Thương Thiên Phách Huyết

chương 131: mưa gió nổi lên đầy trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Hải Phong vừa về tới Phương phủ, liền nhìn thấy Phương Doanh Anh cùng Đường Nhu Nhi nhị nữ đang lo lắng đứng bên trong đại môn đợi chờ đã lâu.

Lúc này Phương Lệnh Đức vừa muốn ra ngoài phủ, thấy thế chế nhạo nói: " Ta đã sớm nói, bằng cơ trí của tiểu tử này, lần này đi khẳng định bình yên vô sự. Xem các ngươi đều gấp thành cái dạng gì, cũng không thấy các ngươi lo lắng cho lão phu ta như thế."

Hai nàng nghe xong, sắc mặt đỏ bừng, chỉ là phản ứng khác nhau.

Đường Nhu Nhi có chút cúi đầu, cười mà không nói. Phương Doanh Anh tiến lên giật chòm râu của nhị thúc, Phương Lệnh Đức thấy tình thế không ổn, chào hỏi một tiếng, rất nhanh rời đi. Vừa đi vừa kêu lên: " Hiền chất, đại ca chờ ngươi tại thư phòng, nhanh đi nhanh đi."

Hứa Hải Phong kéo bàn tay nhỏ bé của Phương Doanh Anh, cười nói: " Doanh nhi chớ có hồ đồ, nghĩa phụ đại nhân đã về sao?"

Phương Doanh Anh phẫn phẫn bất bình nói: " Phụ thân đã trở về, ông ấy cùng nhị thúc nói chuyện trong thư phòng thật lâu, thần thần bí bí không biết đang làm những thứ gì. Thì đó, nhị thúc vừa mới đi ra thôi."

Hứa Hải Phong tự nhiên biết bọn họ nói những chuyện gì trong thư phòng, nhưng đề tài này cũng không thể nói với hai người các nàng.

" Ta có việc muốn gặp nghĩa phụ, hai người đi tới khuê phòng của Doanh nhi nghỉ tạm, đợi lát nữa…hay là ngày mai đi, ta trở lại tìm hai người." Nơi này dù sao là Phương phủ, đêm đã khuya, cũng không thể giống như tại thảo nguyên không chút cấm kỵ, có đôi khi vẫn phải tị hiềm.

Phương Doanh Anh nhíu mày đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy cổ tay căng thẳng, đã bị Đường Nhu Nhi kéo đi.

" Đại ca cứ đi, muội cùng Doanh muội ngày mai chờ huynh." Đường Nhu Nhi ôn nhu nói.

Hứa Hải Phong nhìn bọn họ cười, ngẩng đầu đi tới thư phòng.

Phương Doanh Anh ở phía sau thấp giọng oán giận nói: " Tỷ tỷ, đại ca đi Ngô vương phủ đến tột cùng đã nói gì với ngũ điện hạ, chẳng lẽ tỷ không muốn biết sao?"

Đường Nhu Nhi bật cười nói: " Nếu đại ca muốn nói thì hắn tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết, nếu hắn không muốn nói, muội lại hỏi, chẳng phải là tự tìm phiền não."

Phương Doanh Anh nhìn nàng một thoáng, thở dài nói: " Tỷ tỷ, tỷ là như vậy, Đình nhi cũng thế, mà ngay cả Nhã Quân tỷ cùng Uyển Nhàn tỷ đều là như vậy. Mọi người cũng biết, làm như vậy sẽ chiều hư hắn thôi."

Đường Nhu Nhi có chút cảm khái nhìn vị tiểu muội tử này, Phương Doanh Anh tính tình thẳng thắn, không hề tâm kế, cùng nàng ở chung một chỗ sẽ thả lỏng, loại cảm giác này không chỉ là một mình nàng mới có, cơ hồ tất cả mọi người đều là như thế. Vì thế nàng mới có thể được nhiều người như vậy thương yêu cùng quan tâm.

Mà ngay cả Hứa Hải Phong đối với nàng cũng đối xử bằng ánh mắt khác, nhượng chúng nữ quả thật hâm mộ.

Chỉ là tính tình này của nàng người khác học cũng không được, chỉ có như thế, mới có thể hiện ra nàng khác với người thường.

Hứa Hải Phong đi tới bên ngoài thư phòng, ho khan một tiếng.

Bên trong truyền đến thanh âm hơi có vẻ uể oải của Phương Lệnh Thiên: " Là Hải Phong sao? Vào đi."

" Dạ…" Hứa Hải Phong đẩy cửa đi vào, Phương Lệnh Thiên vẫn ngồi trước thư án, chỉ là lần này hắn không xem sách, mà là dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

" Nghĩa phụ." Nhìn vị cường giả chưa từng hiển lộ vẻ già lão trước mặt người khác này, trong lòng của hắn dâng lên một tia thương cảm, nguyên lai hắn cũng đã già.

Phương Lệnh Thiên mở mắt, hòa ái cười nói: " Hảo tiểu tử, còn gọi ta là nghĩa phụ sao?"

Hứa Hải Phong bật cười, quỳ hai gối dưới đất, cung kính lạy chín lạy, nói: " Con bái kiến nhạc phụ đại nhân."

Từ ghế nhỏm lên, Phương Lệnh Thiên cười a a nâng Hứa Hải Phong dậy, nói: " Có rể như thế, lão phu cũng có thể yên tâm."

Bọn họ đều là người hào hiệp, nếu làm xong lễ, thì hôn sự này cũng xem như là đã định.

Hứa Hải Phong nhìn kỹ vị lão nhân này, trong ánh mắt hắn tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng, nhưng thủy chung không che giấu được một phần lo lắng nặng nề cùng vẻ mệt mỏi.

" Nhạc phụ, ngài thật mệt mỏi." Hứa Hải Phong thở dài nói.

" Đúng vậy, ta quả thật mệt mỏi." Phương Lệnh Thiên không chút nào che giấu nói: " Có đôi khi, ta thật sự muốn buông hết thảy, tu dưỡng nhàn hạ một phen, hoặc là du sơn ngoạn thủy, hoặc là bế bồng tôn tử làm vui. Chỉ là…ta bỏ không được a."

" Hướng Minh đại ca đã dần thành thục, lại qua mấy năm, liền đủ để tiếp thu công việc của ngài. Khi đó, ta mang theo Doanh nhi bồi ngài đi du ngoạn, thả lỏng tâm hồn." Hứa Hải Phong an ủi nói.

" Ngươi…" Phương Lệnh Thiên cười lớn nói: " Chỉ sợ đến lúc đó, ngươi còn bận rộn hơn cả Hướng Minh, làm sao quan tâm được một lão nhân như ta."

Tình huống của Hứa Hải Phong không giống người thường, nếu là vị tướng lãnh khác rời đi bộ đội của mình một đoạn thời gian, thì lực chiến đấu cùng thực lực sẽ giảm xuống, nhưng Hắc Kỳ quân tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề về phương diện này.

Chỉ là chuyện này cũng không cách nào hướng người khác giải thích, hắn chỉ đành cười khổ, quyết định chủ ý, ngày sau nhất định phải thực hiện sự hứa hẹn hôm nay.

Phương Lệnh Thiên nặng nề vỗ lên bả vai Hứa Hải Phong, nói: " Tiểu tử ngươi quả nhiên không giống tầm thường, xuất sứ Hung Nô, không những nêu cao quốc uy chúng ta, còn dò xét được mật mưu liên minh của hai nước, công lớn như thế, thật không biết nên làm sao tưởng thưởng cho ngươi."

Hứa Hải Phong lắc đầu, đối với chuyện này cũng không có gì nói, hỏi: " Nhạc phụ vào cung, có từng thảo luận ra được đối sách gì sao?"

Phương Lệnh Thiên thở dài nói: " Còn có được đối sách gì, không ngoài binh tới tướng đỡ, nước đến lấp đất." Lập tức lại hào khí can vân nói: " Hai nước bọn họ tuy binh cường mã tráng, nhưng Đại Hán ta lập quốc mấy trăm năm, lại há dễ dàng bị diệt tích như thế. Nếu là bọn họ muốn tới, vậy để chúng ta ở trên sa trường ganh đua cao thấp đi."

Hứa Hải Phong nghe được nhiệt huyết sôi trào, cao giọng đáp: " Đúng vậy, hai nước liên quân thì sao, chúng ta cũng có thể đánh cho bọn họ tơi bời, hoa rơi nước chảy."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười ha hả. Vào giờ khắc này, bọn họ đã quên thân phận cùng quan hệ với đối phương, chỉ còn lại một cỗ hào khí trong lồng ngực nhất thời dựng lên, không thể tự chủ.

" Kỳ thật, lần này bọn họ liên thủ tấn công, đối với Đại Hán ta cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt." Phương Lệnh Thiên đột nhiên nói ra một câu có chút cổ quái.

Hứa Hải Phong kỳ lạ, hỏi: " Nhạc phụ, ngài nói cái gì?"

Phương Lệnh Thiên mỉm cười, giải thích: " Đại Hán ta thái bình mấy chục năm, cùng Khải Tát nhân đánh một trận, cũng không hề xúc động gốc rễ. Tuy cho thấy là một mảnh thái bình thịnh thế, nhưng dưới đáy cũng đang ba đào mãnh liệt, hoàng thượng tuổi tác đã cao, đối với chúng ta đã có tâm lý đố kỵ. Mà Trình gia ngo nghoe dục động, lại phá hư quan hệ cân bằng giữa tứ đại gia tộc, đúng là lúc lòng người tan rã."

Hắn hít một hơi, thanh âm lại càng nặng ba phần, nói: " Nước không có ngoại hạn( giặc ngoài) sẽ vong, hôm nay hai đại đế quốc liên thủ ý đồ muốn chiếm giang sơn Đại Hán ta, lại khiến cho nước ta trên dưới đoàn kết nhất trí, ngưng thành một khối sắt bản, chỉ cần vạn người một lòng, cho dù thế cục có hiểm ác gấp đôi, giang sơn Hán gia chúng ta cũng sẽ không rơi vào tay ngoại tộc."

Hứa Hải Phong thở dài một hơi, tuy lão nhân này nói không sai, nếu thật có thể vạn người một lòng, Đại Hán quả thật không cần sợ hãi gì cường địch. Hai đại đế quốc liên thủ, tưởng muốn thủ thắng dễ dàng, nhưng tưởng muốn diệt quốc đó chính là một chuyện cơ hồ không có khả năng hoàn thành.

Nhưng, nếu trong nước có nội hoạn, đó chính là một cục diện hoàn toàn khác hẳn.

Trình gia tồn tại, liền phảng phất là một viên thuốc độc, tùy thời đều có khả năng bộc phát, nếu thời khắc mấu chốt đột nhiên ở sau lưng đâm một đao, chỉ sợ Hán gia giang sơn liền thật sự sẽ rơi vào tay ngoại tộc.

Hắn mấy lần muốn vạch trần mặt thật của Trình gia, nhưng nhìn bộ dáng ý khí phong phát của lão nhân, đột nhiên lại có chút không đành lòng.

Phương Lệnh Thiên không có chú ý tới dị thường của hắn, mà là dò hỏi: " Tối nay ngươi đi Ngô vương phủ, nói chuyện thế nào."

Hứa Hải Phong cũng không giấu diếm, đem mọi chuyện kể ra.

Phương Lệnh Thiên nhíu mày nói: " Ngô vương điện hạ tâm cơ quả nhiên là hơn xa đại hoàng tử, nếu do hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, thì là phúc của Đại Hán. Chỉ là…hài, ngày sau hãy tính."

Hứa Hải Phong ân một tiếng, theo sau đem việc Trình Anh Đào đòi quyết đấu nói ra chi tiết.

Phương Lệnh Thiên nổi giận nói: " Trình Anh Đào này thật đúng là không phân biệt tốt xấu, hết lần này tới lần khác cứ chọn ngay bây giờ mà tìm ngươi phiền toái. Phong nhi không cần để ý tới, ngày mai ta đi tìm Cổ Đạo Nhiêm lão nhi, nhìn hắn làm sao giải thích với ta."

Hứa Hải Phong rốt cục hạ quyết tâm, thở dài nói: " Nhạc phụ, ngài tưởng rằng Trình Anh Đào thật sự chỉ là không hiểu biết hay sao?"

Phương Lệnh Thiên ngẩn ra, trong ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần nghi vấn.

" Kỳ thật, lần này tại Hung Nô, con thám thính được tin tức cũng không chỉ là như thế." Hứa Hải Phong trầm giọng nói.

" Vậy ngươi còn nghe được những thứ gì?" Phương Lệnh Thiên liên tưởng đến ý tứ giữa hai câu nói của hắn, biến sắc hỏi: " Chẳng lẽ cùng Trình gia có liên quan?"

" Đúng vậy, lần này liên quân phạt Hán không phải là hai nước, mà là tam gia liên minh." Hứa Hải Phong nói thẳng.

Những lời này phảng phất như sét đánh ngang trời, nhượng thân thể Phương Lệnh Thiên không tự chủ được mà lảo đảo. Sắc mặt hắn trong thời gian ngắn không còn chút máu, nửa thoáng sau hỏi: " Lời này là thật?"

Những lời này của hắn khàn khàn run rẩy, có thể thấy được trong nội tâm cực kỳ rung động, làm hắn không thể khống chế.

" Thiên chân vạn xác."

" Ngươi có chứng cớ gì sao?" Phương Lệnh Thiên chỉ thất thố một thoáng liền lập tức khôi phục bình thường, lập tức hỏi ra mấu chốt bên trong.

Hứa Hải Phong cười khổ nói: " Không có."

Hai mắt Phương Lệnh Thiên sáng ngời, hỏi: " Vậy đây có phải do Khải Tát cùng Hung Nô cố ý tiết lộ tin tức không?" Ý của hắn là Hứa Hải Phong đã trúng kế ly gián của bọn họ.

Hứa Hải Phong biết việc này vô cùng không thể tưởng tượng nổi, không thể làm gì khác hơn là từ đầu tới đuôi, từ khi Lâm Uyển Nhàn nhận ra Trình Anh Kiệt, thẳng đến lúc trở về kinh sư nói rõ chi tiết, đương nhiên sự việc bí ẩn bên trong chỉ nói sơ lược qua.

Sắc mặt Phương Lệnh Thiên càng ngày càng khó coi, Hứa Hải Phong nói một nửa, hắn cũng đã hoàn toàn tin.

" Nghĩa phụ, Trình gia mưu đồ đã mấy chục năm, ngài cũng không thể ngồi không mà đợi a." Text được lấy tại Truyện FULL

" Trách không được…trách không được…Trình gia gần hai mươi năm qua vì sao lại có nhiều cử động cổ quái như vậy, nguyên lai bọn họ sớm tồn dị tâm." Phương Lệnh Thiên thì thào tự nói, đột nhiên giương đôi mắt, tuôn ra một luồng tinh quang, hỏi: " Trình Anh Kiệt thế nào?"

Hứa Hải Phong đưa tay làm thủ thế như chém vào hư không.

Phương Lệnh Thiên gật đầu nói: " Phải nên như thế, việc này ngươi còn cùng người nào nói qua?"

" Từ trước tới giờ con vẫn im lặng, nhạc phụ là người thứ nhất đã biết, mà ngay cả tam thúc cũng không tiết lộ." Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói.

" Được, việc này vạn vạn không thể truyền ra ngoài, ngươi ra ngoài trước, cho ta suy nghĩ đã." Phương Lệnh Thiên thở ra một hơi, phảng phất như tự nhủ: " Ba mươi năm, nghĩ không ra đã ba mươi năm, nỗ lực của hoàng thượng cùng chúng ta đều là uổng phí tâm cơ a, Trình gia…Trình gia…"

Trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ như bên trong có ẩn tình khác, chỉ là lúc này không thể hỏi tới, hắn đành mang theo ánh mắt kỳ dị nhìn khuôn mặt suy tư của Phương Lệnh Thiên, theo sau rời đi.

Rời khỏi thư phòng của Phương Lệnh Thiên, trong lòng Hứa Hải Phong cũng như ba đào phập phồng.

Đêm khuya chầm chậm, gió lạnh như đao cắt.

Chính là mây gió đã bắt đầu nổi lên đầy trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio