Dưới màn đêm, ánh sao lờ mờ.
Phương Lệnh Đức nhẹ nhàng ra dấu, Lưu Chính Trung đi sau lưng liền hiểu ý, mang theo Lưu Hoa Lương cùng vài tên hộ vệ hướng phía bên phải ẩn núp.
Vài tên Hung Nô sĩ tốt ở bên ngoài thôn gọi thêm vài tiếng, nhưng ngoại trừ một trận gà gáy chó sủa ra, cũng không còn tiếng động nào khác. Nghĩ đến là người trong thôn sợ hãi hung uy của Hung Nô, không dám lên tiếng.
Hung Nô đầu lĩnh tại ngay cửa thôn đợi thêm chốc lát, đột nhiên dùng Hán ngữ cứng ngắc hô to: " Người ở bên trong nghe được, chúng ta phụng chỉ ý của Đan Vu tôn quý, chỉ cần các ngươi không chống cự, không làm trái với mệnh lệnh Đan Vu, Hung Nô nhân chúng ta sẽ không thương tổn các ngươi, cam đoan đối xử công bằng với các ngươi."
Lời nói này của hắn cực kỳ lưu loát, hiển nhiên đã sớm thành thục, không biết đã hô qua bao nhiêu lần.
Trong lòng Lưu Chính Khải kỳ quái vạn phần, Hung Nô nhân từ trước tới giờ lấy máu tanh nổi tiếng, qua nơi nào, mười đã mất chín, vì sao hôm nay lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy.
Trương Tử Hoa bên cạnh hắn nhướng mày lên, mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc mang theo một chút khinh thường. Chỉ là chốc lát sau, nguyên ánh mắt như đang đùa cợt đã rút đi, sắc mặt dần dần ngưng trọng lên.
Lưu Chính Khải nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: " Làm sao vậy? Có gì không ổn?"
Trương Tử Hoa ngẩng đầu, chậm rãi hộc ra hai chữ: " Lòng người."
Hung Nô nhân kia kêu xong, liền đem người giục ngựa chạy vào trong thôn.
Dựa theo bổn ý của hắn, chỉ là muốn hiểu rõ nhân số trong thôn một chút. Trước thôn này, hắn đã đi qua năm thôn trại. Dưới mã đao uy hiếp, không ai dám can đảm cãi lời.
Cho nên lúc này hắn ngựa quen đường cũ đi tới hộ nhân gia trong thôn, đang muốn tiến lên gõ cửa, đột nhiên trên cổ đau nhói, một mũi kiếm không biết khi nào đã xuyên qua cổ họng.
Hai mắt hắn trợn lớn, không thể tưởng tượng nhìn mũi kiếm trên cổ, trong tai đồng thời nghe được phía sau vang lên tiếng kinh hô thảm thiết. Mũi kiếm ngay cổ họng bị người rút đi, lúc hắn sắp chết, miễn cưỡng quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy một lão nhân áo xám đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt tràn ngập cừu hận nồng nặc. Cổ họng hắn lạc lạc vang lên hai tiếng, rốt cục té ngã, cũng không còn dậy nổi.
Đội Hung Nô nhân này tổng cộng có mười hai người, ngoại trừ bốn người lưu lại canh giữ bên ngoài, còn lại đều vào thôn. Bọn họ tạm thời còn tưởng rằng chỉ là làm công sự theo thường lệ, nên cũng không ôm lòng phòng bị, không ngờ đột nhiên bị tập kích, hơn nữa người động thủ đều võ công bất phàm, đối mặt với họ đều bị mất mạng.
Tiếng đánh nhau bên trong đồng thời làm bốn gã Hung Nô bên ngoài cảm thấy không ổn, một người trở tay rút ra cung tên, kéo dây cung, liền muốn hướng lên trời phóng ra lệnh tiễn.
Nhưng một mũi tên nhọn đã nhanh hơn xuyên qua cổ họng hắn, hắn ầm ầm ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ. Đồng thời, có vài bóng đen hướng bọn hắn rất nhanh bức bách đến.
Ba gã Hung Nô nhân còn lại kinh hãi, đồng thời rút ra mã đao, đối mặt địch nhân trong đêm đen, bọn họ không hề sợ hãi, một người hô một tiếng, thúc ngựa định vọt đi, hai người khác còn là ra sức vọt về phía trước.
Trong lòng Lưu Chính Trung vạn vạn biết rõ không thể để cho họ chạy thoát, lại kéo ra dây cung. Đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn như hắn không phải là uổng danh, một mũi tên bắn ra, như lưu tinh ngang trời, thiên mã hành không bắn vào thân thể tên Hung Nô định chạy trốn kia.
Hung Nô nhân kia kêu thảm một tiếng, gục trên lưng ngựa, chỉ là chiến mã của hắn thần tuấn dị thường, nâng chủ nhân vọt đi, làm cho người ta không đuổi kịp.
Lưu Chính Trung chán nản buông cung tên trong tay, nhìn chiến mã đi xa, sự ương ngạnh của Hung Nô nhân vượt ngoài dự liệu của hắn, đến cuối cùng không ngờ là bị thất bại trong gang tấc.
Lúc này, Lưu Hoa Lương đã suất người giải quyết hai tên Hung Nô nhân còn lại, chạy đến bên cạnh hắn, mắt nhìn gương mặt thất vọng áy náy của Lưu Chính Trung, nói: " Chúng ta đi gặp điện hạ."
Lưu Chính Trung yên lặng gật đầu, không nói một lời cùng theo hắn đi.
Trấn nhỏ Hứa Hải Phong ở tạm là một trong những thôn xóm vô số trong Đại Hán đế quốc, chỉ là vị trí địa lý nơi này tốt hơn, khoảng cách với kinh sư chỉ có một ngày lộ trình, là nơi dừng chân của các thương lữ, người tới lui rất nhiều, cũng thật nhiều nhân khí.
Chẳng qua, hoàn cảnh nơi này quả thật không thể nào nói nổi, vốn không thể so sánh với Tây Kinh thành đế đô của Hung Nô cùng Ngọa Long thành, lại càng đừng nhắc tới kinh sư Đại Hán.
Phòng hảo hạng trong khách sạn còn có vẻ tương đối sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh chung quanh tương đối ác liệt. Ngoại trừ đống lâu phòng của bọn họ, những nơi khác chỉ đều là hỗn tạp một chỗ, chung quanh toàn là hầm hố lỗ chỗ, hình thành những hố nước rối loạn. Đều là những hố nước kiệt tác do dân cư gần đó đổ ra. Những nơi này ruồi bọ bu đầy, mùi hôi khắp nơi.
Hứa Hải Phong tiện tay đóng cửa sổ, đột nhiên kinh ngạc phát giác chính mình trong bất tri bất giác lại cảm giác ghê tởm nơi này, sinh ra một loại cảm xúc chán ghét.
Hắn ngừng động tác, lại đẩy ra cửa sổ, hết thảy cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trước khi hắn nhập ngũ, Hứa gia thôn của hắn so với nơi này còn nghèo khó hơn, còn lạc hậu hơn, hắn cũng thản nhiên mà sống, không hề cảm giác gì khác.
Nhưng năm gần đây, hắn đã thoát ly biển khổ.
Không sai, chính là biển khổ, chính là loại sinh hoạt mà những dân chúng bình dân bần khốn luôn phải khổ sở giãy dụa cho qua ngày.
Hắn đã đắc đạo thăng thiên, ngay cả người nhà của hắn, tộc nhân của hắn, cuộc sống của bọn họ cũng có biến hóa ngút trời.
Cho nên, hắn đã thật lâu không có chứng kiến qua cảnh tượng như vậy.
Quyền lực, là một thứ tốt.
Bất kể kinh nghiệm qua bao nhiêu năm tháng, quyền lực đều sẽ cẩn thận tỉ mỉ hành sử ra công hiệu có một không hai, vô cùng lạ thường của nó.
Vô số người vì nó mà trở nên điên cuồng, so với hoa anh túc( á phiện) nó càng dễ gây nghiện, mặc cho ai cũng không cách nào thay đổi.
Hai mắt Hứa Hải Phong vững vàng nhìn vào hai tay mình đang giương ra, phảng phất như muốn nhìn ra thứ gì đó.
Từ sau khi hắn chân chính bước vào cảnh giới tông sư, trong lòng liền dâng lên một loại hiểu ra. Tu hành võ đạo là cô tịch mà gian khổ, tranh phách thiên hạ cũng là cô tịch mà gian khổ, nhưng hai thứ tuyệt không giống nhau, ít nhất ý cảnh cùng tâm lý hoàn toàn bất đồng.
Đạo võ học chú ý chính là quang minh lỗi lạc, khoái ý ân cừu.
Đạo tranh phách chú ý chính là âm mưu quỷ kế, câu tâm đấu giác.
Hai bên làm sao có thể hỗn hào làm một, chẳng trách những vị cao thủ đã đi vào cảnh giới tông sư lại phảng phất giống như thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, đối với phương diện này khinh thường không quan tâm tới.
Cho dù là Trình Huyền Phong cùng Thác Hà Đế nghĩ muốn xuất thủ đối phó hắn, cũng là quang minh chính đại.
Mà theo lịch sử, bao nhiêu minh quân hiền thần, bọn họ hùng tài đại lược, quyền khuynh nhất thời, nhưng lại không ai có võ công cao cường, trong số bọn họ thủy chung chưa từng xuất hiện qua nhân vật cao thủ cấp tông sư.
Tương Khổng Minh cũng từng nói qua, anh hùng cùng kiêu hùng là hai con đường khác nhau, hôm nay, hắn giống như đang đứng trên một ngã ba của cuộc sống con người thật trọng yếu. Như thế nào lựa chọn, chỉ là trong nhất niệm của hắn.
Quá khứ cứ như nước chảy xuôi qua trong lòng của hắn, những nhân vật, vô luận là còn sống, hay là qua đời, đều hiện lại trong tâm lý của hắn, thẳng đến cuối cùng, những hình ảnh biến mất, chỉ lưu lại Tương Khổng Minh đang phe phẩy quạt lông, vẻ mặt mỉm cười.
Hứa Hải Phong chợt tỉnh ngộ, cười ha hả.
" Nhị đệ, ngươi làm sao vậy?"
Phương Hướng Minh ở cách vách với hắn, hôm qua hắn đại chiến cả đêm, tinh bì kiệt lực, đang ngủ say sưa, lại bị tiếng cười của hắn đánh thức, nhảy dựng lên, vọt đến, cao giọng hỏi.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn hắn mỉm cười, nói: " Không có việc gì, chỉ bất quá đột nhiên nghĩ thông một điểm, nên có chút thất thố, quấy rầy đại ca, tội quá."
Phương Hướng Minh hiển nhiên không rõ ý tứ của hắn, vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
Hứa Hải Phong thu lại tươi cười, nghiêm mặt nói: " Đại ca, tiểu đệ nghĩ muốn phái hầu hài đi trước một bước, chạy tới Ngọa Long thành, thông tri quân sư đại nhân về biến cố của kinh sư, ngươi xem thế nào?"
Phương Hướng Minh không chút do dự gật đầu nói: " Đúng nên như thế."
Lúc này Hứa Hải Phong sai người mang tới bút mực, ngay trước mặt Phương Hướng Minh viết một phong thư, ngoại trừ kể lại biến cố tại kinh sư, tạm thời nói rõ chính mình hai tháng sau, sẽ đến bắc cương đại doanh cùng Lợi Trí quyết chiến, đến lúc đó sẽ cùng mười vạn đệ tử binh của Phương gia sóng vai tác chiến, khuất nhục Hung Nô.
Trong thư hắn cho thấy vì muốn chuẩn bị cùng Lợi Trí đánh một trận, cho nên không hề để ý tới việc thế tục, hết thảy sự vụ trong Ngọa Long thành sẽ giao cho Tương Khổng Minh toàn quyền làm chủ.
Đọc xong thư, Phương Hướng Minh khẽ cau mày, muốn nói lại thôi.
Hứa Hải Phong đương nhiên rõ ràng hắn là không nghĩ ra vì sao mình lại tín nhiệm Tương Khổng Minh đến như thế, nhưng vấn đề này cũng không tiện giải thích, không thể làm gì khác hơn là cười, nói cho có lệ.
Hứa Hải Phong gọi hầu hài đến, đem thư giao cho hắn, phân phó: " Ngươi tốc độ nhanh, lập tức trở lại Ngọa Long thành, đem phong thư này giao cho quân sư đại nhân, không được sơ thất."
Hầu hài lên tiếng, thoáng mắt đã biến mất tại chỗ.
Tuy đã sớm biết người này khinh công cao, thiên hạ vô song, hơn nữa cũng từng nhiều lần gặp qua, nhưng Phương Hướng Minh cũng nhịn không được mà trong đáy lòng nổi lên một trận run rẩy.
Hứa Hải Phong đang muốn khuyên hắn tiếp tục nghỉ ngơi, đột nhiên gương mặt thoáng kinh ngạc, nghiêng tai lắng nghe.
Phương Hướng Minh thấy thế, cũng ngưng thần mà nghe, sau một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân của hơn mười người đang vội vã chạy tới nơi này, tới trước khách sạn, bọn họ dừng chân lại, mà cơ hồ cùng lúc đó, cửa lớn khách sạn cũng như đã ước định sẵn, mở ra.
" Người đâu?"
" Ở khách phòng trên lầu."
" Có bao nhiêu người?"
" Bốn mươi mốt người, có một người bị thương nặng, chỉ còn dư một hơi."
Vài câu nói âm lượng rõ ràng truyền vào trong tai bọn họ, khiến cho bọn họ biết được mục tiêu đối phương muốn đối phó chính là đoàn người của mình.
Huynh đệ hai người nhìn nhau, đó là ai? Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Không có khả năng là Hung Nô nhân, bọn họ vừa mới đánh hạ kinh sư, việc sau đó còn bề bộn vô số, vốn không cách nào rút ra nhân lực đánh tới thành trấn chung quanh.
Hơn nữa bọn họ đã biết đám người mình lợi hại, quả quyết sẽ không chỉ phái mấy gia hỏa kia đến đây chịu chết.
Không phải là đi lầm vào hắc điếm chứ?