Một mũi tên chấn động thế gian, không hề màu mè sặc sỡ, không hề khoa trương khí thế, chỉ có tốc độ, giống như tia chớp duy nhất chỉ có tốc độ cực lớn!
Chúng nhân sợ ngây người, bọn họ thậm chí ngửi được mùi của tử khí. Một người là đại tông sư cao thủ vào loại bậc nhất bị người ta một kích đã ngã xuống đất, kêu họ làm sao không sợ hãi! Những người ở đây, ngoại trừ bọn tiên thiên cao thủ, cũng không ai thấy rõ đường bay của mũi tên nhỏ! Nếu một tên bắn về phía mình như vậy thì làm sao mình có thể chống đỡ nổi?
Không khí hoảng sợ, ánh mắt của mỗi nhân sĩ giang hồ đều hướng về các cao thủ như Quan Mạc Vân, Thượng Quan Phi Hồng, phảng phất muốn biết là cái gì. Nhưng họ đâu có ngờ , trong lòng các cao thủ này cũng chấn động không kém gì bọn họ, cũng đều nhíu mày khẩn trương.
Bọn người Quan Mạc Vân đích xác thấy rõ mũi tên kinh khủng đó của đối phương, họ có thể hiểu được uy lực của một tên nọ, cho dù tự mình ra tay, cũng chỉ phần thắng thì ít phần thua thì nhiều không còn nghi ngờ gì nữa. Mặc dù trong lòng bọn họ khó mà chấp nhận sự thật này, nhưng bọn họ không khỏi thừa nhận, một người thanh niên mới hai mươi tuổi thực lực tuyệt đối có thể đánh bại bọn họ.
Đây thật sự là chân khí định hình hay sao? Chân khí định hình có mạnh cỡ nào cũng là không có khả năng phóng ra rồi sau lại thu hồi, nhưng "Tiểu tiễn" từ lòng bàn tay Nhạc Phàm lại thực là quái dị, tựa hồ như binh khí bình thường, phóng ra rồi về sau lại có thể thu hồi … Chẳng lẽ là ngự kiếm thuật? Có thể "Tiểu tiến" từ bàn tay Nhạc Phàm không phải vật thật chăng? Trong lòng mọi người hiện lên một loạt nghi vấn.
Thực ra bọn họ không hề hay biết, bây giờ Nhạc Phàm đã mất hết nguyên khí, thực lực bị giảm sút rất nhiều. Nếu thực sự mà tính, tu vi của hắn cũng mới chỉ đạt tới tiên thiên tiểu thừa, không giống như mọi người tưởng tượng rằng không ai địch nổi. Chẳng qua chính là bởi vì hắn tu luyện ngoại gia công phu, phát ra sát ý ngập trời! Thêm vào "Tiễn hồn" công kích vừa sắc bén lại kỳ dị như vậy, cho nên về lực công kích mà nói, Nhạc Phàm nhờ vào mưu trí đã vượt qua suy tính của nhiều người. Cuối cùng, hôm nay thực lực để báo thù của Lý Nhạc Phàm chỉ tính là có một mình. Để có giờ phút này, hắn đã nỗ lực nhiều thật nhiều, tựa hồ đã đợi lâu thật lâu!
…
Cách đó không xa, bọn người Phó Suất sắc mặt lộ vẻ vui mừng, ngoài chút khiếp sợ còn lại là vui mừng và hy vọng, nếu có địch nhân như Nhạc Phàm, sợ là ăn ngủ không ngon được.
"Tại sao?" Vương Sung vọt tới trước mặt Nhạc Phàm túm lấy cổ áo hắn, giọng khản đặc như quát: "Tại sao? Tại sao không giết hắn? Sao ngươi không xuống tay, là hắn hại chết tiểu nha đầu đó…"
Nhạc Phàm bình thản đáp: "Do Bộ Siêu Quần từng có giao hảo với Vạn gia gia, những năm gần đây dù sao hắn đã thu nhận Tiểu Nhã … trước khi đi Tiểu Nhã đã nói qua, đây là số mệnh, không trách người khác được …Nàng muốn ta bỏ qua cho Bộ Siêu Quần, ngươi nói ta nên làm sao?" Nói đoạn, tay trái Nhạc Phàm nắm chặt lại, móng tay như sắp đâ thủng lòng bàn tay.
Vương Sung ngẩn ra, trong tích tắc liền hiểu được: "Năm đó ta khinh thường nàng, nàng cũng không hề để tâm… nhiều năm như vậy nàng không thay đổi chút nào. Đã bị người ta thương tổn lại vẫn như thế, ta nên tự hỏi là nàng tốt bụng hay nên nói nàng ngốc? Nàng thật sự là ngốc nha đầu! Thật là đồ ngốc mà!"
Vương Sung trong lòng phẫn nộ khó mà chấp nhận, muốn phát tiết một phen, nhưng khi hắn chứng kiến trong mắt Nhạc Phàm đau thương tràn ngập, cuối cùng không xuống tay được, hung hăng cắm phập ngọn thương xuống đất. Bởi vì, có so đo với người trước mắt này thì càng đau lòng thêm mà thôi!
…
Các thế lực lớn án binh bất động, bọn họ không hề có ý nghĩ sẽ báo thù cho Bộ Siêu Quần, chỉ là khẩn trương xem Lý Nhạc Phàm tiếp theo định làm gì. Lúc này giờ phút này, cái gì giang hồ tụ họp trọng thể cái gì thiên hạ cao thủ, hết thảy đều phảng phất thành vai phụ.
Diệu Hư nhìn thoáng qua Quan Mạc Vân, lập tức quay về Mạnh Trường Thiên một bên truyền âm: "Mạnh minh chủ ngươi thấy như thế nào?"
"Nhìn không ra!" Mạnh Trường Thiên lắc đầu thở dài.
"Hừ!" Quan Mạc Vân truyền đến một tiếng hừ lạnh, khinh thường nói: "Ngay cả lão phu cũng nhìn không ra chỗ nông sâu của Lý Nhạc Phàm, các ngươi lại có thể ư?" Nguyên là hắn đứng thứ ba trong thập đại cao thủ của hắc đạo, nơi này xem như là người có tu vi cao nhất, tự nhiên đủ tư cách nói lời này. Chỉ có điều, những người khác nghe không lọt tai.
…
"Không đúng! Như vậy hẳn không phải là chân khí định hình!" một tiếng nói khẽ, bọn người Quan Mạc Vân nghe tiếng nhìn sang. Chính là một nam tử đứng im lặng không nói một lời bên cạnh Uông Chánh Hành. Kẻ đó khoác hắc bào, toàn thân trang phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng anh tuấn nhưng lại có vẻ cười mỉm.
"Người nọ là ai nhỉ? Trong đám người một người nhẹ giọng hỏi.
"Hắn mà ngươi cũng không biết?" Một người khinh thường hỏi.
Trước kia chưa có thấy qua, tuy nhiên đã có thể cùng Cái Bang bang chủ đứng sánh vai, chắc là rất lợi hại!
"Kẻ đó ư, hắn chính là thần thoại hai năm gần đây nổi lên như cồn - đại ca của 'Huynh đệ hội'."
"Ồ! Là hắn ư, nghe nói hắn cũng là tiên thiên tiểu thừa cao thủ! Không ngờ tuổi còn trẻ như vậy, đã có thực lực như thế."
"Thật là lợi hại, tuy nhiên, so với đao cuồng có lẽ kém hơn một chút …"
Thực sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giang hồ sau này đều là thiên hạ của bọn họ.
"Ồ! Ai nói không phải vậy?"
…
Nghe tiếng mọi người nghị luận, hắc bào nam tử thản nhiên cười, tẩu tiến lên xem xét kinh mạch của Bộ Siêu Quần, trầm ngâm nói: "Mặc kệ công phu ra sao, sau khi dùng kình khí đả thương người tuyệt đối sẽ không thể không lưu lại dấu vết, nhưng mà Bộ thành chủ toàn thân không có thương thế, chỉ là khí huyết hỗn loạn thì mới làm cho có vẻ suy yếu, tuyệt đối không phải kình khí gây thương tích …" Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Phàm nói: "Nhạc Phàm huynh đệ, ngươi nói ta nói có đúng không?"
Nhạc Phàm thấy trong mắt của nam tử đó hiện lên một tia ôn hòa, ấm áp thực sự vui mừng. Vừa rồi hắn để tâm vào việc báo thù, không có chú ý tới tình huống của người khác. Nguyên lai, nơi này còn có một người quen thuộc với hắn, một người mà hắn đã nhận là huynh đệ bốn năm rồi.
Nhạc Phàm đi tới trước mặt nam tử nọ, chua chát khổ sở nói: "Ta cứ tưởng chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt tại đây chứ…"
Nam tử đứng dậy, nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, chun miệng nhe ra hàm răng trắng bóc, vui vẻ nói: " Cách suy nghĩ của ta lại vừa vặn trái ngược …" nói rồi liền tiến lên mạnh mẽ ôm chặt lấy Nhạc Phàm, thanh âm đứt đoạn: "Huynh đệ! Ta chỉ biết, sẽ có một ngày chúng ta gặp lại mà."
Một khối tri giao cùng chém giết trên chiến trường, đảo mắt đã ba năm sinh tử biệt ly. Không biết ngày mai có còn đường quay lại, nhưng huynh đệ trong lòng vĩnh viễn ghi nhớ.
Cảm nhận được tình nghĩa nồng đậm của đối phương, Nhạc phàm trong lòng vui lên một chút, hòa tan bớt đau thương.
Thiết huyết Đông Vũ, huynh đệ từng cùng Nhạc Phàm ra sống vào chết, mặc dù cách biệt ba năm, nhưng trong lòng bọn họ vẫn nhớ kỹ sự chân thành ngày đó.
"Như thế nào bọn họ lại biết nhau?" Tất cả mọi người tại đây đều kinh sợ, hoàn toàn không hiểu nổi, một kẻ giết người điên cuồng như thế sao lại quen biết với hội trưởng "Huynh đệ hội" vang danh giang hồ như thế.
Uông Chánh Hành sắc mặt càng khó coi! Không nói tới Cái Bang chấp pháp trưởng lão trước đây có bị Lý Nhạc Phàm giết chết hay không, mà là chỉ mấy ngày trước, hắn đã giết sạch một trăm đệ tử tinh anh của Cái Bang, còn đánh ba Đại trưởng lão bị thương nặng, báo hại chính mình bây giờ người cô thế cô tới tham gia đại hội lần này, còn gì là mặt mũi. Những ân oán này, Uông Chánh Hành vẫn nhớ kỹ cả, Lý Nhạc Phàm cùng Cái Bang có thể nói là có mối thù không đội trời chung.
Bây giờ té ngửa ra, Nhạc Phàm tự nhiên cùng đại ca "Huynh đệ hội" chính là hảo huynh đệ, vốn là cục diện hai bên liên minh đang rất tốt đẹp nhất thời tan biến, hết thảy đã coi như đều trở nên uổng công vô ích, Uông Chánh Hành như thế nào không hận cho được!
…
Nhạc Phàm đẩy Đông Vũ ra, đang định mở miệng, Phương Đông gia chủ Phương Đông Minh Không lại đi lên, quay về Nhạc Phàm nói: "Lý Nhạc Phàm, đến cuối cùng ngươi muốn làm gì? Hôm nay chính là ngày trọng đại 'Vũ tàng trọng quang', quan hệ tới hưng suy toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, ngươi có ân oán gì sau này tính toán tiếp đi?" Phương Đông thế gia lần này chính là một trong những người chủ trì đại hội, cũng là đứng đầu tứ đại thế gia, tự nhiên không thể để mặc cho việc này đi xuống.
Nhạc Phàm nhìn chung quanh, muốn nói gì đó, lại bị Đông Vũ nói chặn trước: "Chúng ta đi, hơn ba năm không gặp, ta có nhiều chuyện hay muốn nói cùng ngươi. Cùng ôn lại quá khứ của chúng ta. Có chuyện gì để sau này hãy nói."
Nhạc Phàm gật đầu đồng ý.
Mọi người đều nhường đường, thấy Đông Vũ mang Nhạc Phàm bỏ đi, bọn họ cũng đều câm như hến, nói cách khác đã xưng là hội trưởng "Huynh đệ hội" quả nhiên có thể khống chế đại cục.
Xa xa, Triệu Thiên Cân yên lặng theo dõi hết thảy phát sinh, bên mép nở nụ cười nhạt, trong mắt đầy thâm ý nhìn theo Nhạc Phàm hai người rời khỏi đám người.
Một lát sau, các thế lực lớn tụ tập trên đài cao, nhân sĩ giang hồ từ lâu đã mong đợi "Vũ tàng trọng quang" đại hội, sắp khai mạc trong chốc lát.