" Vẫn không nói được sao?" Thế Ân cười cười, đưa tay gãi cằm nó, " Pháp lực của ngươi mạnh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đi cướp được đấy."
" Gần đây chúng ta cũng phải để ý đến nó nhiều."
Mộ Cửu đứng dưới dàn Tử Đằng nhìn thấy, bèn đi tới: " Nó rất ngoan, cũng rất thông minh."
Thế Ân gật gù, đứng dậy. " Đúng là rất thông minh. Tối qua khi ta đi ngang qua các ngươi liền cảm thấy có một luồng hơi thở vô cùng quen thuộc, vì vậy mới xuất hiện, không ngờ chỉ là một Bạch Hổ con. Hữu Khương quốc cực kì hiếm thấy những chú hổ con có linh tính mạnh như vậy. Lai lịch của nó thế nào? Chẳng lẽ cũng là thần đồng trong cung ba Thánh Tôn?"
Mộ Cửu lắc đầu: " Ta nhặt được nó ở Nam Thiên Môn hơn một năm trước. Nhắc tới đó cũng thấy kì quái, nó hoàn toàn không có bất kì ký ức gì về chuyện xảy ra trước khi vào Thiên Đình." Khi nói lời này, hai mắt nàng dán chặt vào hắn, muốn nhìn một chút xem hắn có phản ứng đặc biệt gì hay không.
Nào có biết hắn chỉ "Ồ" một tiếng, thoáng tỏ vẻ hiếu kì, nhưng không có sau đó.
Mộ Cửu chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: " Điện hạ có biết ở Hữu Khương quốc có gia đình nào bị mất hài tử không?"
Thế Ân khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc: " Cũng không có. Có điều, ngươi nói vậy, ta cũng nhớ hình như đã từng nhìn thấy công văn của Thiên Binh Doanh dán trên trương thiếp ngoài thành. Chỉ sợ đến giờ vẫn còn ở đó."
Tâm tình của Mộ Cửu lại buồn bực vô cùng.
A Phục nghiêng đầu nhìn xuống đất, tuy rằng không biết vì sao nàng nhất định phải tìm cha mẹ nó, nhưng cũng rõ ràng cảm xúc của Mộ Cửu, vì vậy ánh mắt màu lam nhìn cũng có chút u buồn.
Thế Ân không nhịn được, lại ngồi xuống vuốt ve đầu nó.
Lục Áp rời khỏi phòng đi tìm Mộ Cửu, nửa đường liền đụng phải Tiểu Tinh đang bưng một chậu nước đi qua.
Khi Tiểu Tinh đang nghiêng người nhường đường, hắn lơ đãng nhìn xuống chậu nước, không khỏi dừng lại, hỏi: " Tại sao lại có máu?"
Tiểu Tinh nói: " Đêm qua khi Thế Ân điện hạ hôn mê có chảy máu xuống giường A Phục, ta đang mang đi giặt."
Lục Áp gật đầu.
Nhưng đang định rời đi, hắn đột nhiên dừng bước: " Để lại cho ta."
Tiểu Tinh sửng sốt.
Hắn liền đưa tay chỉ chỉ chậu nước.
Tiểu Tinh đành nghe lời để chậu nước lại, mang theo vẻ mặt nghi hoặc rời đi.
Lục Áp ngồi xuống nhìn chằm chằm chiếc chậu, không lâu sau liền thấy một luồng sương trắng mờ nhạt bên lên, một mùi hương chạy vào khoang mũi hắn.
Hắn khẽ nhíu mày, bỗng nhiên bắt gặp A Phục và Duệ Kiệt đang chơi đùa ngoài sân.
" A Phục!"
Hắn đứng dậy vẫy tay, A Phục liền hùng hụng chạy tới, đưa lưng cho hắn vuốt.
Nào có biết, hắn cầm lấy móng vuốt đầy thịt của nó, một tay xoa cổ nó như muốn an ủi, ngay sau đó, một giọt máu nhỏ như đầu trâm liền chảy ra, lơ lửng giữa không trung!
" Ô ô!"
A Phục đột nhiên chấn kinh, vội vã lui về phía sau, Lục Áp cũng thả nó ra, nâng giọt máu đưa đến bên mũi.
Đêm qua đã nghe được nhiều chuyện của Thế Ân như vậy nhưng thực ra cũng vô dụng, ngoại trừ phát hiện sự trùng hợp "năm ngàn năm trước", đối với họ mà nói cũng là thương nhưng không giúp được gì. Mộ Cửu vẫn cảm thấy áy náy, Thế Ân liều mình cứu gúp, nhưng nàng lại không biết báo đáp thế nào. Trên bàn ăn, nàng không nói chuyện nhiều với Thế Ân, mà hắn cũng chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không quá để ý.
Sau khi ăn xong, đang chuẩn bị đến nha môn, Tiểu Tinh bỗng nhiên xuất hiện: " Lục Áp bảo ngươi đến phòng hắn một lúc."
Mộ Cửu nhìn sắc trời, đã là lúc nàng nên ra khỏi nhà, cũng là thời điểm hắn dạy Duệ Kiệt và A Phục luyện công thường ngày, sao lại gọi nàng vào lúc này?
Nhưng nàng vẫn nhanh chóng đi đến nội viện, vào thẳng phòng của Lục Áp.
" A Phục thuộc hoàng tộc Hữu Khương quốc."
Nàng mới đứng vững, Lục Áp liền đón đầu nàng bằng một câu nói như vậy.
Mộ Cửu còn chưa kịp tiêu hoá tin tức này, hắn đã chỉ vào một chậu máu trên bàn, nói tiếp: " Huyết mạch của họ tương đồng. A Phục đúng là đến từ hoàng tộc Bạch Hổ."
" Huyết mạch tương đồng?" Mộ Cửu đúng là lần đầu nghe hắn nói điều này, " Ý chàng là nhóm máu của họ giống nhau?"
Lục Áp cũng không hiểu nàng nói "nhóm máu" nghĩa là gì, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc hội thoại. Hắn nói: " Hai người cốt nhục có cùng huyết mạch luôn có một cỗ khí tức khác với người ngoài, đây cũng là một trong những phương pháp xác nhận thân phận của các tộc Thần Thú. A Phục và Thế Ân không chỉ có huyết mạch tương đồng, hơn nữa còn vô cùng gần gũi, nhất định là đồng tộc."
" Vậy thì tốt quá!"
Mộ Cửu kêu lên vui vẻ, bất kể nói thế nào, có thể tìm được điểm này chính là thu hoạch lớn! Điều này dù sao cũng hơn việc hoàn toàn không tìm được một chút tung tích nào của người nhà A Phục!
Nàng lập tức chạy ra khỏi cửa, đi đến tiền viện như một cơn gió, thông báo với Thế Ân và A Phục còn đang ngồi trong phòng ăn: " Có một tin tốt! Các ngươi mau đi với ta!" Nói xong cũng không kịp đợi, lập tức bế A Phục chạy đi.
A Phục nặng như vậy, nàng bế thế nào được? Đi chưa tới hai bước, A Phục đã từ trong lòng nàng rơi oạch xuống đất. A Phục thấy nàng vội vàng như vậy liền tự thân vận động, ton ton chạy đến phòng Lục Áp.
Thế Ân vốn định cáo từ, nhưng nghe rằng Lục Áp tìm đương nhiên không dám thất lễ, liền đi theo Mộ Cửu.
Đến khi nghe Lục Áp nói xong, hai người họ cũng hai mặt nhìn nhau, khó mà tin nổi!
Vòng vòng nửa ngày, hoá ra họ là người một nhà!
Thật quá trùng hợp!
Nhưng đây là sự thực đã được Lục Áp xác nhận, không ai có thể không tin!
Thế Ân không dễ dàng mới đè xuống được sự kinh ngạc trong lòng, nói: " Khó trách khi mới gặp ta cảm thấy nó vô cùng thân thiết, nhưng bẩm Thánh Tôn, hoàng tộc chúng ta không thất lạc Bạch Hổ con, hơn nữa gần ngàn năm nay cũng không có Bạch Hổ con nào được sinh ra. A Phục mới tuổi, đây là vì sao?"
" Nó không nhất định là hậu bối có tên trong gia phả của các ngươi. Quốc nội Hữu Khương đều là Bạch Hổ, các ngươi có con cháu bên ngoài cũng không phải không thể." Lục Áp nói chuyện rất trực tiếp. Có điều, chuyện như vậy thì nên lòng vòng mới đúng chứ?
Thế Ân thoáng có chút lúng túng.
Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn mới chạy đến hắng giọng một tiếng, cũng cảm thấy cái miệng của Lục Áp đúng là không nể mặt ai.
Hơn nữa, trong lòng họ rất khó tiếp nhận chuyện A Phục là con riêng, tuy là con riêng không phải lỗi của nó, nhưng thân phận như vậy đối với nó không công bằng cỡ nào. Mộ Cửu vẫn sẽ coi nó là một tiểu công tử gia cảnh tốt xuất thân từ Bạch Hổ tộc.
Nói đến gia cảnh, tuy rằng A Phục mất đi ký ức, nhưng từ khi nó xuất hiện đến hiện tại, hành vi cử chỉ của nó từ trong xương tuỷ thể hiện ra bản năng khắc chế, cho dù lưu lạc bên ngoài lâu như vậy cũng không nhiễm bất kì thói hư tật xấu nào. Nếu không phải đã sống cùng nhân thân trong gia đình gia giáo, làm sao nó có khả năng như vậy?
" Bất kể nói thế nào, đây cũng là chuyện tốt." Duệ Kiệt nói, hơi nhướn mày, " Thế Ân đại ca muốn mang A Phục đi sao?"
Thế Ân khẽ mấp máy môi, không lên tiếng.
Nếu A Phục đã được công nhận là mang huyết thống hoàng tộc, mặc kệ nó là do ai sinh ra, theo lý thì cũng phải mang nó về nhận tộc. Linh lực của hoàng tộc Bạch Hổ không biết cao hơn bao nhiêu so với dân thường, lại nói, nó bây giờ không có nhân thân cũng không có ký ức, không mang nó về thì có thể làm thế nào đây? Chí ít hắn cũng phải đưa nó về, hỏi một chút các huynh đệ trong gia tộc.
Chỉ là, nghĩ đến đó, sắc mặt hắn bỗng dưng thay đổi.