Thương Tang Tri Cẩm Hoa

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Vô Thương thầm cảm thấy may mắn, bởi vì chính mình hôm nay nhàm chán dự định ra ngoại thành săn thú tiện thể ghé xem tiểu quỷ này, bằng không một khi bị người mang đi, chỉ sợ lục tung cả kinh thành cũng tái không tìm được Mục Tử Thạch còn nguyên vẹn.

Trong ngực hắn, Mục Tử Thạch mềm mại hư nhuyễn giống như con mèo nhỏ gầy yếu nhu thuận, khóc đến mệt mỏi, lại quật cường trợn tròn mắt, không yên tâm cảnh giác nhìn xung quanh, chuẩn bị tùy thời mà trốn vào ngực Tề Vô Thương.

Tề Vô Thương giục ngựa chạy nhanh thời gian chừng một bữa cơm, phỏng đoán đám ngươi kia muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, đến bên dòng suối nhỏ xuống ngựa, Mục Tử Thạch còn treo trên cổ hắn không buông tay.

Tề Vô Thương thật sợ cổ mình bị siết gãy, mà đánh tiểu hài tử đáng thương này là một kỳ tội, đành cười khổ nói: “Chỉ bằng hai cánh tay đầy khí lực này của ngươi, đi làm xạ thủ cũng còn dư dả.”

Mục Tử Thạch không hiểu ý, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thần sắc có chút mơ hồ.

Tề Vô Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh sưng đến lợi hại, sờ sờ đầu: “Được rồi, bọn chúng sẽ không dám tới bắt ngươi nữa, mau thả tay ra.”

Mục Tử Thạch chần chờ, quyết định xem nhẹ hắn.

Phong Tĩnh vương Thế tử tính tình vô cùng nóng nảy, mềm mỏng không tới hai cầu liền cứng rắn: “Bằng không ta ném ngươi xuống dưới, đem mông đánh thành tám cánh hoa, có vá cũng không vá lại nổi.”

Mục Tử Thạch lập tức buông tay, khóc thúc thích nói: “Hắn… Tề Dư Phái ở nơi nào? Tại sao lại không đến?”

Tề Vô Thương sửng sốt, thầm nghĩ lão Tứ có thể nhàn hạ thoải mái tự mình đến đây sao?

Năm nay Tề Dư Phái chỉ mới mười hai tuổi, làm Thái tử ước chừng đã mười một năm, mỗi ngày tam sư dạy bảo khuyên răn, tam thiếu phụ tá, từ nhỏ được hoàng đế cưng chiều, Tề Cẩn chỉ cần rảnh rỗi sẽ tự mình trông coi, thậm chí trong Trì Bình cung phê duyệt tấu chương xử lý chính sự cũng thường gọi hắn đến một bên nghe báo cáo và giúp hắn giải quyết sự việc.

Ngày ấy từ ngoại thành trở về cung, Tề Dư Phái đã lệnh cho Đông cung chúc quan tra rõ mọi việc lớn nhỏ liên quan đến Mục Tử Thạch, nếu không có cố kỵ hay tai họa ngầm, mười ngày sau sẽ sai người đến đón, cũng chưa từng có ý rảnh rỗi sẽ đến nhìn hắn.

Mục Tử Thạch thấy Tề Vô Thương trầm mặc, lệ châu từ hốc mắt cuồn cuộn chảy ra, thương tâm muốn chết: “Hắn có phải đã quên ta? Hay là không còn cần ta?”

Tề Vô Thương cười nói: “Hắn là Thái tử, bận trăm công nghìn việc, ta thay hắn đến đón ngươi, không tốt sao?”

Mục Tử Thạch đánh giá hắn một lát, nghĩ nghĩ, vừa không nói tốt, cũng không nói không tốt, bưng quai hàm rên rỉ: “Đau…”

Tề Vô Thương kéo hắn đến bên cạnh bờ suối ngồi xuống, nói: “Miệng ngươi bị rách, đương nhiên đau”

Nói xong vốc nước lên thay hắn rửa sạch mặt, lấy ra túi nước: “Ngươi súc miệng đi, sẽ không còn mùi vị máu tươi.”

Mục Tử Thạch nghe lời hớp, một ngụm lớn, òng ọc òng ọc súc miệng, lại nhả ra một chiếc răng nanh nho nhỏ.

Tề Vô Thương hoảng sợ: “Yêu, răng đều gãy sạch rồi a? Vừa rồi ta nên đem răng bọn chúng nhổ sạch nhỉ.”

Mục Tử Thạch chính mình liếc mắt nhìn thấy, nhịn không được nước mắt muốn chảy ra.

Tề Vô Thương đã sợ nước mắt của hắn muốn chết, vội an ủi: “Đừng lo, dù sao ngươi cũng còn nhỏ, có thể thay răng mà.”

Mục Tử Thạch oa một tiếng, khóc càng lợi hại: “Rụng cái kia chính là vừa mới mọc dài ra!”

Tề Vô Thương cảm thấy đau đầu, đỡ ót miễn cưỡng nói: “Còn có thể mọc lại… Thật sự, ngươi phải tin ta!”

Tin hay không tin hắn Mục Tử Thạch đều vẫn thấy đau, lấy mu bàn tay xoa nước mắt, ra sức khóc.

Tề Vô Thương nhìn lòng bàn tay hắn không biết từ khi nào đầy vết trầy xước, cách đó không xa có một bụi cỏ tranh, liền linh cơ đi qua, nói: “Tiểu quỷ, ngươi đừng khóc nữa ta sẽ dạy ngươi biện pháp chữa thương rất tốt.”

Mục Tử Thạch dù sao cũng là tiểu hài tử, nghe vậy lập tức phân tâm, nhịn không được tò mò, tự nhiên liền ngưng khóc.

Tề Vô Thương trộm hu khẩu khí: “Nhìn kĩ, loại cây này gọi là cỏ tranh, ngươi đừng nhìn nó không chớp mắt, cỏ này có thể cầm máu giải độc.”

Nói xong dùng đoản đao cắt xuống một nhánh cỏ tranh, đem xuống dòng suối rửa sạch, nhai nát đắp lên miệng vết thương trên tay Mục Tử Thạch, động tác cực kỳ thuần thục: “Nhiều địa phương ở Lương châu chúng ta đều mọc rất nhiều cỏ tranh, đã cứu mạng không ít quân sĩ.”

Mục Tử Thạch lúc này nghe thanh âm hắn có vẻ trầm thấp, chiêu người nghiêng tai, nhất thời hỏi: “Còn ngươi? Ngươi cũng đã từng dùng cỏ tranh để trị thương?”

Tề Vô Thương cười nói: “Ngươi đoán thử xem?”

Mục Tử Thạch so với chính mình nhỏ tuổi hơn rất nhiều, nhưng có lúc linh động cơ trí vượt quá tuổi, chỉ cần không khóc, vẫn có thể nói chuyện bình thường.

Mục Tử Thạch nhìn hắn: “Ta đoán không ra, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi ngươi cởi quần áo ra, ta xem xem có vết thương không, sẽ biết.”

Tề Vô Thương sửng sốt cười to: “Có thương tích nhất định phải từng dùng qua cỏ tranh sao?”

Mục Tử Thạch nửa ngày bị đại bi đại hỉ tra tấn tinh thần sớm đã mệt mỏi, bị hắn cười, nháy mắt suy nghĩ thật lâu mới phản ứng, mặt không khỏi đỏ lên: “… Không nhất định!”

Tề Vô Thương vỗ vỗ vai hắn: “Tay còn đau không?”

Dược lực của cỏ tranh đã bắt đầu phát huy hiệu quả, Mục Tử Thạch chỉ cảm thấy lòng bay một trận thanh lương thoải mái, lắc lắc đầu: “Không đau!” Rồi đem số cỏ tranh còn thừa lại bỏ vào trong ngực. “Đa tạ ngươi… Đây là cỏ tranh, ta nhớ kĩ!”

Tề Vô Thương đột nhiên hỏi: “Hôm đó vì sao tham lam giấu nhạn của ta?”

Mục Tử Thạch cắn môi, nột nột nói: “Muốn ăn… Chưa từng được nếm qua, Diêu Đại Đầu không cho ta ăn thịt.”

Tề Vô Thương gật đầu, ôm lấy hắn huyết sáo một tiếng, xa xa Thanh Chuy đang ăn cỏ nhanh chóng chạy đến, xoay người phóng lên ngựa, Tề Vô Thương nói: “Tiểu quỷ, hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh dậy sẽ thấy Thái tử a.”

Trong kinh Tề Vô Thương không được ngự ban vương phủ, chỉ ngụ ở Đông cung Thái tử Chiêu Húc điện, cha của hắn Phong Tĩnh vương tay nắm trọng binh, Tề Dư Phái so với thân huynh còn muốn thân thiết hơn, bởi vậy ôm tiểu hài tử trong ngực, tự nhiên có thể một đường thẳng đi vào Đông cung.

Bất quá một vài cung nữ nhìn thấy, hơi cân nhắc tùy ý phất tay, nhất thời toàn bộ Đông cung bao trùm một trận tự huyết, tự toan tự nhiệt như khí tràng.

Có ánh mắt nhạy bén: “Thế tử điện hạ dắt theo một tiểu hài tử hồi cung.”

Có miệng phấn khích nói: “Ai yêu, Thế tử điện hạ đã có hài tử?”

Có lối suy nghĩ khoa trương: “Tường Loan cung Tiểu Phi kia quả nhiên là hồ ly tinh, gần đây dưới mí mắt Thế tử điện hạ lượn lờ câu dẫn…”

Có tưởng tượng phong phú: “Tiểu Phi… Hài tử kia…”

Có vui mừng phỏng đoán: “Tiểu Phi cấp Thế tử điện hạ sinh hài tử?”

Có hung hăng dậm chân mắng: “Thế tử như thế nào lại coi trọng nàng?”

Có dứt khoát quả quyết nói: “Mẫu bằng tử quý, Tiểu Phi muốn đến Lương Châu làm Thái tử phi!”

Đáng tiếc Tề Vô Thương chưa có nghe đến những lời bàn tán thì thầm kia, nếu không trên gương mặt tuấn mỹ nhất định sẽ xuất hiện dị tượng thay nhau nổi lên, khó coi cực điểm.

Tề Vô Thương lúc này đang ngẩn người, trong ngực Mục Tử Thạch say sưa ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nhẹ nhàng ôm hắn xuống ngựa, tổng cảm giác mình giống như nhũ mẫu, muốn đánh thức hắn nhưng không nỡ, lại sợ hắn khóc nháo, kia, răng còn chưa mọc ra hảo, vì thế Thế tử điện hạ nan giải, vẻ mặt phiền muộn.

May mắn có cung nữ gọi là Bích Lạc, thông minh mắt sáng, vô cùng cao hứng chạy đến thi lễ: “Điện hạ là đại anh hùng chinh chiến sa trường, tự nhiên sẽ không biết chiếu cố hài tử tử, để nô tỳ hầu hạ tiểu Thế tử nghỉ ngơi nhé!”

Một lời này giống như cam lộ từ trên trời giáng xuống, Tề Vô Thương như được đại xá, vội chà xát một chút, đem Mục Tử Thạch nhét vào lòng Bích Lạc, kích động vui sướng như điên, lại không chú ý đến Bích Lạc đối Mục Tử Thạch xưng hô tiểu Thế tử…

Vì thế cầm đèn lồng, theo lệ cũ, sau khi Tề Dư Phái ở Đông cung bồi Đế hậu dùng bữa tối xong, cười hì hì hỏi thẳng Tề Vô Thương: “Tam ca, sao không cho ta gặp tiểu Thế tử?”

Tề Vô Thương tuy rằng tùy tiện, nhưng nửa ngày nghe nhóm cung nữ nội giám khe khẽ nói nhỏ ánh mắt quỷ dị, hắn cũng hiểu ra vài phần, hối hận đã muộn, cũng không thể nắm áo các tiểu cung nữ làm sáng tỏ.

Bây giờ bị Tề Dư Phái hỏi như vậy, Tề Vô Thương khó khăn đè xuống phẫn nộ, kêu rên một tiếng, chống trán một câu cũng không muốn nói, chỉ chỉ cẩm la trướng mềm mại bên giường.

Tề Dư Phái hai ba bước đi qua, vén màn che lên, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tề Vô Thương, vẻ mặt bừng bừng tỉnh ngộ, đoan chính túc phục, hơi quá phận nói: “Nguyên lai Tử Thạch đúng là tiểu Thế tử… Khó trách Mục Miễn đưa hắn đến biệt viện, bằng mọi giá hành hạ.”

Tề Vô Thương đông đông nện xuống bàn, tức giận đến sôi ruột: “Lão tử, rõ ràng đây là chuyện của ngươi, vì cái gì xúi quẩy lại là ta?”

Tề Dư Phái cười đủ, lúc này mới hỏi: “Tại sao đem hắn đến Đông cung? Quá gấp gáp, ta còn chưa nói với mẫu hậu việc đổi thư đồng.”

Tề Vô Thương thở dài: “Thanh Bình hầu thật sự không dung được Mục Tử Thạch, trong lúc cấp bách, ta không thể không cứu hắn.”

Sau đó đem chuyện hôm nay của đám người Thanh Bình phủ nói ra, nhìn Tề Dư Phái lẳng lặng ngồi nghe chưa từng ngắt lời, không biết vì nguyên nhân gì, buộc miệng nói: “Ngươi nếu không cần hắn, thì để ta dẫn hắn về Ung Lương.”

Tề Dư Phái trong lòng hơi giận, lại cười cười: “Như thế nào, Tam ca muốn hướng ta cướp người?”

Tề Vô Thương nói: “Ngươi thừa biết nhà ta chỉ có hai ca ca, lại do tiểu thiếp sinh ra, xem ta giống như cừu nhân, Tử Thạch nhỏ nhỏ rất ngoan, ta coi hắn như đệ đệ của mình, chẳng phải rất tốt sao?”

Tề Dư Phái lắc đầu: “Ngươi ở quen ở sa trường quân doanh, Tử Thạch tuổi nhỏ yếu ớt, làm sao chịu được nỗi khổ phong sương nơi tắc ngoại biên thùy?”

Tề Vô Thương hừ lạnh một tiếng: “Xa Lỗ quan tuy rằng gian nan vất vả, nhưng chỉ có minh chướng không có ám tiều, Đại Tĩnh cung cẩm tú phồn hoa lại chẳng khác gì long đàm hổ huyệt, ngươi có thể tự bảo hộ bản thân đã không dễ dàng gì…”

Tề Dư Phái ánh mắt buồn bã, miễn cưỡng nói: “Ngươi nghĩ nhiều, phụ hoàng đối với ta sủng ái có thừa, lại có ai dám làm phiền lòng ta?”

Tề Vô Thương thấp giọng: “Ta hiện tại là hướng Tứ đệ nói, chứ không phải Thái tử… Binh quyền trong tay Đào gia, đã là quá nặng, hoặc nói, quá hiểm.”

Tề Dư Phái chấn động, sau một lúc lâu nhắm mắt lại, gật đầu: “Chỉ có Tam ca ngươi là thật tâm đối đãi.”

Nhìn Tề Vô Thương hắc mâu trong trẻo chân thành, thở dài nói: “Những năm gần đây, Lại bộ, Công bộ thậm chí là Lễ bộ, đều có trực hệ của Đào gia đảm nhiệm chức vụ quan trọng.”

Tề Vô Thương cả kinh: “Đào gia cư nhiên có thế lực như vậy?”

Tề Dư Phái chậm rãi nói: “Trong đó Đào Nhược Phác là nhân tài kiệt xuất, người này dụng binh nghe nói ngay cả phụ vương ngươi cũng cực kỳ tán thưởng, hắn tự tiến cử vào binh bộ, trong tay nắm binh quyền trong ngoài thành, thậm chí an nguy của cửu môn Đại Tĩnh cung có một nửa rơi vào tay hắn… Ngươi nói quá nguy hiểm thì phụ hoàng làm sao không biết? Nhưng Đạo thị là vọng tộc trăm năm, nhiều thế hệ công khanh, cố môn sinh trải dài khắp thiên hạ, rễ sâu lá tốt, sao có thể dễ dàng động đến?”

Tề Vô Thương ngưng thần nghe: “Cẩn thận đề phòng Tam hoàng tử, là chính quy Tam ca ngươi.”

Hắn trời sinh thẳng tính, tối không thích dây dưa dài dòng, bởi vậy mỗi khi nói ra đều nhất châm kiến huyết (gãi đúng chỗ ngứa), nếu sau khi Tề Cẩn qua đời có tranh quyền kế vị, có khả năng làm địch thủ với Tề Dư Phái nhất chính là Tam hoàng tử – Tề Hòa Phong.”

Sinh mẫu của Tề Hòa Phong là trưởng nữ Đào gia, trong cung chức vị quý phi, Vĩnh Hi năm thứ nhất sinh hạ Tam hoàng tử, mà trưởng tử thứ tử đều do cung tỳ sở sinh, không thể ban danh hiệu cao nhất, bởi vậy khi Tam hoàng tử hàng thế, trong triều liền bàn tán chuyện lập Thái tử.

Đào gia âm thầm vui mừng, càng cẩn trọng không để lộ nhược điểm, Đào quý phi cũng thu xếp chuẩn bị tùy thời tiếp nhận phượng ấn chuyển đến Lưỡng Nghi cung, ai ngờ chiếu thư chậm chạp chưa hạ xuống, chỉ để cho Đào thị lấy thân phận quý phi chấp chưởng lục cung, có hoàng hậu chi thực, nhưng không có danh hào hoàng hậu.

Như thế hữu danh vô thực hai năm, rốt cục ngay cả “thực” cũng bị mất.

Vĩnh Hi năm thứ ba, Lạc thị nhập cung, hôn kiệu theo Đan phượng môn tiến vào, thẳng đến Lưỡng Nghi cung, sắc phong vi hậu, … song song lễ kết tóc, từ nay về sau cai quản lục cung. Năm sau Lạc thị sinh hạ Tứ hoàng tử Tề Dư Phái, Tề Cẩn vui mừng như điên, đại yến trăm ngày tự mình ôm đến huyền môn trọng chúc mừng, không tới một tuổi liền ở Tuyên Đức điện sắc phong làm Thái tử.

Trong lòng lục bộ trọng thần trái phải cân nhắc suy nghĩ: Tứ hoàng tử tuy là trưởng tử của hoàng hậu, nhưng thân phận Tam hoàng tử cũng được xem là cao quý, huống chi Đào gia nhiều thế hệ trâm anh, mà nhà mẹ đẻ của hoàng hậu hàn vi quan chức thấp bé, so về bối cảnh gia thế trong triều đình, thì Tam hoàng tử cao hơn Tứ hoàng tử không chỉ một bậc…

Kết quả không đợi bọn họ cân nhắc thỏa đáng, một kế hoạch tòng long chi công, hoàng đế bệ hạ đã cương quyết như thế, mọi người đều cảm thấy mất mác, nhưng tốt xấu vẫn là thức thời hiểu rõ, những năm gần đây vô cùng yên phận, không gây thị phi hay bép xép lắm mồm tìm chết.

Nguyên nhân không ngoài ba chuyện: Thứ nhất, Tề Cẩn năm nay vừa qua ba mươi, phỏng chừng cách cái chết còn hơi xa, dù cho lập Thái tử, thì cũng chỉ là Thái tử mà thôi, không phải ngày mai liền được cải nguyên (đổi niên hiệu) kế vị. Thứ hai, Tể Cẩn ý tứ cực kỳ kiên định, bày ra một tư thế, nếu các ngươi không cho ta an an ổn ổn lập Thái tử thì các ngươi cũng đừng nghĩ an an ổn ổn mà sống. Thứ ba, Tề Dư Phái đang dần trưởng thành, tâm cơ mưu kế phong thái quyết đoán bỏ xa các vị hoàng tử phía trên.

Do đó Thái tử vị của Tề Dư Phái, ngoại nhân nhìn vào liền hô vững như bàn thạch, bất quá Tề Cẩn và chính hắn hiểu rõ, bên trong ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, tai họa khôn cùng.

Lúc này bị Tề Vô Thương một câu vạch trần, trong lòng Tề Dư Phái ngược lại cảm thấy thoải mái, nhìn thoáng qua gò má đỏ bừng của Mục Tiểu Thạch đang say sưa ngủ trên giường, cười nói: “Tam ca nếu vì ta đau lòng, thì đừng mang Mục Tiểu Thạch ly khai nơi này, nhượng hắn lưu lại giúp đỡ ta một tay.”

Tề Vô Thương tiu nghỉu nhược thất, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã điều tra rõ thân phận của hắn chưa?”

_________________Hết chính văn đệ tứ chương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio