Hôm nay có một con chim hoàng anh nhỏ, từ trần gian đến đây, linh khí bao quanh nó khá dày chứng tỏ nó vừa được vị tiên nhân nào đó độ hóa tiếp dẫn. Chim nhỏ bay đến chỗ ta đang ngồi, đậu trên giàn hoa tử đằng tím rủ xuống bên cạnh. Ta cảm thấy rất có duyên với nó, vì hiếm khi ngồi đây mà vẫn còn thức, nó kể cho ta nghe những câu chuyện tình yêu ở trần gian, nhưng chẳng có câu chuyện nào có kết thúc làm ta hài lòng cả.
Sau khi nghe xong câu chuyện cuối cùng mà nó kể, ta vô cùng phẩn nộ, mối tình đẹp như vậy mà Ti Mệnh cũng ra tay chặn một đao cho được. Ta quyết định sang gặp hắn để nói chuyện phải trái thì lại nghe con chim nhỏ kia xúi giục ta xuống phàm trần để trải nghiệm thứ gọi là tình yêu kia. Đã sống mấy vạn năm ta cũng không biết tình yêu là cái gì mà lại làm cho người ta khổ sở, cũng làm cho người ta hạnh phúc đến như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, lão bà ta đã quá lạc hậu rồi thì phải. Đôi khi ta cũng có nghe cung nhân hay nói về vị thượng thần này đẹp trai, vị thần quân kia oai phong…, nhưng bản thân thì lại chẳng cảm nhận được gì cả, lần này ta chính thức động tâm, tính tình vốn lười biếng nên trước giờ ít khi đi đến trần gian lịch lãm, từ sau khi lịch kiếp tấn thăng thành thượng thần thì ta không còn xuống trần gian nữa, lần này thì vừa hay, lại có thể đi một công đôi chuyện rồi.
Ta gọi một cung nhân gần đó đến, nhờ nàng sang bên cung hàng xóm báo một tiếng chút nữa không thể sang bên hắn để uống rượu được rồi, ta phải đi xuống trần gian một chuyến, rồi lại phân phó người sang chỗ đại ca báo tin để huynh ấy đừng lo lắng.
Sau khi cân nhắc, ta quyết định đến thăm Ti Mệnh, nhờ hắn viết dùm mệnh cách ở trần gian. An bày ổn thỏa mọi thứ xong, ta bắt ấn gọi Tiểu Bạch đến. Tiểu Bạch nguyên thân là Bạch Hổ, là quà năm đó tên hàng xóm kia tặng khi ta phi thăng thành thượng thần. Ta nhớ lúc đó hắn đã hỏi ta thích thần thú gì, ta nói ta thích Thanh Long, trông rất đẹp mắt. Thật ra ta như vậy là vì trước đó chỉ thấy có mỗi Thanh Long của hắn thôi nên cũng muốn có một con rồng xanh xanh oai phong như vậy. Nhưng nhớ lại vài lần ngồi chung với hắn trên lưng Tiểu Long thì thật là cảm giác không tốt chút nào nên vội thay đổi ngay, ta lại nói ta muốn có thần thú nào dễ ngự và khá êm ái, lưng thật rộng để ta còn có thể nằm lên đó được. Hắn cười cười nhìn ta không nói, sau đó thì Tiểu Bạch được đưa đến tặng cho ta. Tiểu Bạch đi đến ngồi xuống, nó nhìn ta chằm chằm như thể việc ta triệu hồi nó lạ lùng lắm vậy. Nghĩ nghĩ, cũng không trách nó được, vì ta vốn không đi đâu ra khỏi cung này nên không thường thắng cương trên người nó. Mỗi lần nó đến đây đều là cùng ta lăn lộn ăn uống, vui vẻ ầm ĩ chứ chưa khi nào chở ta đi đâu cả ha... ha... cũng hơn vạn năm rồi.
"Này Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta đi làm việc đại sự! Đến chỗ Ti Mệnh nào" Nó không nhúc nhích, vẫn giương đôi mắt nhìn chằm chằm ta. "Này này, thật sự là làm đại sự đó! Thôi được rồi, đi thôi, đừng có nhìn ta như vậy nữa". Thật là, đầu năm nay, nuôi thú cưng cũng không dễ dàng mà.
Ti Mệnh kia ngàn năm như một, lúc nào cũng trưng ra cái khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, hắn nói lần này cũng coi như lần lịch kiếp thứ đi, vì hiếm khi thấy ta siêng năng như vậy để đỡ sau này Thiên Mệnh an bày lịch kiếp thì lại làm biếng không chịu đi, xem ra bệnh lười của ta đã được toàn thiên giới này biết đến rồi.
Lần này, ta được sắp xếp phải trải qua kiếp. Ti Mệnh dường như đã chuẩn bị từ rất lầu rồi, hắn hí hửng tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng kéo ra cuốn sổ trong góc khuất của kệ sách cao đến nóc phòng, bụi bám trên đó còn dày hơn cả lớp phấn của Vương Mẫu nương nương nữa, hắn nói đã chuẩn bị sẵn cho ta từ vài trăm năm trước, ha ha... rãnh rỗi thật! Ta quay sang bảo Tiểu Bạch tự trở về cung, ta còn phải đi làm chính sự. Nó đi được bước rồi quay đầu nhìn lại cứ như không thật sự tin tưởng ta sẽ đi xuống trần gian ấy, làm ta có chút không biết nói sao, đến cả sủng vật cũng không tin tưởng ta như vậy, aizz... thiên đạo này thật trái ngang mà. Ti Mệnh nhìn ta, rồi lại nhìn Tiểu Bạch cười cười lắc đầu cũng không nói gì, đây là làm sao chứ.
Hắn kéo ta đằng vân hướng về phía Địa Phủ để kịp đi đầu thai, chính xác luôn, không nói sai đâu, là để kịp đi đầu thai đó, gấp gáp cứ như sợ ta đổi ý trốn đi mất không bằng, à thật ra thì ta cũng có tiền sử xấu trong chuyện này, lần lịch kiếp trước ta và hắn cũng không được suông sẻ cho lắm, đúng hơn là do nửa đường xuống Địa phủ lại đâm lười nên quay ngược trở về, khi đó đại ca và Tiểu Thanh đã đến tận nơi áp giải ta quay lại địa phủ, ta còn không kịp uống canh Mạnh Bà đã bị đại ca đẩy luôn vào giếng luân hồi, nên suốt thời gian ở trần gian đó ta trải qua khá là thoải mái.
Vừa xuống đến nơi thì đã thấy Diêm Vương và Phán Quan đang chờ ở cổng thành Diêm Phủ, rất là long trọng nha. Diêm Vương có thân hình mập mạp, trông vẻ ngoài hiền lành như vậy ai nghĩ ông ta lại là Diêm Vương thi hành sinh tử của chúng sinh tam giới. Diêm Vương dẫn ta và Ti Mệnh đến bên một chiếc cầu bằng xương, bên kia cầu là một rừng hoa bỉ ngạn đỏ rực. Ông ta chỉ đây là phiến đá Tam Sinh, ghi xuống kiếp sống của một con người, nó được tạo ra từ chấp niệm của những người đi qua cầu này trước khi đến gặp Mạnh Bà để uống chén canh quên lãng, vì tích tụ càng ngày càng nhiều chấp niệm của nhân sinh nên phiến đá này có xu hướng ngày càng to hơn.
Dẫn chúng ta đến chỗ Mạnh Bà nhờ nàng cho ta một chén canh, hóa ra Mạnh Bà lại còn trẻ như vậy, nhìn chỉ khoảng tầm cô nương gia mười sáu mười bảy tuổi thôi. Nàng bảo ta uống nhân lúc còn nóng, ừm, mùi vị khá ngon, ta hỏi có thể thêm một chén nữa không, thì mọi người cười bảo không được, thôi vậy, ta cũng không muốn xuống trần gian thành kẻ ngốc đâu. Đi nhanh đến chỗ giếng luân hồi nhảy xuống, chưa bao giờ ta cảm thấy mình dứt khoát đến như vậy, nghe đằng sau có tiếng gọi nhưng ta không kịp quay lại nhìn xem là ai. Mà cũng phải như vậy thôi, vì sợ chờ lát nữa, lúc đó cơn lười lại nổi lên thì đến trở về Cửu Trùng Thiên ta còn lười chứ nói chi đến đi xuống trần gian lịch kiếp vài ngày.