Duyệt Nhi vừa hoảng vừa sợ, trong lòng thầm gọi Tức Mặc Ly đến cứu nàng. Trong lúc hoảng loạn, đôi mắt to tròn màu hổ phách đã bắt đầu ầng ậng nước.
Sở Từ ngẩn người, không nghĩ chỉ một câu nói của mình đã dọa nàng sợ đến vậy, thấy nàng rất nhanh sẽ bật khóc, vừa nghĩ liền thả tay ra.
“Bịch” một tiếng, con hổ nhỏ màu tím bên dưới cánh đã chẳng thấy đâu. Dưới tay hắn là một tiểu cô nương, dáng vẻ tầm mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt trắng tuyết như trẻ sơ sinh, đôi mắt to tròn màu hổ phách, chiếc mũi và miệng xinh xắn. Lúc này trong đôi mắt đã long lanh lệ, giọng nói căng thẳng cầu xin: “Ta, ta hóa thành người rồi, không phải là một con hổ nhỏ nữa, ngươi cũng không thể nướng lên ăn.”
Trong ấn tượng của nàng, Tức Mặc Ly chưa từng đút loại thịt nào giống như người cho nàng ăn, vì vậy trong lúc cấp bách chợt nhanh trí, lập tức hóa thành hình người.
Sở Từ nhìn dáng vẻ của con hổ nhỏ màu tím này, trong lòng thật sự muốn cười lớn vài tiếng, con hổ nhỏ này dễ thương quá đi! Không nghĩ Tiên giới thế nhưng vẫn còn sinh vật đáng yêu thế này. Tiếc là, hiện giờ hắn bị thương, không dễ gì hóa về hình người để cười lớn mấy tiếng.
Sở Từ nâng cánh, kế đó quan sát thân thể tuyết trắng hiển lộ dưới ánh nắng của buổi hoàng hôn, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, thân hình mảnh khảnh bị dọa sợ đến độ khe khẽ run run. Ánh mắt Sở Từ sau khi nhìn đến nơi nào đó cơ hồ lập tức dời đi, hướng sang nơi khác, con hổ nhỏ này, cơ thể cũng đã không còn là một đứa trẻ rồi…
Đáng tiếc Sở Từ hiện đang trong hình dạng một con chim, chỉ có thể cảm nhận được gương mặt bản thân đang nóng bừng bừng, một thứ cảm giác không tự nhiên chưa từng có trong khoảnh khắc tràn ngập toàn thân, loại cảm giác được gọi là ngượng ngùng trong truyền thuyết, Sở Từ càng không biết làm sao, lông vũ đỏ rực đã nhanh chóng đỏ đến độ muốn rỏ máu. Cẩn thận ngẫm nghĩ, biết đây là lần đầu tiên con hổ nhỏ này biến hình, ai, bản thân tung hoành lục giới ngao du sơn thủy, lần đầu gặp con hổ ngốc nghếch thế này!
Sở Từ ngắt một sợi lông vũ trơn bóng, ngừng một lát, biến thành một bộ vũ y lộng lẫy đỏ rực như lửa, ném về phía con hổ nhỏ: “Mặc vào.”
Duyệt Nhi nhận lấy bộ vũ y, sau khi cảm thấy không nguy hiểm đến tính mạng, lặng lẽ mặc lên người. Một chút cũng không thấy có điểm gì không ổn, mặc vũ y vào, nhất thời nhớ đến trên người Tức Mặc Ly cũng mặc một bộ bạch y đơn giản, liền ngoan ngoãn nghe lời Sở Từ.
Khi mặc y phục vào, phát hiện trên người mình thế nhưng còn có chiếc túi càn khôn. Duyệt Nhi mừng rỡ, sao lại quên mất Tức Mặc Ly đã cho nàng chiếc túi càn khôn này a, khi y đưa cho mình chính là buộc trên cổ, ài, mặc dù hiện giờ hóa thành hình người cũng vẫn cứ buộc trên cổ đi. Cớ gì lại quản nhiều như vậy.
Duyệt Nhi đem mấy thứ bên trong túi càn khôn lấy ra.
Mấy con gà quay, vài quả bàn đào, lại thêm mấy trái tiên quả không biết tên…Sở Từ khắp lông đều chảy xuống mấy đường hắc tuyến chăm chú quan sát con hổ nhỏ lần lượt móc từng thứ ra từ trong túi càn khôn, cảm giác vô lực từ trong tim lần nữa lại xuất hiện. Duyệt Nhi “A” một tiếng ngẩng đầu lên, đưa mấy viên đan dược đến trước mặt Sở Từ.
Sở Từ uể oải liếc mắt, hai cánh đập đập, không thèm nhận thuốc. Hắn nào biết mấy viên đan dược này đều do Lạc Thủy Thượng Thần trong truyền thuyết chuẩn bị cho con hổ nhỏ nhà mình, trong mắt người khác chính là cực phẩm tiên đan khả ngộ bất khả cầu, có thể khiến cho người chết sống lại xương trắng sinh ra thịt gì đó tất cả đều nhỏ nhoi với nó.
Duyệt Nhi thấy dáng vẻ yếu ớt của Sở Từ, nghĩ thấy hẳn là hắn bị thương khá nặng, vì vậy quan tâm lẩm bẩm đưa mấy viên đan dược sang, đôi tay nhỏ bé nâng lên, đưa đến trước mặt Sở Từ.
“Pháp lực ta thấp kém, không thể trị thương, ngươi, nuốt thuốc.” Nói rồi cũng mặc kệ Sở Từ vui hay không vui, giống như không cần đòi tiền nhét thuốc vào miệng hắn.
Sở Từ chỉ có thể lặng lẽ nuốt vào. Mới được một lát, Sở Từ đã kinh ngạc nhìn Duyệt Nhi: “Thuốc này của ngươi cũng rất công hiệu.” Nếu như Thái Thượng Lão Quân ở đây, nhất định sẽ phun máu đầy mặt hắn, lão tử tân tân khổ khổ quên ăn quên ngủ ngày đêm khó nhọc luyện được mấy viên tiên đan dâng cho Lạc Thủy Thượng Thần, e rằng trên trời dưới đất cũng là cực phẩm khó tìm, công hiệu thế nào còn cần con chim nhà ngươi cho ý kiến sao!
Chỉ tiếc là, Thái Thượng Lão Quân không có ở đây, còn con hổ tím nhỏ chẳng hiểu chuyện gì kia của chúng ta cũng không giải thích, đút thuốc xong cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh vừa cặm cụi ăn gà quay, vừa giải quyết mấy món ăn ngon, dọn dẹp túi càn khôn. Lúc còn quả đào cuối cùng, do dự một lát, hiên ngang lẫm liệt đưa qua cho Sở Từ.
“Thịt là người đưa ta, không chia cho ngươi, ngươi, ăn đào.”
Thân mình Sở Từ run run, bay trở lại cành cây, đậu trên đó tựa như thể cố duy trì dáng vẻ công tử nho nhã của mình, so với nàng còn oai phong lẫm liệt hơn, nói: “Bổn đại gia không ăn mấy thứ trái cây dại này.” Ánh mắt thấy con hổ nhỏ màu tím lập tức nhét quả đào tiên vào trong túi càn khôn, tức thì cột chặt miệng túi, lại đeo vào cổ. Hắn gục đầu ngủ, không có khí lực thốt nên lời.
Khi đan dược trong người phát huy tác dụng phải vận dụng rất nhiều linh lực. Sở Từ chỉ có thể yên lặng tiến vào trạng thái trầm tu. Lần này thật sự bị con xà yêu mắc chứng tự luyến, bản thân xấu như quỷ mà tự xưng là mỹ mạo nhất đả thương, chỉ trách hắn không cẩn thận bị mắc bẫy. Hừ, đợi thương thế hắn khỏi hẳn, nhất định phải lật tung hết ổ của bọn chúng.
Duyệt Nhi thấy Sở Từ không phát ra tiếng động, hẳn là đang trầm tu rồi. Nghĩ thấy hắn bị thương nặng như thế, đưa trái cây cho mình ăn, còn đưa cả y phục cho mình, mà bản thân chỉ một con gà quay cũng tiếc không cho y, có hơi quá đáng. Nhưng đồ Tức Mặc Ly cho, lại không muốn chia sẻ với người khác. Vì vậy nàng nhẹ nhàng chạy đến chỗ không xa phá băng trên đó, bắt vài con cá nhỏ dễ thương hãy còn treo trên dây câu, rồi mới quay về bên dưới tàng cây Hư Linh.
Sở Từ hãy còn chưa tỉnh, nàng liền đặt cá sang một bên, cũng tựa vào thân cây nhắm mắt ngủ.
Lúc mở mắt phát hiện con chim trên cây ấy đang nhìn nàng. Nàng vội vàng chỉ vào mấy con cá nhỏ bên cạnh: “Ta tìm cá cho ngươi ăn, ngươi ăn, vết thương sẽ nhanh khỏi.”
Sở Từ liếc mắt về phía mấy con cá, thì ra Tiên giới thật sự có sinh vật ngốc nghếch một ngày hãy còn phải dùng ba bữa. Có điều thấy gương mặt nhỏ nhắn chân thành của con hổ nhỏ, đôi mắt màu hổ phách lấp la lấp lánh, cũng không nói lời ra mấy lời ghét bỏ.
Duyệt Nhi thử nhìn tuyết trắng mười dặm bên ngoài gốc cây. Nhớ đến bàn tay trắng tuyết tinh xảo và đôi mắt tựa tranh thủy mặc của Tức Mặc Ly, đột nhiên rất muốn quay về nằm trên tay Tức Mặc Ly, bản thân chạy ra ngoài loạn lên cũng đã mấy ngày rồi a. Không biết Tức Mặc Ly đã tỉnh lại hay chưa.
Nàng đứng dậy, phủi phủi tuyết bám trên người. Nhìn con chim đỏ rực như lửa trên cây: “Ta phải đi rồi, chim nhỏ.”
“Sở Từ.”
“À, Sở Từ, ta phải đi rồi.”
“Ừ. Tên của ngươi.”
“Ta gọi là Duyệt Nhi, U Duyệt Nhi.”
“Ta đã niệm pháp quyết trên y phục, sau này muốn tìm ta, quay về phía nó gọi tên ta ba lần.”
“Ừ, được.”
Sở Từ ngẩng đầu, vỗ vỗ lông vũ sáng rực đỏ lửa, nhìn U Duyệt Nhi chậm rãi biến mất giữa tuyết trắng mênh mông, lại nhìn con cá nhỏ hãy còn treo trên dây câu, trong lòng khe khẽ ấm áp.