Sáng sớm, trong Thanh Phong Các lớn nhất Ô Điệp Châu.
Lúc Duyệt Nhi mới vừa được Tức Mặc Ly ôm ra khỏi phòng, ngồi vào bàn ngọc, đối diện với cảnh tượng bên ngoài, nàng vẫn ngây ngẩn không biết đang suy nghĩ gì, giống như chuyện gì cũng không khơi gợi được hứng thú trong lòng nàng.
Cửu Kiếm và Khổng Tước vừa dùng ánh mắt vừa kết hợp cả truyền âm để trao đổi với nhau. Hai người phụ nữ có tính cách tương tự lại vô cùng nhiệt tình phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn màng này khiến cho ngay cả Thất Mệnh đang đứng cách bọn họ xa nhất cũng cảm nhận được một cách mãnh liệt. Cửu Kiếm kể rất chi tiết tỉ mỉ cho Khổng Tước biết về quan điểm cá nhân của nàng, nàng đã định nghĩa Duyệt Nhi là hình tượng của một tiểu cô nương cầu yêu mà không được, còn Tức Mặc Ly là tên đầu gỗ. Sau khi hai người thảo luận, rốt cục quyết định sẽ tiến hành giáo dục lâu dài cho Duyệt Nhi, Giờ phút này, hai nàng trao đổi ánh mắt với nhau kết thúc thương lượng, cùng gật đầu một cái, cứ thế mà làm!
Cửu Kiếm tiến lên một bước,hành lễ nói: “Duyệt Nhi cô nương, nơi này náo nhiệt như vậy, không bằng thuộc hạ dẫn người đi dạo một vòng, nhân tiện có thể tâm sự chuyện con gái với nhau?” Duyệt Nhi vốn không muốn di dạo, tiếc rằng một câu “tâm sự chuyện con gái với nhau” của Cửu Kiếm lại làm cho nàng dao động, lập tức gật đầu.
Tức Mặc Ly còn chưa lên tiếng, Phất Dung liền nhịn không được nói: “Cửu Kiếm, cô đang muốn quấy rối à, tin tức ngày hôm qua chúng nhận được còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Cô còn dám dẫn Duyệt Nhi cô nương ra ngoài?” Cửu Kiếm và Khổng Tước bắt đầu hơi lo lắng. Hiện tại Ô Điệp Châu năm giới, a, hoặc nói là cao thủ lục giới đều đang đuổi giết Duyệt Nhi, các nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy. Duyệt Nhi nhất thời không nghe thấy mọi người nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng, mình thật sự là sủng vật của y, đi chỗ nào cũng không được tự do!
Tức Mặc Ly thấy nét mặt Duyệt Nhi có chút oán hận, im lặng một lúc rồi nói: “Duyệt Nhi, nàng muốn đi?” Duyệt Nhi gật gật đầu, thiếu chút nữa còn mở to hai mắt. Đôi mắt của Tức Mặc Ly tối sầm lại, không nói gì, phất tay từ trong đỉnh lấy ra một chiếc lược gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng chải tóc cho Duyệt Nhi, dưới biểu hiện trợn mắt há miệng như gặp quỷ của mọi người, y tao nhã tết cho Duyệt Nhi hai cái bánh bao trên đầu, vừa vặn che giấu hai lỗ tai nhỏ vào trong.
Vừa lòng đánh giá đầu bánh bao đáng yêu ngay trước mắt, mái tóc ấy tô điểm khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi càng trắng mịn đáng yêu, Tức Mặc Ly áp chế suy nghĩ muốn hôn nàng, quay đầu nói với Cửu Kiếm: “Không được có sơ xuất gì.” Cửu Kiếm không ngừng gật đầu, lôi kéo Duyệt Nhi và Khổng Tước đi về hướng náo nhiệt nhất.
Ngưng Không nhìn tầm mắt của Tức Mặc Ly luôn dán vào bóng dáng Duyệt Nhi, nói: “Chủ thượng, ngài không đi theo sao?” Tức Mặc Ly lắc đầu: “Có lẽ bởi vì ta nên nàng mới rầu rĩ không vui như vậy.” Ngưng Không yên lặng lui sang một bên, Phất Dung và Thất Mệnh suy nghĩ một lúc, cũng không theo sau.
Tức Mặc Ly ngồi trong chốc lát, lại đứng lên ra bên ngoài nhìn xem, rồi lại ngồi xuống, lại đứng lên, cứ như thế, lúc Ngưng Không thấy hai mắt đều hoa hết cả lên thì Tức Mặc Ly thản nhiên nói: “Không để cho nàng phát hiện ra ta là được rồi.” Có lẽ là cảm thấy ngượng ngùng, y vừa nói xong liền biến mất ngay trước mặt Ngưng Không.
Mọi người:...... Có phải Lạc Thủy thượng thần kiêu ngạo đáng thương như vậy vẫn sẽ lạc mất cô hổ nhỏ Duyệt Nhi, không lạc mất nha, Cửu Kiếm Khổng Tước lôi kéo Duyệt Nhi bước vào “Yếm Phường” nổi tiếng nhất Ô Điệp Châu,thậm chí là nhất lục giới thì không trở ra nữa, Yếm Phường, tên như ý nghĩa, Tức Mặc Ly dứt khoát dừng bước, lẳng lặng giấu mình vào một bóng râm ở khoảng giữa hai lầu các.
Mà trong Yếm Phường, Cửu Kiếm Khổng Tước bảo người đo vóc dáng của Duyệt Nhi, thuận tiện ngồi trong gian nữ trà riêng trong Yếm Phường bắt đầu giáo dục vấn đề Tình Yêu.
Cửu Kiếm: “Duyệt Nhi, người thích chủ thượng sao?” Duyệt Nhi suy nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Thích, rất thích.” Cửu Kiếm vừa lòng gật đầu: “Vậy người có muốn luôn ở bên cạnh ngài ấy?” Duyệt Nhi thì thầm nói: “Ta không biết, bây giờ ta ở bên cạnh y, như vậy đã rất tốt rồi.” Cửu Kiếm nói: “Người không sợ cuối cùng ngài ấy cũng giống như Doanh Châu sơn chủ, yêu một nữ tử khác?”
Duyệt Nhi bị nói trúng suy nghĩ mấy ngày nay của nàng, thành thật nói: “Sợ.” Mấy ngày nay, đã vô số lần nàng nghĩ đến có một cô nương khác thay thế mình nằm trong lòng của Mặc Ly, chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng thở không nổi.
Cửu Kiếm trông thấy dáng vẻ của Duyệt Nhi, càng nói lời thâm ý: “Cho nên nói, người yêu chủ thượng rồi.”
Duyệt Nhi bị dọa đến ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Yêu?” Là tình yêu trong thoại bản sao? Là cảm giác Ôn Chi Hàn đối với nàng?
Khổng Tước nhịn không được nữa nói: “Chính là tình cảm ta dành cho Thất Mệnh đó. Bất kể y có thích ta hay không, đối với ta như thế nào thì ta đều nguyện ý đi theo y, chờ y hồi tâm chuyển ý. Đó cũng là tình cảm Khanh Lan đối với Doanh Châu sơn chủ, cũng là tình cảm Doanh Châu sơn chủ đối với Thược Dược......”
Nhắc tới đến Doanh Châu sơn chủ và Khanh Lan, Duyệt Nhi lại yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì, đợi đến lúc Cửu Kiếm nhịn không được nữa thì Duyệt Nhi mới chậm rãi nói: “Vậy tình cảm Mặc Ly dành cho ta, giống Doanh Châu sơn chủ đối với Khanh Lan hay là đối với Thược Dược đây?”
Vấn đề này vừa được đưa ra đã làm khó cả Cửu Kiếm và Khổng Tước. Trong lòng Cửu Kiếm cũng có chút do dự, nàng cũng có thể xem như đã nhìn thấy từng ngày trưởng thành của chủ thượng nhưng chưa bao giờ thấy y có tình cảm với bất cứ ai, chỉ lạnh nhạt thoáng qua khiến cho người ta không rõ y có đang vui vẻ hay không. Y cưng chiều Duyệt Nhi, nhưng mà, ai biết đó là tình cảm gì? Có lẽ giống như tình cảm Doanh Châu sơn chủ đối với Khanh Lan, chỉ xem nàng ấy là thú cưng của mình? Khổng Tước cũng có suy nghĩ như thế, dù sao tâm tư của một người như Lạc Thủy Thượng Thần cũng không phải mấy người các nàng có thể suy đoán được.
Khổng Tước lặng lẽ nói: “Duyệt Nhi cô nương, vậy vì sao người không tự hỏi Lạc Thủy Thượng Thần?” Sắc mặt Duyệt Nhi cũng trở nên ảm đạm: “Lần trước ta cũng từng hỏi y, có phải xem ta là con hổ nhỏ hay không. Y nói, ta vốn là con hổ nhỏ.”
Khóe miệng của Cửu Kiếm và Khổng Tước giật giật, đáp án này có rất nhiều nghĩa, quả thật cũng chỉ có người không mẫn cảm cẩn thận suy nghĩ như Lạc Thủy Thượng Thần mới có thể nghĩ ra.
Duyệt Nhi thở dài, Cửu Kiếm không đành lòng nói: “Vậy người khiến cho ngài ấy yêu người. Bằng không nếu ngài ấy xem trọng nữ tử hoặc nam tử khác, vậy người làm sao bây giờ.” Duyệt Nhi ngẩng đầu, lại một lần không biết trọng điểm câu nói ở đâu: “Yêu nam tử? Giống Kha Mộ Thanh và Đông Hải Thái Tử sao?” Cửu Kiếm và Khổng Tước hưng phấn gật gật đầu. Từ lần trước đi Nam Hải trở về, Cửu Kiếm đã trắng trợn thu thập các loại bí tịch ướt át, lúc tính ra cũng đã hơn vạn quyển, nhất là loại nam nam v.v.. lại càng sưu tập vô hạn. Mà Khổng Tước là cô nương Ma tộc theo đuổi Thất Mệnh mấy trăm năm, khụ khụ, đương nhiên cũng không lạc hậu.
Vì thế, đề tài từ chuyện Duyệt Nhi hoàn toàn di dời sang đề tài nam nam làm trung tâm.
Chờ Yếm Phường mang đồ lên cho Duyệt Nhi thì hoàng hôn đã buông, mặt trời đã lặn xuống núi tây. Hai lỗ tai nhỏ bé của Duyệt Nhi đều dựng thẳng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Cửu Kiếm và Khổng Tước tỏ vẻ tương đối hài lòng với nội dung buổi nói chuyện ngày hôm nay, ngoại trừ một vài đề tài râu ria.
Mới vừa bước ra khỏi cửa Yếm Phường bí ẩn thì cặp mắt sắc bén của Cửu Kiếm và Khổng Tước liền nhìn thấy Tức Mặc Ly đang thản nhiên đứng dưới bóng râm, vẫn dáng vẻ rất chi là thu hút không thể xem thường. Thấy Duyệt Nhi đi ra, liền phi thân đến ôm lấy Duyệt Nhi, vuốt nhẹ sống mũi của nàng, hỏi: “Đói bụng chưa?” Duyệt Nhi gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục nụ cười như trước, Tức Mặc Ly rất vừa lòng nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, trong lòng có phần khen ngợi Cửu Kiếm và Khổng Tước, ngay sau đó, suy nghĩ của y hoàn toàn rạn vỡ.
Chỉ thấy Duyệt Nhi cọ cọ đầu trong lòng y rồi mới chờ mong hỏi: “Mặc Ly, không phải người và Đạp Vũ sư phụ có một chân chứ?” Giờ có thể lý giải vì sao lần trước khi nàng nói Đạp Vũ sư phụ đối xử với nàng rất tốt thì Tức Mặc Ly nổi lên sát khí.
quan hệ bất chính (nguồn: zhidaobaidu)
Cảm giác được ánh mắt còn lạnh hơn sương giá của Tức Mặc Ly, Cửu Kiếm, Khổng Tước đành đỡ trán:......