Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

chương 44: chung đoan cơ (chấm dứt cơ hội)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người bị áp giải là một cô gái.

Vương Tiểu Thạch vừa nhìn thấy cô gái này, lập tức cảm thấy đau đầu, gần như muốn nhảy lên mắng lớn:

- Cô làm gì vậy? Không phải bảo cô đi Tượng Tị tháp à? Tại sao lại để cho người ta bắt?

Cô gái bị áp giải vào, đương nhiên là mất đi tự do.

Cô gái mất đi tự do, dĩ nhiên là bị người ta khống chế.

Cô gái bị khống chế, không ngờ lại là “Tiểu Hàn Sơn Yến” Ôn Nhu.

Thấy Vương Tiểu Thạch tức giận như vậy, vành mắt Ôn Nhu đỏ lên, môi trề ra:

- Ngươi! Ngươi! Ngươi!

Nàng lại không nói tiếp được.

Vương Tiểu Thạch vừa thấy dáng vẻ của nàng ủy khuất như vậy, lại không mắng được nữa, đành giậm chân nói:

- Không đúng à? Bảo cô đừng có đi ra ngoài gây chuyện, bây giờ rơi vào trong tay người ta, hay thật đấy!

Ôn Nhu lại khóc lên, dường như quên mất đang bị kẻ địch bắt giữ.

- Ngươi thấy ta bị người ta bắt, vui lắm phải không? Ngươi hung dữ như vậy, vừa thấy mặt đã mắng chửi, cũng không quan tâm đến người ta!

- Ta, ta, ta…

Vương Tiểu Thạch lại tức đến xoa tay giậm chân:

- Ta làm sao không quan tâm đến cô!

- Ngươi quan tâm ta à?

Ôn Nhu khóc như hoa lê dính hạt mưa, càng khóc càng mang theo mưa gió:

- Ngươi quan tâm ta mà lại mắng ta?

- Ta… ta mắng cô là vì muốn tốt cho cô.

Vương Tiểu Thạch vội vã nói:

- Bây giờ cô như vậy, cô cho rằng ta vui lắm sao?

- Ngươi không suy nghĩ biện pháp cứu người, vừa thấy mặt đã mắng chửi không ngừng.

Ôn Nhu vẫn không bỏ qua:

- Còn nói là quan tâm người ta, trước mặt mọi người mắng chửi như vậy, không cho người ta một chút mặt mũi nào!

- Ta… ta là nhất thời nóng ruột

Vương Tiểu Thạch đành nói:

- Ta thấy cô như vậy, đúng là không… không biết tự lo cho mình, cho nên mới nói mấy câu.

- Nói mấy câu cái gì, đó là mắng, mắng đến mức bổn tiểu thư tối tăm mặt mày. Cha ta cũng không dám mắng ta như vậy.

Lúc này Ôn Nhu mới nín khóc, hất hàm giậm chân nói:

- Ta không quan tâm, ngươi phải xin lỗi trước rồi mới nói.

Vương Tiểu Thạch kêu lên mấy tiếng, gãi đầu nói:

- Không bằng đợi ta cứu cô rồi hãy nói có được không?

- Không được, không được! Ta không muốn, không muốn!

Ôn Nhu hoàn toàn không để ý mình đang rơi vào trong tay kẻ địch:

- Ta muốn ngươi xin lỗi bổn tiểu thư ngay bây giờ.

Vương Tiểu Thạch không lay chuyển được nàng, đành phải ra vẻ cung kính chắp tay nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, tiểu sinh đã thất lễ rồi!

Ôn Nhu cười một tiếng, lúc này mới xoay gò má hồng với lúm đồng tiền như hoa hạnh, nói:

- Ta cũng không phải không nghe lời ngươi. Ta vốn ngồi ở trong tháp cắn hạt dưa, đang rãnh rỗi đến phát chán, chợt nghe dưới lầu có tiếng rao hàng tơ lụa, cho nên mới bảo Chu Đại Khối Nhi coi chừng tháp, còn mình đi xuống xem náo nhiệt một chút. Ta thấy đống vải vóc kia màu sắc thật tươi, mùi hương lại thơm, không kìm được mới nhặt lên ngửi mấy cái. Không ngờ đột nhiên cảm thấy hoa mắt, trong lòng biết không ổn, đang muốn lui thì đống vải vóc kia đã bọc lấy ta, tiếp đó thì… chính là như vậy.

Vương Tiểu Thạch vẫn không nhịn được nói một câu:

- Cô không xuống dưới xem thì không được hay sao…

Ai ngờ Ôn Nhu lại muốn khóc:

- Người ta không biết mà. Nếu như biết thì đâu có xuống, còn ở đây không có ai cứu, không ai quan tâm, bị ngươi mắng hết lần này đến lần khác, hết đợt này đến đợt khác, hết trận này đến trận khác hay sao!

Nói xong nàng lại khóc lên.

Vương Tiểu Thạch lại gấp đến độ giậm chân, khiến cho mặt đất phát ra tiếng:

- Ta có thể nào không cứu cô, cô cô cô sao lại như như vậy!

Tôn Ngư bỗng ho khan một tiếng.

Vương Tiểu Thạch liền quay đầu trừng mắt nhìn hắn:

- Cổ họng ngươi có chuyện à?

Tôn Ngư cười cười lắc đầu.

Hai tay Vương Tiểu Thạch thu vào trong tay áo, lại hỏi:

- Phổi ngươi có chuyện à?

Tôn Ngư nói:

- Không có chuyện gì.

Cũng không biết vì sao, khi Vương Tiểu Thạch đối xử với Ôn Nhu thường khẩn trương đến mức giậm chân, còn đối xử với người khác thì lại rất ung dung:

- Như vậy nhất định là trong lòng có chuyện?

Khóe miệng Tôn Ngư nhếch lên, giống như miễn cưỡng cười một cái:

- Ngài nói cứu người là cứu người, quả thật không xem bảy mươi ba vị hảo hán có thể chiến đấu ở đây là người rồi.

Hắn vừa nói xong câu này, cho dù là người không muốn giao đấu với Vương Tiểu Thạch, lúc này cũng rất muốn xông lên.

- Ngài là một người rất có bản lĩnh.

Tôn Ngư thật lòng nói:

- Nhưng ngài chỉ có một người, còn chúng tôi có hơn bảy mươi người, huống hồ Ôn cô nương vẫn còn ở trong tay chúng tôi.

Vương Tiểu Thạch cúi đầu nhìn chân mình một chút, bàn chân xoay xoay tại vị trí ban đầu, giống như đôi giày mà hắn mang một lớn một nhỏ vậy. Sau khi nhìn một lúc lâu, khiến cho mọi người cũng muốn nhìn theo ánh mắt của hắn, Vương Tiểu Thạch chợt hỏi:

- Ngươi không làm khó dễ cô ấy chứ?

Tôn Ngư vội nói:

- Không dám, sao mà dám! Chúng tôi đối xử với cô ấy như thượng khách vậy.

- Rất tốt.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Nếu như các ngươi dùng lễ đối đãi với Ôn cô nương, cứu người cũng không nhất định là phải động thủ.

Trên mặt Tôn Ngư lại nở nụ cười:

- Vậy thì tốt rồi.

Vương Tiểu Thạch hỏi:

- Ngươi muốn thế nào mới chịu thả người?

Tôn Ngư khiêm nhường đáp:

- Chỉ cần ngài đi theo chúng tôi một chuyến.

Vương Tiểu Thạch hỏi:

- Đi gặp Bạch nhị ca à?

Tôn Ngư đáp:

- Đi gặp Bạch lâu chủ.

Vương Tiểu Thạch hỏi:

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Tôn Ngư đáp:

- Chỉ đơn giản như vậy.

Vương Tiểu Thạch lại hỏi:

- Có thể thả người trước, sau đó ta mới đi hay không?

Tôn Ngư đáp:

- Lâu chủ đã dặn dò, bảo chúng tôi mời ngài đến trước.

- Nếu là như vậy…

Vương Tiểu Thạch suy nghĩ một chút, kiên quyết nói:

- Ta sẽ không đi.

- Ồ?

Đám người Tôn Ngư đều bất ngờ với câu trả lời của Vương Tiểu Thạch.

- Câu trả lời này thật sự làm chúng tôi quá thất vọng, khiến chúng tôi quá khó xử.

Tôn Ngư chân thành nói.

- Ta vốn cũng muốn đi thăm hỏi Bạch nhị ca

Vương Tiểu Thạch giải thích:

- Nhưng bị uy hiếp như vậy, ta lại không muốn đi nữa. Nếu như y chỉ nhờ ngươi truyền tin, nói một câu là ta sẽ đi ngay. Hiện giờ lạnh lùng xa cách như vậy, ta lại không muốn gặp mặt nữa.

- Này này này!

Ôn Nhu nóng nảy:

- Ngươi quên ta rồi sao?

Khuôn mặt Tôn Ngư giãn ra, cười nói:

- Đúng rồi, Vương tam hiệp không thể nào quên mất vị hồng nhan yếu ớt này, còn đang chờ ngài gật đầu một cái. Trong lâu có không ít huynh đệ vẫn nhớ nhung Vương tam ca, nhưng cũng có một số kẻ lỗ mãng mới gia nhập, chưa chắc đều kính nể ngài.

- Ồ?

Vương Tiểu Thạch giống như người vừa tỉnh mộng, nói:

- Nói cũng phải, ta không thể mặc kệ tiểu muội muội này, nhưng ta cũng không muốn bị người khác uy hiếp làm việc… Ngươi nói xem, nên làm thế nào cho phải đây?

Hắn lại xoay đầu nhìn mọi người trên lầu, dưới lầu và bên ngoài:

- Ngươi nói xem? Các ngươi nói xem?

- Như vậy thì tốt.

Tôn Ngư đưa ra một “phương pháp”:

- Vương tam hiệp không chịu để cho chúng tôi dễ dàng làm việc, chúng tôi cũng không dám làm càn. Nói như vậy, Ôn cô nương đánh phải tạm thời theo chúng tôi trở về, chịu ủy khuất mấy ngày, chờ Vương tam hiệp suy nghĩ kỹ càng lại tới đón cô ấy về, chẳng phải được rồi sao.

- Không được, không được!

Ôn Nhu kêu lên:

- Tiểu Thạch Đầu, ngươi đi chết đi! Ngươi không chịu cứu ta, ngươi có phải là người hay không!

Sau đó nàng lại hăm dọa Tôn Ngư:

- Ngươi dám bắt ta hả? Ngươi dám đưa ta về à? Vậy thì tốt, ta và tên Bạch lâu chủ rau cải trắng, chó không bay của các ngươi là bạn chí cốt, hắn thấy các ngươi đối xử với ta như vậy, sẽ giết cho cái đám trứng gà thối các ngươi tối tăm mặt mày…

Sau đó nàng nghiến răng nhếch mép đe dọa:

- Các ngươi cười à? Hóa ra là các ngươi không tin. Đợi một lát nữa hối hận, cũng đừng xin bà cô này tha cho các ngươi!

- Tin chứ, tin chứ, xin Ôn cô nương ra tay lưu tình!

Tôn Ngư lập tức giả vờ sợ hãi:

- Lỡ may Ôn cô nương có gì bất trắc, dưới suối vàng có linh cũng đừng trách chúng tôi. Bọn tôi chỉ phụng mệnh làm việc, hơn nữa đã cho Vương tam ca mấy cơ hội. Là do ngài ấy tự mình vứt bỏ cơ hội, ép cục diện đến mức cực đoan, khiến cho thời cơ tốt đẹp chấm dứt. Chúng tôi cũng khó mà nắm giữ, không thể gánh vác, đành phải đắc tội vượt quyền rồi.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Ôn Nhu đừng nóng, ta chỉ đùa giỡn với bọn họ mà thôi. Ta sẽ tới cứu cô.

Lúc này Ôn Nhu lại không tin:

- Ngươi làm sao cứu được ta?

Tôn Ngư bỗng rút đao ra.

Đao màu xanh lam, xinh đẹp giống như bầu trời xanh sau cơn mưa.

Đao xinh đẹp gác trên chiếc cổ xinh đẹp, ánh đao mỹ lệ dán vào lúm đồng tiền như hoa hạnh của cô gái mỹ lệ.

Có thể tưởng tượng được thân đao còn lạnh hơn so với màn đêm, đao ý còn nóng hơn so với mặt trời chính ngọ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio