Duyệt Nhi giãy giụa không được, cảm giác lại hết sức kỳ lạ, đành phải mơ mơ màng màng bắt đầu nức nở: “Mặc Ly…, Mặc Ly…Người ta buồn ngủ quá, đừng hôn…” Nàng rất muốn ngủ, nhưng cảm giác như vậy trên thân thể là sao? Mềm mại mà tê dại.
Một câu “Mặc Ly” khiến Đạp Vũ sững lại, khẽ cắn môi nàng, giọng nói khàn đặc: “Gọi Đạp Vũ sư phụ…”
Duyệt Nhi hơi đau, vẫn không thay đổi: “Mặc Ly…Người ta muốn ngủ…”
Đạp Vũ lộ ra một tia tức giận, nhịn không được lại cắn một cái: “Gọi sư phụ…” Rõ ràng đang ở trong lòng y, ở dưới thân y, nhưng vĩnh viễn nhớ đến Tức Mặc Ly. Nam tử lạnh lùng ấy có gì tốt chứ? Ngay nói chuyện cũng không quá một câu.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi vì đau mà mở ra, đôi mắt vốn mờ mịt long lanh hai giọt lệ, vô cùng ủy khuất: “Sư phụ…”
Thanh âm dịu dàng ngọt ngào ấy, trước sau như một đều là ỷ lại, giờ phút này thế nhưng lại chứa đựng bất lực cùng ủy khuất, Đạp Vũ nghe thấy lại càng ý loạn tình mê, mất đi thần trí, môi với răng bừa bãi tàn sát, bàn tay cũng không hề rời đi.
Đến cuối cùng, một tiếng “Sư phụ” này của Duyệt Nhi mang theo cầu xin cùng sợ hãi, người này là ai? Vì sao muốn đối với nàng như vậy? Nàng thật sự khó chịu…Cơ thể giống như bị thiêu đốt, đầu óc nàng hỗn loạn, hoàn toàn không có chút ý thức nào.
Giọng nói này, gương mặt này, Đạp Vũ chỉ cảm thấy cứ muốn như thế mà trầm luân, không chút mảy may rời đi.
Duyệt Nhi đã nửa tỉnh nửa mê, chỉ lắc đầu, trong miệng đã quen gọi sư phụ, khi sắp ngủ mê, trước ngực lại đau nhói, nàng bất lực lại đáng thương nức nở: “Sư phụ…” Một tiếng sư phụ, muốn ngăn lại cử động của người phía trên, đừng như vậy, cơ thể nàng rất kỳ lạ, khó chịu lắm.
Tiếng khóc rõ ràng như vậy khiến Đạp Vũ ở phía trên sững người, lập tức ngẩng đầu, nhưng thấy thân thể trắng nõn bên dưới đã đỏ bừng, nhất là nơi tuyết phong mềm mại cao vút, lốm đốm điểm đỏ, ánh mắt di dời sang bên cạnh, đôi tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi bị tay mình trong lúc vô ý bị giữ chặt đến độ đau đớn đỏ lên, lại ngước mắt nhìn Duyệt Nhi bất lực lắc đầu, đôi mắt to tròn cơ hồ đã tiến vào giấc mộng, nhưng hai dòng lệ vẫn lưu lại nơi khóe mắt, cánh môi khẽ mím, sưng đỏ cả lên.
Đôi tai trên mái tóc đen cũng phấn chấn dựng thẳng, rõ ràng là cảm nhận được khoái cảm giày vò người ấy, nhưng không biết làm thế nào phát tiết.
Lúc này bên ngoài cũng đã dần dần lộ ra ánh dương bàng bạc, ánh sáng yên lặng chiếu rọi gian phòng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Đạp Vũ đã tỉnh táo lại.
Y đã làm gì?
Y, thế nhưng, thế nhưng lại giở trò với tiểu ái đồ bảo bối nhất của mình…Giở trò?!
Ánh mắt xẹt qua dấu vết loang lổ, Đạp Vũ chỉ thấy áy náy đau đớn vô cùng, sao lại thế này? Y đến cùng đã trúng phải ma chướng gì, giày vò nàng như vậy?
Nghĩ thấy kiềm lòng không được muốn gần gũi nàng, nhưng không chiếm lấy nàng, chỉ cứ như vậy giày vò nàng.
Từ lúc nào y đối với nàng đã có tình cảm sâu đậm đến thế? Sâu đến độ bản thân y cũng không cảm giác được.
Còn nhớ hôm trước khi màn đêm buông xuống, y cười nói, Đạp Vũ há là kẻ nhi nữ tình trường, chẳng qua là một tiểu cô nương mà thôi.
Chẳng qua là một tiểu cô nương mà thôi….
Khi nói lời này, y phải chăng đã xem nhẹ cảm xúc sâu kín nhất trong trái tim mình?
Y sao lại trở thành như vậy? Còn nhớ năm đó y chạy lên đài cao, nhìn nàng nhỏ nhắn trong bộ y phục màu phấn hồng ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, cầm bàn đào ăn, y sớm biết rõ tiểu tử hổ này là mục tiêu mà y phải diệt trừ, không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ nàng lúc chưa biến hình, cả ngày nằm trên tay Tức Mặc Ly, bốn chân nhỏ ôm chặt tay y, đáng yêu không thể tả.
Nhưng lần đầu nhìn thấy nàng hóa về nguyên hình, y vẫn nhịn không được bật cười: “Bé gái đáng yêu như thế, Tức Mặc Ly, huynh nhặt nàng từ đâu về vậy?”
Không biết liệu có phải là lời này đã bắt đầu mọi thứ, y cứ thế chậm rãi trở nên như vậy.
Nàng là do Tức Mặc Ly nhặt về, nàng thuộc về Tức Mặc Ly, cho dù thần trí không tỉnh táo, nàng cũng tâm niệm tên của Tức Mặc Ly.
Mà y trước giờ lại không hề phát hiện bản thân không cam lòng.
Ha ha, chiếm lấy cho mình? Y muốn chiếm nàng cho bản thân, nhưng lại biến thành hiện giờ dụ dỗ và giày vò nàng, biết rõ nàng không hiểu, vẫn muốn đào ra dục vọng trong cơ thể nàng, từ từ dằn vặt nàng. Để nàng gọi sư phụ, chỉ có thể gọi sư phụ.
Đôi mắt to của nàng híp lại, gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ tự hào cùng đắc ý: “Sư phụ của con đối với người khác rất tốt.” Lúc ấy y thầm cười nàng ngây thơ, y thật sự chỉ đối tốt với nàng mà thôi.
Nhưng hiện giờ, nếu nàng tỉnh lại, sẽ đối mặt với vị sư phụ đêm qua đã giày vò nàng như thế nào đây?
Ngón tay thon dài của Đạp Vũ nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nhỏ của nàng, y tỉnh táo không hề say, nhưng cam nguyện trầm luân. Thật đúng với câu nói ấy của thế gian, “rượu không say người người tự say” mà.
Lỗ tai Duyệt Nhi dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của y dần dần rũ xuống, hơi thở vốn có chút gấp gáp cũng dần dần bình ổn.
Đạp Vũ từ trong nội đỉnh lấy ra Ngưng Phu Cao, từ nơi cổ non mịn bắt đầu nhẹ nhàng thoa lên. Duyệt Nhi lại bắt đầu cảm nhận được xúc cảm tê dại, hô hấp vốn gần như bình lặng lại dần trở nên gấp gáp, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Sư phụ…” Không muốn đối với nàng như vậy, thật sự rất khó chịu, nàng chỉ cảm thấy không nên như thế.
Ánh mắt Đạp Vũ sâu thẳm, lời khẩn cầu này thế nhưng lại khiến người khó mà chấp thuận. Y đè nén dục vọng vốn vẫn chưa bình lặng trở lại nhưng hiện giờ bị khơi dậy lần nữa, hít một hơi thật sâu mới đưa tay xoa xoa tai nàng, dịu dàng nói: “Duyệt Nhi ngoan, sẽ không thế nữa, ngủ ngoan đi…” Duyệt Nhi từ từ yên tĩnh trở lại, bàn tay Đạp Vũ vẫn tiếp tục vân vê tai nàng, mãi đến khi hô hấp Duyệt Nhi dần dần đều đặn.
Đạp Vũ thở dài một tiếng, bắt đầu phong bế xúc giác, chỉ nhẹ nhàng thoa thuốc lên những dấu đỏ trên người nàng. Nhưng rung động về thị giác vẫn khiến y mấy lần suýt nữa thì kiềm chế không được, ngừng tay bình ổn hơi thở một lúc, cứ như vậy mấy bận mới thoa thuốc xong cho nàng. Duỗi tay cẩn thận kéo y phục vân gấm sớm đã tụt xuống đến thắt lưng của nàng lên, che lại cơ thể mê người, lại nhẹ nhàng đắp chăn lên tận cằm nàng.
Đạp Vũ đứng dậy, quay đầu nhìn Duyệt Nhi đang say ngủ, thở dài một tiếng, đạp không liền hướng bên ngoài rời đi.
Thế gian này, luôn luôn có một sự trùng hợp như vậy khiến người kinh hãi.
Đạp Vũ vừa rời khỏi không bao lâu.
Lúc sáng sớm bóng đêm còn chưa lui hẳn, Phù Hoa Sơn trong mấy ngày ngắn ngủi đã nghênh đón hai vị thần quân.
Tức Mặc Ly một thân bạch y, dung mạo như họa trong ánh sáng mờ tối lúc rạng sáng chói lóa vô cùng, tư thái tao nhã bay về hướng Phù Hoa Lầu. Dáng vẻ thong thả như chậm bước tản bộ trong sân nhà, nhưng tay áo phấp phới trong không trung cho thấy tốc độ y rất nhanh. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, y đã đến trước Phù Hoa Lầu.
Thời điểm Duyệt Nhi ra khỏi Thủy Nguyên Cốc, y cũng đã từ trong trầm tu tỉnh lại. Vốn định trực tiếp đến Ma giới tìm Duyệt Nhi nhưng khi ấy lại nhận được tin tức điều tra của Túc Tịch. Một trong hai thánh địa lớn của Ma giới – Tây Tiêu chi cảnh có thứ có thể chữa khỏi mắt cho Duyệt Nhi, có điều phương pháp đó chỉ có Đạp Vũ mới có thể sử dụng.
Tức Mặc Ly khẽ nhíu mày, nhưng Đạp Vũ ở ty y Thần giới cũng là sự thật, trong lòng y dù không tình nguyện nhưng đành phải đi tìm Đạp Vũ. Không ngờ mất mấy ngày bay đến vùng đất cực nam nơi Đạp Vũ cư ngụ lại biết được Đạp Vũ sau khi tỉnh lại từ lần trầm tu do thần kiếp lúc trước thì đã rời khỏi Thần giới.
Y thực nhớ Duyệt Nhi, sau khi phân phó Túc Tịch, Phất Dung và Ngưng Không tìm Đạp Vũ liền rời Thần giới tìm Duyệt Nhi.
Hiện tại đã mất mấy ngày, mãi đến sáng sớm mới đến Phù Hoa Sơn.
Không biết vì sao, trong lòng y ngoại trừ thương nhớ, hiện giờ còn có chút dự cảm không tốt.
Duyệt Nhi liệu có phải đã xảy ra chuyện?
Tức Mặc Ly thấy nhìn gian phòng không đặt Dạ Minh Châu, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu gia hỏa này không còn sợ tối nữa rồi? Trong lúc suy nghĩ, người đã tiến vào bên trong phòng.
Nhẹ nhàng bước đến trước giường, Tức Mặc Ly khẽ ngồi xuống, cẩn thận nhìn Duyệt Nhi đang an tĩnh ngủ say trước mắt, nhất thời cười bản thân nhớ nhung quá mức, suy nghĩ vẩn vơ.
Khắp gian phòng ngoại trừ hương thơm trên người Duyệt Nhi còn ngập tràn mùi rượu ngọt ngào, cùng với mùi mực thoang thoảng.
Đồng tử Tức Mặc Ly chợt trầm xuống, ánh mắt dừng lại nơi cánh môi Duyệt Nhi, đôi môi sưng đỏ còn có dấu vết bị mút mát, trên gương mặt trắng nõn hiện giờ của Duyệt Nhi còn nét đỏ ửng chưa tan hết, nhưng không phải là màu đỏ khi say rượu.
Tức Mặc Ly đưa tay nhẹ nhàng sờ, bỗng nhiên nhớ tới mười mấy quyển “Xuân sắc mãn viên” mà Cửu Kiếm đưa cho, trong sách miêu tả nữ tử khi động tình mới đỏ ửng.
Trong nháy mắt, Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy trái tim mình tựa như bị côn trùng gặm nhấm, y nhẹ nhàng vén chiếc chăn gấm đang đắp đến cằm Duyệt Nhi, tiểu tử hổ này trước giờ ngủ say đều đá chăn, hiện giờ thế nhưng lại chỉnh tề như vậy, trong tình cảnh này thật không khiến Tức Mặc Ly vui vẻ.
Chăn gấm mềm mại từ nơi cổ vừa bị vén ra, trên cổ rõ ràng là vết đỏ khiến người gai mắt, cơ hồ trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Tức Mặc Ly.
Bàn tay tựa ngọc tạc của Tức mặc Ly dừng lại, ngón tay thon dài nắm chặt chăn gấm trong tay, từ từ kéo sang một bên.