Đêm, Duyệt Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy trên cây cổ thụ đối diện thế nhưng không có người, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đẩy cửa chạy ra.
Đạp Vũ đang ở bên cạnh bàn đá, trên bàn đá đặt một ngọn đèn to bằng chiếc cốc nhỏ, chàng ngồi trên xe đẩy, viết viết gì đấy, tình cờ dừng bút.
Duyệt Nhi chạy đến, Đạp Vũ liền vội vàng đem lá thư bên dưới che lại, quay đầu nói: “Sao lại dậy rồi?”
Duyệt Nhi thở phào một hơi, nói: “Ca ca, mấy ngày nay muội chung quy cảm thấy tâm thần không yên, thấy… Không nói nữa, ca ca đang viết gì vậy?”
Đạp Vũ đặt bút viết vài chữ lớn trên giấy: “Tư khanh chi tâm, nhật dũ…” Quay đầu thấy Duyệt Nhi vẫn hiếu kỳ ghé đầu nhìn, cười bảo: “Sao vậy? Muốn xem trộm ca ca viết thư tình?”
Duyệt Nhi bỗng nhiên hiểu ra, kinh hoảng nói: “Ca ca, thì ra ca còn phải viết thư tình? Muội tưởng ca chỉ phụ trách nhận thư tình thôi ấy chứ.”
Đạp Vũ quay đầu lại, mực trên đầu bút giọt giọt rơi xuống, thấm ướt trang giấy Tuyên Thành, thấp giọng nói: “Thế gian này vẫn luôn tồn tại dạng yêu mà không thể, cầu mà không được, chẳng lẽ muội cho rằng, muốn gì đều có thể có được sao?”
Duyệt Nhi nhìn đường nét hoàn mỹ của Đạp Vũ dưới ngọn đèn mờ nhạt, nhất thời bị lời này gợi lên cảm tình trong đáy lòng đối với Mặc Ly, không đáp lại nữa.
Đạp Vũ quay đầu thấy nàng ngây người, nhìn nàng: “Nghĩ gì vậy?”
Duyệt Nhi lắc đầu, nhanh chóng lao đến: “Không có, đúng rồi, ca ca thích cô nương nào? Ca ca tốt như vậy, sao có thể yêu mà không thể, cầu mà không được chứ?”
Đạp Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt chuyển trở lại trang giấy: “Cô nương huynh yêu, cả đời này cũng chẳng thể nói với nàng, cuộc đời của huynh có thể dùng thân phận này mà yêu nàng đã là mãn nguyện lắm rồi. Cho đến bây giờ, trong lòng huynh vẫn rất vui, rất viên mãn.”
Duyệt Nhi nhìn chàng, bất giác cảm thấy lúc ca ca nói lời này, hết mực ưu thương.
Duyệt Nhi nhịn không được nói: “Ca ca, ca vì cô nương ấy mới mắc tâm bệnh sao?”
Đạp Vũ nhéo nhéo mũi nàng: “Muội muội ngốc, sao có thể chứ?”
Đợi đến khi Duyệt Nhi cuối cùng lại quay về phòng nghỉ ngơi, Đạp Vũ mới đặt bút viết vài chữ, gọi Vệ Duy đang ở trên cây cổ thụ, đưa lá thư đã được gấp lại gọn gàng qua cho y: “Đưa cho Ninh Thần Thời.”
Vệ Duy gật đầu, vừa định xoay người rời đi thì lại nghe Đạp Vũ dặn dò: “Ngươi và Vệ Khởi, sau này khi ta không còn cũng hãy bảo vệ Duyệt Nhi, giống như khi ta còn sống mà đối đãi với nàng. Rõ chưa?”
Trong lòng Vệ Duy chua sót, thấp giọng kiên định đáp: “Điện hạ, quyết không trái lệnh.”
Ngày thứ hai.
Tinh thần Đạp Vũ càng tốt, đem Duyệt Nhi đang nằm lỳ trên giường kéo dậy, đợi khi nàng rửa mặt xong xuôi liền dắt nàng đi dạo chợ phiên hết một ngày trời.
Khi Vệ Duy lỉnh kỉnh xách đủ món chiến lợi phẩm của Duyệt Nhi, theo nàng quay trở về thì cũng đã là lúc hoàng hôn.
Duyệt Nhi vội đem mấy món ăn ngon mình mua bày hết lên bàn, cười nói: “Vệ Duy, đêm nay huynh không cần ra tay rồi, xem thử mấy món đã mua này ngon không.”
Còn chưa dứt lời thì đã nổi lên một trận cuồng phong, mây đen u ám đầy trời ùn ùn kéo đến, Duyệt Nhi bất mãn cùng Vệ Duy thu dọn đồ đạc về phòng: “Ba tháng nay đổ mưa to cũng đúng lúc ghê á.”
Màn đêm buông xuống, bầu trời vẫn hết sức u ám, có điều mãi không đổ mưa.
Nửa đêm Duyệt Nhi bị tiếng sấm dọa tỉnh, nhưng lập tức nghe được tiếng ho khan lẫn trong tiếng sấm tiếng mưa, từng tiếng từng tiếng, chói tai vô cùng.
Duyệt Nhi hoảng hốt từ trên giường bật dậy, xốc lớp lớp màn trướng, trông thấy Đạp Vũ đang ở trên giường cầm khăn tay mà ho khan, trong lòng đau nhói liền vội vàng lao đến: “Ca ca, ca ca!”
Lại quay sang quát Vệ Duy đang đứng nơi cửa: “Đem toàn bộ đại phu tốt nhất ở đế đô cùng ngự y trong cung tóm hết về đây, toàn bộ!” Trong lòng Vệ Duy cả kinh, cũng nghe thấy tiếng ho khan của Đạp Vũ, nhanh chóng vọt vào trong màn mưa.
Đạp Vũ khó khăn đè nén cơn ho, nhìn Duyệt Nhi đem toàn bộ lớp lớp chăn mền đều đắp lên người mình, cẩn thận muốn thu lại chiếc khăn tay, nhưng đã bị Duyệt Nhi đoạt lấy.
Duyệt Nhi nhìn chiếc khăn tay gần như đã hoàn toàn nhuốm đầy máu trên đấy, nước mắt lại lăn dài: “Ca ca, ca gạt muội!”
Đạp Vũ đưa tay lấy chiếc khăn để sang một bên, kéo Duyệt Nhi ngồi lên mạn giường, gượng cười nói: “Mưa giông hơi lớn, Duyệt Nhi hẳn là sợ hãi rồi, đêm nay ca ca ân chuẩn cho muội ngủ cùng ca ca.”
Duyệt Nhi lắc đầu, nước mắt tuôn càng lúc càng nhanh, trong lòng nàng có một dự cảm không lành, hết sức không lành.
Mưa gió bên ngoài dường như lại lớn hơn, Đạp Vũ cuối cùng nhịn không được, lại nôn ra một ngụm máu, Duyệt Nhi hoảng hốt dùng góc áo lau cho chàng, gần như khóc không thành tiếng: “Ca ca…Ca ca…Không được…” Không được đi!
Đạp Vũ ngồi trên giường, sau lưng kê chiếc chăn mềm mại, nhưng nguồn nhiệt nóng bỏng nơi cổ họng lại càng cuộn trào mãnh liệt, kìm không được, dòng máu nóng ấm liền từ nơi khóe miệng chảy ra.
Ngọn đèn âm u bị tiếng mưa giông chớp giật kinh động không ngừng lay động, Đạp Vũ nhìn trên gương mặt hoang mang của Duyệt Nhi giàn giụa nước mắt, trong lòng vô lực, bi thương từ tim mà ra.
Chàng đi rồi, ai sẽ kể chuyện đưa nàng vào giấc ngủ trong đêm tối?
Chàng đi rồi, ai sẽ vào ngày đông lạnh giá ủ ấm tay chân nàng, để nàng ngon giấc?
Chàng đi rồi, sau này nếu như bị người khác ức hiếp, ai sẽ trút giận cho nàng?
Chàng đi rồi, vào những đêm mưa to gió lớn, nàng hẳn là sẽ cứ như vậy mở to mắt, rúc trong chăn đợi đến khi trời sáng?
Chàng đi rồi, liệu còn có người thay chàng yêu thương nàng, cưng chìu nàng?
Đạp Vũ nhấc tay xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của Duyệt Nhi, trong mắt nồng đậm bi thương.
Chàng thật sự phải đi rồi, lần này thật sự phải rời đi rồi.
Đời này của chàng, khi tòa lầu Giang Nam chàng vì nàng mà xây dựng kia bị thiêu hủy, khi chàng hôn mê tỉnh lại nhìn thấy chiếc bánh bao mà nàng ăn xin về, khi chàng nhìn thấy nàng cẩn cẩn thận thận giấu bàn tay nhỏ bé bị đánh đến đầy vết thương, khi chàng cực kỳ mệt mỏi quay trở lại, nhìn thấy y phục trên người nàng bị cởi ra dưới ánh mắt của mấy ngàn thủ vệ Giang Châu, thì đã bị thiêu rụi rồi.
Tích tụ trong tim, chàng không thể loại bỏ, chàng trằn trọc trở trăn, nhưng lại có thể thế nào chứ? Chẳng cách nào quay trở lại.
Tình yêu trong tim, chàng cầu mà không được, chàng canh cánh trong lòng nhớ nhung da diết, nhưng lại có thể thế nào chứ? Chung quy vẫn là muội muội.
Chàng rốt cuộc chẳng cách nào buông bỏ, vì vậy thổ huyết thành bệnh, chàng rốt cuộc chẳng cách nào buông bỏ, vì vậy đại nạn ập đến.
Nơi cổ họng lại dâng lên cảm giác ẩm ướt nóng ấm, Đạp Vũ đành khẽ cắn môi, để luồng chất lỏng tanh ngọt ấy chảy xuống, nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của Duyệt Nhi, chỉ hận không thể đánh ngất nàng, để nàng không trông thấy hình ảnh này.
“Ca ca, đại phu rất nhanh sẽ tới thôi, rất nhanh sẽ tới. Ca thử đợi, ca thử đợi…” Duyệt Nhi gần như sắp mất tiếng, ca ca, ca ca của nàng, ca ca nàng yêu thương nhất, sao có thể ra đi như vậy chứ?
Ca ca, huynh đợi một chút nha…
Nhưng ai nấy đều biết, cho dù là đại phu giỏi nhất trên thế gian này, cũng không có cách…
Đạp Vũ gắng sức lau nước mắt trên mặt Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy vừa yêu thương vừa không đành lòng, mưa gió bên ngoài dường như không muốn ngừng lại, cũng giống như sinh mệnh chàng đang sắp mất đi, không muốn rời đi, vì cô nương mà đời này chàng yêu thương nhất dừng lại nửa bước, rất lâu sau, Đạp Vũ mới mở miệng, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười yếu ớt: “Duyệt Nhi, ca ca từng nói sẽ bảo vệ muội cả đời bình yên, nhưng hiện giờ, ca ca không thể làm được, đây là tiếc nuối duy nhất ở đời này của ca ca.”
Dứt lời lại nghỉ một lát, vẫn như cũ cười nói: “Ca ca từ trước đến giờ chưa từng đến Giang Nam, vì vậy Du Nhiên Điện kỳ thực một chút cũng không giống Giang Nam có phải không? Không có làn mưa bụi mông lung Giang Nam. Nhiều năm như vậy, ca ca vẫn luôn gạt muội…”
Duyệt Nhi chỉ lắc đầu, nước mắt so với mưa còn nhanh hơn, không bao lâu, đã theo ngón tay thon dài của Đạp Vũ thấm ướt cả tay áo, Đạp Vũ vô cùng hoảng hốt, đời này của chàng, không muốn thấy nhất chính là nàng khóc.
“Duyệt Nhi, còn khóc, ca ca liền đi…”
Trong lòng Duyệt Nhi kinh hãi: “Đừng, không khóc, Duyệt Nhi không khóc, sáng mai thức dậy, ca ca lại dẫn muội đi dạo chợ phiên, hôm nay ông chủ kia nói ngày mai nhất định có kiểu dáng muội cần…”
Trong lòng Đạp Vũ thở dài, “hự” lại là một ngụm máu.
Duyệt Nhi cuống quít lau sạch, lại không dám khóc: “Ca ca…Đừng đi, không được đi…Ca đi rồi, Duyệt Nhi cũng không sống nổi…”
Trái tim Đạp Vũ càng thêm nặng nề, nói: “Mặc Ly công tử tuyệt thế vô song. Y rất yêu muội, có thể vì ẩn tình khác nên không thể ở cùng muội…Nếu ngày nào đó ca ca không còn, so với ca ca y nhất định sẽ càng yêu chiều muội hơn….” Nói đến phân nửa, chàng lại càng không nói ra được. Chàng vì sao lại cam tâm? Chàng sao có thể lại không thỏa mãn?
Máu bên môi cũng không ngừng lại, tựa như dòng sông máu đẹp đẽ, chậm rãi chảy xuống, Đạp Vũ gắng sức nói: “Duyệt Nhi, hãy sống cho tốt…Đây là nguyện vọng lớn nhất của ca ca..”
Duyệt Nhi ra sức gật đầu, miệng chỉ nói: “Ca ca…Ca ca…”
Đạp Vũ xoay đầu nhìn ngọn đèn leo lét bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy ảo ảnh hơn hai mươi năm qua chàng và Duyệt Nhi ở cùng nhau, từ nhỏ đến lớn, ấm áp lại tốt đẹp, quay đầu lại, trông thấy muội muội đã khổ sở đến chật vật ở trước mắt, không đành, chàng thật sự không đành!
Cứ như vậy nhìn mãi, nhìn mãi, thâm tình nhìn mãi, cô nương chàng yêu nhất suốt cuộc đời này.
Duyệt Nhi bị ánh mắt nóng rực mà sâu thẳm như thế kinh động, nàng lần đầu tiên trông thấy ánh mắt như vậy của ca ca, bi thương cùng lưu luyến như vậy, yêu thương nồng nàn như vậy? Yêu nồng nàn? Duyệt Nhi choáng váng, cảm thấy bản thân nhất định nhìn nhầm rồi.
Đạp Vũ muốn đề khí, đưa tay định ôm lấy Duyệt Nhi đang gần trong tấc gang, nhưng bất luận thế nào cũng không có một chút sức lực, bàn tay thon dài vô lực lau nước mắt cho Duyệt Nhi.
Ngọn đèn cạn bấc, Đạp Vũ dùng chút khí lực cuối cùng của cả cuộc đời, cười nói: “Duyệt Nhi, ca ca đi trước…”
Duyệt Nhi, ca ca đi trước…
Lời còn chưa dứt, đôi đồng tử đã khép lại, bàn tay dừng trên gương mặt Duyệt Nhi trượt xuống, “phịch” một tiếng rơi trên lớp lớp chăn bông.
Bên ngoài tiếng sấm ầm vang, ngọn đèn chập chờn trong khoảnh khắc ấy cuối cùng đã mất hút trong màn đêm sâu thẳm.
Duyệt Nhi vào thời khắc chàng nhắm mắt ấy run rẩy một lúc lâu, cuối cùng kìm nén không được nỗi bi thống trong lòng, lao đến trước khóc rống lên: “Ca ca!”
Tiếng khóc thê lương như vậy, xuyên qua lớp lớp màn mưa, xuyên qua tiếng sấm rung trời cùng tiếng mưa ào ạt, truyền đến tai Vệ Duy đang dẫn một nhóm đại phu quần áo lộn xộn đang chạy đến, đồng thời cũng truyền đến tai nam tử vận bạch y toàn thân ướt đẫm vẫn như cũ ngồi dưới tàng cây đại thụ um tùm bên ngoài viện kia.
Duyệt Nhi lao đến bên thân thể càng lúc càng lạnh của Đạp Vũ, từng tiếng từng tiếng khóc gọi ca ca, ca ca, nhưng lại không như ngày trước, có một giọng nói ấm áp đáp lại nàng: “Duyệt Nhi…”
Sẽ không còn nghe thấy nữa, ca ca của nàng, vào đêm sấm chớp mưa giông đan xen, đôi mắt dịu dàng ấy đã vĩnh viễn khép lại, sẽ chẳng thể đáp lời nàng được nữa.
Ca ca…Ca ca…
Ca sao lại nhẫn tâm bỏ lại Duyệt Nhi?
“Hu…AH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Duyệt Nhi gào lên thành tiếng, vốn là giọng nói ngọt ngào mềm mại, nhưng tiếng khóc lại khàn khàn, hết lần này đến lần khác gọi ca ca đã không còn hơi thở của nàng, bi thống thê lương đến thế, như thể bỗng dưng mất đi cả thế giới, nhóm đại phu một bụng tức giận vì nửa đêm bị gọi dậy, y phục không chỉnh tề đội mưa đang chạy đến bên ngoài cũng không khỏi xúc động, cũng không biết trên mặt là nước mưa hay là nước mắt.
Tiếng khóc của Duyệt Nhi dường như át cả tiếng mưa như trút trong đêm, không hề ngừng lại. Nàng khóc đến cổ họng khản đặc, nàng khóc đến đứt đoạn ruột gan, nhưng đã không còn nữa, không còn ánh mắt dịu dàng ấy, giọng nói ấy, gấp gáp hỏi nàng: “Duyệt Nhi? Sao vậy? Nói cho ca ca với?”
Khi nàng đau lòng khổ sở nhất, cũng không còn đôi tay vững chãi ấy, dịu dàng như vậy lau nước mắt cho nàng.
Khi nàng bi thương nhất, sẽ không còn vòng ôm ấm áp ấy, lẳng lặng ôm lấy nàng.
Duyệt Nhi lại nhịn không được bi thương đau đớn dữ dội, khóc khàn cả cổ họng, gương mặt giàn giụa nước mắt chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, lao vào cơn mưa ầm ầm quất vào da thịt đau rát, ngẩng đầu, liên tục khàn giọng gào lên với bầu trời đêm mịt mù u tối: “Trả ca ca ta lại cho ta! Trả ca ca lại cho ta!”
Trả ca ca ta lại đây….
Đến khi cổ họng đặc quánh, không thể thốt lên thành lời, Duyệt Nhi vẫn cứ mơ mơ hồ hồ chạy lung tung trong sân viện nhỏ dưới cơn mưa tầm tã, cuối cùng, ngất đi trong màn mưa.
Vệ Duy sớm đã lau sạch nước mắt, xông ra định đỡ tiểu công chúa, không ngờ có một bóng dáng so với y còn nhanh hơn một bước, đôi tay ôm lấy Duyệt Nhi, truyền nội lực sang.
Vệ Duy ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy tay áo màu trắng biến mất trong đêm mưa.
Mặc Ly công tử? Người này sao có thể ở đây?