Thương Thiên Phách Huyết

chương 255: trừng giới (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phủ đệ của Hứa lão thái gia cũng là một trong những ngôi nhà tốt nhất trong Ngọa Long thành.

Tuy lão gia tử thủy chung không chịu dời vào ở trong hoàng cung Thổ Phiên, nhưng thân là nhi tử, Hứa Hải Phong làm sao để cho cha anh phải chịu dù nửa điểm ủy khuất. Trong phủ lão thái gia có đầy đủ tiện nghi xa hoa, đều dựa theo tiêu chuẩn cao nhất trang bị, so với tam đại thế gia, cũng không chút nào kém cỏi.

Hứa Gia Bình vốn chỉ là một hán tử thôn quê thành thật trung hậu, không nghĩ tới vào lúc tuổi già, lại có được một nhi tử tài giỏi như sao chổi quật khởi thế gian, phụ nhờ tử quý, từ đó về sau một bước lên trời, thoát ly khỏi lao động tay chân tìm ba bữa cơm, thành một đại quý tộc cả ngày chỉ hưởng thụ sang giàu.

Không chỉ là hắn, mà ngay cả trong Hứa thị gia tộc những ai có được danh tự để xưng hô, là có thể từ chỗ Hứa Hải Phong lấy được hoặc ít hoặc nhiều những thứ thật tốt.

Hứa Hải Đường chính là một người bên trong. Năm nay hắn hai mươi ba tuổi, là đường huynh( anh họ bên nội) ruột thịt của Hứa Hải Phong.

Trong đại sảnh, ba vị lão nhân ngồi đối diện nhau. Bọn họ chính là thôn trưởng Hứa gia thôn Hứa Độ Lịch, phụ thân của Hứa Hải Phong Hứa Gia Bình, phụ thân Hứa Gia Sinh của Hứa Hải Đường, còn Hứa Hải Đường lúc này không còn nửa phần kiêu vọng, mà là xuôi tay quy củ đứng sau lưng phụ thân hắn.

Vô luận về bối phận hay là tuổi tác, Hứa Độ Lịch lớn tuổi nhất trong ba người, chỉ là thời khắc này ngồi trên thủ tọa chính là Hứa Gia Bình có bối phận lẫn tuổi tác đều là nhỏ nhất.

" Gia Bình, vô luận nói như thế nào, Đường nhi là con cháu Hứa gia, dù có ngàn sai vạn sai, tự có gia pháp Hứa gia xử trí, mà tuyệt không cho người ngoài tùy ý khi dễ." Hứa Gia Sinh phẫn phẫn bất bình nói.

" Đúng vậy." Hứa Độ Lịch cũng lập tức phụ họa: " Hứa gia chúng ta thật vất vả mới xuất đầu, làm sao có thể yếu thế trước mặt người bên ngoài chứ? Huống chi…" Hắn chỉ vào Hứa Hải Đường đang mang vẻ mặt cung kính nói: " Đường nhi biểu hiện quy củ, không hề có chỗ nào quá phận, nói gì tới hắn là hoành hành bá đạo. Ta xem có người thuần túy là đố kỵ Đường nhi, mới tạo ra lời đồn sinh sự mà thôi."

Hứa Gia Bình liên tục gật đầu, hắn vốn là người không có chủ kiến, lúc này bị thôn trưởng cùng huynh trưởng trái phải giáp công, chỉ cảm thấy bọn họ nói chuyện hợp lý. Về phần Hứa Hải Đường, lại từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, một oa nhi thành thật như vậy, lại làm sao làm ra chuyện ác bá gì làm người ta chán ghét.

" Lão gia, nhị công tử tới." Một gã phủ đinh vội vã tiến vào bẩm báo.

" Nga, mau gọi hắn vào." Hứa Gia Bình đã lâu không gặp tiểu nhi tử, trong lòng quả thật nhớ nhung.

Hứa Độ Lịch cùng Hứa Gia Sinh đồng thời đứng lên, tuy bọn họ có quan hệ thân thích đối với Hứa Hải Phong, nhưng tuyệt đối không dám học theo Hứa Gia Bình, đối với người trẻ tuổi của Hứa thị gia tộc lẫy lừng này, trong lòng bọn họ sợ hãi nhiều hơn là kính ngưỡng.

Hứa Hải Phong đi nhanh vào nội đường. Đối với việc xuất hiện của mấy trưởng bối trong gia tộc, không chút nào ngoài ý muốn, chỉ hướng bọn họ gật đầu, theo sau nói: " Phụ thân đại nhân, con đã trở về."

" Trở về là tốt rồi, lần này phải ở thêm vài ngày." Hứa Gia Bình vui mừng nói.

" Dạ…" Hứa Hải Phong thuận miệng lên tiếng, ánh mắt của hắn chuyển sang đám người Hứa Độ Lịch đang đứng ngây ngốc một bên.

Hứa Độ Lịch cùng Hứa Gia Sinh đã cải biến bộ dáng vừa rồi, mà trên mặt đã tràn đầy nụ cười, bên trong thậm chí còn mang theo vẻ siểm nịnh.

" Thái gia, đại bá." Hứa Hải Phong thi lễ vấn an.

" Phong nhi cần gì khách khí, đều là người một nhà a." Hai người bọn họ mặt mày hớn hở nói.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt Hứa Hải Phong chăm chú nhìn trên mặt Hứa Hải Đường, sắc mặt hắn lập tức liền trở nên xấu hổ.

" Đường huynh, ngươi cũng ở chỗ này, làm cho tiểu đệ không cần đi tìm."

Nghe trong lời nói của Hứa Hải Phong coi như hòa ái, trong tim của hắn mới có một tia an ổn, trái tim đang nhảy kịch liệt cũng chậm rãi bình tĩnh một chút: " Ngài là quý nhân nhiều việc bề bộn, lại có chuyện gì muốn tìm tiểu huynh?"

" Đường huynh, ngươi cũng biết ta bề bộn nhiều việc sao?" Hứa Hải Phong nhìn như vô ý hỏi.

Hứa Hải Đường sửng sốt, vội vàng gật đầu lia lịa: " Ngài phải lo cho một mảnh địa phương lớn như vậy, lại phải chuyên tâm luyện võ công, tự nhiên là bề bộn nhiều việc rồi." Text được lấy tại Truyện FULL

Hứa Hải Phong khe khẽ thở dài, nói: " Đường huynh nói không sai, lãnh địa nhiều việc hạn chế, nhiều vô số kể, quả thật làm cho người ta không sao lo xuể."

Hứa Hải Đường lập tức khen tặng: " Cũng may là ngài, nếu là những người khác đã sớm mệt gục xuống từ lâu."

Hứa Hải Phong không hề cười nói, chỉ yên lặng nhìn kỹ hắn, trong mắt từ từ hiện lên một luồng hàn quang.

" Ngài…ngài?" Tựa hồ cảm nhận được sát khí trong ánh mắt Hứa Hải Phong, Hứa Hải Đường run run, không nói ra lời.

" Đường huynh, nếu ngươi biết tiểu đệ khổ cực, lại vì sao ở trong thành còn kéo chân sau của tiểu đệ làm chi?" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Hứa Hải Phong chuyển thành âm lệ, đã mang theo vài phần cơn tức.

Hứa Gia Bình bị dọa nhảy dựng, hỏi: " Phong nhi, ngươi nói gì?"

Sắc mặt Hứa Gia Sinh đại biến, hắn vội vàng giải thích: " Phong nhi, Đường nhi chính là thân đường ca của ngươi, ngươi cũng không nên dễ dàng tin lời đồn, khiến cho huynh đệ trở mặt a."

Ngoài cửa sổ chợt lóe, Tương Khổng Minh cười lạnh không thôi, cái gì gọi là huynh đệ trở mặt. Hứa Hải Đường chính là Hứa Hải Đường, rắn vĩnh viễn cũng không thể thành rồng, cho dù cho hắn thêm gan báo, cũng không dám quang minh chính đại làm nghịch ý Hứa Hải Phong. Lão đầu tử này thật đúng là đem con của hắn cho là bảo bối, cũng không nhìn lại cho kỹ hắn có năng lực cùng dũng khí đó hay không.

Chẳng qua, nếu đem hắn đổi lại là Phương Hướng Minh thì sao? Trong lòng Tương Khổng Minh trong nháy mắt liền hiện lên mấy độc kế, chỉ là lập tức buông tha ngay. Lúc này thế cục không ổn định, sự tồn tại của Phương Hướng Minh đối với Hứa Hải Phong mà nói, lợi nhiều hơn hại, cho dù là thật sự muốn động thủ, ít nhất cũng phải đợi khi thiên hạ thái bình.

Cúi đầu thật sâu, Hứa Hải Đường thấp giọng thì thầm vài câu.

" Ngươi nói cái gì?" Hứa Hải Phong tai thính mắt sáng, mấy câu kia tuy người khác nghe không rõ, nhưng đừng mơ tưởng giấu diếm được lỗ tai hắn.

Hứa Hải Đường ngẩng đầu muốn nói, nhưng ánh mắt vừa chạm vào mắt Hứa Hải Phong, lập tức mồ hôi lạnh sầm sầm.

" Ta biết trong lòng ngươi không phục, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, cách làm kiểu đó của ngươi, có khác gì với những kẻ ăn chơi trác táng?"

" Ngũ…ngũ đệ."

Hứa Hải Phong ở trong tuổi trẻ đồng lứa của Hứa thị gia tộc, đứng hàng thứ năm. Cho nên nhũ danh của hắn gọi là tiểu ngũ. Chỉ là từ sau khi hắn công thành danh toại, một bước cao thăng, nhũ danh kia đã không còn ai dám kêu gọi, dù là cha mẹ huynh trưởng của hắn cũng cố ý vô ý sửa lại.

Hứa Hải Phong nhìn hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu, bộ dáng yếu nhược không ra gì.

Than nhẹ một tiếng, trong lòng Hứa Hải Phong hiện lên lời khuyên bảo của Tương Khổng Minh.

" Đối với Hứa Hải Đường, chủ công chỉ cần trừng phạt một chút là được. Tuy Cát đại nhân nói có lý, nhưng dù sao hắn cũng không thực sự gây nên tội, luận theo tội chỉ cần chịu chút nỗi khổ da thịt, nếu xử nghiêm khắc, sẽ khiến cho bên trong gia tộc bất hòa, đến lúc đó phải tốn nhiều khí lực, quả thật không đáng giá."

Hứa Hải Phong nhìn biểu hiện của đường huynh, trong lòng thầm than, như thế nào trước kia nhìn không ra đường huynh lại là một người như vậy. Theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người đang thay đổi, chẳng những hắn đã đi vào cảnh giới tông sư, mà ngay cả huynh đệ cùng trưởng bối trong nhà cũng đã lặng yên nổi lên biến hóa mà hắn khó có thể lý giải.

Khe khẽ thở dài, Hứa Hải Phong dùng tới một tia tinh thần lực, khiến thanh âm vang lên, thật bất đắc dĩ, hắn nói: " Hôm nay Hung Nô xâm lấn, Khải Tát xâm chiếm, bên trong Ngọa Long thành lại càng ám lưu mãnh liệt. Hứa gia chúng ta dù sao chỉ mới xuất đầu ngày tháng ngắn ngủi, nếu làm không tốt, sẽ bị người nhổ cỏ tận gốc, đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn."

Lời vừa nói ra, chẳng những là Hứa Hải Đường, mà ngay cả Hứa Độ Lịch bọn họ cũng sắc mặt đại biến. Ở trong lòng bọn họ, Hứa Hải Phong cơ hồ đã là đại danh từ không chỗ nào không thể, hôm nay gặp hắn đột nhiên nói ra lời này, đều chấn động trong lòng, khó có thể tự chủ.

" Phong nhi, lời này của ngươi…" Hứa Độ Lịch dù sao lớn tuổi, kiến thức cũng rộng, mơ hồ đã đoán được ý tứ của hắn, dò hỏi.

Hứa Hải Phong nghiêm sắc mặt, nói: " Thiên hạ chưa thái bình, Hứa thị gia tộc lại càng không phải là những thế gia môn phiệt truyền thừa mấy trăm năm, lấy căn cơ mà nói, so với sự thâm căn cố đế của bọn họ thật kém quá xa. Đại thái gia, ngài nói đúng không?"

Gương mặt gầy gò của Hứa Độ Lịch dao động một chút, nói: " Phong nhi nói không sai, Hứa thị gia tộc có được ngày hôm nay, không phải nhờ vào nhân mạch tích lũy mấy trăm năm, mà là dựa vào một tay Phong nhi đánh ra một mảnh bầu trời, mới khiến cho chúng ta có được cơ hội hưởng thụ cuộc sống quý tộc này."

Hắn quay đầu ngưng trọng nói: " Phong nhi có chuyện thì nói rõ, chỉ cần lão hủ có thể làm được, quyết không chối từ."

Trong lòng Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, Hứa Độ Lịch không hổ là tộc trưởng của Hứa thị gia tộc, lại đảm nhiệm chức thôn trưởng trong suốt hai mươi năm. Ánh mắt của lão quả thật bất phàm, thoáng mắt liền nhìn ra ý tứ của mình. Hơn nữa hắn càng thêm rõ ràng, Hứa thị gia tộc quật khởi đều dựa vào chính mình, nếu ngay cả mình cũng ngã, vậy kết quả của bọn họ cũng có thể tưởng tượng mà biết.

Đến lúc đó, đừng nói là bị đánh hồi nguyên hình, cho dù là nghĩ muốn bảo trụ tính mạng cũng là một chuyện xa xỉ.

" Đại thái gia, có ngài ở đây, ta có một đề nghị."

Hứa Độ Lịch trịnh trọng nói: " Phong nhi thỉnh nói."

" Hứa thị con cháu ở trong Ngọa Long thành, không được ỷ thế hiếp người, không được gây chuyện sinh sự, không được vô lý gây nháo. Nếu không, hết thảy trục xuất gia tộc, ấn luật mà xử."

" Này…này không phải là để cho người ta cưỡi lên trên đầu chúng ta sao?"

Hứa Độ Lịch tam lão nhìn nhau, cuối cùng Hứa Gia Bình dò hỏi.

" Nếu là có người cố ý khiêu khích sinh sự, Hứa Hải Phong ta há là người sợ chuyện, tất nhiên sẽ vì các vị trưởng bối, huynh đệ tỷ muội trong tộc đòi công đạo. Hơn nữa…" Giọng nói Hứa Hải Phong khựng lại, nói: " Chỉ cần một ngày ta vẫn còn, người có lá gan tới cửa gây nháo chỉ sợ là cũng không có mấy người."

Tuy hắn nói thật cuồng vọng, nhưng mọi người nghe xong lại cảm giác là đương nhiên.

" Đường ca, một mình ngươi đi phủ nha cầu kiến Cát Hào Kiếm tự thú đi." Hứa Hải Phong đột nhiên nói.

Hứa Hải Đường chấn động, lẩm bẩm: " Ngũ đệ…cái này, vi huynh oan uổng…"

" Oan uổng? Ngươi dám lập lại lần nữa sao?" Thanh âm Hứa Hải Phong chuyển lớn, đôi mày hiện ra một mảnh hung lệ.

Hứa Hải Đường không dám trả lời, chỉ nhẹ nhàng giải thích: " Vi huynh vẫn chưa đắc thủ mà."

" Hắc hắc, không đắc thủ, may là ngươi chưa đạt được mục đích, nếu ngươi đắc thủ…" Hứa Hải Phong dừng lại, nhưng không khí bên trong phòng mơ hồ lan ra một trận hàn khí, không khí này cũng làm cho người ta cả người giá lạnh.

Hứa Hải Đường hoảng hốt, câu nói lập tức dừng ngay cổ họng, cũng không còn dám nói chuyện.

" Phong nhi, cho dù Đường nhi thật sự không phải, nhưng hắn thủy chung là…" Hứa Gia Bình vừa nhìn hoàn cảnh không ổn, vội vàng tiến lên cứu lửa.

" Ta biết, nguyên nhân chính vì hắn là đường huynh, cho nên ta mới chịu cho hắn chủ động đi nhận sai, phụ thân cứ yên tâm, nhiều nhất chỉ là chịu chút đau khổ da thịt mà thôi."

Hứa Gia Bình cười khổ một tiếng, biết nếu nhi tử đã nói như vậy, vậy không còn đường vãn hồi.

Đứng ngay góc chứng kiến cha con Hứa Gia Sinh hậm hực rời đi, trong ánh mắt Tương Khổng Minh thâm thúy khó dò, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Hải Đường, trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí lẫm liệt.

Giết gà dọa khỉ sao? Bây giờ còn không phải lúc.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời ngàn dặm không mây, chỉ là trong tim của hắn cũng là rộng lớn mạnh mẽ.

Hay cho một thời buổi rối ren a…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio