Thương Thiên Phách Huyết

chương 367: cao thai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đội ngũ công binh, dưới sự hộ vệ của mấy ngàn người, trước đại doanh hơn mười trượng đang bắt đầu đêm ngày làm việc.

Bọn họ ở chỗ này bắt đầu cấu trúc một tòa đài cao thật lớn cao hơn trượng, rộng tới mấy trượng.

Bọn họ hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, những tấm ván gỗ đã đánh mài bóng loáng, lúc này làm việc, cũng chỉ là đóng lại mà thôi.

Cả tòa đài cao đơn giản thực dụng, lại có điêu khắc thật cổ xưa, chẳng qua có một thứ đập vào mắt người khác chính là, vô luận nhìn thấy thế nào, đài cao kia cũng không nên xuất hiện ở nơi này.

Xa xa, vài chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, đi tới trước cửa doanh địa liền dừng lại.

Màn xe xốc lên, Phương lão thái kinh ngạc nhìn đài cao trước doanh địa, kinh ngạc qua một thoáng, mới hạ lệnh tiếp tục tiến vào đại doanh.

Cơ hồ đồng thời, ở trong một xe ngựa khác, vị lão nhân Lộ Đỉnh Thịnh hơn tám mươi tuổi cũng hồ nghi đánh giá hồi lâu, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Đối với chuyến đến này của hai vị lão nhân gia, Hứa Hải Phong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì đem bọn họ thỉnh đến nơi này, chính là kết quả do hắn cùng Tương Khổng Minh thương nghị.

" Cô bà an hảo…Lộ lão tướng quân mạnh khỏe…"

Hứa Hải Phong tự mình dẫn theo một đám tướng lãnh đã đợi trước doanh địa cung nghênh từ sớm.

Thái độ hai vị lão nhân gia đối đãi hắn cùng hoàn toàn khác nhau.

Phương lão thái thân thiết đỡ Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh hai huynh đệ cầm đầu đứng lên, vẻ mặt hòa thiện, tựa hồ có thể nhìn thấy bọn họ, đã cảm thấy an lòng.

Mà Lộ Đỉnh Thịnh lại cung kính hơn rất nhiều, hắn xuống xe, trực tiếp hướng Hứa Hải Phong vái chào thật sâu, nói: " Bái kiến chủ công."

Hắn vừa xuống xe, đã không kịp chờ đợi mà bày tỏ lập trường của chính mình, có thể thấy được một trận đánh Thái Nguyên, Hứa Hải Phong tuy đã nỗ lực không ít, nhưng đã đạt được những ích lợi vô hình hay hữu hình, đó là xa xa vượt qua sự dự tính của hắn.

Đối mặt vị lão nhân gia này, Hứa Hải Phong không dám có chút ngạo mạn vô lễ, vội vàng nâng lão dậy, đồng dạng cũng cung thanh ân cần thăm hỏi.

Một già một trẻ, vô luận tâm tư chân chính của bọn họ như thế nào, nhưng biểu hiện ngay trước mặt mọi người lại thân như một nhà.

" Phong nhi, ngươi hối thúc hai lão bất tử chúng ta từ đại doanh phương tây chạy tới đây là có chuyện gì vậy? Phương lão thái mỉm cười, phảng phất vẫn chưa nhìn thấy được một phen cử động sâu xa của người khác, chỉ chậm rãi hỏi.

" Cô bà, ngài nói đùa. Phong nhi thỉnh hai vị đến đây, chỉ là muốn mượn danh tiếng đức cao vọng trọng của hai vị mà thôi." Hứa Hải Phong cười vang nói.

" Danh tiếng?" Hai vị lão nhân gia liếc mắt nhìn nhau, đều đoán không ra trong hồ lô Hứa Hải Phong đang bán thuốc gì.

" Thanh danh hai lão bất tử chúng ta cũng không đáng giá mấy đồng tiền, huống chi…" Phương lão thái hiện ra vẻ mỉm cười, nói: " Muốn nói về danh tiếng, Phong nhi, lúc này còn có ai đủ vượt qua được ngươi nữa?"

Hứa Hải Phong khẽ lắc đầu nói: " Con có thể có được thành tựu hôm nay, chẳng qua nhờ vào tiền bối nâng đỡ, tướng sĩ dùng mạng mình bồi đắp mà thôi."

Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên ho khan một tiếng, xóa mở đề tài, nói: " Nghe nói, chủ công cùng quân sư đại nhân chủ động bỏ qua Ngọa Long thành."

" Đúng vậy, hôm nay Ngọa Long thành nằm trong tay Khải Tát nhân, chẳng qua Hứa mỗ muốn cho bọn hắn một sự giáo huấn cả đời khó quên, nên đặc biệt thỉnh hai vị lão nhân gia đến đây tọa trấn." Trên mặt Hứa Hải Phong hiện lên một tia cười thâm thúy, được hai người kia xem vào trong mắt, chút lo lắng trong lòng lập tức không cánh mà bay.

Trên mặt Phương lão thái hiện lên một tia buồn cười, bà cười a a nói: " Không phải ngươi muốn hai lão đầu như chúng ta đi công thành chứ?"

Hứa Hải Phong bật cười, nói: " Ngài lại chê cười Phong nhi, những chuyện này giao cho Phong nhi là được."

" Chủ công, đã như vậy, lão phu cùng Phương đại tỷ liền hoàn toàn nghe theo chỉ huy là được." Lộ Đỉnh Thịnh ở một bên cười nói.

Hắn vừa mở miệng, cũng miễn cho Hứa Hải Phong cảm thấy xấu hổ, dù là Phương lão thái cũng không thể không nể mặt mũi của hắn.

" Như thế, đa tạ hai vị lão nhân gia."

" Được rồi, Phong nhi, ngươi nhiễu tới nhiễu lui nửa ngày, rốt cục muốn chúng ta làm gì, cứ nói rõ đi." Phương lão thái thu hồi tươi cười, nghiêm mặt hỏi.

Hứa Hải Phong lên tiếng, chỉ vào đài cao bên ngoài doanh địa, nói: " Hai vị nhìn thấy đài cao này chứ?"

Hai người bọn họ đồng thời gật đầu, cao to như vậy, là một mục tiêu bắt mắt mà muốn không nhìn thấy được cũng khó.

" Chiều ngày mai, chính là lúc Hắc Kỳ quân phát động phản công tới Ngọa Long thành, Phong nhi muốn mời hai vị tọa trấn đài cao, bằng vào địa vị sùng cao của hai vị, giúp quân ta cầu phong."

" Cầu phong?"

" Đúng vậy, cầu phong." Hứa Hải Phong như đinh chém sắt nói.

Hai lão nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng, nếu người nói lời này không phải là Hứa Hải Phong, có thể nói chính là Trung Nguyên đại địa đệ nhất nhân, hai người họ thật sự còn nghĩ rằng mình gặp phải người điên cùng thần côn.

" Không biết chủ công yêu cầu chính là loại phong gì?" Lộ Đỉnh Thịnh dùng ánh mắt hồ nghi ngắm nhìn đài cao trước đại doanh, hỏi.

Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói: " Bất kể là gió đông nam hay gió tây bắc, chỉ cần gió là được, càng lớn càng tốt."

Lúc này đây, cho dù là Phương lão thái cũng nhịn không được trợn mắt, bà nhẹ nhàng gõ mạnh quải trượng, nói: " Hoang đường, Phong nhi, ngươi nghe được hỗn trướng nào nói bậy nói bạ, hai lão già chúng ta làm sao có khả năng cầu gió gì chứ?"

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: " Ngài cứ yên tâm, Phong nhi muốn mượn, chỉ là đức vọng của hai vị lão nhân gia mà thôi, về phần cầu phong, dĩ nhiên là có người khác."

" Ai?"

" Tương đại quân sư."

Trong mắt Phương lão thái hiện lên một tia tinh quang, bà quay đầu nhìn Lộ Đỉnh Thịnh, chỉ thấy trong mắt đối phương tuy vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đã vững vàng ngậm miệng lại, cũng không còn nói được lời nào.

Tương Khổng Minh Tương đại quân sư, danh tự này phảng phất như có ma lực, dù trong lòng hai người họ tuyệt đối không tin chuyện quỷ thần như thế, nhưng nếu là vị quân sư không chỗ nào không biết, không chỗ nào không hiểu đã mở miệng nói thế, cũng khó tránh khỏi làm trong lòng bọn họ không yên.

&&&&

" Người Hán đã bắt đầu hành động."

Trong hoàng cung Ngọa Long thành, các tướng lãnh Khải Tát cao cấp tề tựu một chỗ.

" Đài cao kia quả thật cổ quái, người Hán đem tin tức kia nói cho chúng ta biết, lại có dụng ý gì?" Phảng phất là lầm bầm làu bàu, đại công tước A Bối Nhĩ Mã hỏi lên.

Trước đại doanh người Hán, đột ngột kiến tạo một vật kiến trúc cổ quái như thế, khẳng định sẽ khiến cho bất cứ kẻ nào đều chú ý.

Trên sự thật, lúc người Hán kiến tạo đài cao kia, chính là cố ý cho mọi người nhìn thấy, vốn không hề có hành vi muốn che giấu.

Hơn nữa, trước vài dặm doanh trại Hán quân, toàn bộ ám tiếu thám tử cũng rút về, chỉ còn lại kỵ binh mấy trăm người, giám thị đại bộ đội của Khải Tát nhân.

Về phần những thám tử không chỗ nào không có, quân đội người Hán không hề có ý từ triệt giết hay ngăn trở.

Dưới tình huống này, nếu đám người Khải Tát đại đế còn chưa chiếm được tin tức, vậy trừ phi những đám thám tử Khải Tát đều là đám người mù hoặc ngu ngốc.

Chỉ là tuy chiếm được tin tức, nhưng bọn họ lại càng thêm phiền não, mặc cho ai cũng đoán không ra hàm ý bên trong.

" Chẳng lẽ bọn họ nghĩ muốn dùng thứ đó làm trụ sở, cùng chúng ta tiếp tục giằng co?" Một gã tướng lãnh vừa nói ra miệng, liền lập tức tự mình lắc đầu chối bỏ.

Nếu người Hán muốn kéo dài cuộc chiến, vậy vì sao bọn họ là bỏ rơi Ngọa Long thành.

Chẳng lẽ thủ thành còn không bằng quyết chiến trên bình địa hay sao? Text được lấy tại Truyện FULL

" A Bối Nhĩ Mã, chúng ta vào thành đã ba ngày rồi phải không?" Khải Tát đại đế mỉm cười, đối với những suy đoán của chúng tướng một mực không để ý tới.

Mà theo vị lão nhân uy nghiêm này mở miệng, trong cung điện đang ồn ào cũng lập tức yên tĩnh không còn tiếng động.

" Đúng vậy, đã ba ngày."

" Nếu người Hán nghĩ muốn thông qua địa đạo phản công, hẳn cũng là hôm nay."

" Dạ, bệ hạ."

Khải Tát đại đế đứng lên, ánh mắt của hắn quét qua một vòng trong chúng tướng lãnh, những ai tiếp xúc ánh mắt hắn đều không tự chủ được liền cúi đầu.

" Vô luận người Hán đang làm gì, chúng ta chỉ cần làm được công việc của chính mình, thì trận này sẽ có thể thắng." Khải Tát đại đế tràn ngập lòng tự tin mãnh liệt, thanh âm quanh quẩn trong cung điện: " Đi thôi, hoàn thành công việc của chính mình, thắng lợi thuộc về chúng ta."

" Dạ…"

Các tướng lãnh hướng vị quân chủ vĩ đại luôn mang đến thắng lợi cho bọn họ khom người thật sâu.

" A Bối Nhĩ Mã, theo ta đi gặp giáo hoàng."

Khi Khải Tát đại đế cùng đại công tước A Bối Nhĩ Mã đi khỏi cung điện, các tướng lãnh bên trong mới thở mạnh ra một hơi dài.

Tuy mấy chục năm qua, nhưng uy nghiêm của vị lão nhân này chưa từng yếu bớt.

Nếu người bình thường muốn đi gặp giáo hoàng bệ hạ, vậy đó chính là một chuyện vô cùng khó khăn hơn nữa còn là nguyện vọng khó có thể đạt được.

Nhưng thân phận Khải Tát đại đế tuyệt đối khác hẳn, nghe được vị chí tôn kia đến, cho dù giáo hoàng bệ hạ cũng lập tức tiếp kiến.

Không người nào biết, hai vị lão nhân đứng đầu quyền lực của Khải Tát đế quốc đang đàm luận chuyện gì.

Hai vị bệ hạ cho tới bây giờ cũng không hề hướng bên ngoài tiết lộ một chút nào.

Chẳng qua, trải qua lần gặp gỡ này, bên trong thành đã xảy ra mấy phần biến hóa lặng lẽ.

Tuy thật nhỏ, nhưng rơi vào trong mắt hữu tâm nhân, đều thật sâu cảm nhận được bên trong có sự sắp xếp.

Khi Khải Tát đại đế rời đi chỗ ở của giáo hoàng bệ hạ, nhị vương tử A Bố Tác Luân cũng đi tới bên người giáo hoàng, ở cùng vị lão nhân đã đến chuỗi ngày tàn. Tuy trên danh nghĩa là bảo vệ cờ xí của giáo hoàng bệ hạ, nhưng miêu nị bên trong mọi người đều biết.

Trong Khải Tát, mãnh tướng như mây, dũng sĩ bảo vệ giáo hoàng nhiều không kể xiết, lại làm sao đến phiên vị nhị vương tử ẻo lả này kia chứ?

Mặc cho ai cũng biết, A Bố Tác Luân không hề có chút võ công, cho dù là một nữ nhân thân thể mạnh khỏe cũng còn lợi hại hơn hắn ba phần.

Hắn đi tới bên người giáo hoàng bệ hạ, không phải bảo vệ giáo hoàng, mà là làm con tin.

Bởi vì thần điện kỵ sĩ đoàn danh chấn thiên hạ, đã rời đi giáo hoàng.

Vô luận là vị đội trưởng đại nhân đã thăng tấn tông sư, hay là thần điện kỵ sĩ chỉ tràn ngập tư tưởng tôn giáo đầy đầu óc, lúc này bọn họ đều đã rời xa bên người giáo hoàng bệ hạ, mà tạm thời phụ thuộc sự sai phái của Khải Tát đại đế.

Mà việc này, từ sau khi thần điện thành lập tới nay, thần điện kỵ sĩ đoàn cũng là lần đầu tiên tiếp nhận mệnh lệnh của người ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio