Bạch Sầu Phi đã quyết tâm phải giết Vương Tiểu Thạch, quyết tâm này đã nảy sinh từ sớm.
Quyết định hắn vừa đưa ra là vây giết Vương Tiểu Thạch.
Đối phó với kẻ địch, quyết chiến công bình giết chết hắn, đó là hành vi của anh hùng. Nhưng kiêu hùng thì không cần quan tâm đến những thứ này, chỉ cần giết chết kẻ địch là được, bất kể dùng thủ đoạn gì, bất kể có công bình hay không.
Nơi này là Kim Phong Tế Vũ lâu, là địa bàn của hắn. Bên cạnh có người của hắn, thủ hạ của hắn, cao thủ trong tay hắn.
Hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, những người này sẽ hợp sức tấn công Vương Tiểu Thạch. Cho dù không giết được Vương Tiểu Thạch, cũng sẽ khiến đối phương mệt chết. Nếu vẫn không thể làm đối phương mệt chết, chỉ cần mình ung dung ra tay, cho dù có mười tám Vương Tiểu Thạch cũng không còn hài cốt.
Tóm lại, giết Vương Tiểu Thạch là mục đích duy nhất.
Hắn đã không thể chịu đựng người này được nữa, cần phải nhanh chóng trừ khử đối phương. Còn như quyết đấu theo kiểu anh hùng, hoàn toàn không cần thiết, hắn muốn đối phương phải chết chứ không chỉ là giành thắng lợi.
Đánh bại một người chỉ là thắng lợi nhất thời, giết chết kẻ địch mới là thắng lợi vĩnh viễn.
Hắn đã không còn kiên nhẫn, nhất là vừa rồi trông thấy Vương Tiểu Thạch có thể khoan nhượng, bao dung, bảo vệ một người đã ám sát, ám toán, bắn mình bị thương, hắn đã cảm thấy nhất định không thể để kẻ này sống tiếp.
Không thể để đối phương sống tiếp một phút giây nào.
Giết chết đối phương!
Sự tồn tại của người này quả thật đã phản ánh ra sự hẹp hòi, tàn nhẫn và bất nhân của hắn.
Giết chết đối phương!
Vương Tiểu Thạch còn sống, giống như là để chứng minh nhân duyên của hắn tốt hơn mình.
Giết chết đối phương!
Giết chết đối phương!
Giết chết đối phương!
Bất kể như thế nào, không thể để cho đối phương có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Tuy hắn đã ra lệnh, nhưng trong số đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng không phải mọi người đều muốn giết Vương Tiểu Thạch, không phải người người đều muốn đối địch với Vương Tiểu Thạch.
Nhưng ít nhất cũng có mấy người lập tức bao vây.
Bảy người, bảy đệ tử không tầm thường.
Sư phụ của bảy người này liên thủ, cho dù là Nguyên Thập Tam Hạn, Gia Cát tiên sinh năm đó cũng khó đối phó được. Trên thực tế, năm xưa Gia Cát tiên sinh cũng phải dốc hết sức bình sinh, mới có thể đánh bại sáu người trong đó, còn Nguyên Thập Tam Hạn đối phó với người lợi hại nhất trong đó, cũng suýt chút nữa phải bỏ mạng.
Bọn họ có một ngoại hiệu, gọi là “Thất tuyệt Kiếm Thần”.
Đệ tử của bọn họ cũng có ngoại hiệu, gọi là “Thất Tuyệt Thần Kiếm”.
Bọn họ là Kiếm Thần, Kiếm Tiên, Kiếm Quỷ, Kiếm Ma, Kiếm Yêu, Kiếm Quái, còn có Kiếm.
Bọn họ đồng loạt rút kiếm ra.
Kiếm của “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn rất có thần thải, cầm trên tay hắn không chỉ là một thanh kiếm, mà là một món thần binh.
Kiếm của “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu rất có tiên ý, cầm trên tay hắn không giống như một món vũ khí, mà là một loại ý cảnh.
Kiếm của “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện cầm trên tay, lập tức quỷ khí dày đặc, giống như ma quỷ thấy người là nuốt.
Kiếm của “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm cầm trên tay, giống như quần ma loạn vũ, ma tính đại phát.
Kiếm của “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu rất yêu tà, kiếm trên tay hắn giống như một yêu vật còn sống hơn là một thanh kiếm.
Kiếm trên tay “Kiếm Quái” Hà Nan Quá quả thật không giống kiếm, mà là một thứ có thể biến hình, có lúc giống như một cái nhà, một đôi giày, một cây quạt, một cái xẻng, thậm chí là một chiếc chuông.
Còn về “Kiếm” La Thụy Giác, trên tay hắn vốn không có kiếm, nhưng hắn đứng ở đó lại phát ra ánh kiếm lờ mờ. Bản thân hắn chính là một thanh kiếm, “Kiếm” chính là kiếm, hắn đã không cần dùng kiếm.
Bọn họ vốn nhận lệnh của Thái Kinh, nhưng Thái Kinh đang cố gắng bồi dưỡng Bạch Sầu Phi, trở thành quân cờ của hắn trong võ lâm kinh thành, do đó Bạch Sầu Phi gọi bọn họ đến trợ giúp, bọn họ cũng phải nghe lệnh.
Bọn họ đã bao vây Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ đều rút “kiếm” của mình ra.
Nếu bọn họ đã rút kiếm ra, vậy thì cần phải lấy mạng kẻ địch.
Những người theo Vương Tiểu Thạch đến đây chỉ có Tần Tống Thạch, Thương Sinh Thạch, Hạ Tầm Thạch, ngoài ra còn có Ôn Bảo và Hà Tiểu Hà, cùng với mười mấy tên đệ tử của Tượng Tị tháp do “Tảo Mi Tài Tử” Tống Triển Mi lãnh đạo. Lúc này bọn họ đã bị Khuất Hoàn của Đỉnh phái, Ba Cáp của Tẩm phái, Ngôn Trung Hư của Hải phái, Lê Tỉnh Đường của Thác phái dẫn đệ tử trong phái bao vây và chia cắt.
Vương Tiểu Thạch có thể nói là thế cô lực kiệt.
Ngay lúc này, Quách Đông Thần (Lôi Mị) nhanh chóng lướt đến, gấp đến độ thở hổn hển.
Nàng không kịp hành lễ đã vội vã báo cáo với Bạch Sầu Phi:
- Người của Tượng Tị tháp do đám người Chu Tiểu Yêu, Đường Thất Muội, Chu Đại Khối Nhi dẫn dắt đã ngang ngược bao vây nơi này, kêu gào thả người, nếu không sẽ lập tức tấn công vào.
- Người tới có bao nhiêu?
- Chỉ sợ là dốc hết toàn lực.
- Tiếp tục thăm dò!
Bạch Sầu Phi đánh giá một chút, liệu trước khi kẻ địch giết vào, mình có thể bắt giữ hoặc giết chết Vương Tiểu Thạch hay không? Bất kể là bắt sống hay giết chết, đều nhất định có thể đánh tan đấu chí của quân địch.
Cho dù thế nào, hắn đã quyết chí phải giết Vương Tiểu Thạch ở đây, nếu không thì thà rằng mình chết trong trận đánh này.
Quyết không kéo dài, tuyệt đối không thể kéo dài.
Kéo dài nhất định sẽ khiến cho Vương Tiểu Thạch lớn mạnh, Tượng Tị tháp cường thịnh, sớm muộn gì cũng sẽ thay thế địa vị của mình.
Vì vậy hắn lại giơ tay lên, là tay trái, bốn ngón nắm lại, ngón giữa hướng lên trời.
Hắn hô lên một câu:
- Là danh sĩ thật tự phong lưu.
Đây đương nhiên là một ám hiệu, cũng là một mệnh lệnh.
Hắn muốn phát động tinh anh, tinh binh của mình, ngăn cản thế công của Tượng Tị tháp, cho dù chỉ ngăn cản được một lúc cũng tốt.
Chỉ cần một lúc, hắn sẽ có thể diệt trừ đại địch số một trong lòng hắn, Vương Tiểu Thạch.
Theo đạo lý, hắn đã hô lên câu này, lẽ ra sẽ lập tức có trả lời “chỉ đại anh hùng có bản sắc”.
Đó là một trăm lẻ tám người đồng thanh đáp lời.
Không, phải là một trăm mười người, bởi vì bao gồm cả Tôn Ngư và Lương Hà.
“Nhất Linh Bát Công Án” này là do hai người bọn họ lãnh đạo, huấn luyện và trông coi.
Cho dù Tôn Ngư đã chết (hắn đã hạ quyết sát lệnh), ít nhất còn có Lương Hà và một trăm lẻ tám tên thuộc hạ nghe lệnh sẽ lập tức đáp lời.
Nhưng không có, không có trả lời, một tiếng cũng không.
Tại giây phút trọng yếu, trọng đại và sống chết này, thân binh, tinh binh và tinh nhuệ của hắn đã đi đâu rồi?
Ngay lúc này, Đỗ Trọng vốn luôn trấn định vững vàng, từ Hoàng lâu trước Kim Phong Tế Vũ lâu chạy nhanh xuống, lướt nhanh đến, cấp báo với Bạch Sầu Phi:
- Báo cáo lâu chủ, bọn chúng đã tấn công vào trong lâu!
- Làm sao?
Bạch Sầu Phi không dám tin:
- Chỉ bằng vài tên tiểu tốt của Tượng Tị tháp mà có thể tấn công vào Lôi Trì nửa bước sao?
- Không!
Đỗ Trọng còn chưa hoàn hồn:
- Ngoại trừ người của Tượng Tị tháp, còn có một đám người khác, bọn họ… người đông thế mạnh.
- Hoàng lâu có trọng binh canh giữ, không lý nào trong thời gian ngắn cũng không giữ được.
Bạch Sầu Phi nổi giận quát lên:
- Người tới là ai?
- Hình như là… người của Lục Phân Bán đường.
- Lục Phân Bán đường?
Bạch Sầu Phi quát:
- Bọn chúng cũng tới thừa vũng nước đục này, đáng chết… bảo Bát Đại Đao Vương tử thủ!
- Lâu chủ, thủ… thủ không được nữa.
Đỗ Trọng thở gấp nói:
- Bởi vì bọn chúng được hai người chỉ huy… hai người đó… mọi người đều không dám giao đấu với bọn họ…
Bạch Sầu Phi đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ hỏi một câu:
- Người nào?
- Dương Vô Tà và Mạc Bắc Thần.
Vẻ mặt Đỗ Trọng đau khổ nói:
- Bọn họ đều là lão cán bộ, lão thần tử trong lâu, rất nhiều huynh đệ không dám… không muốn động thủ với bọn họ…
- A!
Bạch Sầu Phi còn chưa kịp ứng biến, lại thấy “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi hoảng hốt chạy đến, người chưa tới đã hô lên:
- Không xong rồi!
Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, toàn thân đều căng thẳng. Hắn nhướng mày, ưỡn ngực, mím môi hỏi:
- Chuyện gì?
Sắc mặt Tường Ca Nhi xanh mét giống như vừa thấy quỷ… không, phải nói là thấy được thứ còn đáng sợ hơn quỷ, mới có thể khiến cho người nhỏ gầy gan lớn này sợ hãi như vậy.