bạch Sầu Phi dường như đã quen với việc một cước đạp ân nhân của mình xuống, cho nên không hề “quý trọng” công ơn nâng đỡ của “quý nhân thật tốt” này.

Loại người giống như Bạch Sầu Phi, cho dù ngươi giúp hắn chuyện gì, thậm chí là chuyện rất lớn, hắn đều xem là chuyện đương nhiên, là do (ngươi) trời cao thiếu hắn. Nhiều nhất hắn sẽ chỉ “cảm kích” một chút, sau đó lại tập trung chú ý vào những chuyện chuyện ngươi có lỗi với hắn, hoặc là cản trở hắn.

Tôn Ngư cảm thấy trong tính cách của mình cũng có mặt ích kỷ này, tự đại và không chừa thủ đoạn, nhưng muốn làm đến mức hoàn toàn đoạn tuyệt như Bạch Sầu Phi thì thật không dễ.

(Thấy được đặc tính của Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm, Tôn Ngư cũng biết, muốn thành đại công, lập đại nghiệp thật sự không dễ dàng. Làm theo ý mình như Tô Mộng Chẩm, tùy cảnh tâm an như Vương Tiểu Thạch, không biết từ bi như Bạch Sầu Phi, tất cả đều quá khó làm. Vì vậy, muốn trở thành một nhân vật tuyệt đỉnh quả thật cũng khó khăn tuyệt đỉnh.)

Bốn, Lương Hà gây cho người ta cảm giác cao thâm khó lường. Lúc còn ở Kim Thuộc Phong, là do Lương Hà một tay kéo Tôn Ngư vào bang hội. Lương Hà là một người nghiêm túc, tuyệt đối phục tùng và nghe lệnh. Quy củ trong Kim Thuộc Phong, hắn đều nhất nhất tuân theo. Tôn Ngư vốn rất bội phục sự trung thành của Lương Hà, nhưng sau đó lại phát hiện không phải. Bởi vì Lương Hà chỉ dốc sức bảo tồn thực lực của mình, cho nên đã gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Địa vị của hắn trong Kim Phong Tế Vũ lâu không hề thấp (có thể là vì lúc hắn gia nhập, trong tay có không dưới ba mươi hai tên cao thủ trẻ tuổi, kể cả Tôn Ngư trong đó), nhưng Tô Mộng Chẩm hiển nhiên không quá trọng dụng hắn. Tô công tử đã từng thành thật với Lương Hà “một người quá bảo thủ sẽ uổng phí cả đời, quá cẩn thận thâm trầm sẽ không được vui vẻ.” Nhưng Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều rất coi trọng người này. Lương Hà cũng hết sức trung thành với Vương Tiểu Thạch, điều này khiến cho Tôn Ngư rất sùng kính. Nhưng sau khi Vương Tiểu Thạch bị Bạch Sầu Phi gạt ra khỏi lâu, Lương Hà lập tức bày tỏ thái độ với Bạch Sầu Phi, hắn có thể giao đội ngũ trực thuộc của hắn (khi đó, đội ngũ trực thuộc của Lương Hà đã tăng lên đến năm mươi bảy người, trong đó đương nhiên bao gồm Tôn Ngư) cho phó lâu chủ điều động. Đến khi Bạch Sầu Phi phản bội (đồng thời cũng lật đổ) Tô Mộng Chẩm, Lương Hà và bảy mươi tám tên thuộc hạ của hắn (lúc này, Tôn Ngư đã được thăng làm thống lĩnh trong đội. Đệ tử tâm phúc của Lương Hà có không dưới một nửa là do một tay Tôn Ngư huấn luyện ra) chẳng những án binh bất động, hơn nữa từ đây chỉ trung thành với một mình Bạch Sầu Phi.

Vì vậy, địa vị của Lương Hà thăng tiến một cách vững vàng, người trong tay hắn cũng không ngừng tăng lên. Hắn là loại người gặp biến không kinh, gặp kinh giỏi biến, nhưng lại có thể thu được lợi ích trong mỗi lần kinh biến. Ai ai cũng cần một người trung thành như vậy, nhưng dường như hắn chỉ trung thành với chính mình.

Tôn Ngư cảm thấy không thể vững vàng được như Lương Hà, nhưng hắn cho rằng mình vui vẻ hơn Lương Hà. Nếu một người cá tính quá thâm trầm, như vậy cho dù có quyền rất lớn, thế rất cao, danh tiếng rất vang dội, hắn vẫn sống không có ý nghĩa, chỉ là sống uổng.

(So với Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, Lương Hà cũng không xem là quá thành công, nhưng hắn vẫn luôn giống như đốt trúc, từng bước đi lên, tiền đồ không thể đo lường. So với sự “dũng cảm tiến bước” của Tô Mộng Chẩm, “nôn nóng tiến bước” của Bạch Sầu Phi, “dũng cảm rút lui” của Vương Tiểu Thạch, Lương Hà chỉ là “ngầm tiến”, nhưng lại khá coi trọng “tình cảm”, hoặc có thể nói đó là công phu tiến lui, thủ đoạn giả vờ.)

Tôn Ngư cũng khá coi trọng “tình cảm”.

Hắn cho rằng không tới lúc cần thiết thì không cần đoạn tuyệt với người khác. Người lưu lại một đường, phật thắp một nén nhang.

Hắn cũng hiểu rõ cá tính của Bạch Sầu Phi, chỉ sợ đối phương đã nghi ngờ mình, hơn nữa còn động sát cơ với mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy cần phải đi chuyến này:

Không vì gì cả, mà là “trước sau vẹn toàn, không uổng một phen làm chủ tớ”.

Bởi vì muốn hắn phản kháng, đánh trả, hắn làm được điều này; còn nếu muốn hắn chủ động phản nghịch, bán rẻ, hắn lại không làm được.

Mỗi người đều có tài năng và đặc tính của riêng mình, tính tình Tôn Ngư chính là như vậy.

Tính tình này khiến cho hắn đã cảm giác được nguy cơ, nhưng vẫn trở lại Kim Phong Tế Vũ lâu.

Cho nên bây giờ hắn được “mời” đến Hồng lâu.

Vừa trở về Kim Phong Tế Vũ lâu, hắn đã cảm giác được sự im lặng trước cơn bão.

Sau đó hắn “cuối cùng” gặp được Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi vừa thấy hắn liền hỏi:

- Tại sao ngươi lại trở về?

Tôn Ngư vừa nghe, trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn đáp:

- Ta không thể không về.

Bạch Sầu Phi hỏi:

- Tại sao?

Tôn Ngư đáp:

- Nơi này là nhà của ta.

Bạch Sầu Phi nói:

- Nơi này không phải là nhà của ngươi.

Lúc này đến phiên Tôn Ngư hỏi:

- Tại sao?

Bạch Sầu Phi nói:

- Bởi vì không ai lại bán rẻ nhà của mình.

Trong lòng Tôn Ngư lại trầm xuống, lần này là đến tận đáy.

Tôn Ngư lại hỏi:

- Nếu như đây thật sự là nhà của ta, tại sao ta lại bán rẻ nó?

Bạch Sầu Phi nói:

- Bây giờ nó đã không còn là nhà của ngươi, mà là phần mộ của ngươi.

Tôn Ngư thở dài:

- Ta không hi vọng nhà của mình lại biến thành phần mộ.

- Bây giờ ngươi đi đến đâu cũng là phần mộ.

Bạch Sầu Phi nói:

- Bởi vì ngươi đã là người chết.

Sau đó hắn hỏi:

- Tại sao ngươi lại phản bội ta ta?

Tôn Ngư nói:

- Ta…

Bạch Sầu Phi cắt lời:

- Vô ích thôi, ngươi sẽ không thừa nhận. Nhưng bây giờ ta cũng không dừng tay được, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót. Câu hỏi này của ta là vô ích, câu trả lời của ngươi cũng là vô ích.

- Nếu… ta cũng không phản bội ngươi thì sao?

- Cách nói này của ngươi, quả thật sỉ nhục trí tuệ của ta.

Bạch Sầu Phi không nói nữa, xoay đầu nhìn sang Lương Hà, nói:

- Đến nước này, ta đã không muốn mạo hiểm nữa, cũng không thể tiếp tục tin tưởng hắn. Ta chỉ còn cách giết hắn, nhưng ta lại ra tay không được. Ngươi tới giết đi!

Lương Hà chắp tay đáp:

- Rõ!

Hắn không hề do dự.

- Còn có.

Bạch Sầu Phi liếc nhìn bảo thạch gắn trên vỏ đao và lưỡi đao của Tôn Ngư, hời hợt nói:

- Ta đã điều tra, thanh đao bên cạnh ngươi đây, trước kia vốn thuộc về Phương Ứng Khán. Về phần vì sao bảo đao của hắn lại ở trong tay ngươi, ta cũng không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Lần này, Tôn Ngư cuối cùng biến sắc.

Dứt lời, Bạch Sầu Phi liền muốn rời khỏi Hồng lâu, trước khi đi còn hỏi Lương Hà một câu:

- Nhất Linh Bát Công Án của ngươi thế nào rồi?

- Đã triệu tập đầy đủ.

- Sau khi giết chết Tôn Ngư, hãy tùy thời chờ lệnh. Nuôi binh ngàn ngày, chỉ dùng một ngày.

- Rõ!

Giọng nói của hắn vẫn vô cùng kiên định, tuyệt đối nghe lệnh, tuyệt đối trung thành.

Lúc Bạch Sầu Phi rời khỏi Hồng lâu lại thầm nghĩ, mượn tay Lương Hà trừ khử Tôn Ngư, để bọn chúng tàn sát lẫn nhau, có thể miễn trừ hậu hoạn.

Nếu có thể không làm ác nhân, không làm tội nhân, vẫn nên không làm thì tốt hơn.

Đồng dạng, nếu có thể không động thủ, không tự ra tay giết người, nên tìm người khác làm thay là tốt nhất.

Người hắn phải đối phó là cao thủ tuyệt đỉnh. Muốn đối phó với địch thủ tuyệt đỉnh, trước hết phải bảo tồn tinh lực, thực lực và bá lực.

Một người có trạng thái tinh thần tốt, không chỉ hiểu được phải làm thế nào dụng thần, còn phải biết làm cách nào lưu thần (lưu ý).

Hắn là một người giỏi về vận dụng thời gian, tinh lực và khí lực. Cho nên hắn muốn nghỉ ngơi lấy sức, một kích tất sát.

Hắn đã sớm nuôi dưỡng nhân sĩ, là tử sĩ, Nhất Linh Bát Công Án.

“Công án” này không phải thiền cơ, mà là nhân thủ thật sự, giúp hắn hoàn thành chí lớn, đạt thành đại nghiệp, trừ khử nội gian, giết chết ngoại địch, một trăm lẻ tám tên tinh binh chỉ trung thành và phục vụ cho hắn.

Tinh binh là tinh anh thân binh, chỉ được xuất động khi chiến đấu một mất một còn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio