Thương Thiên Phách Huyết

chương 117: cầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủ lĩnh Hung Nô nhân nhìn tràng diện giống như cơn ác mộng, bàn tay cầm đao không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng hắn hối hận vạn phần.

Từ khi nhận được quân thư do Cáp Mật Thứ cho khoái mã tám trăm dặm đưa tới, hắn liền chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa vì muốn cướp đoạt công lao, cố ý giấu diếm văn thư, lưu lại riêng mình mà không phát ra.

Theo hắn suy nghĩ, lấy năm ngàn binh mã của mình đi đối phó sứ tiết đoàn chỉ có ba ngàn người, cũng là việc dễ dàng, cần gì phải chuyện bé xé ra to. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nếu thật sự dựa theo yêu cầu của Cáp Mật Thứ, dùng ba vạn binh mã áp chế ba ngàn người Hán, ngay cả là có thể thành công, cũng sẽ trở thành sự chê cười của toàn tộc.

Hắn chỉ có một lo lắng duy nhất, chính là rất sợ ngộ thương Hạ Nhã Quân trong sứ đoàn, nên mới hạ lệnh sinh cầm bắt sống. Về phần bên trong quân thư đã nói, muốn lấy tính mạng Hứa Hải Phong hắn cũng không chút nào lo lắng, chỉ cần đem toàn bộ nam nhân có mặt đều giết sạch, thì Hứa Hải Phong tự nhiên cũng sẽ chết chắc mà thôi.

Chỉ là hắn vạn vạn thật không ngờ, ở trên thế giới này, dĩ nhiên còn có người cường hãn biến thái như vậy, một chi quân đội cường hãn cũng đến mức biến thái.

Hôm nay việc đã đến nước này, hắn biết bại cục đã định, cũng không còn cách nào vãn hồi, tiếp tục chậm trễ hậu quả là sẽ làm càng nhiều Hung Nô dũng sĩ chảy máu, hắn không thể làm gì khác hơn là hung hăng dậm chân, hạ lệnh toàn quân rút lui, mà bản thân hắn dẫn theo hơn mười thân binh, về phía sau chậm rãi lui bước.

Đột nhiên, thấy hoa mắt, một người đã xuất hiện trên đường đi của hắn.

Xem gương mặt người này lại có vài phần quen biết, cẩn thận phân biệt, lập tức nhận ra đây chính là mục tiêu chuyến đi này của hắn, thống lĩnh Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong chắp hai tay sau lưng, đầy mặt mỉm cười, hỏi: " Vị tướng quân này, không biết là muốn đi đâu?"

Hắn mặc một thân áo bào trắng, làm cho người ta có một loại cảm giác nhàn tản, tựa hồ bản thân hắn không phải đang ở trên chiến trường tình huống kịch liệt, mà là đang ở trong hoa viên đình tạ trong nhà hắn.

Sắc mặt của thủ lĩnh Hung Nô kịch biến, hắn đương nhiên nhìn ra được võ công của đối phương cao cường, hơn xa sự tưởng tượng của hắn, nếu không làm sao có thể qua lại tự nhiên trong loạn quân đang chém giết.

Trong người Hán lại có được nhất phẩm cao thủ tuổi còn trẻ như thế, chẳng trách Cáp Mật Thứ lại yêu cầu ít nhất phải điều tập ba vạn quân đội mới có thể áp chế bọn họ.

" Giết cho ta…" Hắn miễn cưỡng trấn định, quát to một tiếng.

Vài tên thân binh bên người không biết tốt xấu, nghe được mệnh lệnh của chủ tử, lập tức huy đao xông lên.

Vẻ tươi cười trên mặt Hứa Hải Phong không thay đổi, đi nhanh tiến lên trước, khí định thần nhàn tránh khỏi hai mã đao đang bổ tới. Hắn đưa tay một trảo, động tác cũng không nhanh, nhưng lại bắt được cổ tay của một người.

Người nọ rõ ràng nhìn thấy, nhưng lực đạo đã hết, thật sự không còn cách nào biến hóa. Trong mắt người xung quanh xem ra, tựa hồ là chính hắn đưa tay cho Hứa Hải Phong nắm lấy.

Mượn lực lôi kéo, người nọ không thu lại được, bị hắn kéo hai chân nhấc khỏi mặt đất, ở giữa không trung bay một vòng. Hứa Hải Phong đột nhiên buông tay, người nọ lập tức đầu hướng về phía trước, bay ngược về phía những người đứng ngay phía sau.

Mấy người kia trốn tránh không kịp, bị hắn hung hăng đụng trúng, lập tức một cỗ lực mạnh vọt tới, đụng trúng bọn họ gãy xương gãy tay, không còn sức lực để đứng dậy.

Hứa Hải Phong thi triển chính là Thái Cực thần công, thân mình không dùng nửa phần lực đạo, toàn bộ mượn lực đánh lực, chiêu thức nội kình vận chuyển, phát ra thuần thục tự nhiên.

Chỉ là trong chốc lát, tên thủ lĩnh Hung Nô nhân bên người liền hoàn toàn trống trơn, cũng không còn ai để dùng.

" Ngươi tên là gì, nên bó tay chịu trói, bổn tướng quân bảo đảm tính mạng của ngươi." Hứa Hải Phong lạnh lùng nhìn hắn, hứa hẹn nói.

Sắc mặt hắn trắng bệch, biết hôm nay không còn đường sống sót, đột nhiên rút ra yêu đao, khom người xuống, dùng tiếng Hán hô: " Chỉ có Hung Nô nhân chết trận, không có Hung Nô nhân đầu hàng."

Ngưng tụ công lực toàn thân " thái…" hét lớn một tiếng, không chút do dự hướng Hứa Hải Phong đâm tới.

Hứa Hải Phong nhướng mày, một kiếm này tràn ngập khí khái anh hùng không chút hối hận, hiển nhiên người này đã quyết định ôm ấp ý niệm ôm nhau cùng chết trong đầu.

Trong lòng hắn âm thầm bội phục người này còn có vài phần cốt khí, huống chi người này còn chỗ hữu dụng khá lớn, nên còn chưa cho chết được.

Nếu đổi lại trước kia hắn còn chưa đột phá tới cảnh giới nhất phẩm, Hứa Hải Phong gặp phải một đao kịch liệt bi tráng như thế, chỉ đành dùng Cự Linh chưởng, lấy lực phá lực đem đánh chết.

Nhưng hôm nay hắn đã chen chân vào hàng ngũ nhất phẩm, lại càng nắm giữ lực lượng tinh thần chỉ có cấp bậc tông sư mới có thể lĩnh ngộ, lại làm sao xem một đao kia vào đâu.

Hắn bước ra sau nửa bước, cười lạnh nói: " Không thấy quan tài không đổ lệ, đã như vậy, để cho ta xuất thủ tống ngươi đi thôi."

Vươn một ngón tay, đón nhận một đao uy thế mãnh liệt.

Hung Nô nhân này nhìn thấy một đao chém xuống, thấy Hứa Hải Phong lại bày ra bộ dáng như vậy, trong lòng vừa giận vừa mừng. Giận là chính mình cho tới bây giờ chưa từng bị người xem thấp như thế, mừng là người Hán này không biết bị trúng tà gì, dù ngón tay của hắn có cứng bao nhiêu, chẳng lẽ còn có thể cứng hơn bách luyện kim cương đao trong tay mình hay sao.

Hắn chỉ nghĩ hôm nay mình phải chết không thể nghi ngờ, lúc sắp chết lại có thể kéo theo một người bồi mạng cũng tốt, mã đao trong tay lập tức càng tăng thêm ba phần lực đạo.

Nào ngờ trong lúc đao cùng ngón tay sắp tương giao, cổ tay Hứa Hải Phong run lên, góc độ ngón tay xảy ra biến hóa vi diệu, cũng không đụng tới lưỡi đao, mà là dán sát vào mặt đao.

Trong lòng người Hung Nô này liền biết không ổn, đang muốn biến chiêu, nhưng vừa rồi dùng một chiêu cũng đã hết toàn lực, cũng không còn sức biến hóa.

Hắn chỉ cảm thấy trên ngón tay Hứa Hải Phong sinh ra một cỗ hấp lực cường đại, bị lôi kéo về phía trước.

Thân thể của hắn không còn tự chủ theo mã đao bay vọt mạnh về phía trước.

" Xuy…" một tiếng, mã đao trong tay hắn đã đâm thật sâu vào mặt đất. Chuôi đao này mặc dù do bách luyện kim cương làm ra, nhưng cũng không chịu nổi lực mạnh trùng kích như thế " Đinh…" một tiếng thanh thúy, đã bị gãy ra làm đôi.

Thân thể của hắn không chịu nổi khống chế liền ập về phía trước, mắt thấy sắp sửa bị nửa đoạn đao cắm trên mặt đất đâm xuyên ngực mà qua, lúc này trong lòng trăm mối cảm xúc, cũng không biết là cảm tưởng ra sao.

Đột nhiên, hắn cảm giác được sau lưng bị người nhấc lên, thân thể như cưỡi mây lướt gió bay qua khỏi nửa đoạn đao gãy, nặng nề ngã lên mặt đất. Không đợi hắn kịp phản ứng, cái ót đau nhói, đã bị người đánh ngất xỉu.

Hứa Hải Phong dùng chân hất lên, thân thể của hắn liền bay lên, rơi xuống trên tay Lâm Trường Không vừa bay tới.

" Tống người này đi gặp quân sư, hắn hẳn là nên biết làm sao sử dụng." Hứa Hải Phong tỉnh táo phân phó.

Lâm Trường Không ứng tiếng, mang theo người kia, xoay người lướt đi.

Hứa Hải Phong ngẩng đầu quan sát chiến trường, lúc này Hung Nô nhân bại cục đã định, nếu dưới người bọn họ có ngựa, có lẽ còn có thể chạy ra khỏi vòng vây của Hắc Kỳ quân, nhưng nếu chỉ là cặp chân, vậy hôm nay chỉ sợ là toàn quân bị tiêu diệt.

Quả nhiên, sau khi trang giáp binh giết hại chừng phân nửa Hung Nô nhân, những Hung Nô nhân còn lại không còn dũng khí tiếp tục chống lại, nghe được lệnh rút lui, lại bắt đầu liều mạng chạy trốn.

Nếu đối thủ của bọn họ là người, vậy hán tử Hung Nô tuyệt đối sẽ không lâm trận bỏ chạy, nhưng lúc này bọn họ đối mặt cũng là một đám máy móc giết người đánh mãi không chết, lại tiếp tục dây dưa chiến đấu, đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, đây đã không gọi là dũng cảm, mà gọi là đầu lừa.

Cho nên sau khi thủ lĩnh Hung Nô nhân hạ lệnh một tiếng, những Hung Nô binh sĩ lập tức bỏ trốn tập thể.

Bọn họ ra đời trên phiến thảo nguyên này, hàng năm qua cùng người Hán giao chiến không ngớt, nhưng chưa từng thảm bại trầm trọng như hôm nay.

Bọn họ không có ngựa cưỡi, không thể làm gì khác hơn là dựa vào chính đôi chân mình, tại đại thảo nguyên vong mạng chạy trốn tán loạn chung quanh. Chỉ có như thế, bọn họ mới có khả năng chạy thoát.

Nhưng ở phía sau chờ đợi bọn họ, cũng là một hồi ác mộng càng thêm hung tàn.

Hơn trăm kỵ mã còn tồn tại duy nhất trên chiến trường rốt cục liền động, bọn họ giương cung trên lưng ngựa, nhắm vào mỗi người có ý đồ chạy trốn khắp bốn phía, miễn phí đưa tặng một mũi điêu linh tiễn đoạt mệnh.

Cung trên tay bọn họ chính là tứ thạch cung, khả năng bắn xa có thể đạt tới năm mươi bước. Tuy không thể so sánh với Triết Biệt, nhưng đã là hảo thủ cực tốt trong quân.

Chứng kiến những mũi tên của bọn họ bách phát bách trúng, một mũi tên chắc chắn sẽ mang đi một mạng người, Kim Quang Hoa đang quan sát phía sau thì thào tự nói: " Ta không nhìn lầm chứ, trên đời này làm sao có nhiều thần tiễn thủ như vậy?"

Chạy một lát, những Hung Nô nhân còn thừa lại mất đi thêm một nửa, chỉ còn năm, sáu trăm người còn đang liều mạng chạy trốn, nhưng cho dù chính bọn họ cũng biết, hi vọng có thể chạy thoát đúng là cực kỳ nhỏ bé.

Đột nhiên một gã Hung Nô lớn tiếng hô to gì đó, vì vậy hơn ba trăm người liền dừng lại, không hề tiếp tục chạy trốn, một nửa người phản ngược hướng đội xe phóng tới, một nửa lại xuất ra cung tên, cùng Hán binh đối chiến.

Những Hung Nô nhân còn lại càng nhanh thêm bước tiến, lực cầu nhanh chóng thoát đi, vì tính mạng của chính mình mà càng tận lực lớn nhất.

Tuy những Hung Nô tự nguyện lưu lại dũng khí có thừa, nhưng thật đáng tiếc chính là bọn họ cũng không đạt thành tâm nguyện. Sự hi sinh của bọn họ cũng không giúp cho đồng bạn tranh thủ được thời gian chạy trốn.

Những Hung Nô nhân nhằm phía đội xe rất nhanh liền gục dưới những mũi tên nhọn, công kích của bọn họ thậm chí ngay cả ngăn cản chốc lát cũng làm không được. Mà Hung Nô nhân tuy tài bắn cung cao minh, nhưng cùng so sánh với cung tiễn thủ của Hắc Kỳ quân, kém đâu chỉ là một cấp bậc.

Chỉ có Hung Nô đại hán mở miệng khi trước lực lớn vô cùng, cầm một cây ngũ thạch cung trong tay, một mũi tên bắn ra, so với Hán quân tạm thời hơn xa vài phần, chỉ có mũi tên của hắn mới làm bị thương được hai tên Hắc Kỳ quân chiến sĩ.

Nhưng tính mạng của hắn cũng chính bởi vì sự kiệt xuất đó mà chấm dứt thật nhanh.

Một mũi điêu linh tiến nhanh như thiểm điện từ trên trời bay tới xuyên qua cổ họng hắn, hắn nhìn phương hướng của đội xe Hắc Kỳ quân, trên gương mặt như tro tàn toát ra thần sắc khó thể tin được.

Triết Biệt đứng trên một chiếc xe ngựa, lạnh nhạt đem Khai Thiên Cung đeo vào sau lưng, nhìn ánh mắt của hắn, phảng phất như chỉ vừa làm một việc nhỏ chẳng có chút ý nghĩa nào.

Quân sĩ của mã đội cũng không để ý gì đến những Hung Nô nhân đang bắn ngược lại bọn họ, mà là giục ngựa vội vã xuyên qua bọn họ, tiếp tục truy kích Hung Nô tàn binh phía trước.

Ở sau lưng bọn họ, trang giáp binh phảng phất như ác ma hướng những Hung Nô nhân kia tới gần, trên người mặc áo giáp nặng nề như mai rùa cứng rắn, còn có thể dùng tốc độ nhanh như vậy chạy tới, chuyện này thật sự làm mọi người trợn mắt cứng lưỡi.

Đến tận đây, chiến đấu không cần tiếp tục lo lắng, thẳng đến cuối cùng, năm ngàn Hung Nô thiên kỵ binh toàn bộ đều bị giải quyết, không có một ai chạy thoát.

Mà bên trong Hắc Kỳ quân ngoại trừ hai kỵ binh quân sĩ bị Hung Nô nhân bắn bị thương, cũng chỉ có năm mươi trang giáp binh chết trận.

Chiến tích như thế, làm những người đứng phía sau quan sát cuộc chiến phải trợn mắt cứng lưỡi.

Tuy bọn họ biết Hắc Kỳ quân là quân đội của mình, nhưng vẫn cảm giác được có một luồng hàn khí từ dưới đáy lòng mơ hồ đang dâng lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio