Hứa Hải Phong bước ra khỏi phòng, chuyến này hắn thu hoạch to lớn, xa xa vượt ngoài dự liệu chính mình, trong lòng tràn ngập sự vui sướng cực độ, trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất ngay cả đầu khớp xương cũng nhẹ đi ba phần.
Còn chưa đi tới đại sảnh, linh giác của hắn liền cảm ứng được sự tồn tại của Lợi Trí, nguyên lai hắn vẫn một mực chờ đợi mình.
Tuy hai người khác dân tộc cùng quốc gia, nhưng Hứa Hải Phong lại chân thật cảm ứng được cá tính thẳng thắn mà chính trực của đối phương, đúng là điển phạm của tuyệt đại đa số anh hùng nam nhi của đại thảo nguyên.
Mặc dù tại đáy lòng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật, cũng không phải theo ý niệm của hắn có thể thay đổi.
Nam nhi đại thảo nguyên có điều kiện sinh hoạt cực kỳ gian nan, nhưng trong hoàn cảnh gian khổ lại ma luyện ra được thể phách cường kiện cùng với ý chí bất khuất kiên cường của họ.
Bọn họ quả thật so với con dân Đại Hán càng thêm kiêu dũng thiện chiến, càng thêm chịu khổ chịu lao.
Cho nên dù dân cư Đại Hán nhiều hơn họ gấp mười lần, nhưng từ thái tổ hoàng đế tới nay, trong sách lược đối phó Hung Nô đều là phòng ngừa là chính, không bao giờ có chủ động phóng ra.
" Hứa huynh đi ra, gia sư gặp ngươi có chuyện gì không?" Lợi Trí nhìn thấy thân ảnh Hứa Hải Phong, sang sảng cười lớn đón chào, đột nhiên tiếng cười của hắn dừng lại, gương mặt kinh ngạc, không tự chủ được kêu lên: " Di…" Text được lấy tại Truyện FULL
Hứa Hải Phong tự nhiên biết, Lợi Trí vốn chính là nhất phẩm cao thủ đỉnh cấp, duy nhất thiếu sót chính là không có nắm giữ lực lượng thần bí của tinh thần thế giới, nếu không hắn đã có thể bước vào cảnh giới tông sư.
Cho nên hắn mới có thể liếc mắt nhìn ra trên người mình đã xảy ra một loại biến hóa kỳ dị.
Hứa Hải Phong dùng nụ cười chân thành nói: " Lợi Trí huynh, chẳng lẽ lệnh sư không có nói cho ngươi sao?"
Lợi Trí mở to hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá hắn một phen, mới đáp: " Ta hỏi qua, nhưng gia sư không nói gì."
Nếu là trước kia bị một vị nhất phẩm cao thủ như thế quan sát, Hứa Hải Phong đã sớm kềm chế không được, nhưng lúc này hắn lại có vẻ thản nhiên, phảng phất Lợi Trí không phải đang nhìn hắn.
" Phật viết: không thể nói. Nếu ngươi thật muốn biết, vậy phải đi hỏi Thác Hà Đế tiền bối thôi."
Nói xong, Hứa Hải Phong cười to mà đi, chỉ để lại một mình Lợi Trí nghi hoặc khó hiểu nhìn theo bóng lưng của hắn mà ngẩn người.
Trở lại doanh trướng, Hứa Hải Phong gọi đến Lâm Trường Không, phân phó một tiếng, hai người bày giá thế, lập tức đối chiến.
Trước hôm nay, Hứa Hải Phong gặp phải bậc nhất phẩm cao thủ như Lâm Trường Không, chỉ có thể sử dụng Thái Cực thần công, toàn lực phòng thủ, hoặc là dùng Cự Linh chưởng thần công, lấy lực phá xảo. Nếu là cùng bọn họ buông tay đối công, tuyệt đối là không chịu nổi một kích.
Nhưng lúc này giao thủ, cũng là một cục diện khác hẳn hoàn toàn.
Vô luận chiêu thức của Lâm Trường Không thi triển xảo diệu bao nhiêu, công lực vận dụng uy mãnh thế nào, nhưng rơi vào trong mắt Hứa Hải Phong, lại trở nên chậm như trâu bò kéo xe, sơ hở trăm nơi. Thậm chí ngay cả mỗi một chiêu mạnh yếu của hắn đều hiểu rõ hoàn toàn.
Lâm Trường Không chỉ là một huyết tửu chiến sĩ duy mệnh là từ, thu được mệnh lệnh toàn lực công kích, trước khi nhận được mệnh lệnh ngừng lại, là tuyệt đối không bao giờ ngừng tay.
Đôi bàn tay hắn huyễn xuất ra chưởng ảnh đầy trời, ùn ùn kéo đến chụp lên đầu Hứa Hải Phong.
Nhưng Hứa Hải Phong dưới thế công như mưa rào bạo phong của hắn, phảng phất như đang nhàn nhã bước chậm ngao du bên dưới thiên la địa võng, vô luận thế công của hắn mãnh liệt cỡ nào, thanh thế có lớn cỡ nào, tình thế hiểm trở ra sao, Hứa Hải Phong luôn có vẻ nắm chắc, đã có tính trước, có thể đánh thẳng vào chỗ yếu kém nhất của Lâm Trường Không, mà từ chỗ hữu kinh vô hiểm thoát ly nguy cơ.
Lâm Trường Không nhìn như uy phong tám hướng, trên thực tế lại là Hứa Hải Phong nắm quyền chủ động của cuộc đấu, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời có thể bằng vào thực lực bản thân mà thoát khỏi chiến trường.
Đánh đến cao hứng, Hứa Hải Phong hô to một tiếng: " Hải Danh, ngươi cũng cùng tiến lên."
Hứa Hải Danh ứng tiếng, hai tay vung ra, cùng Lâm Trường Không hình thành thế liên thủ, cộng đồng giáp công.
Hai người bọn họ đều được liệt vào nhất phẩm, thiên hạ hảo thủ, dưới sự liên thủ uy lực liền tăng cao. Hứa Hải Phong sắc mặt ngưng trọng, cũng không còn dễ dàng tự nhiên như vừa rồi, nhưng hắn tiến lui có chừng, bàn tay lại ngăn đúng lúc, đúng là đem toàn bộ thế công của hai người đều tiếp được.
Lại đấu chốc lát, Hứa Hải Phong vận dụng chiêu thức thân pháp càng thêm thuần thục, ngay từ đầu thủ nhiều công ít, đến bây giờ công thủ cân bằng, lại cuối cùng công nhiều thủ thiếu, nắm toàn cục trong tay.
Đột nhiên linh thức Hứa Hải Phong vừa động, cảm ứng được một cao thủ đang hướng nơi đây tới gần, trong nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài cuộc chiến.
Trên mặt hắn lộ ra một tia mỉm cười bình thản, tuy người nọ kiệt lực ẩn giấu hành tung, nhưng Hứa Hải Phong không cần nhìn cũng biết nàng chính là người được Tương Khổng Minh xưng tán là đệ nhất cao thủ trong tuổi trẻ đồng lứa, Hạ Nhã Quân.
Chỉ là danh xưng này là do Tương Khổng Minh khen tặng, cũng không được thế gian thừa nhận.
Huống hồ, trải qua biến hóa hôm nay, Hứa Hải Phong nếu giao thủ cùng nàng, ai thua cho ai, thật đúng là cũng khó nói.
Trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, Hạ Nhã Quân tuy vì thể chất, không thể không ủy uyển dựa vào mình. Nhưng trong lòng nàng dị thường cao ngạo, thực là không hề xem thiên hạ nam tử đồng lứa vào đâu. Chính mình nếu muốn tỏ rõ sự mạnh mẽ của một phu quân, hôm nay lại là cơ hội tốt nhất.
Hắn nghĩ đến liền làm, không hề dây dưa cùng Lâm, Hứa hai người. Đột nhiên đứng lại, hét lớn một tiếng, song chưởng đồng thời vận khởi Cự Linh chưởng thần công, thở ra hai hơi, hướng hai người đánh tới.
Hình dáng này hai người bọn họ cực kỳ quen thuộc, ở dĩ vãng mỗi khi Hứa Hải Phong không thể chống đỡ, đều sẽ toàn lực xuất ra Cự Linh chưởng thần công, mỗi khi gặp lúc này, ngay cả là nhất phẩm cao thủ như bọn họ cũng phải tránh lui ra xa.
Nhưng Hứa Hải Phong hôm nay lại khác với dĩ vãng, một chưởng này vẫn uy thế như trước, rồi lại có thêm ba phần mờ ảo khó lường, làm cho bọn hắn muốn tránh cũng không thể tránh, nhường không thể nhượng, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giơ chưởng tương nghênh.
" Ba…" Hai tiếng vang qua đi, Hứa Hải Phong hai chân tách ra, sóng vai đứng thẳng, trên mặt hiện lên vẻ thong dong tự nhiên nói không nên lời.
Mà Lâm Trường Không cùng Hứa Hải Danh hai người cũng đồng thời lui ra phía sau mấy bước, tuy không bị thương, nhưng đã có vẻ có chút chật vật.
Hứa Hải Phong chắp hai tay sau lưng, một tiếng huýt dài, âm động cửu thiên, vẻ anh dũng uy vũ nói không nên lời, hào khí cái thế.
Khi hắn cùng Lâm, Hứa hai người bốn chưởng tương giao, trong tim của hắn sinh ra một loại hiểu rõ, trải qua tinh thần tẩy lễ của Thác Hà Đế, hắn chẳng những thành công nắm giữa sự biến hóa thần bí của tinh thần thế giới, hơn nữa nội lực của gia tăng thật lớn.
Hắn đã đột phá tầng thứ sáu Tĩnh Tâm Quyết, đạt tới cảnh giới tầng thứ bảy. Nói cách khác, nếu so nội lực, hắn đã đạt tới cùng cấp nhất phẩm cao thủ như đám người Lâm Trường Không, nếu có thêm tinh thần lực lượng, vậy hai người bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ.
" Nhã Quân, nàng xem hai chưởng của ta thế nào?" Hứa Hải Phong vẫn xoay lưng về phía Hạ Nhã Quân, hào khí can vân nói.
Hạ Nhã Quân nghĩ không ra tuy nàng đã cẩn thận che giấu hành tung của mình, nhưng vẫn không cách nào giấu diếm được Hứa Hải Phong còn đang kích đấu.
Thân thể mềm mại của nhẹ nhàng bước ra, trong nháy mắt đi tới trước người Hứa Hải Phong, chậm rãi nhún nhẹ, nói: " Thiếp thân nhất thời ngứa tay, còn thỉnh đại ca chỉ giáo."
Hứa Hải Phong kinh ngạc bật cười, nói: " Muội tử đã có nhã hứng này, vi huynh lại làm sao không phụng bồi."
Hạ Nhã Quân mỉm cười, dung nhan phong hoa tuyệt đại càng thêm kiều diễm ba phần, tay phải của nàng vươn ra, hướng ngực Hứa Hải Phong đánh tới.
Hứa Hải Phong không tránh không né, cũng vươn tay phải, giơ ngón trỏ, hướng huyệt lao cung trong lòng bàn tay nàng điểm tới.
Hạ Nhã Quân run lên cổ tay, nhẹ nhàng xảo xảo tránh đi. Không ngờ Hứa Hải Phong như sớm có chuẩn bị, ngón trỏ vẫn hướng qua trái dời đi ba tấc, nếu tay nàng tiếp tục đi tới, vậy hổ khẩu tay phải nhất định phải tiếp xúc cùng ngón tay hắn.
Sắc mặt của nàng khẽ biến, kinh ngạc trong mắt đã chuyển thành khâm phục cùng khiếp sợ.
Hạ Nhã Quân cũng không còn dám giấu diếm công phu, thân hình chuyển động, phảng phất như bay lên, vòng quanh Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong vẫn đứng tại chỗ, bất động như núi, hắn dùng một loại ánh mắt thưởng thức tuyệt thế vũ tư của mỹ nhân trước mắt. Nghĩ không ra, nàng chẳng những tài thổi tiêu động thiên hạ, tài khiêu vũ cũng tuyệt vời.
Bàn tay hắn tùy ý huy động vài cái, đã đem những sát khí nàng giấu trong vũ đạo đều hóa giải.
Hạ Nhã Quân nhảy một lúc, lại ngay cả một chiêu cũng không thể đánh ra ngoài, đến tận đây rốt cục rõ ràng, giữa hai người chênh lệch to lớn, dĩ nhiên không cùng một cấp bậc.
Kỳ thật nếu luận nội lực, Hạ Nhã Quân còn hơn Hứa Hải Phong, đối với việc nắm giữ vận dụng chiêu thức, kinh nghiệm đối địch, hai người cùng không cách nào đưa ra so sánh nhau. Nhưng Hứa Hải Phong thật sự dựa vào linh giác thần bí khó lường dự cảm được động tác tiếp theo của nàng, mà sớm làm ra phản ứng.
Làm cho Hạ Nhã Quân thủy chung cảm giác được như bị trói tay trói chân, nàng tự nhiên biết nếu tình huống như thế không thay đổi, thì cuối cùng bị thua nhất định là nàng.
Thân hình nàng hoắc nhiên từ cực động chuyển sang cực tĩnh, hai chân giống như cây đinh vững vàng ghim trên mặt đất, động tác hai tay cũng đi theo thong thả lại, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa chân khí rất mạnh.
Nàng dĩ nhiên ý định dùng lực thủ thắng, nếu đổi lại là trước kia, Hứa Hải Phong dù trong người mang hai thần công mật kỹ, nhưng dưới tay vị mỹ nữ cao thủ nhất phẩm này, cũng phải đại bại mà về.
Nhưng lúc này, Hứa Hải Phong chỉ là mỉm cười, bàn tay nhẹ hư dẫn, liền đem nội lực cường đại trong chiêu thức của nàng dễ dàng hóa giải.
Tác dụng của tinh thần lực lượng không chỉ đoán trước được chiêu thức, lúc này Hứa Hải Phong đối với việc phương hướng lưu chuyển chân khí cùng với phương thức vận kình cũng có hiểu biết, Thái Cực thần công đến tận đây xem như có chút thành tựu.
Hạ Nhã Quân lại bị cản trở, rốt cục trong lòng sinh ra cạn lực, sau đó là cảm giác vô lực, không thể làm gì khác hơn là nhảy ra khỏi vòng chiến, bị bắt buộc nhận chịu thua.