Thanh âm lạnh lùng, Duyệt Nhi vừa nghe đã biết là ai, hoàn toàn bỏ qua nội dung lời nói, mừng rỡ quay đầu lại.
Trong phòng hơi tối, ánh trăng xuyên qua lớp giấy cửa sổ chiếu rọi vào phòng, trước bàn là một bóng người vận bạch y như tuyết đang ngồi.
“Mặc Ly!” Duyệt Nhi lao tới, tức thì liền dán vào lòng y: “Chàng tới đây khi nào?”
Tức Mặc Ly không nói gì, hai tay ôm lấy nàng.
Duyệt Nhi ngẩng đầu: “Mặc Ly, sao chàng không nói?”
“Sao trễ thế này mới về? Đi đâu?”
Duyệt Nhi cười hắc hắc, đùa nghịch mấy sợi tóc rũ xuống của Tức Mặc Ly: “Ở chỗ Việt Hoa sư tôn học cổ cầm.”
“Còn làm gì nữa?” Giọng nói Tức Mặc Ly nghe không ra được cảm xúc gì.
“Ừm…Dùng cơm tối!” Ngồi trong lòng Mặc Ly thật sự rất thơm rất thoải mái, Duyệt Nhi cọ cọ đầu vào ngực y.
“Rất vui?”
“Ừm. Sau này chờ ta trở nên rất lợi hại cực kỳ lợi hại, vậy sẽ không cần sợ người khác bắt nạt ta nữa rồi.”
“Có ta ở đây, ai dám?”
Duyệt Nhi chột dạ rụt rụt đầu, không dám đem sự việc nói ra, đổi đề tài: “Mặc Ly, có mang đồ ngon cho ta không?”
Tức Mặc Ly: “Cái này quan trọng sao?”
Duyệt Nhi cuối cùng phát hiện điểm bất thường của Tức Mặc Ly, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt so với màn đêm còn lạnh lẽo hơn, lập tức run rẩy, trong lòng hơi hoảng loạn: “Mặc Ly, chàng sao vậy?”
Tức Mặc Ly đem chiếc mũ bạch hổ của Duyệt Nhi lấy xuống đặt trên bàn: “Nàng không phải là đã ăn cơm với hắn rồi sao?”
“Nhưng mà, nếu như không mang đồ ăn cho ta, Mặc Ly đến đây làm gì?”
Một câu ngắn gọn liền khiến cơn giận Tức Mặc Ly cẩn thận đè xuống nháy mắt bùng lên, y cúi đầu, bắt lấy đôi môi bản thân ngày nhớ đêm mong, gần như là hung hăng gặm cắn, mút mát, răng môi hòa quyện, cuối cùng là vô tình đoạt lấy.
Nàng dám hỏi y đến đây làm gì?
Nếu không phải tương tư thâm nhập xương tủy, sao có thể chỉ chia ly một khắc cũng không đành?
Nếu không phải nhớ mong da diết, sao có thể không kìm được mà đến đây để tận mắt nhìn thấy nàng?
Nói muốn để nàng làm điều bản thân yêu thích, nhưng hiện giờ lại hối hận không kịp.
Không biết từ khi nào, hai người đã ngồi trên giường, Duyệt Nhi cảm giác được khí tức lạnh lẽo trên người Tức Mặc Ly cùng với làn môi càng lúc càng hướng xuống của y, trong lòng càng hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé lung tung đẩy y ra, lắc đầu, thoát khỏi nụ hôn của y: “Mặc Ly, sao vậy?”
Đôi đồng tử bình thường tựa một hồ băng của Tức Mặc ly nháy mắt vì bị Duyệt Nhi từ chối mà như ngọn lửa mãnh liệt cháy lan ra cả đồng cỏ.
“Nàng toàn tâm toàn ý muốn bay đi, nhưng lại cùng người khác trước hoa dưới trăng, Duyệt Nhi, nàng biết hay không biết nàng là người của ai!”
Duyệt Nhi vì lời này mà kinh ngạc đến ngây người, rõ ràng chuyện gì cũng không xảy ra, vì sao Mặc Ly lại giận đến thế? Nàng có chút oan ức, đôi mắt to tròn ầng ậng nước: “Mặc Ly, chàng sao vậy?”
Nàng là một cô hổ có logic đơn giản, ngoại trừ một mực hỏi chàng sao vậy thì cũng không nghĩ ra lời nào khác để đáp trả lại lửa giận của y.
Nàng còn hỏi y sao vậy? Lửa giận của Tức Mặc Ly càng lúc càng bùng lên dữ dội, sự lạnh lùng bình tĩnh thường ngày không biết đã bị ném tới nơi nào: “Ta không cho phép nàng thân mật với người khác, không cho phép nàng nói chuyện với kẻ khác, hiểu chưa?”
Tính tình của Tức Mặc Ly, tất cả mọi việc đều không để trong mắt, nhưng đối với vật của mình thì loại ham muốn chiếm hữu đáng sợ này cũng khiến người khác không cách nào giải thích được.
Nàng vì sao chưa bao giờ đem lời y nói để trong lòng? Cùng với nam tử thanh y kia chàng chàng thiếp thiếp, nàng đến cùng là ngốc nghếch cỡ nào mới không biết kẻ đó chính là Đạp Vũ?!
Nàng biết hay không biết y đều sợ hãi, y không biết làm thế nào.
Y chính là thích ôm nàng vào lòng, chỉ nói chuyện với y, chỉ nhìn một mình y, nhưng nàng lại muốn bay đi, ra thế giới bên ngoài, trải qua những tháng ngày không giống nhau.
Y ở dãy núi Lạc Thủy ngày đêm nhớ nhung, chỉ sợ nàng ở Họa Mạt gặp chuyện không hay.
Nàng thế nhưng lại ở Họa Mạt nói cười vui vẻ, hoàn toàn đem y vứt ra sau đầu.
Y tâm tâm niệm niệm, chỉ hi vọng nàng từ nay về sau yên bình ở trong lòng y.
Nhưng nàng lại nỗ lực vùng vẫy, chỉ muốn bay đến khoảng trời càng cao rộng hơn.
Duyệt Nhi, liệu có phải vừa mới bắt đầu đã sai rồi không?
Duyệt Nhi vô cùng ủy khuất: “Ta không nói chuyện với người khác sẽ buồn bực, ta cũng không có thân mật với người khác.”
Tức Mặc Ly nhìn cô nàng đang ngồi trên đùi y, trong nháy mắt cũng không biết nên nói gì mới được.
Có lẽ, người cho tới giờ không hiểu rõ tình huống là cô hổ nhỏ mới phải. Tức Mặc Ly nhìn đôi mắt trong suốt long lanh hai giọt lệ ấy thì lửa giận không biết đã bay biến đi đâu, trong lòng chỉ còn lại cảm giác bất đắc dĩ không biết làm sao.
“Duyệt Nhi, nếu như ban đầu nhặt được nàng không phải là ta, nàng đối với người đó có giống như với ta không?”
Duyệt Nhi cảm nhận được cơn giận của Tức Mặc Ly đã lặn xuống, nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Không biết.”
Nàng trước giờ chưa từng nghĩ qua, người đó không phải là Mặc Ly.
Ánh sáng trong mắt Tức Mặc Ly hơi tối lại, đưa tay xoa xoa gương mặt đáng yêu trước mắt: “Duyệt Nhi, nàng biết cái gì là tình yêu không?”
Duyệt Nhi gật đầu, nụ cười nở rộ trên mặt: “Ta và chàng chính là tình yêu.”
“Ai nói với nàng?” Tức Mặc Ly nói đúng trọng điểm.
Duyệt Nhi lè lưỡi: “Cửu Kiếm và Khổng Tước tỷ tỷ nói…”
Tức Mặc Ly khép hai mắt, hàng mi dài phủ bóng dày rợp bên dưới mắt, trái tim Duyệt Nhi hơi loạn nhịp, không tự chủ được lấy tay sờ sờ gương mặt không chút tỳ vết của y.
Đến khi đồng tử như hắc ngọc của Mặc Ly mở ra thì đã trở lại vẻ dịu dàng tĩnh lặng thường ngày như trước nay, ở nơi sâu thẳm hãy còn vương lại chút âm trầm, đem Duyệt Nhi đặt lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hai mắt Duyệt Nhi lặng lẽ nhìn y, quả thực là nghĩ không ra có chỗ nào không ổn, không lâu sau thì đã yên bình chìm vào giấc ngủ.
Tức Mặc Ly ôm nàng dậy, bước tới sau tấm bình phong bên trái, tắm rửa cho nàng.
Khi trời dần sáng, Tức Mặc Ly ngồi bên giường cả đêm cuối cùng cũng động đậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn môi mềm mại của nàng, cánh môi với độ cong tuyệt mỹ bày lên nét cười khổ, xoay người liền hướng bên ngoài mà đi, thậm chí không hề quay đầu lại.
Sáng sớm Duyệt Nhi liền tỉnh dậy, thời gian nghỉ ngơi học hành mấy ngày nay khiến nàng đã quen với việc dậy sớm. Nàng đến bên hồ, gian phòng đối diện cửa không mở, Duyệt Nhi tức thì tâm tình rất tốt, không cần gặp Vu Hồng đáng ghét gì gì kia.
Nàng bắc ghế ngồi bên hồ, nhớ tới lời Tức Mặc Ly. Chung quy cảm thấy hình như bỏ lỡ gì đó, nhưng lại nghĩ không ra.
Mặc Ly liệu có phải giận mình chạy đến Họa Mạt, không chơi cùng chàng?
Duyệt Nhi cách không ngắt một chiếc lá, từ trong đỉnh lấy ra cây bút, ở trên lá vẽ một con hổ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, thi triển pháp thuật, chiếc lá liền hướng về phía dãy núi Lạc Thủy mà lạng trái lạng phải bay đi, Duyệt Nhi không an tâm, lại thêm thuật ẩn hình trên chiếc lá rồi mới thu bút về.
Mỗi ngày gửi một thứ hay ho cho Mặc Ly, chàng nhất định sẽ không giận nữa rồi.
Đúng lúc ấy,bên trong chiếc kính Bất Miên cho nàng truyền đến âm thanh: “Duyệt Nhi cô nương, đến Ngọc Song sơn một chuyến.”
Duyệt Nhi cầm chiếc kính treo bên hông. Bên trong rõ ràng đã hiện lên phương hướng đến Ngọc Song sơn, vội vàng triệu một đám mây, chạy tới Ngọc Song sơn.
Bất Miên nhìn cô nàng ngoan ngoãn đang đứng trước mắt, đi tới đi lui hết trái lại phải vô số lần, nhanh chóng khiến mặt đất trở nên phẳng lỳ rồi mới nói: “Duyệt Nhi cô nương, đến Họa Mạt đã nhiều ngày…các môn ở Họa Mạt cũng đã lên lớp một lượt, có đặc biệt cảm thấy hứng thú?”
Y thật sự không cố ý đả kích cô nàng, chỉ là…tình hình thật sự không cho phép lạc quan a.
Duyệt Nhi ủ rũ đứng đấy, gương mặt bên dưới chiếc mũ bạch hổ bộc lộ vẻ điềm đạm đáng thương: “…đều thích…” Nhưng mà, toàn bộ đều học không tốt mà thôi.
Bất Miên liếc nàng một cái, thở dài. Tiểu bảo bối nhà Lạc Thủy Thần quân, y đương nhiên không thể đuổi nàng về nhà, có điều, Họa Mạt trước nay chưa từng thu nhận người vô dụng, càng huống chi tiểu cô nương này còn vô dụng đến một cảnh giới nhất định.
Nàng không có thần lực cũng thôi đi, còn không có tiên lực, yêu lực…Đợi chút, dù thế nào đi nữa cũng chính là ngoại trừ linh lực toàn thân dồi dào đến độ có thể tương đương với mây thì những thứ khác có thể nói là…cái gì cũng không.
Nếu như bị mấy người ở Họa Mạt biết được sự thật, chỉ sợ Duyệt Nhi không thể lưu lại Họa Mạt nữa rồi.
Bất Miên vuốt chòm râu trắng, thở dài nói: “Cũng không phải ta ghét bỏ gì cô nương, chỉ là lo ngại danh tiếng lịch sử bấy lâu nay của Họa Mạt sẽ bị hủy trên tay ta, người xuất thân từ Họa Mạt đều là nhân trung long phượng, trước giờ chưa từng có đồ vô dụng..Đương nhiên, ta không nói cô nương vô dụng.”
Gương mặt Duyệt Nhi tràn đầy nghi hoặc: “Bất Miên sư tôn, người muốn nói gì?”
Chòm râu Bất Miên run run, quả nhiên vấn đề hàm súc cô nương này nghe không hiểu, y thở dài, nói: “Vì không để mọi người ở Họa Mạt biết chuyện của cô nương, cho nên cô mới không tiện để lộ tình hình của mình…”
Cẩn cẩn thận thận ngước mắt, quả thực thấy trong mắt Duyệt Nhi có hơi nước, lại vội nói: “Sau này cô một mình theo Việt Hoa sư tôn có được không? Một mình y giảng dạy cho cô, như vậy nghĩ thấy cô có thể học được nhiều hơn, cũng không cần bị những đệ tử khác đả kích, cô muốn học cái gì liền học cái đó, cô thấy thế nào?”
Duyệt Nhi lí nhí nói: “Học riêng với Việt Hoa sư tôn?”
Bất Miên gật gật đầu khẳng định, trên mặt hết thảy là nét cười hòa ái dễ gần: “Việt Hoa sư tôn mặc dù cũng vừa mới đến, nhưng luận về tu vi hay phẩm tính thì đều là sự lựa chọn tốt nhất của tốt nhất, chúng đệ tử ai cũng rất ủng hộ và yêu mến y.”
Duyệt Nhi gật đầu, nàng đương nhiên biết việc này, nhưng cùng với Việt Hoa sư tôn học riêng?
Duyệt Nhi cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thực không nghĩ ra có điều gì không thỏa đáng, bản thân cũng không muốn đem thực lực gần như là bỏ đi phơi ra trước mặt Vu Hồng, liền gật đầu đồng ý.
Trong lòng Bất Miên thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô nương này quả nhiên nhu thuận, chuyện này phía Việt Hoa Thiên thần y cũng bàn giao xong rồi.
Lập tức dặn dò thêm dăm ba câu rồi cho Duyệt Nhi rời đi.
Duyệt Nhi trở lại tiểu viện, hôm nay hẳn là cả ngày đều không có bài học, Duyệt Nhi vừa đặt chân xuống đất thì đã đụng phải Vu Hồng đang ngồi bên hồ. Nàng ta hình như ngay tức thì cảm giác được Duyệt Nhi đã quay lại, cũng không biết có đang ngắm cảnh không, hay là đặc biệt đợi nàng.
Vu Hồng nhìn Duyệt Nhi, lập tức nhớ lại một tiếng “Cút” vô cùng rõ ràng đêm qua, chấp niệm và cảm giác không cam trong lòng càng lúc càng dữ dội. Cái gọi là vì yêu mà sinh hận chẳng qua chính là như vậy. Nhưng người nàng ta hận không phải Tức Mặc Ly mà là Duyệt Nhi đang ở trước mắt. Nàng ta châm chọc nói: “Nghe nói sau này ngươi chính là đệ tử Việt Hoa sư tôn tự mình dạy dỗ, những tiết học khác cũng không cần nữa? Nói cho tỷ tỷ với, lần này lại là dùng biện pháp gì vậy?”
Duyệt Nhi quay phắt đi, không thèm để ý nàng ta, nhanh chóng đi về phía phòng mình.
Vu Hồng thế nhưng vẫn không buông tha cho nàng: “Đêm qua tỷ tỷ gặp Lạc Thủy Thần quân, chàng không giống thường ngày cho lắm…”
Tai Duyệt Nhi run run, sự mẫn cảm của cô hổ nhỏ bắt được hai chữ, dừng lại bước chân, liếc mắt nhìn: “Thường ngày?”
Vu Hồng ý cười càng đậm, vén ống tay áo, trên cánh tay trắng nõn lộ ra một vết thương sậm màu: “Hôm qua chàng đến ôn chuyện cũ với ta, ta muốn đi, nhưng chàng lại không chịu, mạnh mẽ kéo ta lại nên bị thương, Duyệt Nhi cô nương, trên người ngươi có loại thuốc nào không?”
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi chăm chăm nhìn nàng ta: “Nói dối.”
Mặc Ly sao có thể là người như vậy.
Vu Hồng tự tin ngập tràn: “Ngươi cho rằng ta vì sao lại nhằm vào ngươi? Ngươi cho rằng Lạc Thủy Thần quân vì sao không chấp nhận Tử Dao Thần quân, chẳng phải là vì ta sao?”
Duyệt Nhi theo bản năng cảm giác được nữ nhân không biết xấu hổ này đang đặt điều: “Mặc Ly sẽ không thích ngươi.”
“Ha ha, chàng ngay cả ngươi cũng cưới rồi, ta mạnh hơn ngươi nhiều, chàng sao có thể không thích ta?” Vu Hồng thả tay áo, ung dung nhìn Duyệt Nhi.
Trái tim cô hổ nhỏ có một tia dao động, đêm qua nàng hỏi Mặc Ly vì sao đến đây, chàng cũng không nói gì, lẽ nào, thật sự là đến tìm Vu Hồng?
Vu Hồng quả thực là một nữ nhân thông minh, dường như hiểu được suy nghĩ của Duyệt Nhi, tỷ như…
Trong lòng Duyệt Nhi vẫn luôn không xác định, Mặc Ly tôn quý của Thần giới sao có thể ở cạnh loại vô dụng bỏ đi như nàng…