" Tương Khổng Minh là người phi phàm." Phương lão thái quả quyết nói: " Lão thân gặp hắn ba lần, mỗi lần gặp hắn, sự sợ hãi trong lòng càng nhiều hơn."
Sắc mặt Phương Hướng Minh đỏ bừng, trận dư âm vừa rồi còn chưa rút đi, thanh âm của hắn còn một tia khàn khàn: " Tương đại quân sư?"
Trong mắt Phương lão thái lóe ra ánh sáng kích động, nhìn như hưng phấn, lại hỗn loạn chút nguy hiểm: " Lão thân cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như vậy, vô luận là thiên văn địa lý, sách của trăm nhà, hắn phảng phất không chỗ nào không hiểu, không chỗ nào không biết. Người khi còn sống tinh lực có hạn, lại như thế nào có khả năng nắm giữ nhiều thứ như vậy?"
Vẻ đỏ ửng trên mặt Phương Hướng Minh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ tái nhợt làm người ta sợ hãi: " Tam thúc cũng từng nói qua, Tương đại quân sư tài hoa thiên nhân, lệnh cho tôn nhi dùng lễ thầy trò đối đãi."
Xua tay, Phương lão thái cười lạnh nói: " Lão thân sống hơn tám mươi năm, người có tài trí cao tuyệt chẳng lẽ còn thấy ít sao? Tương Khổng Minh tài học cao thâm, thiên hạ không có người thứ hai so sánh, hơn nữa mỗi lần đều đập cũ lập mới, phát ra những sáng kiến mà người xưa chưa từng dám làm, đều luôn có kỳ hiệu. Một lần hai lần, không có gì lạ, nhưng lần nào cũng thế, vậy cũng không ngẫu nhiên, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấu tương lai hay sao?"
Một cỗ hàn khí lạnh như băng tràn ngập trong lòng Phương Hướng Minh, hắn hồi tưởng lại những việc làm suốt một năm nay của Tương Khổng Minh, khắp nơi đều tiết lộ ra một loại cảm giác làm cho tai mắt người ta hoàn toàn đổi mới.
Lấy quân đội so sánh, vô luận là mô hình bản đồ, còn là thành lập quân giáo, đều là những hành động thạch phá thiên kinh, ích lợi bên trong, hắn thân là quân nhân, tự nhiên hiểu rõ, tràn đầy nhận thức.
Ngoại trừ việc này, vận dụng thổ cương, lại sinh sản khải giáp, những sáng tạo vũ khí mới mẻ, cùng với sự xuất hiện của bạch tửu nồng độ cao, những thành tựu làm cho người ta phải trợn mắt cứng lưỡi ở trong thời gian ngắn ngủi một năm ở trong Ngọa Long thành phát khởi, vì bọn họ mang đến tài phú cùng danh tiếng vô cùng.
Nếu những điều này là biến hóa ở bề ngoài, vậy còn có một địa phương mà thậm chí ngay cả hắn cũng không cách nào tiến vào, có lẽ ở nơi này, mới là bí mật chân chính của Hắc Kỳ quân. Hắn rất muốn đi xem, xem viện nghiên cứu kia đến tột cùng có cái gì, chẳng qua hắn biết, cho dù là đối mặt Hứa Hải Phong, hắn cũng không thể đưa ra yêu cầu như vậy.
Phương lão thái hiển nhiên còn chưa nói xong, bà hít sâu một hơi, nói: " Nếu nói hết thảy những chuyện này đều quy vào tài trí ngàn năm hiếm thấy, vậy chân chính làm lão thân sợ hãi chính là, hắn có một đôi mắt thần có thể nhìn thấu lòng người."
" Nhìn thấu lòng người?" Bất tri bất giác, trong miệng Phương Hướng Minh lại không ngừng lẩm bẩm mấy chữ này.
" Không sai, chỉ cần bị đôi mắt của hắn nhìn chăm chú, thì sẽ có loại cảm giác không có gì có thể ẩn giấu." Phương lão thái rùng mình một cái, phảng phất như đang nghĩ tới cặp mắt sáng ngời kia: " Nói chuyện với hắn ba lần, lão thân có thể rõ ràng cảm nhận được, hắn là một người kiệt ngạo bất tuân, có lòng kiên trì cùng chủ trương của chính mình, không hề có lòng cam tâm thần phục với bất cứ kẻ nào. Nhân vật như thế, lại như thế nào chịu đi thần phục người khác."
" Nghe nói, lúc Tương đại quân sư gặp nạn, được nhị đệ cứu giúp, từ đó về sau liền đi theo bên người nhị đệ."
" Ân cứu mạng sao? Sợ là cũng chỉ có lời này giải thích." Phương lão thái đột nhiên lộ ra một tia trào phúng: " Cũng không biết là do Phong nhi chậm lụt không biết hay là do có khí độ biển dung trăm sông, dĩ nhiên lại có thể yên tâm sử dụng nhân vật bậc này, nếu đổi lại là lão thân, chuyện đầu tiên cần làm chính là đem chém dưới đao."
Nghe câu nói sát khí, trong lòng Phương Hướng Minh run lên, hít một hơi, miễn cưỡng nói: " Trí tuệ của nhị đệ hơn xa người thường, nếu không cũng không cách nào đi lên vị trí tông sư."
" Hừ…Người này giống như một thanh kiếm hai lưỡi sắc bén, nếu không cẩn thận, sẽ làm tổn thương chính mình. Đương kim thế gian, có lẽ chỉ có Phong nhi mới là ước thúc duy nhất của hắn." Tâm tình Phương lão thái hơi có vẻ kích động: " Phong nhi còn sống trên đời, có lẽ hắn sẽ toàn tâm thuần phục, nhưng nếu có một ngày, Phong nhi ra đi, vậy người này còn, sẽ sinh đại biến. Nếu hắn không phải thảm gặp chết yểu, chính là tự lập làm vua, không còn con đường thứ ba để đi."
" Nhị đệ dù sao là thân tông sư, như thế nào cũng không thể đoản mệnh hơn so với hắn." Sắc mặt Phương Hướng Minh có chút cổ quái, Hứa Hải Phong là tân tấn tông sư, hơn nữa hắn tu tập công pháp chính là Tĩnh Tâm Quyết chuyên dùng để trường thọ.
Chỉ cần nhìn thấy Thái Ất chân nhân đã hơn trăm tuổi mà vẫn còn nhảy loạn khắp nơi, có thể biết được Hứa Hải Phong cũng không phải là người đoản mạng. Nếu nói tuổi thọ của hắn không bằng Tương Khổng Minh, dù là chém chết Phương Hướng Minh cũng sẽ không tin tưởng.
Phương lão thái cũng chỉ nặng nề ân một tiếng, thật cũng không dây dưa ở vấn đề này với hắn, chỉ vì bà biết mình cũng không tin tưởng vào việc này.
" Minh nhi, lão thân nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi có hiểu rõ ràng ý tứ của lão thân?" Phương lão thái nhìn hắn, đôi mắt giờ khắc này lại phảng phất giống như một đôi kiếm sắc bén đang đâm thật sâu vào trong lòng Phương Hướng Minh.
Chút hi vọng về sự may mắn cùng phẫn nộ trong lòng Phương Hướng Minh đã tan theo mây gió, không còn tồn tại. Sắc mặt của hắn tuy vẫn tái nhợt như trước, nhưng thanh âm đã cứng rắn như sắt: " Tôn nhi rõ ràng, Phương gia cùng nhị đệ đã sớm phú họa cùng nương, vinh nhục cùng chịu, cũng sẽ không còn phân lẫn nhau."
Phương lão thái vừa lòng gật đầu, nói: " Phân phó Trí nhi một tiếng, việc Tương Khổng Minh đề cập chuyện mở khoa cử, không thể tiếp tục gây khó nhiễu."
" Dạ…" Phương Hướng Minh cung kính nói.
" Đổng Tử Duệ cùng Trình Huyền Phong là một đời anh hùng, bọn họ có thể cứu lại một quốc gia trong nguy nan, nhưng Tương Khổng Minh, hắn cũng là một kỳ nhân có thể thay đổi cả một thời đại. Ngươi phải nhớ kỹ, một ngày Tương Khổng Minh chưa chết, Phương gia quyết không thể trở mặt cùng Phong nhi."
Lúc Phương Hướng Minh cáo lui, trong tai mơ hồ nghe được tiếng thì thào của cô bà, bởi vì thanh âm quá thấp, hắn vẫn không nghe rõ.
Lão thái thái nói, nếu năm xưa Đổng Tử Duệ soán vị đoạt quyền, Trình Huyền Phong chưa đặt chân tông sư, vậy hai người bọn họ còn giữ lại được giao tình hôm nay sao?
Hứa Hải Phong thật lâu không nói, hắn có thể thật sự cảm nhận được sự cô tịch cùng bi ai ẩn hàm trong những lời của Tương Khổng Minh.
Lực chiến đấu của huyết tửu chiến sĩ là không thể nghi ngờ, bọn họ cường đại, là gần như sự tồn tại vô địch. Bọn họ không sợ gian lao, không biết thống khổ, bọn họ trầm mặc ít nói, nghe mệnh là làm, bọn họ là binh lính tốt nhất, là chiến sĩ cực mạnh.
Nhưng cuộc sống của bọn họ là xám xịt và u ám nhất.
Bọn họ là một đám con rối bị một sợi dây trói vô hình mà người thường không nhìn thấy được, bọn họ đã đánh mất tư tưởng cùng năng lực phán đoán của chính mình, bọn họ cơ hồ chính là một đám người chết còn di động.
Có lẽ khác nhau duy nhất chính là đám tử thi này có thể mang đến cho chủ nhân quyền thế cùng ích lợi vô tận.
Bất hạnh thân là huyết tửu chiến sĩ, nếu như bình thường vô tri không biết gì, mỗi ngày mơ hồ sống qua ngày, thì cũng không sao.
Nhưng, Tương Khổng Minh?
Vị Tương Khổng Minh tài trí được xưng thiên hạ đệ nhất, không chỗ nào không biết thì sao?
Nếu rõ rõ ràng ràng biết được tình cảnh của chính mình, lại không cách nào thay đổi cùng phản kháng với vận mệnh đã được an bày theo một quỹ tích, vậy hắn sẽ có cảm thụ như thế nào?
Cho tới bây giờ, Hứa Hải Phong mới chợt hiểu ra, vì sao bản tính của Tương Khổng Minh lại quái dị, lại thích lấy sự chọc ghẹo người khác làm niềm vui. Truy cứu nguyên nhân, chính là hắn lúc nào cũng muốn bảo trì cho mình tâm tình sáng sủa lạc quan mà thôi.
Nếu là mình, Hứa Hải Phong tự hỏi lòng, chỉ sợ là chưa hẳn mình còn ý niệm muốn tiếp tục sống sót.
Đột nhiên, sự cảnh báo trong lòng Hứa Hải Phong nổi lên, một cỗ khí tức hắc ám gần như chết chóc nhanh chóng lan tràn khắp không gian. Lực lượng hắc ám cường đại giống như một chiếc lưới cá khổng lồ mà vô hình đang gắt gao quấn chặt lấy Hứa Hải Phong.
Làm cho hắn vạn phần kinh ngạc chính là, cỗ khí tức như hung thần ác sát kia chính là do Tương đại quân sư không biết chút võ công phát ra.
Bên trong ẩn chứa sự thương tâm, bi ai, bất đắc dĩ, hung tàn vô số vọng niệm, nếu không phải Hứa Hải Phong đã đạt tới cảnh giới tông sư, thay đổi là một người bình thường, lúc này dĩ nhiên đã bị tinh thần thác loạn, thậm chí cầm đao tự sát cũng không thấy lạ kỳ.
Hứa Hải Phong yên lặng nhìn vị nam nhân phảng phất biến thành ma thần từ địa ngục mà đến, tuy biết hắn tuyệt đối không có thương tổn chính mình, nhưng công lực bản thân còn không tự chủ được mà ngưng tụ lên. Tinh thần lực của hắn cố thủ tâm linh, tùy ý cho luồng lực lượng tà môn không ngừng trùng kích, lại thủy chung không hề cử động.
Sau một lúc lâu, đoàn sát khí khôn cùng đột nhiên tiêu tán ra, đúng là tới thật đường đột, đi lại quỷ dị, làm cho không ai kịp thích ứng.
Tương Khổng Minh vặn mạnh cơ thể một cái, lấy ra quạt lông, tươi cười phe phẩy, nói: " Thoải mái, những lời này đè nén trong lòng học sinh nhiều ngày như vậy, hôm phun ra thật khoái, phảng phất như vừa bỏ xuống một bao hành lý, thật sự là cực kỳ dễ chịu."
Luồng lực lượng hắc ám biến mất, tinh thần của Hứa Hải Phong cũng trầm tĩnh lại, hắn trầm ngâm chốc lát, bái thật sâu, nói: " Xin lỗi."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, đã còn hơn ngàn lời vạn tự, đem toàn bộ áy náy trong lòng biểu đạt đi ra. Nguồn tại ện FULL
Tương Khổng Minh mỉm cười, thản nhiên nhận một lễ này của hắn, nói: " Mạng của học sinh là chủ công cứu, tự nhiên nên vì ngươi bán mạng, huống chi, cơ hội như vậy vô cùng khó được, người khác cầu còn không có."
Hứa Hải Phong nghiêng đầu, chỉ là trong đôi mắt tỉnh táo, lại lặng yên không tiếng động hiện lên một tia ấm áp.
" Học sinh biết, chủ công là kỳ quái học sinh làm sao học được năng lực khống chế tinh thần này, đúng không?" Tương Khổng minh đắc ý tươi cười, làm cho gương mặt vốn có vẻ bình thản lại mang đến một tia khí tức hoạt bát.
Theo ngữ khí của hắn, Hứa Hải Phong mỉm cười gật đầu.
Tương Khổng Minh đắc ý kể lại.
Hắn lợi dụng thuật đọc tâm, trong lúc nhìn thấu lòng người đồng thời cũng nhận thức được tinh thần trạng thái của đối phương.
Ở chung với vị Tương đại quân sư giảo hoạt như hồ ly này, lúc nào cũng phải căng thẳng, phải cẩn thận, mà khi bị hắn nói trúng tâm sự, khi đó sự rung động không ngôn ngữ nào có thể hình dung, cho nên tâm tình mà Tương Khổng Minh tiếp xúc nhiều nhất, đa số là thuộc về tâm tình mặt trái bóng tối che giấu của loài người.
Tích tụ lâu ngày, cỗ lực lượng kia đã ngày càng mạnh mẽ.
Cuối cùng, Tương Khổng Minh thần thần bí bí nói: " Chủ công, lúc học sinh gặp Phương lão thái, từng dọ thám biết được một bí mật, ngài có biết, ai là thân ngoại công của Phương Hướng Minh và Phương Doanh Anh hai huynh muội này hay không?"
Thấy hắn xua tay không biết, Tương Khổng Minh đắc ý mỉm cười thật cổ quái, từ trong miệng hắn nhẹ nhàng hộc ra tên một người mà Hứa Hải Phong tuyệt đối không thể tưởng tượng.
" Trình Huyền Phong."