Thương Thiên

chương 250: lai liễu cá canh hung đích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỏ qua các quá trình phức tạp, sau một hồi chuyện trò, Lô Đạt đứng dậy trực tiếp tuyên bố: "Đồ Long đại hội" chính thức bắt đầu.

"Các vị minh hữu, các vị huynh đệ, nghĩa thắng trận, lấy được thiên hạ, hôm nay nên vui vẻ một trận, Lô mỗ ta đã chuẩn bị rượu ngon thịt béo chiêu đãi mọi người. Nào! Cạn chén thôi, nếu ai không can ba bát, mẹ hắn chính là rùa con!"

Bị Lô Đạt nói khích, mọi người không người nào là không uống ba chén.

"Thật sự là rượu ngon!"

"Có ba chén nữa lão tử cũng cạn…"

"Con mẹ nó, ai dám uống với lảo tử?"

"Cạn chén!"

"Cạn…"

Lô Đạt thấy thiếu niên tướng quân phía sau Trương Phong Nghị vẫn không nhúc nhích, liền hỏi: "Thiếu tướng quân vì sao không uống? chẳng lẻ rượu không ngon?"

Trương Tĩnh Cừu liếc nhìn cha, rồi nói: "Không uống rượu".

"Lô huynh ngàn vạn lần đừng để ý, tiểu nhi có chút bệnh, uống rượu vào là choáng váng đầu óc, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng uống rượu. Ha ha…" Trương Phong Nghị cười nói đỡ cho con mình, rồi cạn chén rượu nói: "Nào nào, chúng ta cạn ba chén, xem như Trương mỗ bồi tội cho tiểu nhi!"

"Đâu nào đâu nào Lô Đạt cũng không phải vô tri, ngượng ngùng cười, làm bộ như cho tới bây giờ chưa từng phát sinh chuyện gì. Song phương tích oán cũng không phải một hai ngày, người khác nhìn vào đều biết, chỉ là không ai dám nói thôi.

Uống một hồi, đã bắt đầu đi vào chuyện chính.

Lô Đạt buông chén rượu, lớn giọng nói: "Các vị, Lô mỗ ta là kẻ thô lỗ, không biết văn hóa con mẹ nó là gì, cho nên lão tử không nhiều lời. Hôm nay mời mọi người tụ tập tại Phủ đại soái của ta, một là vì chúc mừng cho các vị huynh đệ thắng lợi, hai là thương lượng việc công phá Hoàng thành, việc thứ ba, chính là định ra ai là chúa tể thiên hạ".

"Ồ…" Lời vừa nói ra, quần hùng ồn ào hẳn lên.

Mặc dù mọi người sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng nghe đến việc cuối cùng, vẫn nhịn không được vạn phần kích động. Chúa tể thiên hạ! Chính quyền lợi chí cao vô thượng! Người nào mà không muốn, người nào mà không muốn được nó?

"Lô đại soái chờ một chút" Trương Phong Nghị mở miệng nói: "Hiện nay ngoại tộc xâm lấn, biên cương dân chúng sống ở trong dầu sôi lửa bỏng, ta cho rằng mọi người nên nhất trí đối phó ngoại địch, đuổi ngoại địch đi trước mới phải. Lúc này mà công phá Hoàng thành, biên cương không người trấn thủ, như vậy không thể nghi ngờ là quốc gia sẽ lâm nguy, cho dù có được thiên hạ, làm sao có mặt mũi nào đối diện với vạn dân bách tính. Hơn nữa chúng ta cùng triều đình có thương lượng…"

"Hầy! Trương đại soái nói không đúng rồi!" Lô Đạt cắt lời Trương Phong Nghị, mạnh mẽ nói: "Hiệp định là cái quái gì! Chỉ cần đánh hạ Hoàng thành, binh lực trong thiên hạ nắm trong tay, việc gì phải sợ bọn man di ngoại tộc, người trong thiên hạ ai dám nói cái gì? Huống chi, chúng ta cũng đã đến đây, nơi nào trong thiên hạ hơn được, chẳng lẻ bỏ qua phải không? Cho dù ngươi và ta đồng ý, mọi người cũng sẽ đáp ứng sao?"

"Đúng vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng thành công, không thể bỏ qua vào lúc này được".

"Đúng vậy, không thể bỏ qua!"

Lên tiếng chính là thủ lĩnh nghĩa quân Thiểm Tây địa khu và Thành đô địa khu. Từ khi đại hội bắt đầu, bọn họ với Lô Đạt líec mắt qua lại, bây giờ tự nhiên sẽ lên tiếng hỗ trợ.

"Ta không đồng ý".

"Ta cũng không đồng ý".

Nghe có người tán đồng, không ít người cũng bắt đầu gật đầu, lên tiếng phụ họa.

Trương Phong Nghị muốn nói điều gì nữa, nhưng thê tử Cừu Mính lại khẽ ngăn hắn lại, ý bảo không nên tranh luận, cũng chỉ có thể khe khẽ thở dài!

Lô Đạt thấy thế càng đắc ý, vung tay cao giọng nói: "Các vị, ta hiện đang suy nghĩ một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, chỉ là không biết mọi người nghĩ như thế nào?"

Cho dù thế lực lớn nào, cho dù ai tính toán việc gì, mọi thủ lĩnh tự biết ở chỗ này không có quyền lớn tiếng, không ít người chỉ là kiến chút tiện nghi mà thôi. Cho nên, ánh mắt của bọn họ vẫn đặt trên người Lô Đạt và Trương Phong Nghị.

"Mời Lô đại soái mau nói cho mọi người nghe đi…"

Lô Đạt cạn một chén rượu, tiếp tục nói: "Ta biết mọi người chiến đấu đều rất khổ cực, hôm nay hết thảy cũng không thể thay đổi, nếu bảo các ngươi cứ như vậy buông thả quyền lợi trong tay ra, dám chắc là không cam lòng. Cho nên, ta căn cứ vào các thế lực của mọi người bây giờ đều phân ra địa bàn, tựa như các chư hầu lúc trước, bản thân đều là một thế lực, chỉ nghe mệnh lệnh từ quân vương, như vậy là biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ mọi người có đồng ý không?"

Mọi người đột nhiên im lặng không nói, trong lúc nhất thời không gian trong vường có chút áp lực.

Lô Đạt nhìn mọi người, cả giận nói: "Làm sao vậy? Con mẹ nó nói đi chứ! Câm hết rồi phải không?"

Cái này cũng trách không được các thủ lĩnh, mặc dù thế lực của bọn họ bây giờ yến hơn, nhưng nói thế nào cũng là chúa tể một phương, nếu bảo bọn họ thuần phục người khác, trong lòng đương nhiên là có chút suy nghĩ. Nói đi thì cũng nói lại, thuần phục cũng không phải là không thể, nhưng ít nhất thì cũng phải để cho bọn họ tâm phục khẩu phục mới được. Rất rõ ràng, trong lòng mọi người đều do dự không biết nên đầu phục ai. Gặp được minh chủ tự nhiên là không cần phải sầu lo, nếu là gặp phải một bạo chúa tàn bạo bất nhân, kết quả có thể tưởng tượng ra.

Các thủ lĩnh nhìn nhau, không biết như thế nào cho tốt. Sợ chọc giận Lô Đạt, cuộc sống sau này sợ là không tốt rồi!

Vẫn là thủ lĩnh nghĩa quân Thiểm Tây và Thành Đô địa khu lên tiếng trước.

"Lô đại soái nói đúng, so với việc mọi người phân tán ra, không bằng thống nhất binh lực lại".

"Đúng rồi, lúc đầu mục đích chúng ta khởi nghĩa, cũng là bất mãn với triều đình bây giờ, muốn lật đổ nó…"

"Thế lực của Lô đại soái đứng đầu trong các nghĩa quân, chúng ta tuyệt đối ủng hộ Lô đại soái là Đại vương của các lộ nghĩa quân".

"Ủng hộ Lô đại soái…"

"Nếu thống nhất, ta Hồ Nghiễm nghĩa quân ủng hộ Trương đại soái".

"Đúng vậy, thế lực Trương đại soái 'Tĩnh Quá quân' không thua kém 'Chánh Vũ quân'…"

"Trương đại soái là người nhân nghĩa đại đức, ta ủng hộ Trương đại soái".

"Ta cũng ủng hộ Trương đại soái".

"Chúng ta cũng vậy".

Có một người lên tiếng thì sẽ có hai người phụ họa, hiện tại có một nửa số thủ lĩnh ủng hộ Lô Đạt, một bộ phận các thủ lĩnh thì ủng hộ Trương Phong Nghị, số còn lại bảo trì thế trung lập.

Rất rõ ràng, thế của đại cục nghiêng về phía Lô Đạt.

"Ha ha…" Lô Đạt không cần kiêng ky cất tiếng cười to nói: "Trương đại soái, tình thế hiện tại ngươi cũng thấy được chứ?"

"Thì sao?" Trương Phong Nghị cười lạnh.

"Không bằng đem 'Tĩnh Quốc quân' hợp nhất với 'Chánh Vũ quân' của ta, ta có thể cam đoan, địa vị của ngươi tuyệt đối chỉ dưới ta, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân. Trương đại soái ý như thế nào?"

"Hừ!" Trương Phong Nghị đứng dậy đối mặt, chút nào nể mặt nói: "Tĩnh Quốc quân' là Tĩnh Quốc quân, vì dân chúng trong thiên hạ, chứ không phải vì tư lợi. Lô Đạt ngươi là hạng người gì trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần nói thêm gì với ta nữa. Chỉ một câu, ngươi muốn lấy 'Tĩnh Quốc quân' của ta, vậy sẽ xem ngươi có đủ bản lãnh hay không".

Song phương nói chuyện qua lại, sắc mặt Lô Đạt lạnh lẽo! Không ai dám nói với hắn như thế, trước mặt mọi người mà dám làm cho hắn mất thể diện. Lô Đạt sát khí trong mắt lóe ra, lạnh giọng nói: "Nếu dã không đàm phán được, vậy hãy xem nắm đấm ai cứng hơn. Hừ!"

"Bùng!" Dưới đất nổ tung, chung quanh trên tường đột nhiên cung nỗ vây kín… Lập tức, mấy ngàn binh lính vũ trang từ phía sau hoa viên nhảy vào, vây mọi người lại một giọt nước cũng không lọt.

"Xoảng xoảng xoảng…"

Các thủ lĩnh nghĩa quân ủng hộ Lô Đạt dẫn theo người của mình vội vàng lui sang một bên, những người còn lại tụ cùng một chỗ rất nhanh rút đao kiếm ra, toàn bộ tinh thần đề phòng ra bốn phía.

"Lô Đạt, ngươi muốn làm gì? chẳng lẻ ngươi muốn gây ác với cả thiên hạ sao…"

"Lô Đạt, ngươi muốn giết hết chúng ta phải không. Quân của chúng ta hện ở ngoài thành không xa…"

"Thả chúng ta ra, nếu không chúng ta sẽ phá ra!"

"Không sai, mau tránh ra…"

Lô Đạt không thèm để ý đến các thủ lĩnh nói cái gì, chân đạp lên bàn, vỗ vỗ chân nói: "Thiên hạ ngày nay là thế giới của cá lớn nuốt cá bé, cho dù ta giết hết các ngươi thì tính sao?"

Mọi người nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của Lô Đạt, trong lòng lạnh toát, có thể nào khó khăn hơn thế? Ngay lúc mọi người trong tâm bất an, Lô Đạt nói tiếp: "Bất quá các ngươi cứ yên tâm, hôm nay là ta đối phó với 'Tĩnh Quốc quân', những người không liên quan lui sang một bên thì sẽ vô sự".

"Ồ!"

Các thủ lĩnh ngẩn ra, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Trương Phong Nghị. Tuy nói chuyện này là do hắn mà ra, nhưng không có nghĩa khí mà rời đi, sau này bảo bọn hắn làm sao đối mặt với huynh đệ của mình?

Bọn người Trương Phong Nghị từ khi sự việc phát sinh đến bây giờ, một câu cũng không nói, tựa hồ sớm đã đoán trước.

"Hiện tại chuyện không liên quan đến các vị, mọi người đều lui ra đi! Hy vọng mọi người nhớ kỹ, mục đích chân chính của chúng ta là phản kháng với sự bạo ngược, không nên hy sinh vô vị".

Các thủ lĩnh đang nhìn nhau, nghe Trương Phong Nghị nói như vậy, tâm trạng vừa cảm kích, vừa kính nể, đã có thể để bọn họ rời khỏi minh hữu, cái này…

Thấy mọi người do dự khó quyết, Trương Phong Nghị lại khuyên nhủ: "Các người lui đi, nếu sau này có cơ hội, ta nhất định cùng với mọi người uống một phen!"

Dưới lời khuyên giả của Trương Phong Nghị, các thủ lĩnh còn lại cuối cùng đã lui xuống, mặc dù bọn họ không cam lòng, nhưng dưới tình thế như vậy, làm sao phản kháng?

Kể từ đó, giữa sân chỉ còn một phương thế lực của Trương Phong Nghị.

Lô Đạt hai mắt nhìn trừng trừng về phía Trương Phong Nghị nói: "Ta hỏi ngươi lần cuối, các ngươi có phục hay không?"

"Ha ha…"

Dưới tình thế như thế, Trương Phong Nghị không giận dữ ngược lại còn cười, trào phúng nói: "Lô Đạt, người khác sợ ngươi, còn Trương Phong Nghị ta chưa hề sợ ngươi, ngươi sai người chận giết người của 'Tĩnh Quốc quân' ta, ta đã sớm ngờ là sẽ có ngày hôm nay…"

"Chận giết?" Lô Đạt có chút sửng sốt, thầm nghĩ: "Xem ra còn có người đang âm thầm đối phó họ Trương này, hắc hắc! Thật đúng lúc…" Nghĩ xong, Lô Đạt lập tức khinh thường nói: "Chận giết thì tính làm gì! Ta đã an bài, hôm nay chính là ngày mạt vân của 'Tĩnh Quốc quân' các ngươi, chờ chết đi! Ha ha…"

"Lô Đạt, ngươi nghĩ rằng ta hôm nay đến đây là vì ăn thịt uống rượu sao?" Trương Phong Nghị vung tay lên, mười mấy tên binh lính cởi áo khoác ra, lấy ra hỏa dược.

"A! Là hỏa dược!"

"Đừng, đừng làm vậy!"

"Trương đại soái, đây là chuyện của các người, đừng kéo chúng ta xuống nước chứ!"

"Đúng vậy đúng vậyCó gì thì từ từ nói cũng được mà!"

Mọi người sợ hãi lùi bước không ngừng, ngay cả Lô Đạt cũng trợn mắt há hốc mồm, không biết phải làm sao!

Trương Phong Nghị quay đầu, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn thê tử Cừu Mính, phảng phất như có rất nhiều lời muốn nói.

Biện pháp này chính là do Cừu Mính nghĩ ra, bởi vì nàng định trước Lô Đạt sẽ không quyết tâm liều chết đánh một trận, cho nên không sợ hãi mà đứng tại đó. Bất quá, vạn nhất… Trương Phong Nghị không dám nghĩ tiếp.

"Ngươi…" Lấy lại tinh thần, Lô Đạt trong lòng tức giận. Muốn chiến, kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính mạng của bản thân. Còn nếu bỏ qua cũng không thể, nếu không còn gì là thể diện nữa.

Song phương cứ giằng co như vậy hồi lâu, các thủ lĩnh âm thầm kêu khổ. Bất luận là bên nào đánh nhau, bọn họ cũng đều bị liên quan, vì vậy đều khuyên bảo.

"Hai vị đại soái, ta thấy nên kết thúc đi, mọi người đều là vì thiên hạ dân chúng, cần gì phải thành ra như vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy! Mọi người đều lùi một bước đi, có chuyện gì sau này hãy nói có phải tốt hơn không?"

Không khí ngày càng khẩn trương, trên trán các thủ lĩnh mồ hôi đổ ròng ròng, sắp chịu không nổi sự khẩn trương dưới áp lực.

Trương Phong Nghị trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, cao giọng nói: "Lô Đạt, ân oán của chúng ta không quan hệ tới bọn họ" Lời nói có ý là để cho bọn họ rời khỏi đây.

"Hừ! Người tốt cũng do ngươi làm" Lô Đạt mặc dù bất mãn, nhưng cũng không ngăn trở.

Các thủ lĩnh như được đại xá, đều cảm kích quay đầu liếc qua Trương Phong Nghị một cái, sau đó bước nhanh rời khỏi chỗ này.

Thấy mọi người đã đi hết, Lô Đạt lúc này mới mở miệng nói: "Trương Phong Nghị, đến cuối cùng ngươi muốn làm gì, khó lắm phải không, muốn cho lão bà và con chôn cùng với ngươi sao?"

Trương Phong Nghị đang muốn trả lời, đột nhiên bên ngoài xao động, không nghĩ rằng các vị thủ lĩnh vừa rời đi, tất cả lại lui trở lại, hơn nữa người nào thần sắc cũng hoảng sợ, phảng phất như đang nhìn thấy một sự việc bất thường.

Lô Đạt trách mắng: "Con mẹ các ngươi sao lại quay lại đây làm gì?"

"Khoan đã! Bên ngoài có người rất hung hãn!"

Lô Đạt ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại. thấy bên ngoài rất náo loạn, binh lính của mình đều lui về phía sau, như là không thể chống đỡ được.

"Bọn chúng là ai? Tổng cộng có bao nhiêu người?"

Một gã binh lính bước ra lên tiếng: "Thưa, hình như là hai người".

"Cái gì!" Lô Đạt sửng sốt.

Quả nhiên! Đưa mắt nhìn qua, thấy một nam một nữ đang từ tiền viện đánh thẳng một đường tới, bất cứ ai ngăn cản phía trước đều chết dưới đao của nam tử.

"A! Là Anh nhi!" Trương Phong Nghị cả kinh hô lên, Cừu Mính hơi biến sắc, Trương Tĩnh Cừu trong mắt lộ vẻ quan tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio