Duyệt Nhi ngay từ khi những tia nắng sớm đầu tiên vừa xuất hiện thì đã âm thầm chạy đến Minh giới, lần trước Sở Từ ở Minh gian địa phủ chịu thiên kiếp rồi không còn nữa, Duyệt Nhi cảm thấy muốn cứu y, ở Minh gian xem ra khá hợp lý.
Trong tay cầm Đế Vương châu Tức Mặc Ly đưa, Duyệt Nhi mới nhớ chực ra đã đem Mẫu đơn nhan ném cho Ninh Tê để Long Đằng vương chơi rồi, ài, nhưng mà, Đế vương châu này dùng thế nào? Sẽ có hậu quả ra sao? Sau đó thì thế nào?
Duyệt Nhi chưa từng nghĩ tới sau đó, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, dù sao đi nữa, trong lúc dầu sôi lửa bỏng Sở Từ cứu nàng vô số lần, dù gì, hiện giờ bản thân sống cũng chẳng có gì lưu luyến, dù gì, mạng của chính mình cũng chả để làm gì, cho nên cô hổ nhỏ trong lúc thương tâm đã ôm quyết tâm liều chết mà đi.
Vừa vào Minh giới, Duyệt Nhi liền trốn tránh sự kiểm tra của hộ vệ Minh gian, thận thận trọng trọng đi về phía cầu Nại Hà.
Nếu có thể cứu được Sở Từ, giả tỷ y vẫn có thể phục hồi nguyên thân, vậy đích thực là quá tốt rồi, còn nếu như không thể, cứu hồn phách ra rồi thuận tay đem y đẩy đến bên kia cầu Nại Hà nhập vào luân hồi, trong lòng Duyệt Nhi lặng lẽ tính toán, cuối cùng len lén ngồi bên cầu Nại Hà chờ suốt một ngày, vẫn không thấy có người tới tìm, trong lòng thất vọng vô cùng, lặng lẽ nói, Mặc Ly, chia xa rồi.
Trong tay cầm Đế vương châu, Duyệt Nhi phóng thích Sát Na Phương Hoa giấu nơi mi tâm, Tiểu Sát thức tỉnh rất đúng lúc, biết Duyệt Nhi chuẩn bị làm gì thì sợ đến giật thót, vội nói: “Chủ nhân, không được.”
Duyệt Nhi có chút không kiên nhẫn, sốt ruột hỏi: “Vì sao?”
“Người làm vậy có thể dẫn đến Thiên kiếp so với Sở Từ Ma quân hôm đó còn nặng nề hơn, trên cơ thể người phần lớn đều là tội danh mà Thiên Đạo nhằm vào, người hiện giờ còn không tránh đi, còn muốn đụng chạm với nó à?”
Duyệt Nhi không hiểu: “Ta có tội danh gì? Ta đâu có làm nhiều điều ác đâu!”
Tiểu Sát hận rèn sắt không thành thép: “Nếu ta đoán không sai, năm đó người ở dãy núi Lạc Thủy khi bị dẫn dụ phải độ Thần kiếp, lý ra đã phải bỏ mạng ở hoàng tuyền rồi, nhưng được Lạc Thủy Thần quân và Đạp Vũ Thần quân che chở, lại nói lần đó Sở Từ Ma quân ở nơi này nhận lãnh Thiên kiếp, vốn cũng có một phần của người, nhưng vì Lạc Thủy Thần quân ở đây nên Thiên đạo không mảy may dám động tới người, còn có…”
Ngừng một lát, Tiểu Sát lại tiếp tục: “Thể chất của chủ nhân dở dở ương ương, khụ khụ, cùng Lạc Thủy Thần quân kết hợp, sẽ gặp phải sự khiển trách của trời…Nếu không phải Lạc Thủy Thần quân thì vào đêm thành thân của người và ngài ấy, khụ khụ, hẳn là đã bị Thiên đạo đánh chết rồi.”
Duyệt Nhi giật mình, hoảng sợ nói: “Không ngờ ta tội ác tày trời như vậy đó. Mà cũng đúng, ta từ đầu đến cuối không hề xứng với Mặc Ly, hiện giờ nếu ta không còn, chàng cũng sẽ an tâm mà cưới Tử Dao Thần quân môn đăng hộ đối, như vậy ta càng phải cứu Sở Từ, không phải ư.”
Tiểu Sát càng quýnh lên: “Chủ nhân, ta nói với người mấy chuyện này chính là muốn cho người biết, người hôm nay nếu như tùy tiện hành động, chỉ sợ sẽ phải rơi vào tình cảnh của Hạo Thiên Thần đế. Hạo Thiên Thần đế hôi phi yên diệt, hồn phi phách tán, nhưng ngài ấy còn có một con trai đó, Sở Từ nguyện lấy mạng cứu ngài ấy, còn người trái lại chẳng có người có quan hệ huyết thống nào….Chết thật rồi thì sẽ chẳng thể chết thêm lần nữa đâu!”
Duyệt Nhi phiền muộn một phen, nghĩ tới thế gian sau này ngay cả một chút hồn phách của mình cũng sẽ chẳng thể lưu lại, sẽ chẳng còn gặp được Mặc Ly nữa, trong lòng có chút luyến tiếc không đành, nhưng rất nhanh đã đè xuống: “Ta hôm nay chính là muốn làm như vậy. Bằng không sau này ta sẽ hối hận vì đã không cứu Sở Từ.”
Tiểu Sát đương nhiên không chịu, há miệng sốt ruột oa oa gào khóc một hồi, Duyệt Nhi quả thực là một cô hổ cực kỳ bướng bỉnh, chỉ nhẹ nhàng điểm một cái lên mi tâm, Tiểu Sát đáng thương liền biến mất.
Duyệt Nhi hít sâu một hơi, vừa rồi thả Tiểu Sát ra, mặc dù nó không nói phương pháp, nhưng Duyệt Nhi đã tìm được tâm quyết và cách thức trong cơ thể nó.
Nàng rút bàn chân nhỏ nhắn đang ngâm trong dòng Vong Xuyên về, cũng không mang giày liền xoay người đứng lên, nhìn về nơi xa xa, một chút cũng không có bóng dáng của người đến tìm, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Đế vương châu trong tay từ từ phát ra ánh sáng đen tuyền, phảng phất như thể bên trong kỳ thực đang chuyển động, Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, đem di thư viết lần đó khi ở chỗ Nam Hải Long vương từ bên trong nội đỉnh triệu đến, bỏ vào trong túi càn khôn, ài, nếu có người tìm được mình, vậy hẳn là có thể thấy ha.
Làm xong việc cuối cùng, đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi lại nhìn xung quanh lần nữa. Khi đó bên cầu Nại Hà vậy mà một bóng quỷ cũng không có, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, chẳng lẽ mình làm như vậy cũng là ý trời?
Đế vương châu trong tay càng bay càng cao, dần dần đã đến giữa lưng chừng trời, toàn bộ viên châu đều đã không còn dáng vẻ giản dị tự nhiên mà phát ra ánh sáng đen tuyền đến lóa mắt. Trong lòng Duyệt Nhi thầm niệm khẩu quyết, hai tay đặt chồng lên nhau, linh lực trong tay ở trạng thái có thể thấy được dần dần bay lượn đến giữa không trung, thôi động Đế vương châu, mang theo tu vi của cả đời nàng.
Đế vương châu và thể chất của nàng vừa vặn có thể cứu Hạo Thiên Thần đế, càng huống chi là Sở Từ? Duyệt Nhi cũng không lo lắng cứu không được, chỉ sợ mình chết không dễ coi thôi.
Thiên kiếp lần này xuất hiện có hơi chậm, nhưng tựa như nộ ý tích tụ đã lâu, so với lần trước Sở Từ nhận lãnh thì càng dữ dội hơn. Uy lực của Thiên đạo vốn từ sau khi Hạo Thiên Thần đế ra khỏi Thần giới thì đã nhiều lần bị thách thức, Duyệt Nhi lại càng là người trong lúc vô ý đã trở thành kẻ nổi bật trong việc khiêu chiến Thiên đạo, lần này vậy mà dám cả gan trong tình huống không có Tức Mặc Ly và Đạp Vũ bên cạnh làm việc nghịch thiên.
Lập tức người chấp hành của Thiên đạo liền vội vàng bẩm báo cho người của Đại Vô điện, Đại Vô điện cực kỳ chấn kinh, cửu vệ tránh mặt Việt Hoa công tử, thế nhưng cũng cùng đi chấp hành trừng phạt.
Cửu Vệ là gì?!
Là chín người chấp hành trừng phạt quan trọng nhất của Thiên đạo, tu vi cao thâm, lãnh diện vô tình. Năm đó vụ việc Hạo Thiên Thần đế chẳng qua cũng chỉ mới xuất ra năm người nhưng đã kinh động Thần giới, có điều Hạo Thiên Thần đế cũng không phải là người dễ trêu chọc, dáng vẻ thư sinh gầy yếu nhưng mạnh mẽ ở Phục Thần Tháp chịu trăm năm thiên kiếp mới tan biến, nếu không có Phục Thần Tháp, cho dù là cửu vệ muốn lấy mạng y cũng cần có thời gian.
Sở Từ Ma quân do Hạo Thiên Thần đế và Lam Cẩm nghịch thiên kết hợp sinh hạ cũng cần tới ngũ vệ ra tay chấp hành, không ngờ y bất quá mới mấy vạn tuổi nhưng cũng không thu phục được, ngũ vệ đem hồn phách y thu về, liền nhốt trong Đại Vô Chi Cảnh.
Mà hiện giờ, một tiểu cô nương nhỏ nhoi mới mấy trăm tuổi thế nhưng dám cầm Đế vương châu nghịch thiên, từng chút từng chút đối kháng với Thiên đạo, đem Sở Từ từ Đại Vô Chi Cảnhh kéo về, quả thực khiến bọn họ trợn mắt há mồm. Mà càng khiến những người chấp hành của Đại Vô Chi Cảnh kinh ngạc hơn là, vì trừng phạt tiểu cô nương này, vậy mà…vậy mà cần đến cửu vệ xuất thủ.
Hạo Thiên Thần đế và Sở Từ Ma quân, bất quá cũng chỉ có ngũ vệ, cửu vệ cùng nhau ra tay? Ngàn vạn năm qua chưa từng xảy ra, đây…đây là việc quá mức khiến người chấn động rồi.
Đế vương châu càng chuyển động càng nhanh, trong không trung dần dần nổi lên bóng dáng Sở Từ. Y hiện giờ ở dáng vẻ nửa trong suốt, dễ nhận thấy còn chưa thể hợp lại thành nhục thể, trong lòng Duyệt Nhi thầm vui mừng, Thiên đạo này không phải là ngủ gục rồi chứ, nàng hiện giờ có động tĩnh lớn như thế, bọn họ vậy mà còn chưa tới.
Nàng nào biết, Thiên đạo chính là vì cho nàng một kích sau cùng thì cửu vệ mới ra tay, đây chỉ là trì hoãn chút thời gian.
Sở Từ lãnh nhận thống khổ cơ thể được tái sinh, bỗng mở to mắt, trong nháy mắt liền trông thấy Duyệt Nhi ở bên dưới đang ngẩng đầu nhìn mình.
Nàng dường như có chút khác lạ, dáng vẻ càng thêm yêu kiều, gương mặt nhỏ nhắn vẫn đáng yêu như lần gặp gỡ sau cùng ấy, giữa hai hàng mày thế nhưng lại lặng lẽ ẩn chứa chút sầu lo.
Hết thảy đều không có gì thay đổi, mà hết thảy, tựa như đều có chút không giống.
Là Lạc Thủy Thần quân phụ bạc nàng? Vì sao y thông qua ý cười nhẹ nhàng của nàng lại thấy được nét bi thương mà ngay chính bản thân nàng cũng không nhận thấy?
Duyệt Nhi thấy Sở Từ đã tỉnh lại, lập tức cao hứng đến độ suýt nữa thì vung tay múa chân, hai tay vẫn không ngừng đem tu vi và linh lực độ sang. Bóng dáng Sở Từ từ trong suốt trở nên nửa trong suốt, Duyệt Nhi vui vẻ mãn nguyện, thì ra cứu người đơn giản như vậy.
Sở Từ nhìn nàng một lúc, bất chợt nhớ tới hiện giờ chính mình đang ở nơi nào, trong ánh mắt sóng nước dập dờn đều là hoang mang, cơ thể vẫn bồng bềnh giữa không trung lo lắng run rẩy: “Duyệt Nhi, không được! Mau dừng lại! Mau!”
Duyệt Nhi không rõ vì sao, nói: “Ngươi sắp ra rồi, Thiên đạo vẫn không trừng phạt, vì sao muốn vào thời khắc này buông tay?” Bàn tay vẫn như cũ không hề ngừng lại.
“Mau dừng! Trừng phạt của Thiên đạo sắp tới rồi, ta tình nguyện vĩnh viễn bị xích trong Đại Vô Chi Cảnh, nàng đừng nhúng tay vào việc này!” Sở Từ cơ hồ nói năng lộn xộn, dù thế nào cũng biểu đạt không xong suy nghĩ của mình, trong lòng chỉ càng gấp gáp, Duyệt Nhi ngốc đang làm gì thế này? Nàng sẽ…Sở Từ lắc đầu, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y giãy giụa, dừng việc trọng sinh nhục thể, đối kháng với sức mạnh của Đế vương châu, sốt ruột nói: “Duyệt Nhi, mau dừng tay! Nếu không sẽ hồn phi phách tán, hoặc là, sẽ càng nghiêm trọng…”
Y giãy giụa muốn quay trở lại Đại Vô, y chưa bao giờ nghĩ rằng Duyệt Nhi thế nhưng sẽ một mình cứu y. Vào thời khắc y hi sinh thần hồn cũng không có suy nghĩ sẽ sống lại, cho dù là bị nhốt ở Đại Vô ngàn vạn năm, y cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần nàng được bình an vô sự.
Thế nhưng, hiện giờ y hối hận biết bao những chống cự khi đó, nếu như trực tiếp hồn phi phách tán thì tốt rồi, Duyệt Nhi hẳn nhiên sẽ không cần cứu y. Y khi đó vì sao lại chống đối với ngũ vệ?
Chưa từng có thời khắc nào, Sở Từ hận mình còn sống đến như vậy.
Người y không muốn tổn thương nhất, là nàng.
Mà hôm nay, nàng thế nhưng tùy hứng chạy đi làm hành động nghịch thiên như vậy. Nàng là muốn cứu y, nhưng mà, bên cạnh không có Lạc Thủy Thần quân, đương nhiên nàng hiện giờ đều là ôm theo hứng thú cùng vài phần tùy hứng mà làm.
Trong lòng Sở Từ lo lắng vô cùng, đáng tiếc Duyệt Nhi cũng không nghe lời y, nàng đã trông thấy bóng dáng Sở Từ tiếp cận thực thể, lý nào có thể buông tay? Vốn đã tính toán rồi, một mạng đổi một mạng, cũng không gì là không thể.
Sở Từ hết lần này đến lần khác bảo ‘Ngừng tay’ cũng không khiến Duyệt Nhi dừng lại, khi giữa đất trời bắt đầu ầm vang đạo thiên lôi đầu tiên, trong mắt Sở Từ đều là thống khổ cùng bất đắc dĩ, muộn rồi, muộn rồi.
———————————————–
Duyệt Nhi cũng bị âm thanh Thiên lôi đinh tai nhức óc này dọa sợ nhảy dựng, ui, đầu tiên đã dữ dội như vậy rồi, tiếp đó nơi này không phải sẽ càng ghê gớm hơn sao?
Cùng lúc ấy, Minh gian một trận rung lắc, bốn phía nhanh chóng vang lên âm thanh khóc gào thảm thiết. Diêm Vương từ trong ôn nhu hương tỉnh lại, nổi giận quát: “Cái đồ tiên nhân lỳ lợm, thời gian trước Sở Từ Ma quân ở đây dẫn dụ Thiên kiếp, suýt nữa thì phá nát địa phủ rồi, hiện giờ còn tới thêm một người nữa, liệu có phải muốn diệt giới rồi không!” Trong miệng mặc dù nói thế nhưng vẫn gạt tay nữ quỷ ra, từ trên giường ngồi dậy, trực tiếp chạy về phía cầu Nại Hà, đồng thời lập một kết giới hết sức vững chắc trên người.
Đợi đến khi y lao tới chỗ cầu Nại Hà thì…..đờ mặt.
Cái kẻ đang trôi nổi lơ lửng nửa trong suốt giữa không trung kia chẳng phải chính là Sở Từ Ma quân à? Y không phải hôi phi yên diệt rồi sao?
Ánh chớp lấp lóe, dưới từng đạo từng đạo thiên lôi, một tiểu cô nương với mái tóc tím cùng bàn chân trần lơ lửng giữa chừng không, cơ thể nhỏ bé nhận lãnh từng đợt từng đợt thiên kiếp, lung lay sắp ngã, dưới âm thanh của lôi điện sấm sét yếu ớt đến tội nghiệp, nhưng bàn tay nàng vẫn như cũ đặt phía trước người, linh lực ở trạng thái có thể trông thấy chuyển về phía Đế vương châu.
Trong tình cảnh như vậy, Diêm La vương hẳn là nên xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân một phen, nhưng mà tiểu mỹ nhân với mái tóc tím ấy đang chịu Thiên kiếp, lại chính là thiên kiếp mà Diêm La vương chưa từng thấy, so với Sở Từ Ma quân lần trước càng ghê gớm hơn. Diêm La vương trông thấy liền vội vàng chạy về phía điện Diêm La, nơi này không nên ở lâu, tiểu thê tử nhà Lạc Thủy Thần quân, ta xin lỗi nàng a.
Duyệt Nhi cắn răng đứng đó, cảm thấy Thiên kiếp lần này so với thành Thần kiếp gì gì đó lần trước ở dãy núi Lạc Thủy càng khiến người ta chấn kinh và đau đớn hơn nhiều.
Thiên lôi càng lúc càng nhanh, uy lực cũng càng lúc càng lớn, cửu vệ đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm nhận được Lạc Thủy Thần quân đang hướng nơi này mà tới, còn có, Việt Hoa công tử… Bọn họ lấy ra tu vi của cả đời trừng phạt một tiểu cô nương trông có vẻ yếu ớt, thế nhưng đến giờ vẫn đang chống đỡ.
Tiểu cô nương này, không trừ không được.
Duyệt Nhi bị đánh ngã xuống đất, mắt thấy bóng dáng Sở Từ giữa không trung đã bắt đầu mờ nhạt thì lại vội vàng bò dậy thầm niệm tâm quyết.
Sở Từ toàn thân đau đớn, Duyệt Nhi chịu đựng, y cũng đang chịu đựng…
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút từng chút một, cửu vệ càng lúc càng sốt ruột, sao rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương và Sở Từ Ma quân nhưng đến bây giờ vẫn còn có thể chống đỡ? Là cửu vệ bọn họ quá kém cỏi, hay là tiểu cô nương và Sở Từ quá mạnh?
Bọn họ thúc giục thiên lôi, trong lôi điện ngưng tụ tu vi và linh lực của họ, chiêu chiêu đều là sát chiêu. Mắt thấy Duyệt Nhi và Sở Từ trong địa phủ đều đã toàn thân đầy máu, bất giác thở phào một hơi. Nhưng mà!
Một bóng áo trắng lấy tốc độ nhanh nhất đã bay tới bên cầu Nại Hà, sau lưng cách đó không xa, thế nhưng chính là Việt Hoa công tử vận thanh y!
Hai người cùng tới, vậy sau đó khẳng định sẽ chẳng dễ dàng, cửu vệ đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu ngừng công kích, chín người vây thành một vòng, sức mạnh trong tay hoàn toàn hướng chính giữa mà phóng đi
Một đòn cuối cùng cửu vệ cùng liên hợp.
Duyệt Nhi hiện giờ giống như Sở Từ, toàn thân đều là máu. Sở Từ ở giữa không trung cơ hồ phải chịu đựng thống khổ nhục thể trọng sinh tàn phá, trông thấy dáng vẻ chật vật thê thảm của Duyệt Nhi, chỉ biết bản thân mình ngày hôm nay dù thế nào cũng không giữ được nàng rồi, y rốt cuộc vẫn hại nàng.
Duyệt Nhi đau đến không muốn sống, hiện giờ thiên kiếp thế nhưng ngừng lại một lúc, chuẩn bị cho đòn cuối cùng, nàng nhìn Sở Từ đang lơ lửng giữa không trung, bên môi toàn là máu, lẽ nào cứ như vậy, bỏ dở giữa chừng?
Duyệt Nhi không cam lòng, nhưng giờ phút này bỗng nhớ tới Tức Mặc Ly, có lẽ nàng thật sự không nên bốc đồng chạy đến đây, nhưng nàng chưa từng hối hận.
Thiên kiếp chỉ dừng lại trong thoáng chốc, Duyệt Nhi nhìn chằm chằm Đế vương châu, một chút cũng không chú ý ở phía xa xa, một bóng bạch y đang lao nhanh tới.
Mỗi lần trước đây đều là nàng gặp rắc rối, sau đó Tức Mặc Ly đến cứu nàng, nhưng mà, lần này hẳn là không rồi. Duyệt Nhi có chút ngẩn ngơ suy nghĩ, Mặc Ly thật sự không cần nàng rồi.
Giữa không trung xuất hiện một lỗ đen cực lớn, bên trong mờ mờ ảo ảo có luồng bạch quang lóe qua, Duyệt Nhi lau máu bên môi, có chút kinh ngạc, đây là cái gì?
Nàng không nghĩ ra đây là gì, cái động đen thăm thẳm cực lớn liền phóng ra một quang cầu lớn có kích cỡ bằng một hang động nhỏ, mang theo uy lực phá hủy cả thiên không, cùng với trận trận thiên lôi, ‘ầm ầm’ từ trong bên trong động bắn ra, thẳng hướng Duyệt Nhi mà tới.
Không khí nơi nó đi qua đều bị thiêu nóng, một quang cầu như vậy, lớn đến độ dường như muốn che phủ toàn bộ dòng Vong Xuyên, chiếu rọi hết thảy bầu trời địa phủ, còn chưa đến trước mặt đã cảm giác được y phục cũng sắp bị đốt cháy..
Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn y phục vân cẩm trên người mình vì bị đốt mà xuất hiện lỗ lỗ, bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ Mặc Ly khi đưa cho nàng mấy bộ vân cẩm này.
Tất cả, đều do Mặc Ly làm.
Nàng vì sao phải nổi giận với chàng?
Nàng vì sao lại bốc đồng?
Chỉ vẻn vẹn vì để bản thân hiểu được tầm quan trọng đối với chàng sao?
Trong mắt Duyệt Nhi ý lệ lập tức dâng lên, nàng không hối hận đã tới nơi này, nhưng nàng hối hận đã cãi nhau với Mặc Ly, hối hận nàng luôn muốn từ bên người chàng mà chạy đi, hối hận bản thân lại tự ti tự tôn nực cười đến thế.
Chỉ trong nháy mắt, luồng bạch quang đã đến ngay trước mắt, Duyệt Nhi khẽ nâng bàn tay máu chảy đầm đìa, nhẹ nhàng che lại luồng ánh sáng chói mắt ấy, trông thấy gương mặt Sở Từ tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, có chút tự trách.
UỲNH!
Mắt thấy một quang cầu lớn như vậy sắp đem mảnh đất dưới người Duyệt Nhi và cả Duyệt Nhi cùng đốt thành tro bụi, quang cầu thế nhưng khi sắp đụng vào Duyệt Nhi thì có xu thế chững lại.
Duyệt Nhi kinh hãi nhìn Tức Mặc Ly bỗng dưng xuất hiện bên cạnh mình, y cầm Cửu Diệu, mũi đao của Cửu Diệu đang đối đầu với quang cầu xem ra đủ để hủy diệt cả một giới đó.
Cửu Diệu rung lên dữ dội, dễ nhận thấy đã không chịu được đòn công kích này. Bàn tay tựa ngọc tạc cầm Cửu Diệu kia của Tức Mặc Ly đã bị lửa thiêu, máu thịt lẫn lộn.
Duyệt Nhi lần đầu tiên trông thấy Tức Mặc Ly toàn thân đều run rẩy, dường như quang cầu này sắp đem Cửu Diệu đè đến gãy thành từng đoạn, sắp đè y đến sụp đổ, thiêu đốt thành tro bụi.
Kỳ thực tất cả bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt, đợi đến khi Duyệt Nhi lấy lại tinh thần, chỉ thấy toàn bộ địa phủ đều gặp một trận trời rung đất chuyển, sau đó là một tiếng ‘ẦM’ cực lớn, bóng dáng Tức Mặc Ly xông vào bên trong quang cầu, cùng với ánh sáng phát ra từ Cửu Diệu, thời khắc này, bát hoang phong vũ cùng với kinh thiên động địa đều đã không kịp ngăn lại, cho nên, y dùng sức mạnh của chính mình, xông vào trong.